Vong Hoan

Chương 22




“Phương! Nàng tỉnh đi... Nàng tỉnh đi...’’ Hình như mơ hồ nghe được có người đang khóc kêu, tựa hồ là thanh âm của Hạo Nhiên. Mặc kệ hắn, lại ngủ một lúc nữa, còn chưa ngủ đủ mà. Mới vừa mơ về tới nhà, mơ thấy trốn tránh ba ba, ở trong lòng mẹ làm nũng nữa, làm cho ta mộng tiếp một hồi mộng đẹp nữa!

Lúc Hứa Hàn Phương tỉnh lại lần nữa, mở mắt trước hết thấy là gương mặt nóng nảy của Hạo Nhiên. Áy náy cười cười:’’Lại làm cho ngươi bị sợ hãi.’’

“Đừng nói lời ngốc ngếch nữa! Ngươi tỉnh đã là tốt rồi!’’ Hạo Nhiên lau sạch nước mắt:’’Ta trở lại lại thấy tất cả mọi người đang cứu hỏa, ngươi bị mang đến nơi này, làm ta sợ muốn chết.’’

Hứa Hàn Phương ngắm nhìn bốn phía, phát hiện trên tường treo đầy giỏ trúc nan tre, a, bừng tỉnh hiểu ra! – Là nhà Doanh đại bá.

“Hỏa hoạn không có liên lụy hàng xóm chứ?’’ Hứa Hàn Phương vô cùng khẩn trương:’’Liên lụy đến hàng xóm, lỗi có thể to lắm.’’

“May mắn không có. May mà cái viện kia của chúng ta là độc lập, cùng hàng xóm có chút khoảng cách.’’ Hạo Nhiên an ủi.

Oh! Cảm ơn trời đất! Hứa Hàn Phương thả lỏng.

“Hàn cô nương, ngươi đã tỉnh? Đến ăn hai cái trứng gà...’’ Doanh đại nương bưng hai chén nước trứng chần nước sôi tiến đến.

Hàn cô nương? À, đúng rồi ta phải gọi là Hàn Phương. “Cảm ơn đại nương!’’ Hứa Hàn Phương cố hết sức nói, cả người như rời rạc vậy.

Hạo Nhiên cho Hứa Hàn Phương ăn trứng chần nước sôi. Nhìn tay trắng nhỏ  của Hạo Nhiên,Hứa Hàn Phương liền nghĩ tới cặp bàn tay to hữu lực kia, hắn sẽ là ai chứ? Mùi vị  quen thuộc trong người, chẳng lẽ là hắn sao?

Dù sao vẫn không thể ở nhà hàng xóm. Quay về nhà của mình nhìn một chút. Hứa Hàn Phương khóc không ra nước mắt. Một căn nhà thật tốt, đã chỉ còn lại có ba mặt tường. Phòng bị cháy sạch không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại mấy cái xà ngang dựng lung tung ở nơi nào. Đồ dùng bên trong nhà, trang trí cũng cháy sạch nhiều vết lốm đốm. Quần áo và đồ dùng hàng ngày, vật dụng cũng hóa thành tro tàn.

Đi vào trong nhà, trên mặt đất còn có giọt nước. Trong không khí nơi nơi tràn ngập mùi vị cháy khét. Hứa Hàn Phương cụt hứng ngồi xuống ở trên bậc thanh cửa. Còn tưởng rằng cuộc sống sẽ khá hơn, ai biết một trận hỏa hoạn cháy hết sạch. Thật sự là vất vất vả vả vài chục năm, thoáng cái trở lại trước giải phóng! Trong lòng vừa chua xót vừa chát.

Hạo Nhiên đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh, lúng ta lúng túng mà cúi đầu:’’Phương, là ta không tốt.’’

Hứa Hàn Phương liếc Hạo Nhiên một cái:’’Mắc mớ gì tới ngươi?’’

“Lửa là từ đậu phường cháy lên, nếu không phải ta sơ ý quên tắt nhà bếp, cũng sẽ không cháy.’’ Thanh âm của Hạo Nhiên so với muỗi còn thấp hơn.

