Vong Hoan

Chương 17




Ra khỏi rừng cây, Hứa Hàn Phương nhớ lại mọi thứ xảy ra, như dấy lên một cơn ác mộng, dùng sức lắc lắc đầu, cố gắng khiến bản thân thanh tỉnh một chút.

Hạo Nhiên vừa đi còn vừa che che giấu giấu, nhưng cũng không làm nên chuyện gì. Hai người nhếch nhác như vậy đi trên đường cũng không phải biện pháp, rốt cục thấy được một cái thôn nhỏ, hướng về phía người trong thôn mua y phục bằng vải bố.

Nói cho thôn dân là y phục bị con cọp cào thủng, thôn dân chất phác dĩ nhiên không tin mà nhìn bọn họ nói:’’Ở đây bao nhiêu năm rồi chưa bao giờ nghe nói qua có hổ. Các ngươi thực sự gặp phải con cọp rồi còn có thể sống được? Gặp phải bọn cướp chúng ta còn tin.’’ Giống như bọn họ nói dối vậy. 

Hứa Hàn Phương vừa thay quần áo vừa tự giễu nghĩ: Chuyện này nhiều năm không gặp phải ta lại có thể, thật đúng là ‘may mắn’! Ông trời phù hộ, hy vọng đừng ‘may mắn’ như vậy nữa gặp phải cường đạo gì đó.

“Lạch tạch’’ một tiếng, một món đồ rơi trên mặt đất, khom lưng nhặt lên, là thẻ tre nhặt được ở đáy giếng. – Cũng là vì nó, lấy được một mảnh, làm khổ ta chạy tới cái thời đại xa xưa này, còn chưa biết bao giờ có thể quay về!

Chính lúc đang tự hỏi, Hạo Nhiên bên ngoài đanh hô hoán:’’Thay xong chưa?’’

Thay xong y phục, cháo kê thơm ngào ngạt đã bưng đến trên bàn, hai người thèm ăn chảy nước miếng, phát hiện cháo kê lại cũng là mỹ  trong mỹ vị nhân gian.

Mỗi người một hơi uống ba chén lớn, còn nghĩ chưa thỏa mãn, nhưng dạ dày đã phình lên rồi.

Thấy gà mái đi bộ tới lui trong viện, Hạo Nhiên đi thẳng rồi nhìn chằm chằm hồi lâu chép chép miệng mãi.

Hứa Hàn Phương vui vẻ, nàng biết Hạo Nhiên đang suy nghĩ gì. Mình lúc đói bụng cũng tưởng tượng đến gà quay, giò, hiện tại ăn no rồi nên không sao. Nhưng cẩm y ngọc thực như Hạo Nhiên sao có thể chịu được vài ngày không ăn thịt? nhìn bộ dạng trông thấy mà thèm của Hạo Nhiên, đột nhiên nhớ tới nhân vật trong phim Giáp Phương Ất Phương* đem gà trong thôn người ta ăn hết, nhịn không được ‘Xì ‘ cười.

(* Giáp Phương Ất Phương là phim của đạo diễn nổi tiếng TQ Phùng Tiểu Cương năm 1997.)

Hạo Nhiên thấy Hứa Hàn Phương nhìn thấu tâm tư của hắn, xấu hổ nhếch miệng cười.

Ở tạm trong thôn nhỏ một đêm, cho muỗi ăn cả đêm. Ngày thứ hai tiếp tục lên đường.

Đi một ngày vừa khát vừa mệt mỏi, tình trạng mệt mỏi kiệt sức của hai người cũng không đi bao xa. Đã biết thân thể không phù hợp không thể bàn cãi, đi không được bao lâu sẽ phải nghỉ ngơi một chút. Hứa Hàn Phương bắt đầu nhớ xe ngựa, ngồi xe ngựa không thoải mái,  còn mạnh hơn là bước đi nhiều! Phải biết rằng ở thời đại này, ngựa chỉ có người giàu mới có, láng máng nhớ kỹ hình như ngựa so với người còn đáng giá hơn,  một con ngựa hình như có thể đổi lấy năm nô lệ mà. Tương đương với ô tô ở thế kỷ hai mươi mốt nữa chứ?

