Vọng Giang Nam

Chương 63




“Ây ui, sáng sớm đã được ăn cháo trắng, cuộc đời đúng là quá tốt nhỉ?” Ninh Chiêu Nhiên đẩy cửa phòng Sở Lương Âm, mùi cháo lan tỏa khắp phòng, bàn bên cạnh, Sở Lương Âm đang ăn cháo, trước mặt là bản tử trống rỗng, nhưng căn cứ vào hương vị, chắc chắn là há cảo.

“Đồ đáng ghét, ăn cũng không chừa há cảo lại cho ta.” Đặt mông ngồi đối diện Sở Lương Âm, Ninh Chiêu Nhiên tự động múc cháo, trên bàn còn có dĩa dưa muối, sáng sớm ăn món này rất ngon miệng.

“Tất cả mười cái há cảo phải chừa hết cho cô?” Sở Lương Âm lạnh lùng hỏi.

“Hừ, đồ hẹp hòi.” Nếm thử muỗng cháo đầu tiên, lông mày Ninh Chiêu Nhiên khẽ động, cả hai mắt như phát sáng, “Ai nấu vậy? Ăn ngon thật.” Tay nghề không tầm thường nha.

Sở Lương Âm không cởi mở nói, “Là người hầu ông hầm ông hừ của Nguyệt Ly Phong”

“Hả? Ha ha, sư thúc như cô thật sự không có phúc hậu gì cả, còn dám sai bảo người hầu người ta làm việc, đây không phải gọi là gia đình hòa thuận sao.” Lúc Ninh Chiêu Nhiên còn nằm trong ổ chăn cũng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nhưng tình hình cụ thể thế nào thì không biết, cũng không lắng nghe, hóa ra là gặp phải Nguyệt Ly Phong.

“Bớt giả bộ đi, cô ăn cũng không ít kìa.” Sở Lương Âm buông đũa xuống, sau đó nhanh chóng rời phòng, Ninh Chiêu Nhiên ăn uống rất điềm tĩnh, nhưng thật ra hai người bọn họ là kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng không nói được ai.

Đi đến căn phòng sát vách, Sở Lương Âm gõ cửa gọi: “Gia Cát, mau thức dậy ăn điểm tâm, nếu như huynh không chịu thức, Ninh Chiêu Nhiên sẽ ăn hết phần của huynh đó.” Nói xong nàng xoay người trở về, Ninh Chiêu Nhiên ở trong phòng cũng đã ăn hết chén cháo trước mặt.

Nhưng mà chỉ một lát sau, Gia Cát Vô Phạm đã nhanh chóng bước đến, khóe môi hiện ra nụ cười khoan thai yếu ớt, đôi mặt dịu dàng như nước mùa thu, dễ dàng khiến người ta chìm đắm trong đó.

“Sáng sớm đã nghe tiếng của cô, thì ra là xin đồ ăn sáng.” Động tác ngồi xuống tùy tiện nhưng lại rất đẹp mắt, hắn ở cách một vách tường, cho nên chuyện sáng nay hắn cũng đều nghe được.

Sở Lương Âm nhún nhún vai, “Cái gì mà xin đồ ăn sáng? Gặp Nguyệt Ly Phong cũng không có gì tốt lành cả, nhưng mà thứ duy nhất có thể hưởng thụ được chính là ăn uống.” Người nọ quả thực coi mình là hoàng đế, đến đồ ăn còn phong phú nhiều loại như thế, so với ngự yến của Hoàng thượng còn đa dạng hơn.

Ninh Chiêu Nhiên từ lúc Gia Cát Vô Phạm bước vào vẫn cúi đầu ăn cháo, không nói một lời, hoàn toàn khác xa tính cách của nàng một trời một vực, chỉ khi ở trước mặt Gia Cát Vô Phạm, nàng mới có thể im lặng như thế.

