Vòng Hoa Cúc

Chương 2: Cách giữ bình tĩnh




Thịnh Thế có vóc dáng khá cao, Cố Lan San lại không mang giày cao gót. Anh rướn cằm, ánh mắt có gì đó trầm xuống. Đứng ở góc nhìn của Cố Lan San, cô cảm thấy ánh mắt của anh hơi lạnh bạc.

Cái nhìn của Thịnh Thế khiến đáy lòng chợt run lên, ngay cả tinh thần cũng trở nên mềm yếu. Cô cười nhẹ, “Anh không ngủ à?”

Thịnh Thế không nói gì.

Ánh mắt thâm thúy vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cô.

Anh im lặng nhìn cô.

Cô đã mặc đồ rồi, chuẩn bị rời đi sao?

Rời đi cũng không thèm nói với anh một tiếng...

Con ngươi trong mắt Thịnh Thế đột nhiên xoay chuyển.

Cố Lan San suy nghĩ, nói bằng giọng dịu dàng, “Tôi thấy anh đang ngủ, cho nên không định đánh thức anh dậy. Tôi còn tài liệu ở nhà, ngày mai cần phải dùng đến. Tôi sợ sáng mai bị trễ... cho nên bây giờ về nhà...”

Cố Lan San nói rất nhiều. Vẻ mặt của Thịnh Thế chẳng có chút gì thay đổi, khiến người ta cảm thấy khó hiểu là anh có nghe lọt tai hay không.

Anh từ từ đứng thẳng người lên, đi vào phòng ngủ.

Cố Lan San đứng yên tại chỗ, không tiến cũng chẳng lùi.

Cô không biết có nên đi theo anh vào trong hay không? Hay là anh đã đồng ý cho cô về nhà?

Cố Lan San còn đang do dự, Thịnh Thế đã đi ra từ trong phòng ngủ. Anh đã cởi bỏ chiếc áo to sụ khoác bên ngoài, thay vào đó là một bộ quần áo ở nhà khá chỉnh tề, trong tay anh cầm một tờ chi phiếu.

Anh đi đến trước mặt Cố Lan San, đưa tờ chi phiếu cho cô.

Cố Lan San hơi yên lặng một chút, sau đó nhận lấy. Cô cúi đầu, nhìn vào mấy con số hiển thị trên tờ chi phiếu, khẽ nhíu mày.

Rõ ràng là ba lần... Ba mươi ngàn mới đúng... Sao tờ chi phiếu này chỉ có mười ngàn?

Cố Lan Sam cầm tờ chi phiếu mà do dự mãi, không biết phải mở miệng với Thịnh Thế ra sao.

Thịnh Thế vẫn giữ dáng vẻ ung dung trước mắt cô, nhìn thấu hết toàn bộ biểu hiện của cô từ nãy tới giờ. Thấy cô đứng ngây người ra, không nhúc nhích, anh nhếch miệng cười, hỏi, “Có vấn đề gì à?”

Cố Lan San ngẩng đầu, nhìn thoáng qua da.nlze.qu;ydo/nn Thịnh Thế, cố gắng tìm lời thích hợp để nói, “Số tiền này... hình như không đúng.”

Thịnh Thế không nói gì, khuôn mặt của anh không có một chút biểu cảm nào. Anh cứ nhìn Cố Lan San rồi đáp, “Sao lại không đúng?”

"Anh đã nói rồi mà... một lần là mười ngàn.” Vẻ mặt của Cố Lan San trở nên ngại ngùng, “Lúc nãy... anh... Rõ ràng ba lần... phải là ba mươi ngàn mới đúng.”

Thịnh Thế nghe vậy thì bật cười, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào. Nụ cười của anh đẹp rực rỡ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy nguy hiểm muôn phần.

Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang mở to của Cố Lan San, nói với cô bằng giọng thản nhiên, giống như giữa hai người làm ăn, hoàn toàn không có chút xấu hổ, “Tôi nói một lần là mười ngàn. Đêm hôm nay, tôi làm liên tục một lần mà?”

Cố Lan San trợn mắt, nhìn Thịnh Thế bằng sự kinh ngạc.

Anh rõ ràng làm đến ba lần... Sao cuối cùng lại thành một lần thế này?!

Khuôn mặt của cô trở nên ửng đỏ, khóe môi khẽ giật giật. Chuyện đó... có nói cũng khó mà nói nên lời.

Thịnh Thế cứ đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm chằm vào cô, đợi kết quả cuối cùng.

Cố Lan San rốt cuộc lấy hết dũng khí, gào thét một hồi, “Anh rõ ràng... Cái đó tiến đến ba lần...”

Tuy rằng câu nói của cô rất mơ hồ, Thịnh Thế vẫn hiểu được ý nghĩa sâu xa trong đó. Anh giải thích một cách dứt khoát, “Ý cô là cô cho tôi ba lần ấy à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.