Vong Hoan

Chương 57




Sáng thứ hai, Tô Tầm đang ngồi xổm trước cửa thắt dây giầy, Tô Tiểu Tông đã đi giầy xong, xoay người nắm lấy tay cửa dùng sức mở ra, cửa vừa mới mở một khe nhỏ thì cu cậu đã la hoảng lên: “Chú! Tại sao chú lại đến nhà cháu? Lại muốn lén đi vào sao?”

Tô Tầm nghe vậy thì ngẩng đầu lên, thấy thân hình cao lớn của Lục Trình Dương đang đứng ở cửa, trong tay còn cầm túi đồ thì cô khẽ nhíu mày, tối hôm qua anh nói là sáng nay đến đón cô đi làm. Vì để tránh gặp mặt anh nên sáng nay cô cố ý dậy sớm hơn bình thường nửa tiếng.

Lục Trình Dương cúi đầu nhìn Tô Tiểu Tông, tối hôm qua trong điện thoại còn rất ngoan ngoãn nhưng bây giờ lại mở to mắt cảnh giác nhìn anh. Anh vươn tay vuốt mái tóc xoăn của Tô Tiểu Tông, ánh mắt nhìn Tô Tầm đã cột xong dây giầy: “Thời gian còn sớm, anh mùa đồ ăn sáng cho hai người, ăn xong sẽ đi.” Khi nói chuyện thì bước vào trong nhà, thuận tay cũng dắt Tô Tiểu Tông vào luôn rồi đóng cửa lại.

Tô Tầm nhíu mày, có nén lại xúc động muốn đánh người, cô đứng ở cửa không hề động đậy, nhàn nhạt nói: “Tôi định đưa Tiểu Tông đến quán ăn sáng, anh đừng có tự chủ trương như vậy được không?”

“Chú ơi, cháu đến nhà trẻ ăn sáng cũng được.” Tô Tiểu Tông cầm lấy ngón tay Lục Trình Dương lắc lắc, đứng cùng một chiến tuyến với mẹ.

Lục Trình Dương im lặng nhìn hai mẹ con, trực tiếp khom lưng bế Tô Tiểu Tông đi vào phòng khách: “Bữa sáng cũng đã mua rồi, đừng để lãng phí.”

Để bữa sáng lên bàn ăn rồi đi vào phòng bếp lấy chén bát, toàn bộ quá trình đều bế Tô Tiểu Tông, một tay dọn ra bữa sáng tươm tất. Anh đặt Tổ Tiểu Tông ngồi lên ghế rồi nhìn Tô Tầm với vẻ mặt hờ hững đang còn đứng ở trước cửa.

Đôi mắt trong trẻo của Tô Tầm lạnh lùng nhìn anh một cái rồi cụp mắt xuống từ từ đi lại, cô vòng qua Lục Trình Dương ngồi xuống bên cạnh Tô Tiểu Tông, gắp một cái sủi cảo tôm bỏ vào trong chén nhỏ của bé: “Ăn đi, ăn xong mẹ sẽ đưa con đi nhà trẻ.”

“Vâng ạ.” Tô Tiểu Tông ngoan ngoãn cầm chén nhỏ của mình lên, mẹ gắp cái gì thì bé sẽ ăn cái đó.

Lục Trình Dương cũng ngồi xuống, gắp sủi cảo bỏ vào trong chén của Tô Tầm. Tô Tầm chỉ nhìn thoáng qua rồi gắp bỏ vào trong chén của Tô Tiểu Tông, anh lại gắp một cái bánh bao thì cô lại gắp bỏ vào trong chén của con trai. Cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy lần thì Tô Tầm đột nhiên đứng dậy, từ trong tủ lạnh lấy ra một hộp sữa, cắm ống hút vào rồi vừa uống vừa đi vào phòng của Tô Tiểu Tông lấy valy hành lý vủa bé ra. Đây là valy trẻ em có hình dạng chiếc xe hơi, bên trong là toàn bộ đồ cu cậu muốn đem đến nhà Tô Thậm, lại đi vào phòng của mình lấy ra một túi hành lý nhỏ.

