Vong Hoan

Chương 48




Tô Tầm không nghĩ tới lại gặp phải anh trong một đêm mưa như thế này, đầu óc lập tức trống rỗng, trái tim đập không theo quy luật, đầu ngón tay cũng có chút phát run nhưng rất nhanh cô liền khôi phục lại sự tỉnh táo, xoay người ngồi xổm xuống bên cạnh Tô Tiểu Tông, nhỏ giọng dặn dò bé vài câu.

Tô Tiểu Tông có chút mờ mịt gật đầu.

Tô Tầm đang muốn đứng lên thì khóe mắt nhìn thấy một bàn tay thon dài đẹp đẽ hướng về phía túi mua hàng của cô, một tay vững vàng cầm lấy hai cái túi to, tay kia cầm lấy cái túi còn lại, bất chấp trời mưa nhanh chóng bỏ ba túi mua hàng vào cốp xe rồi nhanh chóng quay lại bên cạnh cô bế lấy Tô Tiểu Tông, ấn cái đầu nhỏ của bé vào trong ngực của mình, khoan thai dùng bàn tay to của mình che đầu cho Tô Tiểu Tông đi về phía sau xe, đặt bé ngồi ở hàng ghế sau, sau đó không cần quay người cũng chuẩn xác cầm lấy cổ tay Tô Tầm kéo cô nhét vào xe ngồi cạnh Tô Tiểu Tông.

Động tác của anh lưu loát liền mạch, Tô Tầm còn chưa kịp phản ứng thì người đã ngồi trong xe rồi.

Lục Trình Dương vòng qua thân xe trở lại ghế lái, áo sơ mi màu xám trên người đã bị mưa làm ướt hơn phân nửa, anh quay đầu nhìn Tô Tầm một cái, giọng nói lạnh lùng: “Phía sau có khăn tắm, em lấy lau tóc đi.” Nói xong liền lái xe đi, chỗ này không thể ngừng xe lâu được.

Tô Tầm xoay người tìm thì thấy một cái khăn lông màu trắng, chiếc khăn mang theo một mùi mồ hôi sạch sẽ mà cô đã từng rất quen thuộc, cô có chút sững sờ cầm lấy khăn lông.

Sau khi chạy được khoảng hai ba trăm mét thì Lục Trình Dương tấp xe vào lề đường dừng lại, xoay người nhìn người ngồi phía sau nhàn nhạt giải thích: “Sáng sớm hôm nay chạy bộ ném ở trên xe.” Nước mưa thuận theo hình dáng của gò má trượt xuống, từ từ rơi vào trong áo sơ mi thông qua hai nút áo mở rộng, thấm ướt áo sơ mi lộ ra lồng ngực tinh tráng của nam nhân, nhìn đến có chút gợi cảm nam tính.

Anh có chút không giống với trước kia, làn da có một chút đen hơn nên nhìn rất khỏe mạnh, dáng người càng thêm tinh tráng, cái loại hương vị nam nhân thuần túy đó ở trên người anh hiện ra không một chút che giấu nào.

Tô Tầm lạnh lùng quay mặt qua chỗ khác nhưng cô cảm giác được đôi mắt đen lấy kia vẫn đang nhìn cô chăm chú, áp bức mãnh liệt làm cho cô không thể không cầm lấy cái khăn lông dính mồ hôi kia của anh lau lung tung trên đầu trên mặt mình một trận, sau đó tiện tay vứt cái khăn lông về phía trước, giọng nói bất thiện: “Trả lại cho anh.”

Lục Trình Dương khẽ cười một tiếng, cầm lấy khăn lông tùy ý lau vài cái trên mặt mình, một lần nữa xoay người về phía sau, nhìn về phía bé trai liên tục tò mò quan sát anh.

“Chào chú …” Tô Tiểu Tông hơi lui người về phía sau, bé cảm thấy chú này có chút dữ tợn.

Lục Trình Dương nhìn khuôn mặt trắng nõn đáng yêu của bé trai, tóc ngắn ngủn, ánh mắt đen láy thì đôi mắt của anh dần dần híp lại, trong ánh mắt của anh dường như có điều suy nghĩ tìm tòi nghiên cứu khiến cho Tô Tầm lo lắng, cô dùng sức bóp chặt ngón tay của mình, nhịn thật lâu mới ngăn cản mình xúc động nói ra những điều không nên nói.

Lúc này cô không thể hoảng loạn được, Lục Trình Dương rất thông minh và nhạy cảm nên muốn lừa được anh cũng rất khó.

“Đây là con trai của anh trai em mà em đã nói sao?”

Giọng nói của anh so với trước kia lạnh lùng hơn không ít, tim của Tô Tầm như bị ai đó nhéo một cái, cô không muốn ở trước mặt Tô Tiểu Tông nói dối nhưng cô vẫn ngước mắt nhìn vào mắt anh, nhàn nhạt trả lời: “Đúng vậy.”

