Vong Hoan

Chương 12




Trên đường trở về, Hứa Hàn Phương vẫn cúi đầu đang suy nghĩ thử Vương Tiễn có đúng hay không là (đại tướng quân) Vương Tiễn kia? Hạo Nhiên thấy Hứa Hàn Phương yên lặng không nói, cho rằng nàng đi một ngày mệt mỏi, cũng liền không thèm nhắc lại, đau lòng theo ở phía sau.

Lúc cơm tối, Hứa Hàn Phương vừa ăn vừa đắm chìm trong tâm sự của mình, cắm đầu yên lặng ăn.  Vương Tiễn là đại tướng quân triều Tần nổi danh, vậy hắn nên ở trong quân doanh mới đúng. Tại sao lại ở nơi này? Có thể là trùng tên trùng họ thôi. Nếu như triều đại này có máy vi tính, trên máy tính kiểm tra một chút đoán chừng có ngàn vạn Vương Tiễn, nghĩ vậy bất giác có chút nhụt chí. Không biết có thể tìm được Tần Dục không? Lúc nào mới có thể trở về hiện đại?

Hạo Nhiên nhìn Hứa Hàn Phương yên lặng, trái lại có chút không quen, quan tâm hỏi:’’Phương, nàng làm sao vậy? Có phải là không thoải mái hay không? Mệt bị bệnh?’’

Hứa Hàn Phương vẫn đang suy nghĩ chuyện Vương Tiễn,  bản thân suy nghĩ say sưa, căn bản không có nghe thấy Hạo Nhiên nói.

Hạo Nhiên thấy nàng có vẻ thần bất thủ xá (mất hồn mất vía), càng thêm lo lắng,  lo âu hỏi:’’Phương, nhìn nàng mặt ủ mày chau, không có sao chứ?’’ Nói đưa tay tới sờ trán của nàng.

Hứa Hàn Phương theo bản năng tránh ra, vẫn đang còn nghĩ tâm sự của mình.

Hạo Nhiên trên mặt lộ ra biến hóa mất tự nhiên một chút, không nói nữa.

Sao trời dày đặc, gió đêm thổi tới, không khí mỗi lần đều mang khẩu vị tươi mát như vậy. Không có công nghiệp ô nhiễm thật tốt. Hứa Hàn Phương ngồi ở giữa sân nhà đếm sao.

Hạo Nhiên đứng ở mái nhà cong cách đó không xa đang nhìn nàng, thân ảnh thon dài giống như một pho tượng bạch ngọc hình người ở dưới ánh trăng nổi lên một vầng sáng, mang nhàn nhạt u buồn trên mặt.

Hứa Hàn Phương chỉ biết được sao Bắc Đẩu, biết đuôi thìa* chỉ phương hướng là phương bắc. Nàng hiện tại nên đi hướng nào nha? Cảm giác mình như một con sơn dương lạc đường. Đột nhiên mất tích, đoán chừng Trịnh lão sư, cha mẹ cùng với bạn bè thân thích tất cả đi tìm mình ư?

(*Hình dáng sao Bắc Đẩu giống cái thìa.)

Nàng từ trong túi móc ra phiến thẻ tre nhìn hết lần này đến lần khác. Mình đã từng ao ước hiểu rõ cuộc sống của người cổ đại như vậy, thật là xuyên trở về lại mờ mịt như vậy.

Ngẩng đầu lơ đãng thấy Hạo Nhiên, lại cảm giác bản thân là rất may mắn, không cẩn thận xuyên qua lại gặp người tốt – Hạo Nhiên đúng là một người tốt. Đột nhiên không đành lòng trêu cợt hắn nữa, nên lấy chân thành đối đãi. Ra hiệu bảo Hạo Nhiên đến.

Hạo Nhiên vốn đang do dự, thấy Hứa Hàn Phương ra hiệu vui cười hớn hở mà chạy tới, u buồn trên mặt quét sạch.

Hứa Hàn Phương thầm nghĩ: Ở thời đại nơi trọng nam khinh nữ này, có một tiểu nam sinh ngây thơ như vậy, đúng là không dễ. Cười hỏi:’’Làm gì không tới? Đứng xa như vậy?’’

