Võng Du Kiếm Tam Chi Nhiệm Vụ Quán trà

Chương 37




"Anh Phong, tôi xin thay mặt cho chính quyền của thành phố H cảm tạ sự khẳng khái của anh, nhưng sau khi chúng tôi họp hội nghị bàn bạc, quyết định vẫn là ủy thác anh Phong toàn quyền phụ trách việc kinh doanh của tập đoàn Hải Liên, hàng năm chỉ cần xuất ra 30% lợi nhuận dùng cho những việc liên quan đến kiến thiết thành phố G là được, anh xem vậy có được hay không?"

Trong phòng họp của Hải Liên, thư ký chủ tịch thành phố hết sức lễ độ hỏi ý kiến của Phong Chi Thu, vẻ mặt Phong Chi Thu lạnh lùng, giọng điệu cũng lạnh như băng, "Mọi chuyện của Hải Liên đều do Tề Đông phụ trách, hai người thương nghị với nhau là được."

Tề Đông liếc mắt nhìn Phong Chi Thu không có hăng hái, lập tức đưa ra khuôn mặt tươi cười câu thông cùng đại diện của chính quyền thành phố, vốn dĩ là phải hiến cho toàn bộ, nhưng sau khi chính quyền thành phố nghiên cứu ba tháng trời, vẫn đưa ra quyết định trên, doanh nghiệp chỉ có nằm trong tay người kinh doanh mới có thể phát triển mạnh được, đây là quan điểm thị trường, trên thực tế bọn họ cũng rất sáng suốt.

Ba tháng này Phong Chi Thu vẫn bôn ba qua lại giữa mấy thành phố, nơi nào có một chút manh mối thì anh sẽ chạy qua ngay lập tức, nhưng mỗi một lần đều thất vọng mà ra về.

Cuộc điện thoại cuối cùng của Khả Ly được gọi từ thành phố H, thời gian ba tháng cũng đủ cho Ngụy Lam Thiên điều tra ra Khả Ly gặp phải tai nạn liên hoàn trên đường cao tốc G-H còn đã từng ở bệnh viện Nam Tinh.

Biết Khả Ly lướt qua lưới hái tử thần làm cho tất cả mọi người cảm thấy hết sức may mắn, kỳ quái là trong máy vi tính hoàn toàn không tra ra được dữ liệu việc Khả Ly nhập viện cùng xuất viện, vẫn là cầm ảnh của Khả Ly hỏi khắp các y tá trong bệnh viện mới xác định là cô đã ở trong phòng hạng nhất của bệnh viện này sáu ngày, sau đó rời đi, cùng một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai.

Cuộc điện thoại cuối cùng của Khả Ly kia được gọi từ sân bay, cho nên rất có thể cô ấy đã rời khỏi thành phố H rồi, đương nhiên Thiên Vũ có thủ đoạn của riêng mình, tra ra được chuyến bay mà Khả Ly đi kia đến một thành phố D của phương Bắc, nhưng sau khi đến được đó thì hoàn toàn bị chặt đứt manh mối, đó là một thành phố lớn có hai ngàn vạn dân cư, muốn tìm được một người nói dễ hơn làm.

Phong Chi Thu đợi ở bên kia suốt hai tháng, đăng tin tìm người trên diện rộng, nhưng không có tiến triển gì cả, Khả Ly cứ như đã biến mất vào trong biển người rồi, không gọi điện thoại lại cho Hứa Mỹ An nữa, thậm chí ngay cả con trai cùng mẹ ruột cũng chưa hề liên lạc.

Bên phía Tề Đông vẫn phải liên hệ với Phong Chi Thu, Tân Hải cũng có rất nhiều chuyện tình cần anh định đoạt, cuối cùng anh cũng lại bắt đầu làm việc, chỉ hoàn toàn thay đổi thành một người khác, dường như về với sáu năm trước, mặt của anh cả ngày giống như đóng băng vậy, tính tình trở nên táo bạo dễ giận, sự ấm áp và tươi cười vui vẻ từng có đã không còn xuất hiện nữa, chỉ có ở trước mặt Ngọc Ngọc mới miễn cưỡng để lộ ra.