Hiện tại Hứa Hàn Phương mới hiểu được nguyên nhân bốc cháy, vuốt vuốt tóc dài, mới phát hiện một ít tóc cũng bị đốt xắn lên, bất đắc dĩ cười:’’Ngươi cũng không phải cố ý. Quên đi!’’ Trong bụng an ủi mình: Đã như vậy, trách cứ còn có lợi ích gì? Không bằng để lại chút sức lực suy nghĩ xem bước tiếp theo làm thế nào bây giờ.

Phạm vào khuyết điếm lớn như vậy, vốn tưởng rằng sẽ đại phát nổi giận, không nghĩ tới chỉ là hời hợt nói một câu. Hạo Nhiên đảo mắt nhìn Hứa Hàn Phương nửa ngày, tự trách mà nói:’’Ta thực sự rất đần!’’

Trong lòng Hứa Hàn Phương thực sự rất phiền, sau đó lại mất lòng khuyên Hạo Nhiên nữa, ta cũng là người, sức chịu đựng trong lòng cũng là có hạn, lúc này ta cũng cần người khác đến an ủi, nhờ ngươi không nên tự trách nữa! Quay mặt qua chỗ khác không muốn nói.

Hạo Nhiên thấy Hứa Hàn Phương không nói lời nào, mặt mang vẻ giận. Ngón tay bất an sốt ruột vẽ vờn trên mặt đất, một lát mới nói:’’Ta vô năng quá, nếu không thì...’’

“Đủ rồi! Không cần nói nữa!’’ Hứa Hàn Phương rốt cục nhịn không được đứng lên hô to:’’Ngươi xong chưa? An tĩnh một lát có được hay không? Ngoại trừ tự trách ngươi còn có thể làm cái gì?’’ Cuối cùng nổi giận, tìm Tần Dục không tiến triển chút nào, còn không biết bao giờ có thể trở về, thật vất vả làm nên phường đậu lại bị một cây đuốc thiêu rụi. Ta trêu ghẹo ai? Dẫn đến như vậy? Ta cũng uất ức, cũng muốn tức giận!

Hạo Nhiên há to miệng, hoảng sợ nhìn Hứa Hàn Phương nói không ra lời. Bản thân ngượng ngùng đứng lên đi qua một bên ngồi dưới tán cây, cúi đầu không nói.

Mới vừa phát tiết hết, Hứa Hàn Phương bắt đầu tức giận mình không nên tự dưng nổi giận với Hạo Nhiên. Dù sao Hạo Nhiên đã tận lực, một con em nhà giàu đi khiêng đầu gỗ kiếm vài đồng tiền, bày sạp nhỏ bán đậu hũ, tất cả cao quý rụt rè vì mình đã buông tất cả. Thấy Hạo Nhiên một người lặng lẽ bỏ đi, muốn gọi hắn dừng lại, lời đến khóe miệng lại nuốt vào. Là lòng tự trọng đang tác quái.

Hứa Hàn Phương ngồi xuống lần thứ hai, hai người đều trầm mặc, vẫn không nói gì.

Ánh trăng xuyên thấu qua đỉnh xà nhà chiếu vào trên người Hứa Hàn Phương, nàng xem thấy cái bóng mình dưới đất, hỏi mình: Hứa Hàn Phương ơi Hứa Hàn Phương ngươi đến tột cùng là thế nào? Cứ như vậy liền đem ngươi đánh bại rồi sao? Tích cực lạc quan của ngươi trước đây đi nơi nào rồi? Té ngã thế nào nên đứng lên thế ấy! Đả kích ngươi chút thì ngươi nản lòng không phấn chấn sao? Hổ thẹn! Đúng ! Té ngã ở nơi nào, ta liền đứng lên ở nơi ấy!

Hứa Hàn Phương thoáng cái “Hốt’’ đứng lên, lại có ý chí chiến đấu và dũng khí. Trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất: Nói với mình, ngươi có thể!

Hạo Nhiên lại càng hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn Hứa Hàn Phương. Nàng muốn làm gì?

