Vong Hoan

Chương 11




Nhìn bóng lưng bỏ trốn mất dạng của Hạo Nhiên, Hứa Hàn Phương đắc ý đồng thời cũng có chút áy náy, thầm hỏi mình có hay không có chút quá đáng? Dù sao vẻ mặt của Hạo Nhiên cũng không giống  nam sinh theo đuổi nàng trong trường học đáng ghét như vậy.

Thân ảnh của Hạo Nhiên như tia nắng ban mai hiện lên như cuốn tranh. Hứa Hàn Phương  giật mình, rồi lập tức giãy giụa suy nghĩ ở trong đầu của mình. Nhắc nhở bản thân:’’Ngươi ngây dại hoa mắt như thế? Nghĩ chuyện này để làm gì?’’

Hứa Hàn Phương đuổi theo, thấy Hạo Nhiên ở nơi góc đường chờ nàng, nàng chạy đến gần thở hồng hộc nói:’’Ta cho là ngươi mặc kệ ta rồi.’’ Mới chạy vài bước thì thở gấp thành như vậy, thật nên rèn luyện thân thể.

Hạo Nhiên không hiểu hỏi:’’Phương, nàng hôm nay không phải  là trúng tà? Nàng trước đây không phải như thế.’’

“A? Ta trước đây là dạng gì?’’ Hứa Hàn Phương cố ý hỏi.

Hạo Nhiên đảo mắt suy nghĩ một chút, nhớ lại nói:’’  Nàng trước đây dịu dàng, cười là không lộ răng, đi đường phải người đỡ này...” Vừa miêu tả còn vừa  làm ra tư thế khoa tay múa chân.

“Ha, ha, ha,’’  Hạo Nhiên còn chưa nói hết, Hứa Hàn Phương lại ôm bụng cười to lên:’’ Vậy sau này ngươi có thể phải thất vọng. Ta hiện tại đổi tính.’’ Nàng nghe miêu tả đã cảm thấy hứng thú, khi nhìn hắn miêu tả tư thế bộ dạng chống nạnh, càng cảm thấy cười thật tốt, nhịn không được cười rộ lên.

Hạo Nhiên lấy tay chống cằm, thân thể nghiêng về sau, hơi sợ hãi mà nhìn nàng, nói lầm bầm:’’ Đều nói nữ nhi mười tám thay đổi lớn, không phải là loại thay đổi này chứ? Nếu là như thế này vẫn là thay đổi khác tốt, bằng không đầy mười tám còn đột phá đến đâu?’’

Xem ra mình còn chưa đầy mười tám? Hứa Hàn Phương thầm nghĩ. Nàng dừng cười nói:’’Ta sau này sẽ là biến thành bộ dáng này, ngươi sẽ không lại có ý kiến đối với ta đi, sẽ không thích ta nữa?’’

“Không!’’ Hạo Nhiên tưởng thật nghiêm túc mà nói:’’Mặc kệ nàng biến thành bộ dáng gì, lòng của ta đối với nàng cũng sẽ không thay đổi. Nàng phải tin tưởng ta...’’

Hứa Hàn Phương cảm thấy có phần kiếm củi ba năm thiêu một giờ,  chán nản khoát khoát tay:’’Được rồi không cần nói nữa, ta hiểu rõ, ta hiểu rõ, chúng ta đi thôi.’’

Hai người đi ở trên đường trở về. Ngẩng đầu thấy ở phía trước trên đất góc đường trống vây quanh một đám người.

Hạo Nhiên vốn là muốn lách khỏi, nhưng mà Hứa Hàn Phương thích xem náo nhiệt lại vừa... vừa chui vào đoàn người. Dù sao cũng đến, không bằng nhìn náo nhiệt nhiều hơn, trước đây mình không phải bình thường nghĩ người xưa sinh hoạt như  thế nào sao? Nếu như lần này không cẩn thận xuyên trở về rồi, nhìn một chút cũng tốt.

Hạo Nhiên không thể làm gì khác hơn là lắc đầu cũng chen vào theo.

Ba người quỳ trên mặt đất trống trước cửa huyện nha, hai nam một nữ, một người còn đang đứng phía trước.

Nữ nhân ôm một đứa trẻ mới sinh mấy tháng đang anh anh khóc. Hai nam nhân quỳ hai  bên trái phải  đều là đỏ mặt tía tai, vẻ mặt tức giận. Một người trong đó còn bị đánh cho mặt mũi bầm dập.