Hạo Nhiên cúi đầu xụ xuống nói ngay:’’Cơm tối thấy nàng mất hứng, ta vẫn tưởng mình lại làm sai chỗ nào, chọc cho nàng mất hứng.’’

Hứa Hàn Phương kinh ngạc nói:’’Không có, ta không có mất hứng nha!’’

Hạo Nhiên gãi đầy một cái không hiểu nói:’’Đêm đó giờ cơm, ta muốn sờ sờ trán của nàng, nàng mất hứng né tránh.’’

Trong đầu Hứa Hàn Phương xông lên một loại áy náy, không nghĩ tới mình hành động vô tâm sẽ làm Hạo Nhiên không vui như thế, nhìn Hạo Nhiên nửa ngày mới nói:’’Ta không có mất hứng, ta là đang suy tư vấn đề.’’

Hạo Nhiên thử thăm dò nói:’’Phương, nàng dường như thay đổi rất nhiều, giống như trở thành một người khác.’’

Mắt Hứa Hàn Phương đang nhìn sao trên bầu trời không nhìn Hạo Nhiên, nhưng là từ giọng nói nghe ra hắn hoang mang và mơ màng, giễu cợt chính mình nói:’’Ta quả thực không phải là người trước kia.’’ Có ý nói chân tướng cho Hạo Nhiên, nhưng mà mở miệng như thế nào đây? Mình cũng khó có thể tiếp nhận sự thật, người khác sẽ tin sao?

Hạo Nhiên nhìn gương mặt xinh đẹp của Hứa Hàn Phương, dung nhan xinh đẹp, ý loạn thần mê mà nói:’’Ta như thế nào càng ngày càng không nghe rõ nàng nói gì?’’

Hứa Hàn Phương nhíu mày buồn rầu nói:’’Đừng nói ngươi, ta ngay cả mình xảy ra chuyện gì đều không hiểu. Tương lai sẽ như thế nào?’’ Tiếp theo lại hỏi:’’Nếu như tương lai ngươi phát hiện ta không phải là Hứa Hàn Phương trước kia ngươi muốn thì như thế nào?’’

Hạo Nhiên tưởng thật nghiêm túc nói:’’Phương, nàng vĩnh viễn là người ta thích nhất!’’ Trong ánh mắt trong veo tất cả đều là ánh mắt chân thành.

“...” Hứa Hàn Phương không nói gì.

Hai người trầm mặc một lát. Chỉ nghe thấy trong viện gió thổi nhẹ lay động lá cây xào xạc.

Hạo Nhiên nhìn khuôn mặt mỉm cười ngọt ngào của Hứa Hàn Phương, nghe lời nói chân thành, trong lòng càng thêm mê hoặc:’’Phương, ngươi ngay cả giọng nói chuyện cũng thay đổi.’’

Hứa Hàn Phương bất đắc dĩ thở dài từ trên băng đá đứng lên, không muốn dây dưa vấn đề này nữa, vỗ vỗ vai Hạo Nhiên, nghiêng đầu cười nói:’’Có một số việc, trở về ta sẽ nói ngươi biết.’’

Hạo Nhiên gật đầu, hắn xưa nay kiềm chế vô cùng tốt, người khác không nói thì cũng không hỏi tới nữa.

“Ngày mai ta muốn đi tìm Vương Tiễn, có một số việc ta muốn hỏi hắn một chút.’’ Hứa Hàn Phương quyết định hay là đi tìm Vương Tiễn một chút, tự mình thăm dò kết quả.

Hạo Nhiên mặc dù có một bụng nghi vấn, nhưng cũng không hỏi lại một chữ, chỉ cần nàng muốn làm hắn cũng sẽ bồi nàng làm.

Lúc tới gặp nhau  mùa hạ giao cuối xuân. Ngoài thành ruộng lúa mạch mênh mông bát ngát cũng bắt đầu trổ bông, bắt đầu có sữa. Bên đường một đám nhiều đóa hoa dại nở rực rỡ.