Hứa Hàn Phương đi tới bên cạnh Hạo Nhiên, mới phát hiện Hạo Nhiên một mực yên lặng rơi lệ, trên mặt đất tất cả đều là nước mắt. Thấy nàng đi tới, lại cúi đầu.

“Xin lỗi! Hạo Nhiên ta không nên tức giận với ngươi.’’ Hứa Hàn Phương nhẹ nhàng ngồi xổm trước mặt Hạo Nhiên thành khẩn nói.

“Không, là ta không tốt! Ta... Nếu như ngươi cùng người khác đi đi, điều kiện của ngươi không lo...’’ Hạo Nhiên quay mặt chỗ khác, có thể thấy được bờ vai đang run động.

Không  nghĩ tới bản thân đả thương tim của hắn, Hứa Hàn Phương vạn phần áy náy, khẽ cầm tay Hạo Nhiên, có thể cảm giác được tay hắn đang run rẩy, ôn nhu nói:’’Đừng nói ngốc nữa, chúng ta làm lại từ đầu!’’

Tay của Hạo nhiên run rẩy lợi hại hơn:’’Không, ta không thể! Ta cái gì cũng không được.’’ Bắt đầu nhẹ nhàng nức nở.

Ở hiện đại, hắn độ tuổi này hẳn là mới lên cao trung, vẫn còn ở dưới cánh chim của phụ mẫu vô ưu vô lo mà sống chăng? Nghĩ tới những thứ này, trong lòng Hứa Hàn Phương đau hơn, nhẹ nhàng vuốt mặt của Hạo Nhiên, nhẹ nhàng lau nước mắt vì hắn, khích lệ nói:’’Nói cho bản thân ngươi biết, ngươi có thể, ngươi có thể!’’

Hạo Nhiên mặt đầy nước mắt mà nhìn nàng, lộ vẻ ủy khuất. Vẫn là chưa tự tin lắc đầu:’’Không, ta thực sự không thể, Phương!’’

Đi khuyên hắn như thế nào đây? Đột nhiên nhớ tới ca khúc của Lưu Hoan – “Làm lại từ đầu’’!

Hứa Hàn Phương cầm thật chặt tay của Hạo Nhiên, nhẹ nhàng ngâm nga:’’Tất cả quang vinh của ngày hôm qua, đã biến thành hồi ức xa xôi. Khó nhọc lam lũ cũng đã qua nửa đời, đêm nay lại lần nữa đi vào gió mưa. Tôi không thể chìm nổi theo phong ba, vì những người thân của tôi. Khổ nữa khó hơn nữa cũng phải kiên cường, chỉ vì những ánh mắt kỳ vọng đó. Tim còn đập, vẫn ước mơ, giữa trời đất còn có tình yêu chân thành! Nhìn thành bại, sống đời hào hùng, chẳng qua là làm lại từ đầu...’’

Nhiều lần hát... Vì những người thân của tôi. Khổ nữa khó hơn nữa cũng phải kiên cường, chỉ vì những ánh mắt chờ mong đó. Tim còn đập, vẫn ước mơ... Chẳng qua là làm lại từ đầu!

Tay càng nắm càng chặ. Bốn mắt giao nhau, nước mắt chảy xuống, không cần bất kỳ lời nói gì, ánh mắt của hai người chỉ có khích lệ và kỳ vọng. Hai tâm hồn cũng không cần bất kỳ tiếng nói gì, đã dính sát vào cùng với nhau, chỉ có lý giải và tín nhiệm lẫn nhau...

Hai người ngồi ở bức tường đổ xiêu vẹo dựa vào nhau một đêm. Loại tâm hồn dựa sát vào lẫn nhau này cho rằng, làm cho cảm thấy kiên định, cả đời khó quên.

Thủy hỏa vô tình, nhân gian hữu tình. Ngày mới sáng lên, hàng xóm lại cầm tới đồ dùng hàng ngày, thức ăn. Những người hàng xóm chất phác hiền lành, sẽ không nói quá nhiều lời khách sáo, chỉ có nụ cười an ủi, trợ giúp thiện ý. Hai tiểu bảo bối Doanh Bảo và Doanh Bối mỗi người cầm trong tay hai cái trứng gà, vui tươi hớn hở mà chạy tới, đến cùng nhau bỏ vào trong tay của Hứa Hàn Phương, lại nhảy vui tươi hớn hở mà chạy đi.