Ngay khi tất cả mọi người đều không nói chuyện, cửa phòng mở ra có người đi vào, Nhĩ Tương hơi cúi thấp người trên tay còn bưng theo ấm trà, ngẩng đầu nhìn một vòng, “Thất sư thúc, Ninh tiểu thư, à…..” Ánh mắt dừng lại trên người Gia Cát Vô Phạm, hình như người này rất quen, nhưng lại không nhớ rõ đã gặp ở đâu.

“Đó là Gia Cát công tử, chân chính là người vô cùng lương thiện.” Hai chân Sở Lương Âm tréo nguẩy, cố ý nhấn mạnh ‘người vô cùng lương thiện’, khiến cho Nhĩ tương cũng biết, công tử nhà bọn họ ở trước mặt người này thì có bao nhiêu tầm thường.

“A, là Gia Cát công tử.” Nhĩ Tương bị dọa mà giật mình, đại danh Gia Cát công tử trên giang hồ được lan truyền là thần hồ kỳ thần, mọi người đều nói người này là người vô cùng lương thiện, nếu gặp dã thú đói khát, hắn cũng nhất định sẽ cắt thịt mình cho dã thú no bụng.

Gia Cát Vô Phạm khẽ gật đầu, lúc này hắn cũng đã buông đũa, đứng dậy từ từ bước đến bên cạnh Sở Lương Âm ngồi xuống, bước chân thong thả, Nhĩ Tương nhìn chằm chằm, hơi thở ôn nhuận kia khiến hắn giật mình cảm giác theo không kịp.

“Đừng ngẩn người nữa, mau bưng trà tới đây.” Nhìn bộ dạng như kẻ ngốc của Nhĩ Tương, Sở Lương Âm có hơi mất kiên nhẫn, đợi Nhĩ Tương hoàn hồn, gương mặt phút chốc đã ửng hồng, vội cúi đầu bưng ấm trà sang đây, cẩn thận châm trà xong mới dám lui ra ngoài.

Nhĩ Tương trở về phòng trọ của bọn họ, Nguyệt Ly Phong cũng đã dùng xong bữa sáng, đang thưởng thức trà, Nhĩ Tương đi tới gần Nguyệt Ly Phong, nhìn thoáng qua công tử nhà mình, âm thầm đánh giá một phen, tuy bề ngoài nhìn công tử nhà mình với Gia Cát công tử đều là một kiểu người, nhưng mà nhìn kỹ cũng không phải thế, Gia Cát công tử dễ dàng tạo ấn tượng tốt đối với người khác trong lần đầu tiên gặp mặt, tuy công tử nhà bọn họ cũng vậy, thế nhưng chung quy công tử nhà bọn họ cũng có điểm khiến người ta không dễ dàng tiếp cận, hắn đã theo công tử vài năm, có lẽ sẽ không mẫn cảm như người ngoài được, thế nhưng hôm nay gặp Gia Cát công tử, hắn mới thật sự phát hiện Gia Cát công tử hoàn toàn không giống với công tử nhà bọn họ, cho nên thái độ của thất sư thúc đối với công tử cũng không phải là không có căn cứ.

“Công tử, Gia Cát Vô Phạm công tử đang ở chỗ thất sư thúc.” Nhĩ Tương nhỏ tiếng nói.

Động tác uống trà của Nguyệt Ly Phong hơi dừng lại, “Thật không?”

Nhĩ Tương gật đầu, “Vâng, Gia Cát công tử thật sự như lời đồn đãi, sinh ra đã định sẵn sẽ lên trời làm tiên vậy.”

Nguyệt Ly Phong không nói gì, ngược lại buông chén trà trong tay, nhẹ nhàng đứng dậy, cột lại áo khoác đen dài bên ngoài, động tác của hắn lưu loát như gợn nước. Hắn cất bước ra khỏi phòng, đi tới phòng của Sở Lương Âm.

“Ly Phong bái kiến Thất sư thúc.” Còn chưa bước tới phòng, Sở Lương Âm đã đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, Nguyệt Ly Phong hơi khom người, cả người khiêm tốn lễ phép với người trước mặt, hoàn toàn trái ngược với bộ dạng kiêu căng, ánh mắt khinh thường của Sở Lương Âm.

