Võng Du Kiếm Tam Chi Nhiệm Vụ Quán trà

Chương 33




Mùa đông thành phố C giá lạnh đến mức có thể làm người ta lạnh cóng rụng hết cả tay chân.

Sau khi xuống máy bay, Lan khê liền đứng chờ Mộ Yến Thần đi lấy hành lý ký gửi. Cơ thể cô bây giờ đã trở nên tròn trịa hơn một chút. Mặc dù cô mặc quần áo rộng thùng thình hơn thì có thể sẽ không nhìn ra, nhưng nếu như hơi chật một chút, thì có thể nhìn ra đầu mối.

Chiếc áo choàng ngoài màu đen dầy cộp nặng nề khoác lên người, cô nhìn người đàn ông ở phía xa đang đi tới, tâm trạng thấp thỏm từ từ ổn định lại.

Đã qua nhiều năm như vậy, tại sao anh vẫn không hề thay đổi nhỉ?

Vẫn giống như hồi cô 17 tuổi, cái ngày nhìn thấy anh ở trong đại sảnh nhà họ Mộ, dáng người anh cao ngất, bước chân vững chãi mà khoan thai, toả ra khí chất mạnh mẽ lạnh lùng, từng bước chân đĩnh đạc khiến người ta nể sợ.

Điểm khác nhau duy nhất chỉ có đôi mắt kia.

Trong đôi mắt hẹp dài lộ ra vẻ thâm trầm đến mê người, ánh mắt nhìn khiến người khác hồn xiêu phách lạc, nhưng lúc này ánh mắt tựa như khối băng cứng vạn năm kia đã bị tan chảy, bị bào mòn trở nên mềm mỏng dịu dàng, đang bình thản rọi vào trên mặt cô. Trong con ngươi dường như ẩn chứa một sức mạnh có thể phá trời đạp đất, mà lại vô cùng ấm áp

"Sao thế, sao nhìn anh lâu như vậy?" Ánh mắt anh nhìn cô sâu thẳm, anh đi đến bên cạnh cô đặt hành lý xuống.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê đột nhiên đỏ ửng lên, nóng rực. Trong lúc luống cuống chỉ có thể đưa tay định xách hành lý lên, nhưng không ngờ lại đụng phải bàn tay dày dặn ấm nóng của anh. Cặp mắt sâu của Mộ Yến Thần giật giật, đưa tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé hơi giá lạnh của cô trong lòng bàn tay, rồi tiếp tục cả người cô cũng nằm gọn trong vòng tay anh. Tay kia của Mộ Yến Thần xách hành lý lên, cùng cô đi về phía trước.

Lan Khê kinh ngạc, vừa đi vừa nghiêng đầu quan sát nét mặt của anh. Nhưng ở khoảng cách gần như thế, sự va chạm càng làm cho cho cô mặt đỏ tới mang tai.

Đây là cái kiểu gì vậy?

Cô lấy mu bàn tay áp sát vào mặt, còn chưa kịp nghĩ ra câu trả lời đã nghe thấy giọng nói trầm ấm đầy sức cuốn hút vang lên từ trên đỉnh đầu: "Em bẩm sinh thuộc thể hàn, cho nên mùa đông tay chân đều rất lạnh, tình trạng này ngoài cách giữ ấm thông thường, về lâu dài phải dùng thuốc bắc và bồi bổ thêm một số thứ khác nữa mới có thể cải thiện được!" Anh ôm cô thật chặt trong ngực, cúi đầu nói thật nhỏ: "Sau này chúng ta sẽ từ từ làm."

Trong lòng Lan Khê dấy lên một luồng ấm áp. Nghe hai chữ "chúng ta" kia trong lòng cô thấy thật thoải mái.

Trước khi xuống máy bay, trong lòng cô thực sự rất thấp thỏm và phân vân, bây giờ được anh vỗ về an ủi cảm xúc ấy đã vơi đi quá nửa.

Tại cửa đón, dòng người bắt đầu chuyển động.

Khi cảm thấy có những luồng ánh mắt nhìn về mình, người Lan Khê như cứng đờ, sau đó giữa đám người phía trước cô nhìn thấy bóng dáng của Tô Nhiễm Tâm ở phía xa đang mở miệng gọi, đáy mắt cô dâng lên làn nước mắt...