Hứa Hàn Phương và Hạo Nhiên thì ngồi xuống đất ở ngoài trời ngủ ở trong viện, lại viết một tấm bảng gỗ nhỏ Đậu phường hạnh phúc’. Chữ viết Hạo Nhiên rất đẹp, một tấm biển treo mang mùi hương cổ xưa, bắt đầu làm việc trở lại.

Lưng chân đau đến không có cách nào cử động, dừng lại nghỉ tạm chốc  lát, cắn răng tiếp tục kiên trì. Mồ hôi trên người nhỏ xuống trên mặt đất, nối thành một tảng nước đọng lớn. Mùa hạ nóng bức, cạnh bếp lò, Hứa Hàn Phương chỉ có một niềm tin: Làm lại từ đầu, ta có thể!

Ngủ dậy lúc nửa đêm canh năm. Mỗi buổi tối lúc ngủ tự nói với mình: Ngày mai sẽ tốt hơn! Mỗi sáng sớm rời giường thì cũng là thời khắc thống khổ nhất, cả người đau không cách nào nhúc nhích, mỗi lần động một cái lại đau đến cả người  rút gân. Cắn răng kiên trì tự nói với mình: Kiên trì nhất định thắng lợi!

Hàng xóm hiền lành mỗi ngày cố ý vào xem quầy đậu hũ của họ mua chút đậu hũ, bọn họ luôn luôn cắt cho một khối đậu hũ to, biểu đạt tâm ý.

Hạo Nhiên do Hứa Hàn Phương dưới khích lệ cũng phấn chấn làm lại, kiên trì nguyên tắc nam chủ ngoại, nữ chủ nội, muốn tự mình ra cửa bán đậu hũ, muốn để Hứa Hàn Phương ở nhà, thủ vững đại bản doanh.

Hứa Hàn Phương không đành lòng xua tan tính tiến thủ của Hạo Nhiên, vui vẻ đồng ý. Mỗi lần sau khi Hạo Nhiên ra cửa, lúc nào cũng cảm thấy rằng có một đôi mắt đang nhìn mình từ một nơi bí mật gần đó, chợt quay đầu lại, đôi mắt này liền biến mất. Nhưng mà có thể cảm thấy đôi mắt này không có ác ý. Đôi mắt này là hắn sao?

Đảo mắt đã đến mùa thu, phòng ở nếu không tu sửa, buổi tối đến chịu không nổi lạnh lẽo của nó.

Hai người cũng không đủ tiền, quyết định trước đem phường đậu sửa sang một chút, tạm sẽ ngụ ở trong phường đậu rồi hãy nói.

Hạo Nhiên lại chọn đậu hũ rời cửa, lúc gần đi Hứa Hàn Phương căn dặn:’’Bán xong trở về sớm một chút, ngày hôm nay ta làm ngon cho ngươi ăn!’’

Hạo Nhiên vui tươi hớn hở gật đầu ra cửa đi xa.

Hứa Hàn Phương bắt đầu quét tước đình viện, đột nhiên xoạch một tiếng, một bao đồ vật bay qua đầu tường, rơi vào trong sân. Hứa Hàn Phương nhặt lên vừa nhìn là một túi vải, mở túi vải, bên trong lại là một ít vàng vụn.

Hứa Hàn Phương phóng ra cửa, thấy góc đường một thân ảnh lóe lên biến mất. Bước nhanh đuổi theo, bóng dáng lại ở góc đường chợt lóe lên. Qua vài đường phố, lại nhìn thật chăm chú không tha, đi theo sít sao. Chỉ chốc lát sau, đi tới hẻm phố  nhỏ hẻo lánh, không thấy người.