Hứa Hàn Phương ngồi ở ven đường đang tự mình vừa chua xót chân nhỏ lại phồng, gãi sưng đỏ phiền phức. Đừng nói xe  lửa, ô tô chính là cho chiếc xe đạp để đạp cũng tốt mà! Cứ như vậy ngày tháng năm nào mới tới Hàm Dương? Nhìn bốn phía xung quanh, Hứa Hàn Phương đột nhiên hét to lên:’’A! Hạo Nhiên ngươi xem! Mau xem!’’

Hạo Nhiên cũng chưa từng đi đường bộ xa như vậy, huống hồ còn vác nước và thức ăn, trước đây đều là người hầu làm, ngựa làm việc. Đang vân vê chân của mình,  chợt bị một  tiếng nói dọa run run một cái, nhìn dọc theo phương hướng ngón tay của Hứa Hàn Phương, mừng đến nỗi thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Phía trước cách đó không xa một con ngựa kéo xe đang ở ven đường gặm cỏ xanh, - xe ngựa này không phải là xe ngựa hai người đánh mất sao?

Hứa Hàn Phương kêu lên nhún nhảy chạy về phía xe ngựa, hưng phấn tạm thời làm nàng quên mất mệt nhọc. Hạo Nhiên cũng học Hứa Hàn Phương kêu quái gở, chạy về phía xe ngựa.

Làm cho hưng phấn là, tìm được xe ngựa, đồ vật của hai người cũng tìm lại được. Thời đại này dân cư thưa thớt thật đúng là không sai, bằng không đã sớm thất lạc.

Ngoài ý muốn tìm về được ngựa và xe, Hạo Nhiên làm xa phu đánh xe ngựa, kỳ thực cũng không cần đánh, con ngựa này là tay lão luyện.

Lúc này Hứa Hàn Phương nghĩ ngồi xe ngựa thật là một loại hưởng thụ mà không giống như trước kia nghĩ như vậy là chịu tội.

Xe ngựa đi rất chậm, gần tối ngày thứ ba, hai người đến vùng Huỳnh Dương, Huỳnh Dương là nơi tiếp giáp Hàn quốc  và nước Ngụy. Qua Huỳnh Dương thì tới biên giới Hàn quốc. Hiện tại Hứa Hàn Phương mới biết, hóa ra mình vẫn ở nước Ngụy.

Khi hoàng hôn, xe ngựa vào thành cổ Huỳnh Dương. Từng đạo vết bánh xe trên phiến đá bên đường đã nói lên lịch sử cổ thành cùng bể dâu. Bởi vì Huỳnh Dương xưa nay là chỗ trọng yếu binh gia tới tranh đoạt, thường xuyên có chiến tranh, cho nên nhân khẩu trong thành Huỳnh Dương cũng không nhiều. Cổ thành hơi lộ ra tiêu điều.

Xe ngựa dừng lại ở một nhà trọ bình dân nhìn hơi lớn. Hạo Nhiên đỡ Hứa Hàn Phương xuống xe ngựa.

Hứa Hàn Phương hoạt động gân cốt một chút, chỉ cảm thấy eo mỏi lưng đau, còn có chút rét run toàn thân. Xem ra nền tảng thân thể này thực sự quá kém, nhất định phải tiếp tục kiên trì rèn luyện thân thể! Bằng không còn chưa tới Hàm Dương chỉ sợ cái khung này cũng bể.

Điếm tiểu nhị thấy hai người vào cửa, chỉ ôn hòa mà bắt chuyện, thanh âm rất máy móc khô khan, không có một tia sức sống. Hai người được dắt tới phía sau một cái sân, điếm tiểu nhị trình tự hóa mà nói:’’Nhị vị khách quan chính là nơi này, mời vào bên trong.’’