Điều duy nhất làm cho Phong Chi Thu thư thái sợ rằng chỉ có mỗi việc được ở bên cạnh Ngọc Ngọc, đứa bé này giống như thiên sứ vậy, đặc biệt thông minh, thằng bé mẫn cảm nhận thấy được nhất định mẹ mình có chuyện gì đó, nhưng ngoại trừ mấy ngày đầu có hỏi Phong Chi Thu ra, sau đó sẽ không hỏi lại anh nữa, thằng bé hỏi Hứa Mỹ An cũng hỏi Ngụy Lam Thiên, chỉ không truy hỏi Phong Chi Thu nữa thôi.

Thằng bé không muốn xa rời cha của mình, mỗi lần thấy Phong Chi Thu vẻ mặt luôn luôn rất vui vẻ, được con trai yêu thương và săn sóc làm cho Phong Chi Thu phi thường hưởng thụ, cũng càng cảm thấy mình thiếu Khả Ly nhiều lắm, hiện tại thậm chí anh sẽ khẩn cầu Thượng Đế, anh nguyện ý dùng tất cả mọi thứ của mình đổi lấy sự bình an cùng hồi tâm chuyển ý của Khả Ly.

Vì sao cô lại không nói câu nào? Vì sao cô không cho anh một cơ hội giải thích? Sự nhát gan cùng yếu đuối của cô làm cho anh vừa tức lại đau lòng, anh nên sớm phát hiện ra dưới lớp vỏ kiên cường của cô còn có một trái tim dễ vỡ như vậy, nếu anh biết sớm, anh nhất định sẽ che chở thật tốt, nếu cô bằng lòng cho anh một cơ hội nữa, anh tuyệt đối sẽ không tổn thương cô dù chỉ là một chút xíu.

"Chi Thu, Chi Thu. . . . . ." tiếng gọi của Tề Đông cắt đứt dòng suy nghĩ của anh, vừa mở mắt nhìn, thì thấy trong phòng họp đã chỉ còn lại có hai người là anh và Tề Đông.

Phong Chi Thu hơi áy náy nhìn Tề Đông một cái nói: "Thật ngại quá, cháu lại xuất thần rồi."

"Không sao, nhưng cậu không thể cứ luôn chán nản như vậy được, Khả Ly không sao, chỉ tạm thời rời đi mà thôi, chúng ta giăng lưới tìm người như vậy nhất định sẽ tìm được, hai người ngay cả con cũng có rồi, chờ cô ấy nghĩ thông suốt thì nhất định sẽ trở về thôi."

"Nhưng đã ba tháng rồi, cô ấy còn đang mang thai nữa, thẻ ngân hàng của cô ấy đều chưa từng sử dụng, không biết sống như thế nào nữa, sao cháu có thể an tâm được."

Tề Đông khẽ thở dài một tiếng nói: "Khả Ly là một đứa bé có phúc khí, tôi tin tưởng nhất định sẽ có quý nhân tương trợ, cậu phải chăm sóc tốt cho sức khỏe của bản thân, kiên nhẫn chờ đợi thêm chút nữa, có thể không cần đợi đến lúc chỗ Lam Thiên có tin tức, thì Khả Ly đã quay về rồi."

"Hi vọng là như vậy, chú Đông, chú thấy có phải là cháu đáng như vậy hay không, năm đó mới dỗi một cái là không thèm gặp ba cháu, đến lúc gặp lại thì ông ấy lại ra đi, sau đó không coi phụ nữ ra gì, liên tục thay đổi, kết quả biến thành như bây giờ, nếu cháu nghe lời ba kết hôn với Khả Ly sớm một chút thì tốt rồi, cũng sẽ không khiến cô ấy một mình vất vả nuôi con, thật khó khăn cô ấy mới chấp nhận ở bên cạnh cháu, thì cháu lại khiến cho cô ấy thất vọng, cho nên cô ấy đã rời đi rồi, cô ấy cũng giống cha cháu muốn hoàn toàn vứt bỏ cháu rồi." Giờ phút này Phong Chi Thu cực kỳ yếu ớt, anh ôm đầu, không còn vẻ lạnh lùng trước đó.

Tề Đông vội vàng khuyên nhủ: "Không phải, cậu nghĩ sai rồi, cho tới bây giờ ba cậu cũng chưa từng vứt bỏ cậu, ông ấy làm tất cả cũng là vì muốn cậu tha thứ cho ông ấy, cho cậu biết rằng ông ấy yêu cậu, phút cuối cùng trước khi ông ấy chết vẫn luôn nhớ đến hạnh phúc của cậu, làm sao cậu có thể nghĩ như vậy chứ, Khả Ly cũng là nhất thời hiểu lầm, chỉ cần tìm được cô ấy giải thích rõ ràng thì sau cơn mưa trời lại sáng thôi, mọi việc rồi sẽ tốt thôi."