Lục Trình Dương không nhìn ra điều gì bất thường ở trên khuôn mặt bình tĩnh của cô, anh nhịn không được hỏi: “Bé được mấy tuổi rồi?”

“Bốn tuổi.” Giọng nói của Tô Tầm vẫn nhàn nhạt như cũ, “Chuyện này hình như không có liên quan gì đến anh thì phải, anh kéo tôi lên xe không phải là muốn đưa tôi về sao? Bây giờ dừng xe lại ở ven đường là có ý gì, tôi đang vội về nhà, nếu như anh bận thì có thể đưa tôi đến đầu đường bắt xe khác.”

Xe vừa vặn dừng ở dưới ánh đèn đường, Lục Trình Dương nhìn chằm chằm vào mắt Tô Tầm, ánh mắt của cô trong veo, vẻ mặt rất nghiêm túc nên anh biết là cô không phải đang nói dối, hơn nữa cô lại dựng phòng tuyến của mình lên rồi.

Thật lâu Lục Trình Dương mới xoay người, khởi động xe, một lần nữa hòa nhập vào dòng xe đang lưu thông trên đường, “Em ở chỗ nào?”

Nơi này chỉ cách chỗ cô ở khoảng mười phút đi xe, Tô Tầm suy nghĩ một chút rồi nói ra địa chỉ của Tô Thậm, cô thở phào nhẹ nhõm, may mà anh không có truy hỏi thêm nữa.

Cô bế Tô Tiểu Tông để cho bé ngồi ở trong lòng mình, tay sờ vào cái đầu nhỏ nhắn của bé, may mà trước đó cô đã dẫn bé đi cắt tóc, nếu không … cho dù cô có che dấu như thế nào đi chăng nữa thì Lục Trình Dương cũng sẽ nghi ngờ.

Lục Trình Dương còn chưa quen thuộc đường đi lối lại ở thành phố, ngoại trừ hỏi đường đi thì dường như toàn bộ hành trình hai người không có trao đổi gì.

Tô Tầm gọi điện cho Tô Thậm, nói thẳng: “Anh, hai mươi phút sau em và Tiểu Tông sẽ đến cửa tiểu khu, trời mưa mà em lại không mang ô, anh xuống đón bọn em nhé.”

“Trời tối rồi mà em còn mang đầu xoăn nhỏ đến chỗ anh là có ý gì? Ngày mai anh đi công tác, đang phải thu dọn hành lý, em đừng …” Còn chưa dứt lời thì người bên kia đã cúp điện thoại rồi, Tô Thậm không hiểu nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, anh đánh vào cái điện thoại, nhịn không được mắng người.

Xe vừa tiến vào trong tiểu khu thì Tô Tầm đã nhìn thấy Tô Thậm che dù đang đứng ở trước cửa.

Cô nói với Lục Trình Dương: “Dừng xe ở chỗ này đi, tôi đã nhìn thấy anh tôi rồi.”

Anh nói: “Anh đưa hai người vào.”

Tô Tầm bật ra lời từ chối: “Không cần! Tự chúng tôi đi vào được rồi.”

Lục Trình Dương đánh tay lái một vòng dừng xe ở bên cạnh, xe vừa mới dừng lại thì Tô Tầm đã vội vàng xuống xe, quay người lại bế Tô Tiểu Tông, hướng vào trong xe nói cám ơn, đóng cửa xe lại rồi vội vàng bước nhanh về phía cửa tiểu khu.

Tô Thậm vốn cho là Tô Tầm lái xe đến nhưng khi nhìn thấy cô bước xuống từ chiếc xe màu đen kia thì sững người, thấy cô bế Tô Tiểu Tông thì bước nhanh đến đón, anh vừa mới mở miệng chất vấn thì Tô Tầm đã nhét Tô Tiểu Tông vào trong lòng anh, thúc giục: “Mau về nhà đi.”

Tô Thậm nhíu mày nhìn cô một cái lại ngẩng đầu nhìn chiếc xe màu đen kia, anh không nói gì cả, đưa cái ô đang cầm trong tay cho Tô Tầm, còn mình thì bế lấy Tô Tiểu Tông đi vào bên trong.

Tô Tiểu Tông ngoan ngoãn nằm ở trên vài Tô Thậm, một lúc sau mới nhỏ giọng hỏi: “Mẹ ơi, con có thể nói chuyện được chưa?”

Tô Tầm nhẹ nhàng nâng khóe miệng lên, bàn tay sờ vào khuôn mặt mập mạp của con trai: “Có thể.”

“Cậu ơi, đêm nay cháu không muốn ngủ ở nhà cậu đâu.” Câu đầu tiên tiểu tử này mở miệng muốn nói là câu này, bé hết sức lo lắng là mẹ sẽ để bé lại ở nhà cậu.