Vốn cô định buổi chiều sẽ về sớm một tiếng đi đón Tô Tiểu Tông với Tô Thậm, sau đó về nhà lấy hành lý rồi bảo Tô Thậm chở cô đến sân bay. Bây giờ Lục Trình Dương đã đến, cô không lay chuyển được anh, cũng không muốn ầm ĩ với anh ở trước mặt Tô Tiểu Tông nên đành phải làm theo những gì anh nói tối qua, để hành lý lên xe của anh.

Sửa soạn xong, Tô Tầm ném vỏ hộp sữa vào thùng rác, ngồi trên sofa chờ con trai ăn xong.

Lục Trình Dương bỏ toàn bộ sủi cảo tôm còn lại vào trong chén nhỏ của Tô Tiểu Tông, nói nhỏ ở bên tai cậu bé một câu, cu cậu liền cầm lấy chén nhỏ chạy đến bên cạnh Tô Tầm, cầm lấy thìa nhỏ múc một cái sủi cảo tôm đưa đến bên miệng Tô Tầm, bi bô: “Mẹ ơi ăn đi, nếu không sẽ đau bao tử đó.”

Tô Tầm ngẩn người, cố gắng không để ý đến ánh mắt bức người sau lưng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của Tô Tiểu Tông rồi cúi đầu ăn sủi cảo tôm. Tô Tiểu Tông lại múc một cái khác: “Mẹ ăn nữa đi.”

“…” Để con trai đút cho mình ăn có chút xấu hổ nên Tô Tầm trực tiếp cầm lấy chén nhỏ trong tay con trai, hỏi bé: “Con ăn no chưa?”

Tô Tiểu Tông dùng sức gật đầu: “Con ăn no rồi, những cái này đều để cho mẹ ăn.” Nói xong còn sờ cái bụng nhỏ tròn trịa của mình.

Tô Tầm “ừ” một tiếng, nhanh chóng xử lý mấy cái sủi cảo rồi đứng dậy thu dọn bàn ăn.

Lục Trình Dương đè tay cô lại: “Để anh.” Cầm lấy chén trong tay Tô Tầm cùng với chén đĩa trên bàn đem đi rửa sạch.

Sau khi xuống lầu, Lục Trình Dương bỏ valy hành lý hình xe hơi của Tô Tiểu Tông và túi hành lý của Tô Tầm vào cốp xe, lại từ trong cốp xe lấy ra ghế trẻ em, Tô Tiểu Tông lại gần hỏi: “Chú ơi, cái này là để cho cháu ngồi sao?”

Tô Tầm nhìn anh một cái, mấp máy môi muốn nói.

“Đúng vậy.” Lục Trình Dương cũng nghiêng đầu nhìn cô.

“Cám ơn chú ạ.” Tô Tiểu Tông lễ phép nói.

Lục Trình Dương cúi đầu xoa cái đầu nhỏ của bé, xoay người đem ghế an toàn vào trong xe, sau đó bế Tô Tiểu Tông vào.

Sau khi đến nhà trẻ, Tô Tầm lấy hành lý của Tô Tiểu Tông ra để cho bé tự giữ, cu cậu vừa đeo cặp sách nhỏ lại tự mình kéo valy hành lý nên thu hút không ít ánh nhìn của các bạn nhỏ và phụ huynh. Đúng lúc Tô Tiểu Tông lại gặp người bạn nhỏ Chu Minh Thần của mình và bố của bé, khéo hơn nữa là Chu Minh Thần cũng đang kéo valy hành lý nhỏ của mình.

Chu Minh Thần cũng thấy Tô Tiểu Tông, khi thấy valy hành lý phía sau của bạn mình thì ánh mắt lập tức sáng lên: “Tô Tiểu Tông, bạn cũng bị đuổi ra khỏi nhà hay sao?”

Tô Tiểu Tông không vui lườm Chu Minh Thần, lông mày nhăn lại phản bác: “Không phải! Mẹ mình đi công tác, mình đến nhà của cậu ở vài ngày.”

“Vậy sao …” Chu Minh Thần có chút mất mát, mỗi tháng bố bé đều đuổi bé ra khỏi nhà vài ngày.