"Phải không? Nhưng cháu lại không tìm được cô ấy, lúc cháu nằm mộng cũng đều đang tìm cô ấy, nhưng vẫn luôn không tìm thấy cô ấy. Cô ấy tốt đẹp như vậy, nhất định sẽ có người khác yêu thích, cháu sợ cô ấy thật sự hết hy vọng với cháu rồi, nếu cô ấy thích người khác thì cháu phải làm gì bây giờ?"

Đúng vậy, đây chính là điều Phong Chi Thu vẫn lo lắng, theo kết quả điều tra hình như Khả Ly rời đi cùng một người đàn ông, nếu cô ấy tin tưởng người đó, chứng minh đó hẳn là một người rất được, cho nên. . . . . . Anh không muốn suy nghĩ, nhưng trong mộng thường xuyên xuất hiện cảnh tượng thật vất vả tìm được cô, mà cô lại cười nắm tay người khác rời đi, giấc mơ như vậy thường làm cho anh ban đêm không thể ngủ say giấc.

"Không thể nào, Khả Ly có thể một mình sinh con, một người vất vả kiên trì suốt sáu năm, thuyết minh cô ấy là một người cố chấp, sẽ không thay đổi vào lúc này, huống chi cô ấy còn mang thai nữa."

Phong Chi Thu cười khổ một cái, "Cháu biết, nhưng cháu lại không nhịn được mà suy nghĩ miên man, cháu hận bản thân tại sao không suy nghĩ cẩn thận sớm một chút, cháu rất sợ Khả Ly tuyệt vọng với cháu rồi."

"Đừng suy nghĩ nhiều, sự sắp xếp của chính quyền thành phố đối với Hải Liên chú cảm thấy có thể tiến hành, bên này trước tiên cứ để chú trông coi, vốn dĩ là muốn nghe thử ý kiến của cậu, nhưng nếu cậu không thể an tâm được, thì trước hết hãy đi làm chuyện mà cậu muốn làm đi, không cần chạy tới chạy lui nữa, chuyện của Hải Liên chú sẽ thu xếp ổn thỏa." Tề Đông vỗ vỗ bả vai Phong Chi Thu nói.

Phong Chi Thu gật gật đầu, lại yên lặng, vài ngày gần đây anh thử tập trung vào công việc, để giảm bớt một chút thời gian mình suy nghĩ miên man, nhưng vẫn thường xuyên có sai xót, anh thật chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ có một ngày này, đây nhất định là sự trừng phạt đối với việc từ nhỏ đến lớn anh luôn chỉ biết làm theo ý mình.

Khả Ly vẫn còn nằm trên giường, trên giường trong một căn phòng nhỏ của một gia đình nông dân bình thường, xuyên thấu qua cửa sổ có thể nhìn thấy rừng trúc xanh tươi, hôm nay cả ngày có mặt trời, tuyết đều tan.

Thời tiết rất lạnh, cánh tay để ở bên ngoài ổ chăn cảm thấy lạnh như băng, nhưng cô cũng không rút lại vào trong chăn, trên tay của cô có một chiếc điện thoại tinh xảo, mỗi ngày cô đều phải đấu tranh tư tưởng với bản thân rất lâu, nghĩ rốt cuộc có muốn gọi điện thoại cho Trương Mai hay không.

Cô không nói lời nào mà đi như vậy, những người khác không nói, khiến mẹ và Ngọc Ngọc lo lắng không yên làm cho cô rất bất an.

Thôn này là quê nhà của Tử Ninh, Chung Tử Ninh là Âu Dương Kỳ vẫn luôn dùng ba lô cõng về từ nước Pháp, anh ta chết nơi đất khách quê người, nhưng nguyện vọng lúc còn sống của anh ta là có thể trở về quê cũ, Âu Dương Kỳ giúp anh ta hoàn thành tâm nguyện.