Nhìn dải lúa mạch xanh biếc, nghe từng cơn hương hoa. Trong lòng Hứa Hàn Phương có một loại được dạo chơi ngoại thành. Nàng là một người nghĩ thoáng, con người lạc quan đối mặt với mọi việc, rất nhanh có thể quên phiền não và không thoải mái.

Nàng đi tới, nói, cười. Nghĩ thầm lần này mình kỳ ngộ trở lại, nếu như nói với lão sư, lão sư sẽ là nét mặt gì? Mỗi lần nghĩ tới đây, Hứa Hàn Phương liền nhịn không được mà vui mừng.

Hai người cũng không gấp gáp, đi một chút nghỉ một chút, vừa nói vừa cười bước chậm trên con đường nhỏ trên đồng ruộng.

“Hạo Nhiên, ngươi có tin duyên phận không?’’ Hứa Hàn Phương vui vẻ hỏi.

“Duyên phận là gì?’’ Hạo Nhiên không hiểu nói.

“Duyên phận  chính là... Chính là dịp giữa người và người gặp nhau, nói ví dụ ngươi cả đời này gặp phải người phù hợp liền kêu người hữu duyên, không gặp được người liền kêu người vô duyên. – Nói chung, duyên phận đúng là  một loại chuyện không thể như ý được... một loại không thể nắm bắt*.’’ Hứa Hàn Phương khoa tay múa chân, hàm hồ giải thích. Cũng không biết như thế Hạo Nhiên có thể hay không nghe dễ hiểu.

*trong bản raw  là một loại đông tây.

Hạo Nhiên cái hiểu cái không mà gật đầu:’’A, là như vậy!’’ Hắn vui vẻ mà trả lời:’’Tin tưởng! Lời của nàng nói,ta đều tin tưởng.’’

Tay Hứa Hàn Phương làm mái che đầu nhìn ruộng lúa mạch xanh biếc, nhìn thế giới này nhiều hơn 2000 năm về trước, tình trạng tốt thật mà nói:’’Có đôi khi ta thực đang suy nghĩ, người có thể không tin vận mệnh, thế nhưng phải tin duyên phận. Giống như chúng ta có thể quen biết lại là một loại duyên phận.’’

Hạo Nhiên nghe được giật mình, tinh tế thưởng thức lời nói của Hứa Hàn Phương.

Không phát hiện hai người đã đi tới bên ngoài thôn nhỏ. Hỏi người trong thôn, hỏi thăm được nhà ở của Vương Tiễn.

Hứa Hàn Phương cẩn thận hỏi:’’Hạo Nhiên, đi như thế nào nửa ngày, gặp phải phần lớn nếu không phải là người già hoặc nữ nhân cùng hài tử, thanh niên hình như rất ít?’’

Hạo Nhiên thở dài một tiếng giải thích:’’Đàn ông mười lăm trở lên đại bộ phận đều gọi đi xuất chinh.’’

“Nga!’’ Hứa Hàn Phương gật đầu.

Theo đường nhỏ đến cuối làng, một gian phòng rơm rách nát thấp bé hiện ra ở trước mắt. Lẽ nào đây là nhà Vương Tiễn?

“Trong phòng có ai không?’’ Hứa Hàn Phương thò đầu lớn tiếng kêu.

Theo sát ở phía sau Hứa Hàn Phương Hạo Nhiên cũng cao giọng kêu:’’Xin hỏi, có ai hay không?’’

“Ai đó? Mời tiến vào.’’ Một âm thanh già nua yếu ớt truyền tới.

Hai người cúi đầu đi vào trong phòng. Vừa vào nhà, hai người liền sợ ngây người, này đâu giống nhà?

Hơn 10 thước vuông phòng ở vắng vẻ, ngoại trừ một cái giường cái gì khác đều không có, chăn bông trên giường được kết thành từ sợi bông. Một lão phụ

nhân tóc trắng xóa ngồi xếp bằng ở trên giường, nằm ở trên một cái giường nhỏ được phá từ bàn rồi đóng bằng đinh, trong tay làm việc may vá. Lúc này dùng tai lắng nghe. Hình như hai mắt đã mù.