“Không cần phải ló mặt ra đâu, mặc kệ bọn họ.

Lan Khê kinh ngạc.

Mộ Yến Thần đưa cô đi ra ngoài, ánh mắt nhìn thật sâu vào Tô Nhiễm Tâm, tiếp đó vỗ vỗ vào sau gáy Lan Khê ý bảo cô đi ra.

Lan Khê cởi áo khoác ngoài ra đặt vào khuỷu tay Mộ Yến Thần, nhẹ nhàng đi tới vỗ vỗ vào bả vai Tô Nhiễm Tâm.

"Dì nhỏ." Cô khẽ gọi.

Tay Tô Nhiễm Tâm đang che miệng liền buông ra, nhưng lệ vẫn tuôn trào.

"Con về rồi sao?" Bà khàn giọng chào hỏi, nhìn gương mặt của Lan Khê một chút, rồi lại nhìn bụng của cô: "Đứa nhỏ không sao chứ? Hai con có khỏe hay không, có bị thương không?"

Khoảng cách thời gian từ lần gặp mặt trước đến giờ đã quá lâu, trong trí nhớ của Lan Khê, quan hệ giữa cô và Tô Nhiễm Tâm vẫn trong tình trạng gương cung bạt kiếm. Nhưng lần gặp mặt này, lại khiến Lan Khê cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều, thậm chí có cảm giác như tình thương của mẹ sau thời gian dài xa cách.

Lắc đầu một cái, Lan Khê nhẹ giọng đáp lại: "Chúng con không sao đâu, chỉ là một chút vết thương nhỏ, chỉ cần nghỉ ngơi là có thể khỏe lại rất nhanh. Ở bên nước Mỹ con cũng đã kiểm tra, bác sĩ nói hơi bị động thai một chút sau này đừng để phải trải qua những chấn động quá lớn là được."

Con bé nói không có chuyện gì hết.

Nước mắt từ trong mắt Tô Nhiễm Tâm rưng rưng, cầm bàn tay trái của cô lên, nhìn lớp băng gạc bọc dầy trên tay, cảm thấy chua xót trào lên tới cổ họng, nhưng lại nói không ra lời.

"Đi thôi, để dì gọi xe ngoài, các con trở về nhà trọ Vân Sơn, hay là muốn đến nhà họ Mộ bên kia trước để thu xếp mọi việc."

Trong con ngươi Lan Khê thoáng một ánh mắt khác thường.

"Bên nhà họ Mộ đã xảy ra chuyện gì sao?" Cô hỏi.

Tô Nhiễm Tâm khoát khoát tay, trong mắt thoáng qua vẻ chán ghét, trả lời vẻ bất đắc dĩ: "Chỉ là chuyện con ruồi thối làm hỏng mất nồi canh! Nhưng con đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu. Ba con suốt một tuần qua chỉ vì chuyện con mất tích mà tóc đã bạc đi một nửa rồi. Nhìn thấy con trở lại chắc chắn ông ấy sẽ mừng lắm... Mọi chuyện khác chờ ông ấy qua cơn xúc động đã rồi hãy nói."

Tóc bạc một nửa? ! !

Ánh mắt Lan Khê run rẩy, đột nhiên cảm thấy tim mình như bị thít chặt lại, sắc mặt hồng hào cũng nhợt đi. Lúc này đã đi ra khỏi sân bay, nhìn những chiếc xe đang đỗ ở bên ngoài, Lan Khê thậm chí có chút xúc động, chỉ muốn lúc này đi về thăm nhà một chút.

Một bóng dáng cao ngất đi tới sau lưng cô, cầm lấy tay cô rồi ôm cô vào trong ngực, cúi đầu nhẹ nhàng ghé vào bên tai cô, thì thầm: "Lúc này không phải là thời điểm tốt, em đang mệt mỏi, đi về nhà mình tắm rửa thay quần áo trước đã, rồi sau đó trở về nhà bên kia, chuyện này nhất thời không thể vội được."

Giọng nói của anh giống như có ma lực, có tác dụng làm trấn an lòng người. Trong đầu Lan Khê sự căng thẳng lo lắng bị quét đi quá nửa. Cô cứng ngắc gật gật đầu.