Kỳ thật Chung Tử Ninh đã không còn người thân ở nơi này nữa rồi, ông cụ nuôi lớn anh ta đến năm mười sáu tuổi đã qua đời rồi, nhưng anh ta vẫn nhớ nhung cái thôn làng này, nơi này thực sự là một thôn làng yên tĩnh xinh đẹp tuyệt trần, có núi có sông, bởi vì có cánh rừng trúc khắp núi, mùa đông cũng sẽ không có cái cảnh lá cây rụng hết tiêu điều thê lương giống như rất nhiều địa phương khác ở phương Bắc.

Lúc Chung Tử Ninh chết mới có hai mươi lăm tuổi, anh ta rời đi quê nhà là vì một cuộc sống tốt đẹp hơn, anh ta đến một cái thành phố cảng, gặp rất nhiều khó khăn, nhưng lúc 20 tuổi gặp Âu Dương Kỳ mới 19 tuổi, vì vậy mà bánh xe vận mệnh của anh ta hoàn toàn thay đổi.

Âu Dương Kỳ và Chung Tử Ninh hoàn toàn khác nhau, nếu so sánh giữa hai người bọn họ, thì giống như mây trên trời cùng bùn đất vậy, gia tộc của Âu Dương Kỳ rất lớn, rất có tiền và có quyền lực, Âu Dương Kỳ chính là em út trong năm anh em, đương nhiên cũng là người được hưởng thương yêu nhất.

Nhưng cũng vì vậy mà tạo ra sự may mắn cùng bất hạnh của Âu Dương Kỳ, từ nhỏ anh bị người mẹ nóng lòng mong ngóng một đứa con gái nuôi nấng như một cô con gái, gương mặt thanh tú của anh ta cũng tạo ra một trái tim không phải của một người đàn ông bình thường.

Cũng không có người phát hiện ra sự khác thường của anh, bao gồm chính bản thân anh ta, anh ta không thích chơi đùa cùng con gái, trên thực tế anh ta cũng không thích giao tiếp với người khác cho đến khi gặp Chung Tử Ninh.

Chung Tử Ninh được đặt trong một hộp đen nhỏ đưa trở về quê nhà, dáng người thực sự của anh ta thập phần cao lớn khỏe mạnh, tướng mạo cũng là trong sự anh tuấn lộ ra thật thà, không hợp với cái tên đẹp đẽ của anh ta, vào lúc chán nản nhất thì anh ta đụng phải Âu Dương Kỳ, lúc ấy anh ta lôi kéo Âu Dương Kỳ đang thất thần trên đường, dùng cánh tay cường tráng của mình giúp anh ta tránh thoát ô tô đang lao đến.

Lúc Âu Dương nhìn thấy Chung Tử Ninh thì hơi sửng sốt một chút, anh chưa thấy một người thanh niên đang chán nản lại làm vẻ mặt chính khi giáo dục anh đi đường nhất định phải chú ý an toàn không thể thất thần, trên đường nhiều xe rất nguy hiểm.

Lúc đó Âu Dương Kỳ vẫn có chút hướng nội, anh không hề nói một câu, sau khi nói vài câu Chung Tử Ninh thấy anh ta vẫn yên lặng, cho là anh ta đã nghe lọt, cho nên quay người lại lại đi tìm kiếm những tờ quảng cáo tuyển công nhân dán trên tường kia.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Âu Dương Kỳ lại đi theo anh ta, đi qua hai con đường rồi, vẫn là Chung Tử Ninh nhịn không được quay người lại hỏi có phải anh lạc đường hay không, anh mới cười nói: “ Anh đang ở đây tìm việc phải không? Anh làm việc cho toi đi!”

Nhà Âu Dương Kỳ không giống với nhà họ Phong, nhà Âu Dương cành lá rậm rạp, rất đông người, đương nhiên cũng không thiếu tranh đấu, người đứng đầu nhà Âu Dương luôn luôn có thể giả cư, bởi vậy những chuyện tranh đấu gay gắt rất nhiều, bao gồm cả anh em, người duy nhất không lao vào việc đấu tranh quyền lợi đó là Âu Dương Kỳ.

Anh ta vừa vào năm nhất đại học, lựa chọn ngành mỹ thuật không hề liên quan gì đến kinh doanh hay chính trị, lựa chọn này của anh ta tuy rằng làm cho cha mình hơi có dị nghị, nhưng dưới sự duy trì của mẹ anh ta thì cũng không có đặc biệt phản đối, dù sao bốn người con trai khác cuat ông ta đã có một người lựa chọn con đường chính trị, ba người lựa chọn theo con đường kinh doanh, cho nên ngươi con trai út vẫn được yêu thương này được cho phép tùy vào ý muốn.