Hứa Hàn Phương chen ở trong đám người nghe xong nửa ngày mới hiểu rõ.

Hóa ra triều đại này còn có một loại tập tục xấu. Người có tiền có thể lấy thật nhiều vợ, mà người có tiền lấy vợ có nhiều chỗ ở, nghèo chỉ có được một gian nhà tranh để tránh mưa gió. Nam nữ già trẻ chen chúc ở một gian phòng. Chuyện gì cũng có phát sinh. Địa phương lại còn lưu hành tập tục cho thuê vợ. Nhà người nghèo khổ không cưới nổi vợ, vì  con cháu đầy đàn kéo dài hương khói,  có thể mượn vợ người khác đến dùng một lát, căn cứ sắc đẹp của nữ nhân để định tiền thuê; thời hạn thuê tự mình ước định,cũng có thể cho phép thuê mỗi năm thẳng đến sinh hài tử  rồi trả lại, còn có sinh cậu bé xong mới trả ( có nghĩa là sinh lần đầu là nữ nhi, nếu như muốn sinh nam hài thì sẽ mướn tiếp). Cũng có một ít bởi vì trong lúc nghèo nhất thời, không có cách nào không thể làm gì khác hơn là tạm thời đem vợ mướn thay thế bổ sung chi phí trong nhà giải trừ khẩn cấp. Làm như vậy vốn là ý tốt, thế nhưng nhiễu loạn trật tự xã hội nghiêm trọng. Có nữ nhân bị mướn đến nhà người có tiền rồi, mà không muốn trở về; có người bởi vì chịu không nổi người cho mướn ngược đãi trốn chạy, tự sát; để cho có một số người cưng đứa nhỏ căn bản không biết rõ ai là nhà, có lúc cậu bé phải là mấy nhà tranh nhau, nữ hài toàn là không có người nguyện ý muốn. Bình thường còn có thể vì đoạt hài tử, dùng binh khí đánh giết.  trước mắt hai  nam nhân này chính là vì tranh đoạt đứa bé trai này đánh đập tàn nhẫn.

Phía trước là người của Đình Trường đứng, bởi vì chồng của nữ nhân vì đoạt hài tử đem nam nhân mướn thê tử mình đả thương, cho nên bị Đình Trường mang tới huyện nha để cho huyện lệnh cân nhắc quyết định.

Hứa Hàn Phương nghe lắc đầu liên tục, đây là thế đạo (thói đời) gì?  Cô gái như vậy người người lãng phí! Chỉnh một người loạn thất bát tao!

Hạo Nhiên lúc này cũng mất sức của chín trâu hai hổ chen đến đây. Thấy nhưng không thể trách nói:’’Phương, cái này không có gì hay, chúng ta đi thôi.’’ 

Hứa Hàn Phương một lòng muốn xem náo nhiệt, dùng vai xử lý Hạo Nhiên, không nghe theo mà nói:’’Nhìn đi.’’

Đình Trường nhìn quét mọi người, đột nhiên nhìn thấy Hạo Nhiên, vội vàng qua đây hành lễ nói:’’Công tử, ngài ở đây?’’

Hứa Hàn Phương vẫn không biết thân phận thật của Hạo Nhiên,  hỏi vài lần cũng không có kết quả, chỉ là từ hai ngày tiếp xúc nghĩ lai lịch của hắn không nhỏ.  Những thứ khác lại hoàn toàn không biết gì cả. Lúc này nàng nghiêm túc nhìn Hạo Nhiên, suy đoán thân phận của hắn.

Đình Trường cung kính đem việc nói qua một lần:’’Hiện tại khó thì khó ở người nữ nói bản thân cũng không rõ ràng hài tử đến cuối cùng là của người nào. Hai bên bên nào cũng cho là mình phải,  đều nói hài tử là của mình.’’ Nói xong một ngón tay chỉ một người nam tử trong đó:’’ Ngài nhìn, hắn còn bị người làm cho bị thương.’’