Quả thật cô đã rất mệt mỏi, lên xe liền nằm ở trong ngực anh mà ngủ.

Mộ Yến Thần đổi cánh tay đang ôm chặt cô, lựa một tư thế để cô thoải mái hơn một chút. Anh chăm chú nhìn cô đang ngủ say vì quá mệt mỏi, cô ở trong lòng anh rất vững tâm. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Không nén nổi cảm xúc, anh hé cặp môi mỏng lướt một nụ hôn lên mặt cô.

"Ngủ rồi à?" Tô Nhiễm Tâm nhìn gương chiếu hậu nhẹ giọng hỏi.

"Vâng!" Một giọng nói trầm thấp đáp lại.

Mộ Yến Thần ngước mắt, ánh mắt thâm trầm chạm vào ánh mắt của Tô Nhiễm Tâm trong gương chiếu hậu, anh mở miệng hỏi: "Trong nhà đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Tô Nhiễm Tâm ngẩn ra, vẻ mặt cực kỳ mệt mỏi: diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn "Chẳng phải là do mẹ cậu hay sao? Tôi không biết do đâu mà bà ấy nghe được chuyện tình của chị gái tôi. Hôm Lan Khê mất tích, ngay trước mặt tôi bà ấy nói với tôi rằng, nếu tìm được con bé thì sau này đừng có mang về nhà họ Mộ nữa. Tôi nhất thời tức giận, nói lại mấy câu lập lờ nước đôi. Ngờ đâu buổi tối hôm đó bà ấy đã ngả bài với Mộ Minh Thăng, nói chị tôi không chung thuỷ, có người khác ở bên ngoài... Lan Khê cũng thực sự không phải là cốt nhục của nhà họ Mộ. . ."

Mí mắt Mộ Yến Thần giựt giựt! !

Môi mỏng hơi trắng bệch, anh lạnh giọng hỏi: "Sao bà ta lại biết?"

Một tiếng cười lạnh, Tô Nhiễm Tâm lắc đầu một cái vẻ bất đắc dĩ: "Làm sao tôi biết được? Dù sao bà ấy cũng đã biết... Đêm hôm đó huyên náo thật lớn, nhà cậu cho gọi chị Trương giúp việc, người đã chăm sóc chị tôi suốt mười mấy năm, chuyện này chắc chắn cô ấy biết. Ngày đó cô ấy cũng bị Mạc Như Khanh bắt đi đối chứng, cô ấy ngược lại rất có khí tiết, chết cũng không nói một chữ, nhưng nào có ích lợi gì? diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Cô ấy im lặng dứt khoát không nói thì cũng tựa như đã đồng ý!"

Nhắc tới những chuyện này, trái tim Tô Nhiễm Tâm như có gai đâm, trong lồng ngực thấy buồn bực đến khó chịu.

Môi mỏng lạnh lùng mím chặt, cặp mắt lạnh lẽo của Mộ Yến Thần quét một vòng bên ngoài cửa sổ rồi thu hồi lại, nhàn nhạt hỏi: "Ba của tôi thế nào?"

"Ông ấy lo lắng cho con gái, trong vòng một đêm mà tựa như già đi mười tuổi..." Tô Nhiễm Tâm thở dài, trong mắt thoáng chút thương cảm nhàn nhạt, nói giọng khàn khàn, "Hiện tại đoán chừng ông ấy vẫn còn không chịu tin tưởng, chỉ chờ Lan Khê trở lại. Hai người. . ."diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

Bà nuốt nỗi chua xót vào trong cổ họng, khẽ nói: "Hai người tự mình đến gặp ông ấy đi."

Mộ Yến Thần yên lặng một hồi, không nói, cơ thể bởi sự bất an trong ngực mà thoáng rùng mình mấy cái, hàng lông mày dài mảnh như xoắn vào nhau khiến người ta phải đau lòng.