“…” Tô Thậm vỗ nhẹ vào cái mông nhỏ của bé một cái, hung dữ nói: “Ngày mai cậu phải đi công tác, cậu cũng không rảnh để trông cháu đâu.”

“A, tốt quá rồi!” Tô Tiểu Tông vui mừng, suy nghĩ một chút bé cảm thấy dường như đã làm tổn thương cậu nên bổ sung thêm một câu: “Cậu ơi, cơm cậu nấu quá khó ăn, nếu không thì cháu rất nguyện ý ở cùng với cậu đấy.”

Tô Thậm: “…” Quả thật là trẻ nhỏ không có kiêng kị gì mà.

Tô Tầm nhịn không được bật cười, Tô Tiểu Tông nghiêng đầu nhìn mẹ, vẻ mặt đáng thương nói: “Mẹ ơi, con đói bụng …”

“Chờ một chút nữa đi …” Bước chân Tô Tầm đột nhiên dừng lại, ảo não hít vào một hơi, lúc nãy cô chỉ lo vội vàng bế Tô Tiểu Tông đi nên hoàn toàn quên mất đồ mua ở siêu thị vẫn đang còn ở trong cốp xe của Lục Trình Dương.

Tô Thậm quay đầu chất vấn: “Hơn chín giờ rồi mà hai người còn chưa ăn tối sao? Em đã đi đâu? Ngay cả gọi điện cũng chưa nói rõ ràng thì đã vội vàng cúp máy rồi, làm hại anh còn cho rằng hai người đã xảy ra chuyện gì.”

“Tủ lạnh trong nhà anh có những gì?” Lúc cô xuống xe thì Lục Trình Dương cũng không nhắc cô, hoặc là do anh cũng quên hoặc là do anh cố ý, cô nghĩ phần lớn là ý sau, cô thực sự không muốn đối mặt với anh lần nữa.

“Tủ lạnh đã trống không rồi, lần này anh đi công tác nửa tháng.” Tô Thậm dừng một chút rồi nói thêm, “Nếu như em bận việc thì đưa đầu xoăn nhỏ đến chỗ bố đi.”

“Vâng, em biết rồi, anh đưa Tiểu Tông về trước đi, em đi ra ngoài một chút.” Tô Tầm không có cách nào, đành phải quay ngược trở lại.

Tô Thậm cho rằng cô ra ngoài mua đồ ăn cho đầu xoăn nhỏ, ôm Tô Tiểu Tông tiếp tục đi, vừa đi vừa hỏi chuyện: “Ai đưa hai mẹ con về vậy?”

Tô Tiểu Tông nghiêng đầu nhớ lại một chút rồi nghiêm túc trả lời: “Là một chú, chú này con chưa từng gặp, mẹ dặn cháu ở trước mặt chú ấy không được gọi mẹ cũng không nên nói lung tung.”

“Phải vậy không?” To Thậm như có điều suy nghĩ lẩm bẩm.

“Vâng, chú kia nhìn có chút hung dữ, hình như mẹ cũng không thích chú ấy.”



Tô Tầm bước nhanh ra ngoài, từ xa cô nhìn thấy xe của Lục Trình Dương vẫn dừng tại chỗ.

Tô Tầm đi tới gõ vào cửa sổ xe, Lục Trình Dương giống như đã đoán được cô sẽ sớm quay lại, hạ cửa sổ xe xuống nhìn cô một cái rồi nói: “Lên xe.”

Tô Tầm đứng yên không nhúc nhích: “Anh mở cốp xe ra đi, tôi lấy đồ xong sẽ đi ngay.”

“Lên xe.” Giọng nói của anh lạnh hơn vài phần.

Tô Tầm cắn răng, cô vòng qua đầu xe mở cửa ngồi vào ghế phụ, cô vừa ngồi xuống thì cửa xe liền khóa lại, cô nghiêng đầu lườm Lục Trình Dương: “Anh muốn làm cái gì?”

Tay Lục Trình Dương chống lên ghế dựa sau lưng cô, đột nhiên anh trờ người tới, con ngươi màu đen càng ngày càng thâm trầm, giọng nói rất nhỏ: “Anh đang suy nghĩ có phải là em lại lừa anh không.” Lúc anh nói những lời này thì ngữ khí rất chậm nhưng lại có khí thế áp bức mãnh liệt.

Trong lòng Tô Tầm “lộp bộp” một cái, giả vờ trấn tĩnh nhìn vào mắt anh: “Tại sao tôi phải lừa anh chứ?”

“Ngay ngày đầu tiên chúng ta gặp lại thì em đã lừa anh rồi.” Lục Trình Dương nhàn nhạt lên tiếng, “Ngày đó người ở dưới công ty đón em là Mục Viễn, anh đã gặp anh ta rồi, căn bản là em không có bạn trai.”