Mùa hè đó, Chung Tử Ninh thành bảo tiêu của Âu Dương Kỳ, sau đó lại biến thành bồi đọc, hai năm rưỡi sau dưới yêu cầu của Âu Dương Kỳ nhà Âu Dương cho Chung Tử Ninh cùng đi Paris nước Pháp với anh ta để học tiếp, mà lúc này trình độ của Chung Tử Ninh ở phương diện tranh sơn dầu đã không hề thua kém Âu Dương Kỳ học vẽ mười mấy năm, anh ta là một thiên tài hội họa.

Tranh của anh ta luôn có linh khí hơn nhiều so với Âu Dương Kỳ, đặc biệt là những bức tránh vẽ cảnh núi sông quê hương, anh ta nhiều lần đáp ứng chỉ cần Âu Dương Kỳ thích, thì anh ta sẽ đưa anh về quê nhà anh ta chơi, mà lời hẹn này anh ta lại không làm được.

Phần sau của câu chuyện Âu Dương Kỳ nói có hơi mơ hồ, trên thực tế anh ta nói ra một chút chuyện đó cũng là sau khi uống lên rượu nồng độ cao của Phương Bắc, đó cũng là loại rượu mà Chung Tử Ninh thích nhất, Âu Dương Kỳ cũng không hay uống, tối hôm đó, Âu Dương Kỳ luôn luôn lạnh lùng vừa uống rượu vừa rơi lệ làm cho lòng Khả Ly vô cùng chua xót, thế gian này cũng không chỉ một mình cô đau lòng.

Theo lời kể đứt quãng của Âu Dương Kỳ, Khả Ly đã tập hợp được câu chuyện đầy đủ, tuy rằng sự phát triển sau đó không phải rất tỉ mỉ, nhưng cũng biết là Âu Dương Kỳ thổ lộ tâm ý của bản thân trước, loại tâm ý đặc thù này hù đến Chung Tử Ninh, Chung Tử Ninh né tránh ở bên ngoài vài ngày, vẫn trở về chỗ bọn họ thuê trọ.

Khi trở về, Âu Dương Kỳ đang bị bệnh đến mơ mơ màng màng, lòng Chung Tử Ninh mềm nhũn, nghĩ đến đủ loại tốt đẹp của Âu Dương Kỳ đối với anh, bởi vậy vẫn chăm sóc anh tỉ mỉ như cũ, sau đó hai người lại không hề nói đến vấn đề quan hệ giữa hai người, cứ mập mờ như vậy hai năm nữa, hai người cũng không có bước qua một bước kia, ở giữa hình như cũng trải qua không ít chuyện, dù sao hai người thật vất vả mới có chút ít tiến triển. Chung Tử Ninh lại gặp chuyện bất trắc, hơn nữa còn vì cứu Âu Dương Kỳ.

Hình như anh ta vì trả nợ mà đến vậy, lúc sắp chết tay cả bọn họ còn nắm lấy nhau, anh ta nói anh ta nhớ quê nhà, Âu Dương Kỳ liền đưa anh ta trở về, Khả Ly không dám suy đoán quá nhiều, nhưng vẫn nhìn thấy sự bi thống mà Âu Dương Kỳ vẫn cực lực che dấu.

Bọn họ đã ở căn phòng thuê ở thôn này ba tháng rồi, hình như Âu Dương Kỳ cũng không có tính toán rời đi, anh ta mời một dì người địa phương hỗ trợ quét tước giặt quần áo cùng nấu cơm, những không ở lại nơi này của bọn họ.

Vốn dĩ Khả Ly có thể làm được việc, chân của cô sau một tháng đã gần như bình thường lại rồi, thôn này cách trấn trên cũng không quá xa, Âu Dương Kỳ thuê người đặc biệt đưa đón cô đi bệnh viện khám đến khi khỏi hẳn.