Mắt anh ngập tràn lạnh lẽo, cánh tay dài chậm rãi ôm chặt lấy cô, cúi đầu hôn lên nơi mi tâm đang nhíu chặt của cô, nụ hôn trằn trọc giống như đang an ủi. Tô Nhiễm Tâm ngồi ở ghế phía trước, cạnh chỗ tài xế, nhìn thấy cảnh này mà mặt đỏ tim đập rộn một hồi, không nhịn được phải quay mặt đi chỗ khác. Nhưng những chuyện thân mật kia cũng rất chân thành, ngay cả bà là người ngoài cũng có thể nhìn ra được, bọn họ yêu nhau sâu đậm biết bao.

... Vậy rốt cuộc lỗi là ở đâu? !

Siết chặt chiếc túi trong tay, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

Tô Nhiễm Tâm cũng nhắm mắt lại tràn đầy lo âu và đau lòng, mặc cho xe chạy xuyên vào trong bóng tối vô tận.

***

Mới sáng sớm, Mộ Yến Thần đã bị tiếng chuông điện thoại di động gọi đến đánh thức.

Mi tâm của anh hơi nhíu lại, xuống giường cắt điện thoại di động, sau khi đắp chăn kín lại cho Lan Khê, hôn một cái lên mặt cô rồi mới đi ra ngoài.

"Có chuyện gì vậy?"

Điện thoại do William gọi tới. Mấy ngày nay anh đang ở miền Nam Los Angeles xử lý những việc về sau còn sót lại, nói vậy cũng không hề nhẹ nhàng.

"Chuyện dàn xếp cho thân nhân ở bên này đã xử lý xong, không có gì phức tạp lắm. Nguyên nhân sự cố cũng đã điều tra ra được rồi, là do có người cố ý làm, mọi việc tiến triển tới đây coi như là đã gần xong rồi. Bên cảnh sát đã điều tra và xác nhận có thể là do thế lực của Hoàng thất nước Anh bên kia gây nên. Nhưng cũng đã thông qua đề nghị của đối phương, chấp nhận sau này sẽ không tiếp tục truy cứu nữa, ngài xem. . ." William do dự một chút hỏi.

"Bên nước Anh có động tĩnh gì không?"

William nghe hỏi về vấn đề này liền cười cười, nói giọng khàn khàn: "Chấn động rất lớn."

"Trước hôm ngài rời khỏi Los Angeles không lâu, tin tức đã truyền ra ngoài, mặc dù sự kiện này đã được sức mạnh quyền lực ép xuống, không ai dám đưa tin này ra ngoài ngôn luận, nhưng các phóng viên lại thích nhất những chuyện gièm pha trong hoàng gia kia. Mấy ngày nay tin tức này đã làm cho Luân Đôn sôi lên sùng sục, nói nhà Laurie Tư có con riêng không rõ nguồn gốc đang lưu lạc ở bên ngoài... tình cảnh hiện tại của Phó Ngôn Bác rất khó xử."

Nhưng Mộ Yến Thần lại không để ý tới tình cảnh hiện giờ của ông ta thế nào.

Tình cảnh có khó khăn hơn nữa cũng không có gì là quá đáng.

Trên người mặc bộ quần áo ở nhà sáng màu, Mộ Yến Thần đứng yên lặng trước cửa sổ, một tay đút trong túi quần, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía bên ngoài cửa sổ, hờ hững nói: "Anh hãy nói với Phó Ngôn Bác, chuyện tai tiếng này tôi có thể ra mặt giải thích giúp ông ta, bảo toàn danh tiếng cho ông ta, điều kiện là buộc Phó Minh Lãng phải đứng ra chịu hoàn toàn trách nhiệm đối với sự cố nhà máy thiết bị điện tử bị nổ tung ... "

Ánh sáng lạnh đã biến mất ở khóe mắt, làn môi mỏng của anh nhẹ nhàng nhấn rõ từng chữ, mang theo chút hương vị khát máu: "Hắn dùng cách gì tuỳ ý thích, với bất cứ lý do gì cũng được, để cho hắn học được cách biết chịu trách nhiệm với chuyện mình đã làm sai, anh hiểu chưa?"

William ngẩn ra, tiếp đó gật đầu: "Tôi hiểu rồi, Tổng giám đốc Mộ! Tôi đã hiểu nên làm như thế nào!."

Sau lưng vọng đến tiếng động đầy huyên náo.