Đi vào trong viện nhìn một lát, tiểu viện không lớn, thu dọn ngược lại cũng sạch sẽ gọn gàng, bên trong có tổng cộng sáu gian phòng khách. Mỗi gian phòng khách cũng không có đèn sáng, nói rõ bên trong vẫn chưa có người nào vào ở.

Hạo Nhiên đi tới chính giữa hai gian phòng khách, nói:’’Chính là hai gian này.’’ Điếm tiểu nhị muốn xoay người rời đi.

Hứa Hàn Phương hỏi:’’Có nước nóng để tắm không?’’ Nàng lúc này cảm thấy toàn thân vô lực rét run, còn có một người mồ hôi thúi, thật sự muốn tắm nước nóng.

Điếm tiểu nhị đảo mắt nhìn bầu trời, vẻ mặt không vui mà nói:’’Lão bản mang mấy người làm thuê về nhà thăm người thân rồi, trong điếm không còn lại mấy người, không giúp được.’’

Hạo Nhiên vừa nhìn cũng biết là mượn cớ, từ túi tay áo trong lấy ra tiền lẻ cho điếm tiểu nhị nói:’’Cái này cho ngươi.’’

Điếm tiểu nhị tiếp nhận, trên mặt nặn ra một đống bộ dáng tươi cười, vội vàng đáp:’’Tốt, tốt, các ngươi chờ một chút.’’

Hạo Nhiên hướng về phía bóng lưng điếm tiểu nhị làm một động tác ‘Bóp chết ngươi’, nghiêng đầu qua chỗ khác thấy Hứa Hàn Phương đang vui tươi hớn hở mà nhìn hắn, cười hắc hắc nói:’’Ngươi này thật đáng giận, rõ ràng không có mấy người ở trọ, lại nói không giúp được.’’

Hứa Hàn Phương nhìn thần thái đáng yêu của  Hạo Nhiên  bật cười:’’Cái này kêu là diêm vương dễ chịu, tiểu qủy khó chơi. Bất quá ngươi vẫn là để cho tiểu ma quỷ quấy rầy!’’ Nàng cảm thấy đầu váng mắt hoa, bắp chân run không ngừng, hơi không đứng vững, cắn răng kiên trì phải nhấc chân vào nhà.

“Cái gì? Cái gì tiểu ma quỷ quấy rầy? Ta làm sao không nghe rõ?’’ Hạo Nhiên đuổi theo hỏi.

Hứa Hàn Phương ngồi xếp bằng xuống thở mấy hơi, cảm thấy khá hơn chút, cười giải thích:’’Có tiền vạn sự thông, cho nên câu cửa miệng nói tiền có thể sai khiến  ma quỷ quấy rối thôi! Ngươi không phải là vừa rồi dùng tiền sai tiểu quỷ nấu nước đấy thôi!’’

Trải qua chuyện bất ngờ ở rừng cây, nàng bất tri bất giác đã sớm cùng Hạo Nhiên kéo ngắn khoảng cách, sẵn lòng cùng hắn nói giỡn.

Hạo Nhiên nghe xong vui mừng nghiêng ngả, cười lớn nói:’’Phương, nàng nói chuyện rất có ý nghĩa đó. Rất chính xác.’’ Hạo Nhiên là một người nho nhã, cơ hội cười ta thoải mái rất ít. Nhưng cùng Hứa Hàn Phương ở chung một đoạn thời gian, cũng trở nên hoạt bát rất nhiều.

Hạo Nhiên nở nụ cười chốc lát nói:’’Phương, nàng bây giờ nói chuyện sao có ý tứ như thế chứ? Còn có nhiều từ thật mới mẻ, ta trước đây đều chưa từng nghe qua. Ngày đó ở trong rừng cây nàng còn có nhiều câu đố kỳ lạ như vậy.’’