Hứa Hàn Phương đứng ở giữa đường nhìn bốn phía, mỗi đường hém nhỏ đều có thể ngắm rất xa, không để ý tới do cùng người cùng mất, hơi suy nghĩ một chút đã rõ ràng, cao giọng hô:’’Thanh! Ngươi ra đi! Ta biết là ngươi, không cần trốn trốn tránh tránh nữa.’’

Bên đường bóng người lóe lên, Thanh chậm rãi đi ra.

Hứa Hàn Phương cười thân thiện:’’Ta biết là ngươi’’

Ánh mắt lạnh lùng của Thanh nhìn Phương, đáy mắt lại có nhu tình. Hồi lâu mới nói:’’Ngươi có khỏe không?’’

Hứa Hàn Phương nở nụ cười, ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào Thanh, nói:’’Ta tốt hay không, ngươi không phải là thấy nhất thanh nhị sở, gặp mặt ân cần hỏi thăm như vậy rất xưa rồi chứ?’’ Bộ dạng cười rộ lên hơi giống như hồ ly giảo hoạt.

Thanh mất tự nhiên nhếch góc miệng, từ nhỏ hắn ở trước mặt Phương thì không hay nói.

Hứa Hàn Phương đi về phía trước hai bước hỏi:’’Ngươi làm sao cũng tới nơi này?’’

“Ta...’’ Đối mặt Phương, Thanh muốn nói dối cũng không thể, không thể làm gì khác hơn là ăn ngay nói thật:’’Ta về sau lại đi tìm thăm ngươi, biết ngươi đã đến Hàm Dương rồi, cho nên ta tới đây.’’

“Nga? Tìm ta có việc?’’ Hứa Hàn Phương cười đến xấu xa, nghiêng liếc nhìn Thanh.

“Không... Không có... Chỉ là...’’ Mặt Thanh nghẹn đến đỏ bừng, lại nói không nên lời.

Hứa Hàn Phương cố ý hỏi:’’Chỉ là cái gì?’’ Ló đầu không chớp mắt nhìn Thanh mặt đỏ đến tận cổ, nói tiếp:’’Muốn đến xem ta?’’ Nói xong giảo hoạt nở nụ cười. Đã từ trong trạng thái túng quẫn của Thanh lấy được đáp án.

Bị người nhìn thấu tâm tư, Thanh khẩn trương hai bàn tay to vặn đi vặn lại, không biết nên để vào đâu.

Ai nói cổ đại không có nam nhân tốt? Mình giống như may mắn gặp được hai người này! Không có một chút chủ nghĩa nam tôn nữ ti đại nam nhân, trái lại có đôi khi còn vô cùng dễ thương. Thấy túi trong tay mới nhớ:’’Ngươi lấy đâu ra những thứ này?’’

Thanh cúi đầu không nói.

“Không phải là cướp được chứ? Tiền tài bất nghĩa ta cũng không muốn!’’ Hứa Hàn Phương thử thăm dò hỏi, cố ý trêu chọc hắn một chút.

“Không phải! Ta chính là nghèo chết cũng sẽ không làm chuyện vô sỉ như vậy!’’ Mặt Thanh phồng đến đỏ bừng, trán nổi gân xanh:’'Ta kiếm bằng bản lĩnh mình.’’

“Đừng nóng vội mà, nói đùa thôi!’’ Hứa Hàn Phương ngầm vui vẻ, vì sao đến nơi đây lão vẫn còn khi dễ nam sinh?’’Nếu là ngươi kiếm, ta liền nhận lấy. Cảm ơn ngươi đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.’’ Hứa Hàn Phương không nói dài dòng nữa, bóp tay. Nàng biết nàng chối từ không xong lần hảo ý này,  không bằng vui vẻ tiếp nhận.

.

Quả nhiên, nghe được nàng nói nhận lấy, Thanh thở một hơi dài nhẹ nhõm, vẻ mặt thả lỏng.

“Cám ơn ngươi ngày đó cứu ta đúng lúc! Nếu không thì cái mạng nhỏ này của ta liền ô hô (chết).’’ Lúc Hứa Hàn Phương biểu đạt cám ơn là chân thành.