Hứa Hàn Phương nhìn kỹ hai người, nam tử đánh người mày kiếm mắt hổ, vẻ mặt anh khí, tuy rằng quần áo tả tơi, lại không che dấu được khí chất dũng mãnh uy vũ. Nam tử bị đánh bộ dáng thật thà phúc hậu, điển hình nông dân làm ruộng. Hai người từ hình dạng nhìn cũng không giống như người xấu. Nữ nhân ôm ấp trẻ mới sinh, kinh sai bố đàn, nhưng cũng là thiên sinh lệ chất, thanh tú trắng ngần, chỉ là khóc đến hai mắt đỏ bừng. Còn không thì dùng mắt liếc người nam tử đánh người.

“Nga!’’ Hạo Nhiên gật đầu.

Định Trường nói tiếp:’’Ta đem người áp giải đến, ai biết Huyện lệnh đại nhân không ở đây. Liền lệnh bọn họ ở chỗ này quỳ chờ. Đã đợi hơn một canh giờ rồi.’’

Hứa Hàn Phương đi tới gần bên cạnh muốn nhìn tỉ mĩ một chút. Đình Trường ngăn cản nàng nói:’’Người nào! Lớn mật dám đi về phía trước?’’

Hứa Hàn Phương còn chưa trả lời, Hạo Nhiên đã tới giải vây nói:’’Nàng và ta cùng nhau.’’ Với Đình Trường nói nhỏ một hồi, Đình Trường chuyển động đôi mắt nhỏ nhìn Hứa Hàn Phương, một lát cau mày một lát gật đầu, càng không ngừng nói:’’Hiểu rõ, hiểu rõ! Tiểu nhân tuân mệnh.’’

Hứa Hàn Phương liếc trắng mắt Hạo Nhiên, không biết hắn lại đang nói chuyện ma quỷ gì?

Hạo Nhiên khiêu khiêu mi, từ chối cho ý kiến.

Hứa Hàn Phương không để ý đến, xoay người lại nhìn đứa bé trong lòng nữ nhân. Đứa bé lớn lên trắng trẻo mập mạp, khỏe mạnh kháu khỉnh, hai mắt to hắc bạch phân minh cũng đang nhìn chằm chằm Hứa Hàn Phương, đô đô chu  cái miệng nhỏ hồng hợp lại phát ra âm thanh ba ba.

Thật là đáng yêu! Hứa Hàn Phương nhịn không được sờ khuôn mặt nhỏ của đứa bé mới sinh, đứa bé khanh khách cười, vươn một tay béo nhỏ đô đô hướng nàng nắm lấy, hai người còn rất hợp ý.

Hạo Nhiên cũng lại gần nhìn, hắn nhìn Hứa Hàn Phương vươn lưỡi làm mặt quỷ đùa với đứa bé mới sinh, ánh mắt sáng lên, ánh mắt trong suốt nổi lên nhu hòa, thật lâu nhìn chăm chú vào nàng. Mà nàng lúc này đây tràn đầy nét ngây thơ hồn nhiên của thiếu nữ.

Nam tử bị đánh thấy Hạo Nhiên quần áo chỉnh tề, Đình Trường lại hướng hắn cung kính, cũng biết là người có thân phận. Mang đầu gối đi được vài bước, dập đầu một cái nói:’’Đại nhân, đứa bé này là của ta, thỉnh đại nhân phán đoán sáng suốt.’’

Hạo Nhiên và Hứa Hàn Phương cẩn thận nhìn đứa trẻ mới sinh một chút, lại nhìn hai người đại nam nhân, từ tướng mạo quả thực rất khó phân biệt ra được hài tử là của ai.

Đình Trường cũng không muốn nán lại lâu dài ở đây, nịnh nọt nói:’’Công tử, nếu không ngài hỗ trợ phán quyết, lời của ngài so với Huyện lệnh đại nhân vẫn dùng được mà.’’

Hạo Nhiên mặt lộ vẻ khó khăn, thanh quan khó quyết việc nhà, hắn thật sự không muốn để ý tới chuyện nói không rõ này.

Ba người liền hướng Hạo Nhiên dập đầu, Hạo Nhiên muốn mặc kệ cũng không thể làm gì khác hơn là gật đầu nói:’’Được rồi, ngày hôm nay ta liền nhìn phán quyết.’’

Nha dịch cũng không thiếu người nhận biết Hạo Nhiên, biết lai lịch của hắn. Có nha dịch mang bàn dài lên, hạ đệm, Hạo Nhiên ngồi nghiêm chỉnh ở giữa, giơ lên một ngón tay chỉ người bị đánh nói:’’Ngươi nói trước đi.’’