Hứa Hàn Phương đánh mạnh tinh thần nói:’’Sau này ngươi sẽ phát hiện nhiều mới mẻ hơn nữa.’’ Cổ họng của nàng đau đớn, giọng nói bắt đầu có phần khàn khàn, nàng biết mình có thể bị cảm, nhưng ở đây không có Bạch Gia Hắc*, cũng không có liên lạc. Hy vọng tắm nước nóng sẽ khá hơn.

(*Bạch Gia Hắc là một loại thuốc cảm của TQ.)

“Phương, nàng thế nào rồi? Nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, không thoải mái ư?” Hạo Nhiên quan tâm hỏi.

Hứa Hàn Phương lắc đầu, hữu khí vô lực nói:’’Không có việc gì, ta có thể chính là mệt nhọc. Nghỉ ngơi một lát thì tốt rồi.’’

Hứa Hàn Phương miễn cưỡng ăn vài thứ, bắt đầu tắm. Nàng từ từ cởi y phục xuống, lại nhìn thấy mảnh thẻ tre vẫn cất ở trên người. Tần Dục ơi Tần Dục, hy vọng có thể nhanh chóng tìm được ngươi lấy lại tử thủy tinh. Là sức mạnh của tử thủy tinh làm cho ta xuyên qua sao? Ông trời ơi, buồn bực chết đi được!

Đang suy nghĩ tắm nước nóng đi ngủ.

Nửa đêm, cảm giác được cổ họng đau rát, khô vô cùng, muốn nước bọt cũng khó khăn, Hứa Hàn Phương ở trong đau đớn tỉnh lại.

Đầu nhức như muốn vỡ ra, nàng vật lộn ngồi dậy, muốn xoay người uống chút nước. giương mắt thấy thân ảnh lén lút của người lóe lên. Trong lòng cả kinh, vừa muốn la lên, lại phát hiện tiếng nói đã khàn hoàn toàn không phát ra được tiếng nào.

Lúc này trên cửa sổ lại hiện thêm một bóng người, ánh trăng đem cái bóng của hai người chiếu rõ ràng trên cửa sổ, trong tay hai người còn cầm binh khí sáng loáng. “Gặp phải kẻ trộm rồi!’’ Đây là phản ứng đầu tiên của Hứa Hàn Phương: “Trời ơi! Mình không phải ‘may mắn’ như vậy chứ? Sợ điều gì sẽ gặp phải điều đó? Muốn cái gì tới cái đó? Mua vé số cũng chưa từng trúng được giải thưởng! Chuyện tốt không có, chuyện xấu đầy giỏ! Khi nào bắt đầu số phận con rệp đây?’’ Một kích hiệu nghiệm toàn thân, tinh thần tốt hơn rất nhiều, đầu cũng không đau như lúc ban đầu.

Oán trách thì oán trách, suy nghĩ bình tĩnh lại lập tức: Bọn họ rốt cục tới mấy người? Nên đánh hay nên trốn?

Hứa Hàn Phương nín thở, lên tinh thần, rón ra rón rén mà xuống giường, đi tới bên cửa sổ, chỉ nghe có hai người ở bên ngoài cửa sổ nói nhỏ:’’Chỉ có hai phòng này mỗi phòng một người, những phòng khác cũng không có người. Hai người chúng ta hợp lực giải quyết từng cái. Giải quyết cái phòng này trước! Cố gắng nhẹ một chút, sau đó sẽ qua chỗ phòng kia!  Xong việc sau không để lại lại một người sống.’’

Trong lòng Hứa Hàn Phương rùng mình, thật là bọn cướp ác độc, đoạt tiền tài người khác còn hại tính mạng người ta! Xem như trốn là trốn không thoát !

Hứa Hàn Phương xác định ngoài phòng  chỉ có hai người yên tâm chút chút. Đang suy nghĩ, thấy giữa khe cửa chen vào thân kiếm, thân kiếm sáng loáng đang từng chút từng chút đẩy then cửa.