Tô Tầm bỗng nhiên nổi giận, lại là giận quá biến thành cười: “Tôi có bạn trai hay không thì liên quan gì đến anh chứ? Lục Trình Dương, bây giờ anh không cảm thấy mình thật là kỳ lạ sao? Chúng ta ly hôn đã năm năm, tôi thích ở cùng với ai thì sẽ ở cùng với người đó, tôi yêu ai hay chia tay ai cũng không liên quan gì đến anh cả, anh không có tư cách chất vấn tôi.”

Lục Trình Dương lẳng lặng nhìn cô, giọng nói thật nhỏ: “Tầm Tầm, anh và Trình Nhiễm …”

Trái tim Tô Tầm như bị người ta đâm một cái khi nghe cái tên này từ trong miệng anh, cô dùng sức đẩy anh: “Anh và Trình Nhiễm kết hôn hay ly hôn cũng không liên quan gì đến tôi cả. Bây giờ anh làm ra những hành động như thế này làm tôi cảm thấy hết sức khó hiểu, nếu như không phải bỗng nhiên anh trở thành cấp trên của tôi thì đời này tôi đều không muốn gặp lại anh nữa.”

Cả đời đều không muốn gặp lại anh nữa …

Lục Trình Dương nghe những lời này thì cảm thấy rất chói tai, lửa giận cao thấp toàn thân trong nháy mắt đã lên tới cực điểm, đột nhiên anh duỗi tay đè chặt bả vai của cô, môi anh liền ép xuống.

Anh hung hăng hôn môi của cô, giống như muốn trừng phạt cô vì cô đã nói ra nhũng lời quyết tuyệt như vậy, anh ngậm lấy cánh môi của cô trăn trở gặm mút nhưng người trong ngực anh không chịu nghe lời dù chỉ một chút, cực lực phản kháng giống như là rất ghét anh; còn anh lại giống như là mất hết lý trí, gắt gao chế trụ tay của cô, hôn càng ngày càng thô bạo.

Không gian bên trong xe hạn hẹp, cả người Tô Tầm bị anh ép nên nhúc nhích không được, chỉ có thể bị động tiếp nhận nụ hôn thô bạo của anh, cô cảm thấy rất khuất nhục. Sự nhạy cảm yếu ớt từ trong đáy lòng trỗi dậy cùng với dây cung vốn tỏ ra mạnh mẽ của mình bị anh cắt đứt nên đột nhiên cô rất muốn khóc, mấy năm nay trừ lúc khóc khi cô sinh Tô Tiểu Tông thì cô chưa từng rơi lấy một giọt nước mắt nào cả.

Bỗng nhiên khóe miệng có một chất lỏng mằn mặn rơi vào khiến cho Lục Trình Dương bừng tỉnh, chậm rãi từ trên người Tô Tầm lùi ra, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô thì anh cảm thấy rất đau lòng, cúi đầu khẽ hôn lên đôi mắt của Tô Tầm.

Đôi mắt của Tô Tầm rất đẹp, con ngươi đen tuyền nhưng lúc nào cũng sáng trong, trước kia cô rất thích cười, anh ít khi thấy cô khóc, ngay cả lúc hai người ly hôn cô cũng không khóc.

Tô Tầm hung hăng đẩy anh ra, giơ tay hung hăng lau mắt, giọng nói hơi khàn, lạnh lùng: “Lục Trình Dương, đừng để cho tôi phải chán ghét anh.” Nói xong thì đưa tay mở cửa xe ra nhưng mở thế nào cũng không được, cô chỉ nghe “cạch” một tiếng thì cửa xe đã được mở ra.

Cô lập tức xuống xe, ngay cả đồ cũng không cần, bước nhanh về phía tiểu khu.

Lục Trình Dương đuổi theo giữ chặt tay cô, khàn giọng nói: “Đợi chút, em còn chưa cầm đồ theo.” Anh kéo cô đi trờ lại vài bước, mở cốp xe ra.

Tô Tầm xách túi muốn xoay người rời đi, Lục Trình Dương liền mạnh mẽ cầm lấy mấy cái túi trong tay cô, đi bên cạnh cô: “Anh đưa em vào.”

Tô Tầm không muốn tranh luận với anh nên để anh tùy ý đi bên cạnh, mưa đã tạnh, tiếng bước chân trên mặt đường ướt nhẹp có chút trầm bổng, trên đường đi hai người không ai nói một lời.

Đến dưới lầu, mặt Tô Tầm không thay đổi nhận lại ba túi đồ, đột nhiên giọng nói của Lục Trình Dương từ trên đỉnh đầu truyền tới: “Tầm Tầm, trong bản lý lịch của em thì ba năm đầu sau khi tốt nghiệp là để trống, công việc đầu tiên của em chính là ở Khải Sâm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.