Nhưng lớp băng tuyết đọng lại trên đất lại làm cô ngã mạnh một cái, cú ngã này khiến cô suýt mất đi đứa con trong bụng, nàng không thể không nằm bệnh viện hơn một tháng để giữ thai, bởi vì bác sĩ phân phó nhất định cô phải nằm trên giường tĩnh dưỡng đến sau năm tháng, mấy ngày nay cô thực sự nuốt không trôi, thực sự nếu bạc dãi thân thể của chính mình, cũng sẽ làm đúa bé trong bụng chịu khổ, cho nên sau khi từ bệnh viện trở về vẫn nằm trên giường là chính, cho dù sau này cô không thể bên cạnh Phong Chi Thu được nữa, cô cũng không thể để đứa bé này có điều gì sơ suất được, như vậy cô cũng sẽ không chịu nổi.

"Cảm giác thế nào? Cô đừng dậy, cứ nằm là được." Âu Dương Kỳ bước đến tay trái ôm vài cuốn sách, tay phải cầm một cành mai vàng.

Khả Ly cười cười, dựa nửa người vừa nhổm lên vào thành giường, thấy cành hoa trên tay anh ta, vội vàng đặt di động sang bên gối, đưa tay nhận lấy cành hoa mai: "Tôi không sao, thơm quá, hái ở đâu vậy?"

Âu Dương Kỳ đặt sách lên bàn cạnh giường nói : "Vừa mới ra ngoài đi một vòng, lúc xuyên qua rừng trúc phía sau núi thấy có hai gốc mai, đã rất già, hoa nở rất nhiều, đẹp giống hệt như bức tranh Tử Ninh vẽ trước đây, chỉ hơn vài phần hương khí."

"Đáng tiếc tôi không nhìn thấy, lại phiền anh mua sách đến đây cho tôi." Khả Ly liếc sách trên bàn một cái cảm kích nói.

Âu Dương Kỳ nhẹ cười yếu ớt, "Ai bảo cô xem sách nhanh như vậy chứ, tôi nói mua cái laptop cho cô, thì cô lại không cần."

"Ngồi máy tính nhiều không tốt cho em bé." Khả Ly nói, thực ra chỉ là cô không muốn đối mặt với thế giới internet tin tức bùng nổ mà thôi, dùng máy tính khó tránh khỏi sẽ tìm kiếm một số tin tức liên quan.

Yên lặng một lát, Khả Ly thấy vẻ mặt Âu Dương Kỳ muốn nói lại thôi, mở miệng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Vệ sĩ của tôi nói thành phố D có người vẫn luôn tìm kiếm cô, cô. . . . . ."

Khả Ly giật mình một cái, tìm đến thành phố D rồi sao? Cô vuốt vuốt cành hoa mai vàng trong tay không nói được lời nào.

Đợi một lúc, Âu Dương Kỳ mới nói: "Nếu cô không muốn gặp, cứ tiếp tục ở trong này, chẳng qua hoàn cảnh nơi này hơi kém, cô lại đang có thai, tôi nói sắp xếp để cô vào thành phố thì cô lại không muốn, hiện tại. . . . . . trong thời gian ngắn chắc là tôi sẽ chưa rời khỏi đây."

Anh còn phải ở đây đợi đến mùa xuân, Tử Ninh từng nói, nơi này vào mùa xuân mới là đẹp nhất, tuy rằng trong nhà đã bắt đầu thúc giục, anh vẫn chưa muốn trở về, anh phải chờ đón hoa nở mùa xuân bên mộ của Tử Ninh.

"Cám ơn vì tất cả nhứng gì anh làm cho tôi, vốn dĩ anh không cần quan tâm đến tôi, thật sự rất cảm ơn anh!" Khả Ly thành khẩn nói lời cảm ơn, nếu như không có Âu Dương Kỳ, cô sẽ không thể sống an nhàn như vậy được, tuy rằng là ở nơi thôn quê, nhưng thực ra cô không cần phải quan tâm đến vấn đề gì cả, Âu Dương Kỳ có tiền, có thể sắp xếp tốt mọi thứ, hơn nữa còn có hai người vệ sĩ vẫn theo như hình bóng, chẳng qua bị anh ta yêu cầu không có chuyện nguy hiểm không cho phép xuất hiện trước mặt anh ta mà thôi.

Cũng là lần trước cô không cẩn thận ngã một cái, đau bụng không chịu nổi, Âu Dương Kỳ ôm cô nghiêng ngả chuẩn bị đi bệnh viện trên thị trấn thì bọn họ mới xuất hiện một lúc, Khả ly mới biết sự hiện hữu của bọn họ.