“Thật là có duyên, đi chỗ nào cũng gặp được. Nhưng mà nhờ phúc sư điệt, bữa sáng hôm nay rất ngon, cảm ơn.” Sở Lương Âm đi tới, Nguyệt Ly Phong lùi về phía sau từng bước, hai người ở cửa giằng co.

Nguyệt Ly Phong cười như tiếng nước róc rách, “Sư thúc hài lòng là được rồi.”

“Ây ui, hôm nay hào phóng như vậy sao? À, có phải bởi vì ở chỗ ta có người nào đó phải không. Thế nào? Sư điệt muốn nhìn bản thân mình một lần à? Ta khuyên ngươi vẫn là không cần, như thế chỉ càng thêm mất mặt mà thôi.” Sở Lương Âm hơi nghiêng người, đem những lời của mình nói gần bên lỗ tai Nguyệt Ly Phong.

Gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Ly Phong hơi cứng ngắc, “Thất sư thúc đừng ép người quá đáng, Ly Phong tự hỏi đã có đắc tội với thất sư thúc hay chưa, vì sao thất sư thúc lại cứ thích dồn ép nhau như thế?”

Ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi trong tiểu viện, mùi hương như ẩn như hiện, kiến trúc cổ kính như được nhuộm một tầng màu vàng của mặt trời, hai người đứng trước phòng cũng bị mạ thành màu vàng, nhưng bầu không khí hài hòa như thế lại bị hình ảnh quái dị của hai người phá vỡ, Hoành Hạ và Nhĩ Tương đứng ở xa xa, trơ mắt nhìn công tử nhà mình với thất sư thúc gần nhau như thế, hai người đều cảm thấy rất lo sợ, bởi vì hai người kia hết sức căng thẳng, nếu đánh nhau, ai thắng ai thua đây?

“Sư điệt đã làm chuyện tốt gì cũng không nhớ rõ sao? Còn nhớ Đỗ Hạnh là ai không? Nguyệt Ly Phong ngươi là tên tiểu nhân hèn hạ vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào, còn muốn ta nói tới à?” Giọng nói Sở Lương Âm lạnh lùng, nhìn chăm chú vào mắt Nguyệt Ly Phong cũng lạnh như băng, có thể người khác không biết Nguyệt Ly Phong là ai, nhưng nàng Sở Lương Âm thì biết rõ nhất.

Sắc mặt Nguyệt Ly Phong cũng không thay đổi, bên môi còn hé ra nụ cười như gió xuân, “Thất sư thúc nói gì sư điệt nghe không hiểu, sư điệt là loại người nào người trong thiên hạ đều rõ như ban ngày, chỉ dựa vào lời nói một bên của sư thúc thì có thể kết luận sư điệt là người xấu, đây chẳng phải là nói oan sao?” Giọng nói nhẹ bỗng kia cũng có thể khiến người ta say.

Sở Lương Âm nghiến răng, trừng mắt nhìn nụ cười không tỳ vết kia của Nguyệt Ly Phong, bỗng dưng vận lực một cước bay lên, hung hăng đá vào bắp chân của Nguyệt Ly Phong, Nguyệt Ly Phong thuận thế lui về phía sau, không ngờ nhanh như chớp Sở Lương Âm thúc khuỷu tay đè ở bên sườn Nguyệt Ly Phong, dùng lực mười phần, khí lưu cường đại kia khiến Hoành Hạ và Nhĩ Tương đứng ở xa cũng không mở mắt nổi.

Nguyệt Ly Phong lui về phía sau vài bước mới đứng vững được, Sở Lương Âm lập tức tiến lên, hai người trong tiểu viện hằn học xê dịch, chỉ thấy tàn ảnh những nơi đi qua toàn cát bụi, đám cây được cắt tỉa chỉnh tề cũng bị phá nát thành từng mảnh vụn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.