Mộ Yến Thần không nói tiếp nữa, cúp điện thoại đi trở về phòng ngủ, thấy cô gái nhỏ đang ôm lấy chăn ở trên giường, vẻ mặt có chút hoang mang do tỉnh dậy mà không nhìn thấy anh.

Anh không khỏi thoáng động lòng.

Chậm rãi vòng hai cánh tay ôm lấy cô, anh khẽ hỏi hỏi: "Em sợ hãi sao? Sợ anh không có ở bên cạnh em ài?"

Đôi mắt trong veo ngước lên nhìn anh đầy kinh ngạc, một hồi lâu sau cô mới xác định được đây đúng là anh, Lan Khê đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bàn tay anh, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta trở về nhà thăm ba ba một chút đi."

***

Đường đi thật yên tĩnh .

Đến lúc xuống xe Lan Khê vẫn còn có chút thấp thỏm, cô quay lưng về phía cánh cửa sắt to lớn có chạm trổ hoa văn, cho đến khi nghe thấy bên trong có tiếng người gọi tên của cô.

"Tiểu thư phải không?" Một giọng đàn ông già nua truyền đến.

Tim Lan Khê đột nhiên nhảy lên!

Mộ Yến Thần dắt cô đi ra, cảm thấy chân cô như sắp khuỵu xuống, thoáng nhíu mày liền tóm vào bên hông của cô để cô tựa vào trong khuỷu tay mình.

"Tiểu thư, đúng là cô rồi!" Bác Lưu kêu lên một tiếng mừng rỡ, mở rộng cánh cửa lớn chạm trổ hoa văn ra, hai mắt trợn tròn nhìn cô, càng thêm vui mừng: "Công tử cũng đã về rồi, tốt quá. . . Thật tốt quá. . ."

Ông quay đầu lại về phía bên trong nhà họ Mộ kêu to: "Tiên sinh! Tiên sinh, tiểu thư về rồi! !"

Lan Khê có chút hoảng hốt.

Giống mỗi một lần cô đi xa trở về nhà, đều có thể được nghe tiếng chào hỏi vui mừng kiểu như thế này, từ năm năm trước cho đến hiện tại vẫn y như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi. Chỉ có điều, lần này sau khi đi vào trở ra, cô còn có thể được nghe âm thanh đầy vui mừng này nữa không?

Nhưng cô cũng không còn kịp suy nghĩ thêm nữa, cửa đại sảnh đã mở, Mộ Minh Thăng chống quải trượng bước ra.

Vỗ vỗ vào sau gáy cô, Mộ Yến Thần cúi đầu ghé sát vào tai của cô, nói giọng khàn khàn: "Không cần phải lo lắng. Máu mủ chẳng qua chỉ là nhìn trên bản báo cáo kết quả kiểm tra mà thôi, tình cảm hơn hai mươi năm không phải cứ nói không thì sẽ là không có! Lan Khê, ông ấy yêu thương em, bất kể em có phải hay con gái ruột thịt của ông ấy hay không."

Sống lưng cứng ngắc của Lan Khê dần dần được thả lỏng xuống.

Cô vào vịn cánh tay mạnh mẽ có lực của anh, dường như làm như thế này là có thể có thêm sức mạnh vô cùng vậy, cô đứng ngay ngắn, xoay người lại...

Nhưng vừa nhìn thấy người, trái tim cô đã chấn động dữ dội.

... Ngày hôm qua nghe dì nhỏ nói, đầu ông đã bạc trắng quá nửa, còn nghĩ rằng dì nhỏ nói khoa trương.

Nhưng giờ phút này, khi thật sự nhìn thấy, Lan Khê có cảm giác như cả bầu trời ầm ầm đổ sụp xuống, cô run rẩy đến gần như đứng không vững.

Mộ Minh Thăng mắt trừng lớn, miệng há ra mà không nói ra lời, nhìn bóng dáng còn đang cách một khoảng xa xa, thậm chí ông không dám xác định đấy có phải là cô hay không nữa.

Lan Khê từ trong ngực Mộ Yến Thần bước ra ngoài, bước chân rối loạn, chạy từng bước lên bậc thềm, cố gắng nở một nụ cười ấm áp rạng rỡ, vòng tay ôm chặt lấy ông, cô nén run rẩy nhẹ nhàng nói: "Ba ba, con đã trở về."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.