Trong lòng lóe lên ý nghĩ, cơ hội tới! Nàng nhìn hai bên một chút, thấy góc tường để một chậu hoa lan. Nàng nhẹ nhàng nhấc chậu hoa lan lên cầm ở trong tay.

Nàng nhón đầu ngón chân đi tới phía sau cửa, đem chậu hoa giơ lên, thầm mắng: Hừ, chết hại dân hại nước, ngươi không phải  là trước tIên muốn giải quyết ta sao? Cô nãi nãi ta trước cho ngươi một chậu nằm chết dí ở nhà! Không đập chết ngươi cũng cú ngươi hắc! – ai tiến vào trước người đó không may!

Then cửa bị đẩy ra rồi, cửa bị đẩy ra nhẹ nhàng, một người thò đầu vào, cái bóng kéo dài dưới đất. kẻ trộm thử hướng nhìn vào trong phòng, không thấy có động tĩnh. Vừa định quay đầu lại bắt chuyện với đồng bọn canh chừng ngoài cửa. Hứa Hàn Phương núp ở phía sau cánh cửa, lợi dụng đúng cơ hội, chậu hoa hung hăng theo sau đầu kẻ cắp ném tới. Cái gọi minh thương dễ tránh, cổ họng kẻ trộm ngay cả kêu một tiếng cũng không liền mới rầm ngã xuống đất. Hứa Hàn Phương phản ứng nhanh chóng, nhảy ra một góc ngoài cửa, trở tay đem nữa chậu hoa bể trong tay quăng đến.

Người bịt mặt phía ngoài đang đưa lưng về phía chốt cửa, bỗng nhiên nghe phía sau leng keng một tiếng, vẫn chưa kịp xoay người, phía sau lưng đã bị Hứa Hàn Phương dùng chậu hoa đập một cái. Đột ngột không kịp đề phòng, sau lưng bị đập phải làm đau, nửa chậu hoa leng keng rơi trên mặt đất.

Xoay mặt nhìn thấy Hứa Hàn Phương, không khỏi sửng sốt. nhìn thấy Hứa Hàn Phương chỉ có một người, giơ kiếm đâm tới. Thể chất Hứa Hàn Phương tuy rằng không tốt, nhưng mà chiêu thức luyện đánh quyền đạo còn nhớ rõ, mặc dù không có sức phản kháng nhưng có thể miễn cưỡng né tránh qua kiếm này.

Một cái đập kia đã dùng sức lực rất lớn, lại dùng lực tránh thoát một kiếm, Hứa Hàn Phương lảo đảo lui về phía sau, dựa ở trên tường, nhức đầu như sắp nứt, cảm thấy người sắp mệt lả. Trong mơ màng thấy thấy người bịt mặt lại đâm một kiếm về phía trước, muốn né tráng đã không kịp, bản năng nhắm mắt lại, lòng kêu:Xong! Chỉ nghe thấy boong boong một tiếng, miễn cưỡng mở mắt ra, mơ hồ thấy trường kiếm của Hạo Nhiên che ở trước người.

Thì ra, động tĩnh lớn như vậy trong đêm khuya yên ả, đánh thức Hạo Nhiên. Hạo Nhiên cầm bảo kiếm trong tay, người trên trần truồng chỉ mặc một cái trung khố (quần) vội vàng chạy đến. Ở lúc qua trọng đã tìm đến, đón đỡ giải trừ một kiếm trí mạng này.

Hạo Nhiên và tên cướp leng keng rầm rầm đánh đấu trên dưới. 

Bên ngoài viện nghe được tiếng ồn ào, còn có ánh đuốc lay động, chắc là có người nghe thấy tiếng động tới. Kẻ trộm nhìn thấy có thêm người tới, dù sao cũng là có tật giật mình, nhìn đồng bọn ở trên mặt đất chưa tỉnh, cũng không lo cho đồng bọn sống chết thế nào cuống quít leo tường bỏ trốn mất dạng.

Hạo Nhiên đuổi theo vài bước lại không đuổi nữa, quay lại xem tình hình của Hứa Hàn Phương.