Âu Dương Kỳ ngồi trên ghế bên cạnh giường, ánh mắt dừng ở nơi bụng của Khả Ly, một lúc lâu sau mới nói: "Đây cũng là duyên phận của chúng ta, vốn dĩ sau khi Tử Ninh chết đi thì lòng tôi cũng chết theo, ngày đó ở bệnh viện tôi nhìn thấy sinh mệnh nhỏ bé trong bụng cô trên màn hình siêu âm,, đột nhiên cảm giác giống như Tử Ninh sống lại vậy."

"Cô đừng kinh ngạc, tôi không có ý gì khác." Âu Dương Kỳ liếc mắt nhìn vẻ mặt hơi khác thường của Khả Ly một cái tiếp tục nói: "Tử Ninh tin tưởng vận mệnh, anh ấy không ủng hộ tình cảm của tôi đối với anh ấy, nhưng anh ấy chấp nhận vận mệnh, anh ấy cảm thấy vận mệnh đưa tôi và anh ấy đến gần nhau, cho nên anh ấy chưa bao giờ nghĩ tới việc rời khỏi tôi, nhưng cuối cùng. . . . . . Tôi cảm thấy gặp được cô cũng là số mệnh, vốn dĩ tôi đã không còn chút sức sống nào muốn đi theo Tử Ninh rồi, ngày đó trải qua quá trình cục cưng suýt mất đi lại tìm lại được, cô quý trọng một sinh mệnh còn chưa ra đời như vậy, cũng làm lòng tôi bắt đầu sống lại."

"Ừm, anh nghĩ như vậy là được rồi." Khả Ly không nghĩ tới nội tâm của anh ta từng có sự giãy giụa như vậy, ban đầu khi thấy anh ta, thực sự là anh không có chút nhân khí nào, hóa ra khi đó anh ta đã có lòng muốn chết rồi, cô vội vàng khuyên nhủ: "Anh cũng từng nói mẹ anh rất yêu thương anh, nếu như anh gặp chuyện gì ngoài ý muốn, thì chắc hẳn bà ấy sẽ rất thương tâm, cho dù là Tử Ninh, anh ấy hi sinh tính mạng để cứu anh, cũng hi vọng anh có thể sống thật tốt!"

"Phải" Âu Dương Kỳ đưa mắt nhìn Khả Ly đang lo lắng khẩn trương cho anh nhợt nhạt cười một cái, vẻ mặt sáng sủa hơn rất nhiều, "Hôm nay tôi đã mua bút vẽ và thuốc màu về, tôi sẽ vẽ tiếp, Tử Ninh yêu nhất là vẽ tranh, tôi cũng phải vẽ ra hình ảnh bốn mùa ở nơi quê nhà của anh ấy ."

"Vậy thì tốt quá!" Khả Ly thở dài nhẹ nhõm một hơi, mấy ngày nay thực sự là anh ta u buồn khiến người khác lo lắng, Âu Dương Kỳ thực ra là một cậu bé lớn đơn thuần 24 tuổi thôi, "Anh cứ vẽ tranh như vậy, tôi đoán đến sang năm là có thể mở triển lãm tranh rồi."

"Có lẽ vậy, cũng có thể không nhanh như vậy, nhưng triển lãm tranh thì nhất định phải mở rồi, thành phố D chính là trạm thứ nhất, tôi sẽ sửa sang lại những bức tranh của Tử Ninh, vốn dĩ chúng tôi đã từng thương lượng sẽ cùng mở triển lãm tranh ."

"Đến lúc đó nhất định phải mời tôi đấy."

"Đương nhiên, cô nhất định phải tham gia rồi, còn có cục cưng nữa, tôi có một yêu cầu không biết cô có bằng lòng đáp ứng hay không." Trong đôi mắt luôn luôn bình tĩnh không gợn sóng của Âu Dương Kỳ dần hiện ra một chút khát vọng, có lẽ anh đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định nói ra.

"Chuyện gì anh cứ nói đi, anh đã giúp tôi rất nhiều, chỉ cần tôi có thể làm được . . . . . ." Âu Dương Kỳ không thể nói yêu cầu gì quá mức chứ, cô hoàn toàn là hai bàn tay trắng.