Hạo Nhiên khống chế giật mình trong lòng lễ phép hỏi:’’Xin hỏi đây là nhà Vương Tiễn sao?’’ Hắn xuất thân cao quý, chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy, không biết trên đời còn người nghèo khó như vậy.

Lão phụ nhân nghiêng tai chăm chú nghe một chút, gật gật đầu nói:’’Đúng vậy. Hai người là?...’’

“Chúng ta là bằng hữu của hắn. Hôm nay đi ngang qua đặc biệt đến viếng thăm.’’ Hạo Nhiên thiện ý mà nói.

“A!’’ Lão phụ nhân gật đầu:’’Hắn sáng sớm lên núi đốn củi, xem chừng mau trở lại. Trong nhà nghèo rớt mồng tơi, cũng không có trà chiêu đãi hai người. Mong thứ lỗi. Xin cứ tự nhiên đi.’’

Hai người cúi đầu nhìn, như hai người ngồi  xuống ở cái ghế gỗ nhỏ bé. Nói là ngồi kỳ thực cùng ngồi chồm hổm  không khác biệt lắm, ghế gỗ rất thấp.

Hứa Hàn Phương suy đoán người này chắc là mẫu thân Vương Tiễn. Nghe ăn nói không giống như thôn phụ dân gian, nhìn cử chỉ hẳn là hiểu biết chữ nghĩa.

“Lão bà bà, người chỉ một người sao?’’ Hứa Hàn Phương nhịn không được hỏi.

“Lão bà bà?’’ lão phụ nhân nở nụ cười:’’Ta mới 40 tuổi thì có người gọi ta lão bà bà rồi. Con dâu đi giặt quần áo cho người ta rồi.’’  Giọng nói bình tĩnh, không có chút trách cứ nào. Nói xong vẫn như cũ lục lọi may vá trong tay.

Hứa Hàn Phương ngượng ngùng thè lưỡi, áy náy vội vàng nói:’’Bá mẫu, ngượng ngùng...’’ Nghĩ thầm người 40 tuổi thoạt nhìn như người 70 tuổi, nhất định trải qua rất nhiều khó khăn.

Động tác đáng yêu này bị Hạo Nhiên thu hết vào đáy mắt.

Lão phụ nhân thản nhiên cười:’’Cô nương đừng ngại.’’

Trong lòng hai người đều trầm xuống, cuộc sống bọn họ  trôi qua nghèo khó đau khổ như vậy, lão phụ nhân lại thản nhiên hiền hòa như thế, không có oán trời trách đất.

Cửa “Chi nha” một tiếng mở ra. Vương Tiễn đẩy cửa mà vào, sửng sốt nhìn thấy hai người.

Hứa Hàn Phương nhảy lên một cái, cất cao giọng nói:’’Vương Tiễn ngươi đã trở về? Lão bằng hữu tới thăm ngươi!’’ Nàng thực sự không đành lòng nhìn cảnh tượng thê lương trong phòng này nữa, đẩy Vương Tiễn đi ra ngoài. Cũng muốn một mình tìm cơ hội nghiệm chứng kỳ nhân Vương Tiễn một chút, cởi ra nghi ngờ trong lòng của chính mình.

Hạo Nhiên cũng vội vàng đứng dậy hướng mẫu thân Vương Tiễn cáo từ, đi mấy bước, lại quay người lại, cúi người xuống lại lặng lẽ thả chút tiền ở trên đống gỗ, sau đó mới bước nhanh rời đi.

Vương Tiễn không giải thích được nhìn Hứa Hàn Phương, bị Hứa Hàn Phương liên tục lôi kéo mà đến bên ngoài phòng cỏ bên ngoài rừng cây nhỏ. Đụng chạm với thê tử Vương Tiễn gấp trở về làm cơm, phía sau còn mang theo tiểu tử dễ thương kia.

Tiểu tử kia thấy Hứa Hàn Phương cư nhiên đưa tay nhỏ bé ra, vui tươi hớn hở mà cười, kêu a a.