“Bẩm đại nhân, tiểu nhân đầu năm ngoái mướn thê tử này, cuối năm có đứa bé này. Theo như đến kỳ hạn khế ước thuê mướn, nữ có thể đi về, nhưng chồng kia không nên nói hài tử là của hắn. Ngài cấp phê bình lý lẽ này đi.’’

Hạo Nhiên gật đầu, lại tấn công người kia nói:’’Đây là ngươi không đúng, người ta mướn một năm, hơn nữa còn là trong thời hạn mướn sinh hài tử. ngươi vì sao cướp hài tử nhà người ta? Còn đả thương người khác?’’

Nam tử đánh người tràn ngập anh khí khuôn mặt kìm nén đến đỏ bừng, một lát nói không nên lời.

Hạo Nhiên thấy thế nói:’’Xem ra chính ngươi cũng biết đuối lý đúng không? Nếu là như thế ta đem đứa con này phán quyết cho hắn...’’

Nói còn chưa dứt lời nam tử và nữ tử đều kinh hô một tiếng:’’Đại nhân!’’

Hạo Nhiên vừa nhìn hai người mang vẻ mặt kinh dị, hồ nhi nhìn hai người. Chỉ chốc lát trầm giọng nói:’’Hai người các ngươi chắc chắn có ẩn tình, mau nói, không được giấu diếm.’’

Nam tử đánh người chần chừ một lát mới nói:’’Vợ chồng chúng ta hai người vốn tình sâu như biển, bởi vì gặp biến cố đột ngột, gia cảnh sa sút, bất đắc dĩ mẹ già lại bệnh nặng, cần tiền lương thực gấp chữa bệnh. Đành không thể làm gì khác hơn là cho mướn thê tử của chính mình đổi nhiều tiền lương thực xem bệnh.  Lúc đầu mới xa nhau, bởi vì không chịu nổi nỗi khổ tương tư, cũng vẫn len lén ước hẹn làm việc vợ chồng. Cho nên... Cho nên...’’

“Ngươi nói bậy!’’ Nam nhân bị đánh lập tức phản đối:’’Ngươi nói các ngươi hẹn hò, vốn đã trái khế ước, có chứng cứ gì? Hiện tại lại nói hài tử không phải của ngươi (Hạo Nhiên nói), ngươi nói hài tử là của ngươi ngươi có chứng cứ gì?’’

“Không tin ngươi hỏi mẹ của đứa bé?’’

“Mẹ của đứa bé đương nhiên nói chuyện về phía ngươi, ngươi là chồng của nàng. Lời của nàng không thể tin!’’

Hai người đàn ông không ai nhường ai rùm beng lên. Nữ nhân ôm hài tử lại bắt đầu khóc.

“Không nên ầm ĩ!” Hạo Nhiên hét lớn một tiếng:’’Ầm ĩ nữa, theo như tội gào thét công đường đánh các ngươi hai mươi đại bản!’’

Hai người lập tức an tĩnh lại, không dám tranh cãi nữa.

Hạo Nhiên cũng rơi vào trong hai cái khó này. Hài tử nên quyết định cho ai đây?

Hứa Hàn Phương đùa với hài tử đáng yêu như vậy, nghĩ thầm nếu ở hiện đại dễ giải quyết, giám định DNA, cái gì đều giải quyết rồi. Ở cổ đại lạc hậu chính là phiền phức như vậy. Đột nhiên nhớ tới một điển cố.

Hứa Hàn Phương lôi kéo Hạo Nhiên nhẹ nhàng nói một hồi:’’A!’’ Hạo Nhiên sáng tỏ mà gật đầu.

Hạo Nhiên đứng dậy, đi tới đi lui vài bước, liếc nhìn hai người, nói:’’Các ngươi đều nói hài tử là của mình, thế nhưng đều không thể chứng minh. Mẹ đứa bé nói thì không thể tin. Ta đây liền quyết định – hài tử bổ hai nửa mỗi người một nửa.’’

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây kinh hô một tiếng, đều nghị luận đây là cách xử gì? Quá hoang đường! Ngay cả Đình Trường cũng sững sờ. Kinh ngạc nhìn Hạo Nhiên.