Âu Dương Kỳ hơi do dự một chút mới chậm rãi nói : "Tôi nghĩ, tôi muốn thỉnh cầu cô, cục cưng của cô có thể dùng cái tên Tử Ninh hay không? Còn có tôi muốn làm cha nuôi của bé có được không?"

Hóa ra là như vậy, khả ly nhìn khuôn mặt tuấn tú của Âu Dương Kỳ mỉm cười nói: "Đương nhiên có thể, nếu không phải anh, thì không biết đứa bé này có thể giữ được hay không đâu, Tử Ninh rất hay, cục cưng sẽ thích, nó cũng sẽ thích người cha nuôi là anh."

Nếu Âu Dương Kỳ kiên trì định hướng tình dục của bản thân, hoặc là chấp nhất với tình yêu đối với Tử Ninh, như vậy đời này hẳn là anh sẽ không thể có được đứa con của mình rồi, cho nên nghe thấy Khả Ly đồng ý, anh cực kỳ vui sướng.

Anh hơi kích động đứng lên, trên mặt có sự hồn nhiên vui sướng như một đứa nhỏ, "Thật tốt quá, Tử Ninh, chúng ta rất nhanh sẽ có một Tử Ninh nhỏ rồi, tôi, tôi rất vui, để tôi bảo thím Ngô làm cho cô nồi canh gà."

Sau khi Khả Ly nhìn theo Âu Dương Kỳ hơi nhảy nhót rời đi, quay mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ, gió thổi qua rừng trúc, chập chờn lay động, Chung Tử Ninh, có lẽ trong sâu xa quả thật có một ít duyên phận không thể giải thích, cô khẽ thở dài một tiếng, lại cầm di động lên, cô vẫn đang nhớ đến anh, bây giờ phải làm sao mới tốt đây?

Sau khi Âu Dương Kỳ nghĩ thông suốt, cả người tích cực hơn rất nhiều, lại cầm lên bút vẽ một lần nữa, không biết là trải qua gột rửa bở đau thương hay sự va chạm của linh hồn, mà các bức tranh của anh ta càng ngày càng hoàn thiện, cũng lây dính linh khí trên núi.

Lại càng chiếu cố Khả Ly cẩn thận hơn, bởi vì Khả Ly không thích xuất môn, kiểm tra thân thể sẽ có thầy thuốc chuyên môn mang theo dụng cụ tới nhà khám.

Mỗi ngày Khả Ly chỉ biết đọc sách, thi thoảng viết này nọ, nhoáng lên một cái lại trôi qua hai tháng, trải qua kiểm tra, thai nhi phát triển thuận lợi, mà mùa xuân cũng đã đến, có lúc cô sẽ đi xem Âu Dương Kỳ vẽ tranh, có lúc sẽ đi dạo một chút cùng với thím Ngô.

Trong thôn không nhiều người lắm, mặc dù có vài vẫn hiếu kỳ suy đoán lai lịch của bọn họ, nhưng đa số mọi người vẫn là rất thân thiện, thai nhi ổn định, thời tiết ấm áp, Thanh Sơn, Bích Thủy, cây xanh, hoa hồng, dòng suối êm dịu, yên tĩnh an tường, có loại thanh tĩnh không tranh sự đời, lòng của Khả Ly đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại .

Ngoại trừ một ít tưởng niệm ra, thì lòng của cô đã không hề có tích tụ, nhìn Âu Dương Kỳ làm tất cả vì Chung Tử Ninh đã mất, cô cảm thấy thực ra chỉ cần còn sống , những chuyện khác cũng không phải là vấn đề gì lớn cả.

Thậm chí cô còn bắt đầu có ý rời đi, về phần tại sao lại chưa đi, thứ nhất là vì cơ thể từ từ lười biếng, thứ hai là cô vẫn luôn luôn đang chờ đợi, cô tin tưởng chỉ cần Phong Chi Thu có lòng, nhất định có thể tìm được cô.

Cô hy vọng anh có thể tìm được cô, có thể tự mình đến đón cô và cục cưng trở về, cô cũng biết trốn ở một thôn làng nhỏ trong núi như này thực sự tạo ra khó khăn rất lớn cho người tìm kiếm, nhưng bằng năng lực của Phong Chi Thu còn có sự giúp đỡ của Thiên Vũ, nhất định có thể tìm được cô, cô chỉ cần chờ đợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.