Thanh rõ ràng hơi không quen cách nói của Phương, rất khác người, hỏi:’’Làm sao ngươi biết là ta?’’ Lúc đó nàng ở trạng thái hôn mê, ngay cả mắt cũng không mở ra một tý. Trốn ở một bên thấy nhà hàng xóm đem nàng mang vào nhà, mới lặng lẽ rời khỏi. Vậy cũng không ai thấy mình. 

Hứa Hàn Phương cười nhạt:’’Ta có thể ngửi được ra mùi vị trên người của ngươi. – Ngươi đã quên, người đã từng đến bắt cóc ta. Cùng ngươi kề rất gần.’’ Nói xong dựng thẳng hai ngón tay cái ra dấu một cái rất gần.

Thanh lúng túng cười cười:’’Bây giờ không thế!’’ Tay lại thoe bản năng sờ sờ đến dấu răng trên cổ tay.

“Ta biết!’’ Hứa Hàn Phương âm thầm le lưỡi, đoán chừng hắn vẫn mang ‘Đồng hồ đeo tay’ thì phải.

“Hắn đối tốt với ngươi!’’ Vẻ mặt Thanh hơi đau xót.

“Ừ! Chúng ta là bằng hữu, tựa như dạng của ta với ngươi.’’ Hứa Hàn Phương không e dè.

Thanh sửng sốt.

“Nếu tới rồi, vào nhà ngồi một chút, uống ly nước trà, à, không! Sữa đậu nành. – Ta vừa mới xay.’’ Hứa Hàn Phương hào phóng mời.

“Sữa đậu nành? – Không được, ta còn có việc gấp.’’ Thanh cự tuyệt.

“Hả?’’ Hứa Hàn Phương tò mò nhìn Thanh:’’Có việc gấp? Hôm nào đến đây đi!’’

“Ta có thể phải rời đi mấy ngày.’’  Trong lời nói của Thanh lộ ra không muốn.

“Đi đâu? Bao giờ trở về.’’ Hứa Hàn Phương truy hỏi.

“Có thể trở về, có thể không.’’ Ánh mắt của Thanh lập lờ, trốn tránh ánh mắt của Hứa Hàn Phương.

“À! Vậy hay đi uống chén sữa đậu nành đi. Đại ân không lời nào cảm tạ hết được.’’ Hứa Hàn Phương mời lần thứ hai.

Thanh vẫn là kiên quyết cự tuyệt:’’Không được, ta đi đây!’’

Hứa Hàn Phương cũng không tiện cố ý miễn cưỡng. Nhìn theo Thanh rời đi. Xoay nguời đi trở về, vẫn còn nhở đến Thanh nói: - Tự ta bằng bản lĩnh kiếm. – Ta có thể phải rời khỏi mấy ngày. – Có thể trở về, có thể không.

HHứa Hàn Phương đột nhiên đứng lại, không đúng! Vẻ mặt Thanh vì sao giống như sống xa nhau? Lại suy xét nhiều lần lời nói của Thanh, nhìn vàng vụn trong tay. Đột nhiên hiểu, hình như kiếm pháp hắn tốt, không phải là làm sát thủ chứ? Nếu như vậy, vàng trong tay chẳng phải là Thanh dùng mạng đổi lấy sao? Chợt cảm thấy hoàng kim trong tay nặng như thái sơn, ép cả người tới gập lại.

Vội vàng xoay người đuổi theo, không! Quyết không thể để cho Thanh đi lên con đường không đường về! Nhưng mà nơi nào còn có hình bóng của Thanh? Lại một người vì mình cố gắng trong im lặng! Đau lòng! Khoản nợ tình cảm này càng để lâu càng nhiều khi nào có thể trả hết?

Bước từng bước nặng nề, trở lại phường đậu. Đem vàng giấu kỹ, quyết định khó khăn hơn nữa cũng không cần. Đâu có thể nào dùng tính mạng người khác đổi lấy vàng mưu cầu thoải mái của bản thân? Hứa Hàn Phương ôm đầu thống khổ tột cùng.

Hạo Nhiên quay về thấy Hứa Hàn Phương rầu rĩ dáng vẻ không vui, cho là thân thể nàng lại khó chịu, trước sau vội vàng bưng nước đến.