Hứa Hàn Phương lờ mờ trông thấy bóng lưng kẻ cướp leo tường rời đi, cảm thấy giống như đã từng quen biết. Lúc ấy nàng đã dùng hết toàn bộ sức lực, cố chống đỡ thân thể không ngừng đổ mồ hôi. Hình như trông thấy được Hạo Nhiên chạy tới bên cạnh, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm ngã xuống.

Không biết qua bao lâu, Hứa Hàn Phương mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, vẫn cảm thấy cả người vô lực, bên trong phòng đang thoang thoảng một cổ mùi vị thuốc bắc. mở mắt ra thấy cái ót Hạo Nhiên hướng về phía nàng, ngồi chồm hổm ở bên cạnh giường, ghé vào bên giường đang vù vù ngủ say, muốn nói. Thấy Hạo Nhiên thay đổi tư thế khác, quay khuôn mặt lại, miệng còn chẹp chẹp vài cái, đang say ngủ.

Hứa Hàn Phương mỉm cười nhìn Hạo Nhiên, tuy rằng không biết xuất thân của hắn, nhưng lần trước ở nhà của hắn có thể thấy được hắn là một người sống an nhàn sung sướng, anh công tử được nuông chiều từ bé. Mấy ngày nay bởi vì mình chịu không ít tội, tác phong thay đổi như nô bộc, theo nàng ở nhà Vương Tiễn ăn cơm rau dưa, tự lực cánh sinh. Lại một đường bôn ba chạy tới Hàm Dương. Còn cùng con cọp tiến hành một trận đánh đấu sinh tử đặc biệt. Trên cánh tay của hắn, trên mặt, trên cổ còn có nhiều vết thương chồng chất, chắc là dấu vết lưu lại lúc vật lộn, hắn lại chưa từng cùng nàng nói qua một câu đau.

Nhìn thấy Hạo Nhiên ngủ thật say, Hứa Hàn Phương nhịn không được lại nghiêng ngả tới gần bên cạnh thêm một chút. Chưa từng nhìn kỹ Hạo Nhiên như vậy, hôm nay mới phát hiện da tay của hắn trắng noãn tinh tế, như một cô nương, lại hai đường mày kiếm đậm lại đen, lông mi thật dài, hai mắt nhắm lại tựa như hình trăng lưỡi liềm cong cong, mũi thẳng băng dưới mũi là hai mảnh môi hồng hồng. Trước đây thế nào không phát hiện ra? Hắn thật đúng là tiểu mỹ nam!

Hứa Hàn Phương cứ lẳng lặng nhìn Hạo Nhiên như vậy, không muốn đánh thức hắn. Nhìn bầu trời sáng choang ngoài cửa sổ, cũng không biết bây giờ đang là giờ nào, xem ra hắn từ tối hôm qua đến bây giờ hẳn là vẫn canh giữ bên giường, hắn nhất định mệt muốn chết rồi! Lúc này Hạo Nhiên đang ngủ đột nhiên hé miệng cười cười, sau đó Hứa Hàn Phương đã nhìn thấy, bên khóe miệng Hạo Nhiên chảy xuống nước bọt. A? Người lớn như vậy còn chảy nước miếng? Hứa Hàn Phương nhịn không được nở nụ cười khanh khách.

Hạo Nhiên đang ngủ mở hai mắt ra, vừa mở mắt chợt thấy một đôi mắt ở gần nhìn hắn:’’Ai nha!’’ Hạo Nhiên cả kinh thân thể lảo đảo lui về phía sau. Sau đó mới hồi phục lại tinh thần, ngay cả bản thân cũng ngốc cười rộ lên ha hả, ngượng ngùng gãi đầu một cái nói:’’Nàng đã tỉnh? Ta quên là ta còn ở bên giường của nàng, còn tưởng rằng ngủ ở giường mềm ở nhà nữa. Mở mắt chợt thấy đôi mắt, làm ta giật cả mình.’’ Từ dười đất nhảy dựng lên hỏi:’’Nàng rốt cục tỉnh? Thực sự rất tốt. Tối hôm qua làm ta sợ muốn chết.’’