Tô Tầm nhìn hai đứa bé, mỗi đứa kéo một valy hành lý, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy căng thẳng, giống như là bị vứt bỏ vậy thì cảm thấy trong lòng mềm nhũn, ngồi xuống dịu dàng cẩn thận dặn dò con trai: “Tan học nhớ đem theo hành lý ra, cậu sẽ đến đón con, mấy ngày nữa mẹ sẽ về.”

Tô Tiểu Tông gật đầu: “Mẹ ơi, buổi tối con có thể dùng điện thoại của cậu để gọi điện cho chú không? Chú nói buổi tối sẽ kể chuyện cho con nghe nên con đã ghi lại số điện thoại của chú rồi.”

Chuyện này xảy ra lúc nào chứ? Tô Tầm nhíu mày, có chút hối hận khi tối qua đã để cho Tô Tiểu Tông nói chuyện với Lục Trình Dương.

Tô Tiểu Tông thấy Chu Minh Thần đã kéo valy hành lý đi thì quay đầu nói với Tô Tầm: “Mẹ ơi, mẹ nhớ gọi điện thoại cho con đấy.”

“Ừ, con vào lớp đi.” Tô Tầm xoa đầu bé, Tô Tiểu Tông gật đầu, đi vài bước lại quay đầu nhìn mẹ một cái, lưu luyến không rời vẫy tay.

Tô Tầm cũng vẫy tay với bé, sau đó cô đi đến chỗ cô giáo Trương nói vài câu rồi mới đi.

Vào trong xe, Lục Trình Dương quay đầu nhìn cô: “Tầm Tầm, Tiểu Tông rất độc lập, em dạy con rất tốt.”

“Ừ, đi nhanh đi, sắp đến giờ làm việc rồi.” Tô Tầm không muốn thảo luận với anh về Tô Tiểu Tông, cô cũng không được coi là một người mẹ tốt. Tô Tiểu Tông đã ngoan ngoãn từ bé, có đôi lúc còn trưởng thành hơn bạn bè đồng trang lứa, cô không hiểu có phải do lớn lên ở trong gia đình đơn thân nên Tô Tiểu Tông mới thế hay không.

Lục Trình Dương nhìn ra cô không muốn nói chuyện với anh, thu hồi ánh mắt rồi nhàn nhạt nói: “Được, anh không ép em.” Nói xong thì lái xe ra ngoài.

“Dừng xe, tôi xuống ở chỗ này.” Tô Tầm nhìn ngoài cửa sổ, nhàn nhạt kêu lên.

Nơi này cách tòa nhà công ty chỉ còn một đoạn, tới nơi cũng phải gần mười phút, Lục Trình Dương nhíu mày nhưng cũng không dừng xe: “Sắp đến rồi.”

“Tôi không muốn đồng nghiệp nhìn thấy tôi và anh cùng nhau đi làm, tránh mọi người hiểu lầm.” Tô Tầm không nhanh không chậm nói: “Dừng xe đi, tôi muốn xuống ở đây.”

Lục Trình Dương nhìn cô một cái, mím chặt môi dừng xe ở ven đường. Tô Tầm nhanh chóng xuống xe, đầu cũng không ngoảnh lại đi về phía trước.



Tô Tầm đến muộn vài phút nên vội vã đến chỗ của mình ngồi xuống, xem nhẹ ánh mắt thâm ý của Hạ Uyển Ương và một vài đồng nghiệp khác.

Hạ Uyển Ương và Tô Tầm vào công ty cùng lúc, nhỏ hơn Tô Tầm hai tuổi, gia cảnh không tệ, tướng mạo lại xinh đẹp. Hạ Uyển Ương thường xuyên mời đồng nghiệp trong phòng đi uống trà chiều nói chuyện, hay tặng các món quà nhỏ hoặc giúp đỡ đồng nghiệp nên nhân duyên với mọi người có thể nói là rất tốt. Hạ Uyển Ương là một cô gái còn trẻ, lại xinh đẹp, có nhiều người theo đuổi nên ánh mắt hơi cao.

Bởi vì vào làm công ty cùng lúc nên tự nhiên hai người thường bị lấy ra so sánh. Bình thường Tô Tầm chỉ chuyên chú làm việc của mình, tan tầm liền đi đón Tô Tiểu Tông, thời gian đều giành hết cho công việc và con trai nên rất ít khi xã giao với đồng nghiệp, ngoài thân với Triệu Cần Cần một chút thì những người đồng nghiệp khác chỉ là quan hệ trên công việc mà thôi.