Ở thời đại này, bên ngoài phạm vi pháp luật, quan hay nói pháp, 

đều là nói là làm. Cãi lời chính là trái pháp luật.

Hạo Nhiên liếc mắt nhìn Hứa Hàn Phương, hai người cười quỷ dị.

Hạo Nhiên quay đầu lại hướng nha dịch nói:’’Đem hài tử bổ ra.’’

Nha dịch phải đến đoạt hài tử.

Nữ nhân ôm chặt hài tử, kêu khóc:’’Đại nhân đừng! Muốn trách cũng trách ta, đứa bé là vô tội. Van cầu ngài tha đứa bé, ta nguyện ý mang hắn gánh chịu tất cả.’’

Đám người bắt đầu có người càu nhàu, thế nhưng không người nào dám phản kháng. Vì chuyện của người khác phản kháng công đường, phạm vào tội chết không đáng.

Nam tử đánh người cũng rơi nước mắt như mưa, liên tục dập đầu:’’Đại nhân, là tiểu nhân không tốt, tiểu nhân không muốn đứa bé này nữa, nguyện ý đem con xử cho hắn. Cầu xin đại nhân tha cho hài tử. Van cầu đại nhân!’’

Nam tử bị đánh sửng sốt, kinh ngạc nhìn Hạo Nhiên, vì giận vợ mướn cùng chồng lén vụng trộm, nhất thời đắn đo nắm không chắc hài tử có hay không là của mình, cho nên thử xem phán quyết, chỉ lo nghĩ tâm sự trong lúc nhất thời lại quên nói. Một lát mới lẩm bẩm nói:’’Đại nhân, như vậy quá tàn nhẫn! Đứa trẻ là vô tội.’’

Hạo Nhiên và Hứa Hàn Phương nhìn nhau cười, trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ: Mục đích đạt được.

Hạo Nhiên phất tay bãi lui nha dịch, vui mừng mà nói:’’Được rồi, bây giờ ra kết quả.’’ Tất cả mọi người cảm thấy mê muội mà nhìn Hạo Nhiên, nghe người không hợp tình hợp lý này còn muốn nói gì nữa.

Hạo Nhiên lịch sự mà cười, với nam tử đánh người nói:’’Ta đã tìm cho đứa bé một người cha tốt, mặc kệ ngươi có phải cha ruột hài tử hay không,ta đều tin tưởng ngươi sẽ trở thành một nguời cha tốt.’’ Chớp mắt lại trầm giọng với nam tử bị đánh nói:’’Ngươi phản ứng chậm chạp như vậy, trước lo cảm thụ của mình, không xứng làm một phụ thân.’’  Tiếp đó cao giọng nói:’’Hiện tại ta đã tìm được cha của đứa bé, ta đem đứa trẻ phán cho cha của hắn (đứa bé).’’

Mọi người tới bây giờ mới hiểu được, đều trầm trồ khen ngợi.

Hạo Nhiên tao nhã cười, cũng hơi có chút đắc ý, hướng cô gái ôn tồn mà nói:’’Hiện tại, các ngươi người một nhà có thể đoàn tụ. Đi đến nha môn làm thủ tục kết án đi.’’

Hai vợ chồng ôm con, mừng đến chảy nước mắt, liên tục nói cảm ơn.

Nam tử bị đánh thấy mình mất cả chì lẫn chài, không cam lòng mà nói:’’Đại nhân, tiểu dân còn bị hắn đánh bị thương mà, vậy nói làm sao?’’

Hạo Nhiên trầm mặc, theo luật pháp đánh người người đó hoặc bồi thường tiền hoặc chịu trượng hình (hình phạt bằng gậy). Hạo Nhiên quay người hỏi người nam tử đánh người:’’Ngươi có đánh hắn?’’

Nam tử trên gương mặt anh tuấn tức giận, nhưng vẫn như cũ cung kính nói:’’Bẩm báo đại nhân, tiểu dân quả thực đánh hắn. Chỉ vì hắn nhục mạ mẫu thân tiểu nhân, tiểu nhân nhất thời tức giận, cho nên động thủ.’’

“Nguơi đã nhận tội, theo luật căn cứ tình trạng vết thương của người bị thương bồi thường tiền hoặc là chịu trượng hình, ngươi cũng biết.’’ Hạo Nhiên trầm giọng nói.

“Tiểu dân biết.’’