Hứa Hàn Phương vô cùng vui vẻ, cũng đưa tay ra đùa, nói:’’Nha! Biết dì rồi? Đến để cho dì ôm một cái.’’

Hứa Hàn Phương chân tay vụng về mà ôm đứa nhỏ, vui mừng mà nói:’’Ta vẫn là lần đầu ôm hài tử nhỏ như vậy nha. Thật khẩn trương a!’’ Ngẩng đầu nhìn ba người đều vẻ mặt vui vẻ mà nhìn nàng, hướng ba người tinh nghịch cười.

Hạo Nhiên đi tới, dùng ngón tay vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, kề bên tai Hứa Hàn Phương nói:’’Nhìn ngươi thích hài tử như thế, trở về chúng ta cũng sinh mấy đứa.’’

Hứa Hàn Phương trên mặt cười liếc hắn một cái, lại âm thầm dùng khuỷu tay dùng sức chạm vào Hạo Nhiên một chút, đau đến Hạo Nhiên nhe răng nhếch miệng, nhưng ý tứ lại không tiện kêu thành tiếng, cắn răng chịu đựng nước mắt cũng nhanh chảy xuống.

Hứa Hàn Phương cười trên nỗi đau người khác nhìn hắn, thầm nghĩ: Đáng đời! Quay đầu lại thấy thê tử Vương Tiễn đang ngồi xuống đất ở ngoài trời làm cơm, trong lòng cảm thấy thê lương, từ cổ chí kim giàu nghèo chính là chênh lệch lớn như vậy.

Vương Tiễn có lẽ cũng thấy mộc mạc, lúng ta lúng túng mà nói:’’Không biết nhị vị ân nhân muốn tới, cho nên...  Ta cũng không có chuẩn bị gì...” Bộ dạng áy náy bất an.

Hạo Nhiên nhìn ra Vương Tiễn khó xử, giải vây nói:’’Chúng ta vốn là đi ra dạo chơi ngắm cảnh, đi đến đây đột nhiên nhớ tới ngươi, liền bước tới xem một chút. Chúng ta chỉ dừng lại chốc lát rồi đi.’’

Hứa Hàn Phương dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Hạo Nhiên, nghĩ hắn cuối cùng cũng còn giỏi trong việc am hiểu lòng người. Đổi chủ đề nói Vương Tiễn:’’Hài tử tên gọi là gì?’’

“Hôm qua mới ôm hài tử trở về, còn chưa đặt được.’’ Vương Tiễn thấy hài tử liền vẻ mặt tươi cười, trói chặt xung quanh lông mày thoáng cái mở ra:’’Nếu không ân công hỗ trợ đặt một cái tên?’’

Hứa Hàn Phương phát hiện ra Vương Tiễn cười rộ lên bộ dáng rất tuấn lãng, mà đứa trẻ trong lòng rất giống hắn, cười nói:’’Đặt tên bản thân ta có thể không làm được,’’ mắt nhìn Hạo Nhiên và Vương Tiễn:’’Cũng là các ngươi đến thôi.’’

Hạo Nhiên vuốt hài tử kháu khỉnh khỏe mạnh, yêu thương nói:’’Nhìn hắn lớn lên rắn chắc đáng yêu, lớn lên nhất định sẽ trở thành một dũng sĩ, sẽ có một phen thành tựu. Nếu không liền lấy một chữ ‘bí’, ý là dũng mãnh. Thế nào?’’

“Vương Bí, Vương Bí...’’ Vương Tiễn ở trong miệng đọc lại vài lần, khen:’’Tên rất hay, vậy gọi Vương Bí!’’

Hứa Hàn Phương ôm hài tử đứng ở nơi đó chết lặng, thực sự đúng lúc như thế? Vương Tiễn? Vương Bí? Phụ tử hai người không phải đều là dũng tướng Tần triều?

“Phương, nàng làm sao vậy?’’ Hạo Nhiên lấy tay quơ quơ ở trước mặt Hứa Hàn Phương, Hứa Hàn Phương mới từ trạng thái sững sờ tỉnh lại.