Chuyện gặp mặt tối thứ sáu tuần trước ở nhà hàng, Tô Tầm biết Hạ Uyển Ương đã nói chuyện của cô cho đồng nghiệp biết. Bây giờ Lục Trình Dương cũng đã biết nên Tô Tầm không còn lo lắng nữa, cũng không thèm để ý bọn họ bàn tán sau lưng cô, nói cô chưa chồng mà có con cũng không sao cả. Cô cũng không muốn giải thích cái gì hết, từ trước đến nay cô không thích nói ra việc riêng của mình, huống chi việc này lại có liên quan đến Lục Trình Dương nên cô càng không muốn nói tới.

Bản thảo dựa án quảng cáo trẻ em lần trước đã được thông qua; bởi vì sắp nghỉ hè nên khách hàng hy vọng có thể chế tác được quảng cáo trong thời gian hè nê dự án lập tức bước vào giai đoạn chụp ảnh. Trong tay Tô Tầm không có dự án nào mới, cô cũng không muốn ngồi chơi ở phòng làm việc; dù sao cũng nhận tiền lương của Khải Sâm nên không làm việc cô có chút băn khoăn.

Ăn trưa xong, cô quyết định buổi chiều sẽ đến hiện trường chụp ảnh hỗ trợ.

Tắt máy tính, sửa sang lại bàn làm việc sạch sẽ, cầm túi lên đang chuẩn bị rời đi thì Triệu Cần Cần đi đến giữ lại: “Đợi chút, cái dự thảo này chị viết như thế nào cũng cảm thấy không được, em cho chị chút ý kiến đi.”

Tô Tầm bị Triệu Cần Cần kéo đến bàn làm việc của cô nên đành phải ngồi xuống nghiêm túc xem một lần rồi đưa ra vài ý kiến.

Triệu Cần Cần cân nhắc một chút, đột nhiên cười vỗ vai Tô Tầm: “Được rồi, chỉ đã nghĩ ra được điểm quan trọng, em có thể đi rồi.”

“Em đi đây.” Tô Tầm cũng đã quen với thái độ dùng xong liền ném của Triệu Cần Cần rồi.

Hạ Uyển Ương và một vài đồng nghiệp mỗi người cầm một ly nước đi vào phòng làm việc, đột nhiên dừng ở trước mặt Tô Tầm, giọng nói của cô ta có chút chua: “Tô Tầm, nghe nói giám đốc Lục muốn cô đi cùng với anh ấy đến thành phố S, dự án quảng cáo bất động sản Hoa Thụy là sáng ý của giám đốc Lục nên tất cả mọi người đều mong muốn được tiếp xúc nhiều với dự án này nhưng không ngờ lần đi công tác này anh ấy chỉ dẫn mình cô theo.”

Tô Tầm nghe thấy vậy thì sắc mặt thay đổi, lúc Lục Trình Dương nói đi công tác cũng không nói cho cô biết là đi đến thành phố nào. Lúc ấy tâm trạng của cô không tốt, không muốn nói nhiều với anh nên cũng không hỏi, càng không nghĩ tới lần đi công tác này lại liên quan đến dự án Hoa Thụy. Cô chuẩn bị nghỉ việc rồi, theo lý thuyết thì dự án quan trọng như vậy không nên kéo cô vào mới phải.

Thành phố S là nơi cô học đại học.

“Tôi có việc đi trước.” Tô Tầm nói một câu rồi vội vàng lướt qua đám người đi ra ngoài.

Hạ Uyển Ương quay đầu nhìn bóng lưng của Tô Tầm, cảm giác như mình hoàn toàn bị coi thường, sắc mặt của cô ta thoáng chốc lạnh hẳn.

“Đừng tức giận, nhất định là do giám đốc Lục đang theo đuổi cô ta cho nên mới thiên vị như vậy, chúng ta không có cách nào cả.” Một đồng nghiệp an ủi Hạ Uyển Ương.

“Nếu như giám đốc Lục biết cô ta đã có một đứa con trai thì không biết liệu có tức đến xanh mặt không …” Một đồng nghiệp khác mỉa mai nói.