Hứa Hàn Phương nhìn bộ dạng cười ngây thơ của Hạo Nhiên hỏi;’’Ngươi ban nãy mơ thấy mộng đẹp gì thế? Vừa cười vừa chảy nước miếng?’’ Giọng nói vẫn còn khàn khàn, có thể miễn cưỡng phát ra âm thanh.

“Phải không?’’ Hạo Nhiên dùng tay áo chà lau ở khóe miệng một chút, miệng nói:’’Mơ thấy một bàn thức ăn ngon lớn, còn chưa kịp ăn lại tỉnh.’’ Nói xong miệng lại chép chép, gương mặt tiếc nuối.

“Bây giờ là lúc nào? Ngươi cũng chưa ăn cơm ư?’’ Hứa Hàn Phương chuyển động mắt hỏi, mình cũng cảm thấy cái bụng đang gọi. Biết đói là chuyện tốt, nói rõ chứng bệnh giảm bớt.

“Trời sắp tối rồi.’’ Hạo Nhiên ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài một chút, mới nhớ tới nói “Nàng đã ngủ một ngày. Tối hôm qua nàng té xỉu cũng làm ta sợ hãi. – Trước tiên đừng nhúc nhích, ta trước mang thuốc của nàng bưng tới.’’

Hạo Nhiên chân tay vụng về  mà nghiêng ngả bưng thuốc tới, lại bắt chước khuôn mẫu thổi một chút, mới cẩn thận đưa đến bên môi Hứa Hàn Phương.

Nhìn bộ dáng Hạo Nhiên ngốc mà dốc lòng chăm sóc, Hứa Hàn Phương lại một hồi cảm động? Cái tiểu nam sinh này vì sao đối tốt với mình như vậy? Sợ rằng lớn như vậy, hắn là lần đầu tiên chăm sóc người khác? Chưa phát giác ra khóe mắt có chút ẩm ướt, người vội vàng đứng dậy cúi đầu uống thuốc, che giấu bản thân. Ngày xưa cảm thấy chén thuốc đắng như thế, vì sao hôm nay lại không cảm thấy?

Hứa Hàn Phương không muốn nước mắt chảy xuống, nháy nháy mắt phân tán lực chú ý, nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua, suy tư hỏi:’’Ta nhớ kỹ tối hôm qua có đạo tặc, kế tiếp ta đập (hắn) nằm xuống, ngươi chạy đuổi theo kẻ khác. Sau đó ta lại không nhớ rõ. Cái người kia bị ta đập nằm xuống như thế nào?’’ Nói xong hướng cửa nhìn nơi đạo tặc ngã xuống một chút, sẽ không còn nằm ở đó chứ? Lúc này mới phát hiện đã đổi gian phòng.

Hạo Nhiên lại lần nữa ngồi xuống bên cạnh giường, hăng hái bừng bừng nói:’’Nàng thật lợi hại! Tên cường đạo tới hôm qua bị người đập đã chết. Sau mấy người điếm tiểu nhị nghe động tĩnh tới, cuống quít báo quan, - đình trường đến vừa thấy, nói là chưa bắt được cường đạo mấy năm nay, không nghĩ tới bị ngươi thoáng cái đập chết rồi.’’ Nói xong mới giơ lên tiếp nhận chén thuốc, hung hăng khoa tay múa chân một lát. Tàn thuốc quăng vào mặt hai người, Hạo Nhiên vội vàng hốt hoảng mà chà lau:’’Thật ngại, Phương, ta quá hưng phấn...’’

Hứa Hàn Phương cười lắc đầu:’’Không sao – cái người kia chạy rồi.’’ Liền nghĩ tới cái bóng lưng nhìn thấy mơ hồ kia.