Hứa Hàn Phương ôm hài tử tiến lên vài bước nói:’’vương Tiễn, ngươi không phải là hẳn ở trong quân sao? Tại sao lại ở chỗ này?’’

Vương tiễn mê hoặc, Hứa Hàn Phương thế nào lại biết quá khứ của hắn? Ở đây không ai biết quá khứ của hắn. Cũng mê hoặc mà hỏi ngược lại:’’Làm sao ngươi biết?’’ 

Hứa Hàn Phương đem đứa bé vào trong lòng Hạo Nhiên, kích động nắm lấy Vương Tiễn, ngạc nhiên nói:’’Ngươi thật sự là Vương Tiễn?’’

Nhìn nàng vẻ mặt kích động, Vương Tiễn bối rối,  Hạo Nhiên cũng không hiểu nguyên do nhìn Hứa Hàn Phương.

“Ngươi là đại tướng quân nước Tần! Ngươi ở tại doanh trại nước Tần! Vậy ngươi biết hay không một người tên Tần Dục? Ta muốn tìm hắn! Ta có chuyện rất quan trọng tìm hắn!’’ Hứa Hàn Phương hỏi một mạch.

Vương Tiễn lắc đầu một cái, một chút lại gật đầu, lúc thì lại lắc đầu.

“Ngươi phải nói thật nha!’’ Hứa Hàn Phương gấp đến độ dậm chân:’’Mau nói cho ta một chút chuyện gì xảy ra?’’

Hạo Nhiên chưa bao giờ gặp Hứa Hàn Phương lo lắng như thế, ôm đứa trẻ đến khuyên nhủ:’’Phương, có chuyện gì từ từ nói, đừng có gấp!’’ Đứa bé trong lòng con mắt đen tò mò quay nhanh như chớp nhìn mọi người.

Hứa Hàn Phương ý thức được chính mình thất lễ, hít sâu một hơi bình tĩnh lại.

Vương Tiễn cười khổ một tiếng nói:’’Ta đúng là ở quân doanh, cũng không phải là đại tướng quân, chỉ là một tiểu tốt vô danh. Ta không biết Tần Dục ngài nói.’’ Đôi mày kiếm đẹp lại nhăn cùng một chỗ, vẻ mặt chán chường nói tiếp:’’Ta đúng là đi tòng quân. Ta vốn sinh ra ở nhà tướng. Nhưng do bè cánh tranh giành nên bị liên lụy, gia cảnh sa sút. Phụ thân trước hi lâm trung luôn dặn dò muốn ta tòng quân. Ta từng là một quân nhân dũng mãnh, cấp trên phát hiện được thân thế của ta, lại mượn cớ mang ta khai trừ khỏi quân đội dũng sĩ, điều đến địa phương xa xôi. Sau đó lại không buông tha mà khai trừ quân tịch của ta. Ta chỉ có  thể trở về. Sau khi về nhà mới phát hiện thê tử đã vội vàng mang theo mẫu thân rời khỏi quê hương. Ta một đường hỏi thăm mới tìm được nơi này, bởi vì mẫu thân bệnh nặng, không có tiền chữa bệnh, thê tử của ta mang chính mình cho thuê xoay sở cho mẫu thân chữa bệnh. Ta thống khổ không dứt, suốt đêm đi tìm thê tử của mình. Thê tử thật không ngờ ta bặt vô âm tín lại đột nhiên từ xa trở về. Hai người chúng ta ôm đầu khóc nức nở. Không có ruộng đất, không tồi, ta chỉ có thể đốn củi mà sống. Sau nữa các ngươi cũng biết...’’ Nói xong khóe mắt ngân ngấn lệ, nói tiếp:’’Bằng không, ta cũng sẽ không cho thuê thê tử của chính mình...’’

Hứa Hàn Phương và Hạo Nhiên hai người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi lạnh lẽo.

Ai! Thực sự là một văn tiền ép chết anh hùng hảo hán! Hứa Hàn Phương thế nào cũng không nghĩ tới danh tướng Vương Tiễn rơi vào tình cảnh bức bách như thế. Nhìn khóe mắt ẩm ướt của Vương Tiễn, không kìm được nghĩ: Nam nhi có lệ không dễ rơi, chỉ do đau thương chưa đủ.