Thu hồi tâm trạng, không thể lại có lỗi với người tiểu nam sinh trước mắt này . Hứa Hàn Phương cho Hạo Nhiên một nụ cười ngọt ngào:’’Ta đi làm cơm! Ngươi nghỉ ngơi một lát!’’ Quyết định chuyện của Thanh vẫn không nên nói cho Hạo Nhiên, nam nhân tại một ít thời điểm là lòng dạ rất hẹp hòi, dễ để tâm vào chuyện vụn vặt luẩn quẩn trong lòng.

Đảo mắt đã đến cửa ải cuối năm. Thì ra lúc này người khác ăn tết là vào tháng mười. Lấy tháng mười làm đầu năm. Lúc này lễ mừng năm mới cũng không ăn bánh chẻo, chỉ là chúc mừng nho nhỏ một chút.

Cửa ải cuối năm vừa qua khỏi, trên bầu trời tuyết rơi bay lả tả. Đầu tiên là hạt tuyết lạnh như băng đánh cho cành lá trong viện tàn úa lạnh run, tiếng vang xào xạc, tiếp theo từng mảng tuyết lớn bay múa rơi xuống.

Hứa Hàn Phương đã sớm buông việc tìm kiếm Tần Dục, nên tới tự nhiên sẽ tới, hà tất cưỡng cầu?

Bởi vì phòng ốc chưa tu sửa, chỉ tu sửa phòng đậu hũ, cho nên ở trong phòng đậu phụ Hạo Nhiên làm một ngăn cách, Hứa Hàn Phương ngủ bên trong. Hạo Nhiên ngủ bên ngoài  lấy lễ lẫn nhau, chưa bao giờ vượt qua lôi trì một bước.

Tuyết nhiều bay lả tả một ngày một đêm, cả vùng một mảnh trắng xóa, đem thành cổ Hàm Dương trang trí thành quỳnh lâu điện ngọc.

Ngày hôm nay nghỉ ngơi không ra quán, Hứa Hàn Phương đã dưỡng thành thói quen sáng sớm, thế nào cũng không ngủ được vận động sáng sớm.Vừa mở cửa, thấy ngoài cửa một người ngã vào trên mặt tuyết, sắp bị tuyết lớn vùi lấp.

Sờ mũi một cái còn có hô hấp, vội vàng gọi Hạo Nhiên giúp đỡ, đem người mang vào phường đậu. Người đã đông cứng, nhưng trong tay vẫn ôm một túi vải thật dài, chặt chẽ không buông. Hứa Hàn Phương lấy vài lần cũng không lấy được. Không có cách nào khác là vẫn để cho hắn ôm. Cũng không biết là vật gì, thành của báu như vậy?

Đem bếp lò đốt lên, để cho bên trong phường đậu ấm áp lên. Đem đến một chén sữa đậu nành nóng rót xuống, người này từ từ tỉnh lại, hơi hơi mở mắt lại nhắm lại.

Hứa Hàn Phương và Hạo Nhiên thở một hơi dài nhẹ nhõm, xem ra không có nguy hiểm tính mạng rồi.

Giờ lên đèn, người này cuối cùng tỉnh lại. Mắt phượng hẹp dài, đôi môi thật mỏng. Người này cho Hứa Hàn Phương ấn tượng đầu tiên chính là tiên phong đạo cốt, tuy rằng nghèo túng nhưng không mất văn nhã:’’Ngươi đã tỉnh?’’ Những lời này trước đây vẫn là Hạo Nhiên hỏi nàng, ngày hôm nay cũng đến lượt nàng hỏi người khác.

Nam nhân mắt phượng hẹp dài, cố hết sức ngẩng đầu nhìn chung quanh một chút, ánh mắt lại rơi xuống trên người Hạo Nhiên và Hứa Hàn Phương:’’        Là các ngươi đã cứu ta? Cám ơn các ngươi...’’

Ngoài phòng tuyết lớn như lông ngỗng còn đang bay xuống, trong phòng lại có vẻ vô cùng ấm áp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.