“Vậy chính ngươi chọn đi.’’

Nam tử  cắn môi, quyết định nói:’’Tiểu dân lựa chọn trượng hình.’’

“Ngươi thực suy nghĩ kỹ càng chưa?’’

“Đúng vậy. Tiểu dân đã suy nghĩ kỹ càng.’’

Hạo Nhiên cúi xuống thấp giọng nói:’’Ngươi bồi thường tiền cho hắn ta đi, như vậy có thể khỏi bị nổi đau da thịt.’’

Nam tử mắt hổ ửng đỏ, đáy mắt nổi lên hơi nước, nhỏ giọng nói:’’Tiểu dân người không có đồng nào... Nếu có tiền cũng sẽ không đem thê tử cho thuê...’’ Một bên nữ tử lại bắt đầu thấp giọng khóc.

Hứa Hàn Phương gần bên cũng nghe được một chút, trong lòng cảm thán một văn tiền cũng ngột anh hùng hảo hán, huống chi phải thường nhiều tiền như vậy? Nhịn không được dùng cùi chỏ huých huých Hạo Nhiên xít lại gần thấp giọng nói:’’Giúp người giúp đến cùng, tiễn phật đưa đến Tây Thiên. Ngươi liền làm tốt chuyện cuối cùng đi.’’

Hạo Nhiên ánh mắt trong veo mỉm cười nhìn nàng, nụ cười so với ánh nắng còn sáng hơn. Rộng rãi gật đầu nói:’’Các ngươi đều theo ta tiến huyện nha đến làm thủ tục đi.’’ Tiền với hắn mà nói không đáng kể chút nào.

Người vây xem thấy không có kịch vui xong, đều tản đi.

Giúp đỡ người là hướng tới niềm vui. Hứa Hàn Phương và Hạo Nhiên làm một chuyện tốt trong lòng đều tràn ngập phấn khởi.

Hạo Nhiên uống trà nha dịch dâng lên, cười hì hì hỏi:’’Phương, nàng làm sao có thể nghĩ ra biện pháp tốt như thế chứ?’’

Hứa Hàn Phương chơi đùa nửa ngày cũng biết khát nước, thổi trôi lá trà nhấp một ngụm đắc ý nói:’’Ta còn nhiều hơn nữa, trở về lại chậm rãi học đi.’’

“Phương, nàng sao chuyển biến lớn động trời đất như vậy? Cùng trước kia tuyệt không giống nhau.’’ Hạo Nhiên uống liên tục mấy ngụm trà, vẫn nghĩ không ra, hé miệng cười lắc đầu liên tục.

Hứa Hàn Phương đang suy nghĩ có muốn mượn cơ hội này hay không nói chân tướng cho Hạo Nhiên. Đình Trường tiến đến bẩm:’’Công tử, người kia không đi, nhất định muốn đi qua để dập đầu tạ ân ngài.’’

Hạo Nhiên dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến Hứa Hàn Phương, Hứa Hàn Phương không hề gì nhún nhún vai, tiếp tục uống trà, không nói gì.

Hạo Nhiên suy nghĩ một lát nói:’’Để cho bọn họ vào đi.’’

Nam tử anh tuấn dẫn nữ tử ôm hài tử cúi đầu khom người đi đến. Đi đến bên cạnh Hạo Nhiên, hai người cung kính quỳ xuống:’’Tiểu dân Vương Tiễn dắt thê tử đến khấu tạ ân nhân.’’

Phốc – Hứa Hàn Phương một miệng trà toàn bộ phun ra, văng đầy đất, thất thanh kêu lên:’’Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa!’’

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Hứa Hàn Phương thất thố.

Hạo Nhiên lại bắt đầu lắc đầu thở dài.

Nam nhân anh tuấn cẩn thận nói:’’Tiểu dân Vương Tiễn dắt vợ con đến khấu tạ ân nhân.’’

Hứa Hàn Phương xác định bản thân nghe rõ ràng, thiếu chút nữa từ trên ghế bắn lên. Vương Tiễn? Vương Tiễn nào? Là trùng tên trùng họ? Hay là  Vương Tiễn đại tướng quân* oai phong lẫm liệt của triều nhà Tần kia?

*Tướng dưới trướng của Tần Thủy Hoàng, giúp Tần Thủy Hoàng thống nhất TQ, lập ra nhà Tần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.