Thê tử Vương Tiễn bưng một cái nồi đi tới, hỏi:’’Tướng công, trong nhà chỉ còn lại những thứ này. Thiếp đã bới cho mẫu thân một chén, chàng xem...’’

Mặt Vương Tiễn lộ vẻ lúng túng, cơm này làm sao có thể đãi khách?

Hứa Hàn Phương đưa đầu nhìn một chút, một nồi vàng vàng xanh xanh thực ra lại rất đẹp mắt, không ngần ngại chút nào  mà nói:’’Nha, đẹp mắt như thế. Nhìn thôi cũng có khẩu vị. A? Đúng không Hạo Nhiên!’’

“Oh! Đúng, đúng.” Hạo Nhiên nhanh trí phụ họa theo sau.

Cũng không có bàn. Hứa Hàn Phương dứt khoát lôi kéo Hạo Nhiên ngồi thẳng xuống đất, tự nhiên nói:’’Có thể ăn cơm chưa nào?’’

Trong lòng Hạo Nhiên và Vương Tiễn đột nhiên động một cái. Vương Tiễn thấy Hứa Hàn Phương chẳng những không coi thường hắn, còn tự nhiên không câu nệ tiểu tiết như vậy, trong lòng cảm kích. Hạo Nhiên thấy tính cách của Hứa Hàn Phương thích ứng trong mọi hoàn cảnh đã thích càng thích hơn, nàng trước kia dù thế nào cũng sẽ không ngồi dưới đất ăn cơm.

Ă n cơm – nói là cơm nhưng thực sự là cháo rau dại. Hứa Hàn Phương ăn nhiệt tình, tật xấu nói chuyện khi ăn cơm không đổi được:’’Kỳ thực ngươi phải ở trong quân doanh, nơi đó mới là thế giới mà ngươi thi triển tài hoa.’’

Vương Tiễn cười khổ sở:’’Thời vận không đủ, ta kiếp này không thể trở lại tòng quân. Ta an tâm phụng dưỡng tốt mẫu thân, nuôi hài tử tốt thì đủ hài lòng.’’

Hứa Hàn Phương thốt ra:’’Không! Tinh thần ngươi không nên sa sút. Ngươi cần phải tỉnh lại đi. Tương lai ngươi là một đại danh tướng. Con trai ngươi cũng vậy. Đều sẽ lưu danh thiên cổ.’’

Lời vừa nói ra,tất cả mọi người nghi ngờ nhìn Hứa Hàn Phương, không rõ nàng vì sao khẳng định như vậy.

Hứa Hàn Phương lúng túng, cười cúi đầu ăn.

Vẫn là Hạo Nhiên nhịn không được hỏi:’’Nàng vì sao nói thế?’’

Hứa Hàn Phương ở trong nồi đảo một hồi, gắp khối rau dại, trong đầu thần tốc xem nên trả lời như thế nào, cuối cùng vẫn không thể nói là trên sách lịch sử nói! Thấy Vương Tiễn nghiêm túc chờ nàng trả lời, bề ngoài đứng đắn,ngoài miệng bịa chuyện nói:’’Bởi vì ta biết xem tướng xem bói.’’

“Xem bói?’’ Hai người không hẹn mà cùng nói.

Vương Tiễn lắc đầu cười khổ:’’Ân nhân nói giỡn, đừng vội lấy Vương tiễn ra cười!’’

Hứa Hàn Phương suy nghĩ một chút nói:’’Vương Tiễn, ngươi đưa tay trái đến.’’ Nàng quyết định muốn chú ý khích lệ Vương Tiễn, như vậy tương lai hắn phát triển, có thể có năng lực mau chóng giúp nàng tìm được Tần Dục.

Vương Tiễn nhìn Hứa Hàn Phương nói ngưng trọng, chần chừ đem tay trái đưa ra ngoài, mở bàn tay ra. Tư thế ngồi trầm ổn thong dong, Hứa Hàn Phương thầm khen, nghèo túng như thế nhưng lại không mất phong độ, không hổ là danh tướng!