Tô Tầm vừa bước ra khỏi phòng làm việc thì đứng lại một chút, biểu hiện trên mặt càng lạnh lùng hơn, nghe thấy Triệu Cần Cần và mấy người kia cãi vã không ngừng thì vội vàng đi đến phòng làm việc của Lục Trình Dương; ngay cả cửa cũng không gõ, trực tiếp đẩy cửa đi vào đi đến trước bàn làm việc của anh.

Lục Trình Dương ngẩng đầu từ trong văn kiện lên, ánh mắt có chút kinh ngạc, Tô Tầm thở ra một hơi, lạnh lùng mở miệng nhìn anh: “Tại sao lại bảo tôi đi đến thành phố S với anh, anh để cho một người sắp nghỉ việc tiếp xúc với dự án Hoa Thụy này, anh dám nói là anh không có tư tâm? Lục Trình Dương, rốt cuộc là anh muốn như thế nào?”

Lục Trình Dương đứng dậy đi về phía Tô Tầm, đôi mắt đen như mực bình tĩnh nhìn cô rồi nhàn nhạt mở miệng: “Đúng, là anh có tư tâm, Tầm Tầm, giữa chúng ta còn có một đứa con, anh không thể nào để cho quan hệ của chúng ta cứ kết thúc như vậy được.”

“A …”

Tô Tầm nhịn không được cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn anh, châm chọc: “Lục Trình Dương, anh cho rằng anh là ai, quan hệ giữa chúng ta anh nói kết thúc liền kết thúc, nói không thể kết thúc thì tôi sẽ ngoan ngoãn mang theo Tô Tiểu Tông đến bên cạnh anh sao? Bên cạnh anh đã có Trình Nhiễm rồi, tại sao còn dây dưa với tôi? Lúc trước nhất định là tôi bị mù nên mới thích loại người như anh, tôi ngốc … nên mới gả cho anh.”

Những lời nói của Tô Tầm quá mức chói tai nên nhất thời Lục Trình Dương bị chọc giận, điều anh không muốn nghe nhất chính là cô phủ định quan hệ của bọn họ trong quá khứ, không thích nghe cô nói không thích anh. Lục Trình Dương áp cả người Tô Tầm vào bức tường thủy tinh, hai tay chống hai bên, vững vàng giam cầm cô trong phạm vi khống chế của mình, đôi môi mỏng của anh mím chặt, con ngươi tức giận nhìn chằm chằm vào đôi mắt mang hàm ý châm chọc của cô.

Cô không chút yếu thế nào chống lại ánh mắt của anh.

Ai cũng không mở miệng, sự im lặng giữa hai người lan tràn.

Trong cái nhìn lãnh đạm trầm tĩnh của Tô Tầm thì Lục Trình Dương từ từ đè nén cơn tức giận xuống, anh thở dài một hơi, giọng nói cũng trở nên khàn khàn: “Tầm Tầm, tại sao lúc trước mang thai lại không nói cho anh biết?” Anh vẫn luôn muốn hỏi đến vấn đề này.

Chuông điện thoại di động đột ngột vang lên. Sắc mặt Tô Tầm không thay đổi đẩy Lục Trình Dương ra nhưng anh vẫn không nhúc nhích, vẫn nhìn chăm chú nhìn cô như cũ, giống như nhất định phải nghe được đáp án mới thôi. Tuy nhiên, chuông điện thoại vẫn không ngừng vang lên, anh bực bội xê dịch người.

Tô Tầm lạnh lùng lấy điện thoại trong túi ra, thấy số điện thoại gọi đến thì sững người, là cô giáo Trương ở nhà trẻ gọi tới, Lục Trình Dương cũng đang nhìn vào màn hình điện thoại của cô: “Nhận đi …”

Tô Tầm vội vàng nhấn nút trả lời.

Bên kia rất nhanh đã truyền đến tiếng của cô giáo: “Mẹ Tô Tiểu Tông phải không? Tô Tiểu Tông và Chu Minh Thần đánh nhau, còn làm bị thương một bạn nhỏ khác, tình hình có chút nghiêm trọng, cô mau đến xem một chút đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.