“Người kia chạy rồi, chưa bắt được.’’ Hạo Nhiên có chút tiếc nuối:’’Bằng không bắt hắn lại, đánh chết hắn, hắn dám làm bị thương Phương của ta? – Đình trường nói đạo tặc đã chết này trước kia vẫn là đơn độc hành động, không nghe nói có đồng bọn, hơn nữa thủ đoạn gây án tàn nhẫn, lưu người sống rất ít, nàng cũng vì dân trừ hại rồi.’’ Hạo Nhiên lại mặt mày hớn hở mà khen, còn giơ ngón tay cái lên, “Nàng làm sao dũng cảm như vậy, dám cùng cường đạo tranh đấu. Ta làm sao càng ngày càng không nhận ra nàng.’’

Hứa Hàn Phương nhìn vẻ mặt Hạo Nhiên có chút trẻ con lắc đầu cười cười, nghĩ thầm cũng chỉ là đánh bậy đánh bạ mà thôi, cũng không thể ngồi chờ chết được:’’Tối hôm qua nhờ có ngươi còn chạy tới đúng lúc, bằng không ta lại... Cám ơn ngươi!’’ Lại thấy mắt Hạo Nhiên hồng hồng, đau lòng hỏi:’’Ngươi tối hôm qua vẫn thủ ở chỗ này, thủ đến bây giờ?’’

Hạo Nhiên lại ba hoa nói:’’Đêm qua làm ta thật lo lắng, nha dịch tới vừa lấy khẩu cung, vừa xem xét hiện trường. Ta thấy nàng bất tỉnh nhân sự, nghĩ đến nàng bị kẻ cắp làm bị thương, bị dọa nhanh chóng tìm đại phu đến, sau đại phu lại nói nàng là cảm nhiễm phong hàn, không có ngoại thương, ta mới yên tâm. Ta vừa mau chóng đi lấy thuốc, vừa lo lắng một mình nàng ở chỗ này, tình thế khó xử, sau đó thổi nàng uống thuốc, ta mới yên tâm...’’ 

Hứa Hàn Phương nhìn bộ dáng Hạo Nhiên vừa giải thích vừa hoa tay múa chân, biết hắn luôn luôn nhã nhặn tối hôm qua nhất định lo lắng, nhất định không ngừng chạy đi chạy lại. Câu kế tiếp của Hạo Nhiên nàng không nghe rõ, bởi vì nước mắt che mờ ánh mắt của nàng, chỉ nhìn thấy bóng dáng của Hạo Nhiên trở nên không rõ ràng. Hình như người sinh bệnh đều rất yếu đuối, bằng không làm sao sẽ khóc? Có lẽ...

Hạo Nhiên thấy Hứa Hàn Phương khóc, dừng lại không nói, kinh ngạc nhìn nàng cẩn thận hỏi:’’Phương, nàng tại sao khóc? Ta nói sai sao?’’

Hứa Hàn Phương hít hít mũi, dùng góc chăn đơn lau nước mắt nói:’’Không có, ta thật vui vẻ. Ta có thể quen biết ngươi thật sự rất vui vẻ. Ngươi vì sao đối tốt với ta như vậy? Ta không có cách nào báo đáp ngươi.’’ Hứa Hàn Phương biết mình sớm muộn gì cũng phải về hiện đại, nàng sợ sẽ phụ phần tâm tư này của hắn, không đành lòng tổn thương hắn.

Hạo Nhiên cười cười, hơi xấu hổ nhưng rất ôn nhu nói:’’Đừng ngốc nữa, nàng đã quên, ta nói rồi ta sẽ đối tốt với nàng cả đời. Đây là cam kết cua ta với nàng. Ta không cần nàng phải báo đáp.’’

Hứa Hàn Phương biết Hạo Nhiên hiểu lầm ý nàng, nhưng lại không có cách nào nói rõ ràng, ngoài ý muốn chiếm được tình yêu cho đi không cần nhận lại này, trong lòng không biết là nên cao hứng hay là nên chua xót khổ sở...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.