Hứa Hàn Phương vạch tay của Vương Tiễn như thật nhìn một lát, nghiêm túc nói:’’Ngươi thuở nhỏ đọc thuộc binh thư, thời niên thiếu tập được một thân võ nghệ tốt, thanh niên đi tòng quân. Có đúng không?’’

Vương Tiễn yên lặng gật đầu. Nhưng những thứ này không có gì, hắn từng nói bản thân xuất thân nhà tướng, mỗi một con cháu nhà tướng đều là như vậy.

Hứa Hàn Phương nhìn bàn tay của Vương Tiễn, tìm kiếm điển cố lịch sử trong đầu:’’Tương lai ngươi sẽ làm đại tướng quân lĩnh binh đánh nước Triệu, đánh bại đại tướng Lý Mục nước Triệu. Công tiến thành Hàm Đan!’’ Cũng không nhớ rõ một cách cụ thể lắm, trước cứ bịa chuyện thôi!

Vương Tiễn rút bàn tay của mình về nói:’’Ngươi đùa gì thế? Lý Mục là đại tướng nổi danh của nước Triệu. Ta cùng lắm suốt đời chỉ sợ cũng không có biện pháp ngắm bóng lưng của họ.’’

Trong lòng Hứa Hàn Phương nôn nóng, cũng cười nhạt, khí định thần nhàn nói:’’Ta không cùng ngươi cãi cọ, tương lai ngươi có thể xác định lời của ta rồi. Con người chỉ có lý tưởng có hoài bão, tài năng một ngày mới có thể biểu hiện được. nhớ kỹ, là vàng chung quy cũng phát quang.’’ Dứt lời giả vờ cao thâm không thèm nhắc lại, cúi đầu ăn.

Vương Tiễn và Hạo Nhiên nghe Hứa Hàn Phương có bài bản hẳn hoi, cũng có phần bán tín bán nghi.

Hồi lâu, Vương Tiễn thở dài một hơi, vô cũng giễu cợt mà nói:’’Ta hiện tại ngay cả người nhà cũng nuôi sống không nổi, nói gì hoài bão?’’

Hứa Hàn Phương biết xúc động đến lòng nhiệt tình sâu trong nội tâm Vương Tiễn, để đũa xuống nói:’’Ngươi lại đưa tay cho ta.”

Vương Tiễn lại đưa bàn tay ra, Hứa Hàn Phương chỉ vào ba đường kẻ trong lòng bàn tay của Vương Tiễn nói:’’Ba đường kẻ này đại biểu cho lý tưởng của ngươi, số phận, và tương lai. Ngươi có nghe hiểu không?’’

Vương Tiễn gật đầu.

Hứa Hàn Phương nắm 4 ngón tay của Vương Tiễn, đem tay của Vương Tiễn nắm chắc hỏi:’’Ngươi bây giờ còn có thể thấy ba đường kẻ này sao?’’

Vương Tiễn nhìn ba đường kẻ bị ngăn bởi ngón tay, lắc đầu.

Hứa Hàn Phương tiến thêm một bước hỏi:’’Vì sao không nhìn thấy?’’

Vương Tiễn không chút nghĩ ngợi trả lời:’’Bị ngón tay chặn.’’

Hứa Hàn Phương hài lòng gật đầu, dẫn dắt nói:’’Vậy ba đường kẻ này hiện tại ở nơi nào?’’

“Ở trong bàn tay của ta.” Vương Tiễn mờ mịt trả lời.

Hứa Hàn Phương từng chữ bám sát mà nói:’’Đúng! Kỳ thực, tương lai của ngươi số phận của ngươi, đã nắm trong tay của chính bản thân mình!’’ Vẻ mặt ánh mắt sáng ngời phấn khởi.

Vương Tiễn nghe vậy cả người chấn động, như có điều suy nghĩ nhìn Hứa Hàn Phương, trong đôi mắt đen kịt lóe ra chút ánh sáng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.