Võng Du Kiếm Tam Chi Nhiệm Vụ Quán trà

Chương 27




- Hồi bẩm bệ hạ, nếu như không có Trang Văn Thái toàn lực phối hợp, chỉ dựa vào sức một mình vi thần thì không cách nào tiêu diệt được tên phản nghịch Lý Nguyên Gia, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, vi thần khẩn cầu bệ hạ thứ lỗi cho y.

]Võ Tắc Thiên yên lặng trầm tư một lát, rốt cục gật gật đầu:
- Đã vậy, ngươi muốn xin tha cho y như thế, trẫm liền tin y trung tâm với trẫm, chuẩn cho y phục chức ban đầu.

- Vi thần tạ ơn ân điển của bệ hạ, ngoài ra vi thần còn có một chuyện cần bẩm báo với bệ hạ.

- Chuyện gì?

Là liên quan đến Cao Ly Phục Quốc Hội, tuy rằng vi thần đã toàn diệt Cao Ly Phục Quốc Hội ở Lạc Dương, nhưng bọn họ ở Dương Châu còn một chi phân hội, ước chừng trăm người, do huyện úy Hướng Thành là Bùi Thuận Thanh thống lĩnh, Hà Nội Vương bị đâm là do bọn họ gây nên, nếu không nhổ cỏ tận gốc bọn họ sẽ còn ngóc đầu lên được, thậm chí sẽ uy hiếp trầm trọng đến sự an toàn về sinh mạng của trọng thần triều đình, vi thần nguyện ý dẫn Nội vệ đi Dương Châu, đem dư nghiệt chém tận giết tuyệt, khẩu cần bệ hạ ân chuẩn.

- Nhưng chuyện mở rộng biên chế thì làm sao bây giờ?

- Vi thần sau khi trở về, lập tức bắt tay vào việc mở rộng.

Võ Tắc Thiên đương nhiên lý giải được tâm tình của Lý Trân, nếu Cao Ly Phục Quốc Hội báo thù, Lý Trân sẽ đứng mũi chịu sào, việc mở rộng cũng không phải đang gấp, bà liền vui vẻ cười nói:
- Trẫm cũng không hy vọng ngươi gặp bất trắc gì, có thể, chuẩn lời khẩn cầu của ngươi.

Lý Trân mừng rỡ:
- Đa tạ bệ hạ.

Từ hoàng cung đi ra, Lý Trân đi vào Địch phủ ở An Nghiệp phường, hắn ở ngoài cửa lớn chờ giây lát, chỉ thấy Địch Yến cười hì hì từ trong phủ đi ra:
- Nhanh như vậy đến tìm ta, chàng nhất định có chuyện gì rồi phải không?

Lý Trân bất đắc dĩ cười nói:
- Nàng thật sự là con giun trong bụng ta, đúng vậy, ta còn muốn đi Dương Châu xem, phải xuất phát từ đêm.

- Chàng lại đi Dương Châu làm cái gì?

Lý Trân kéo nàng sang một bên, thấp giọng nói:
- Ta nói với Thánh Thượng là đi tiêu diệt dư nghiệt của Cao Ly Phục Quốc Hội, trên thực tế là muốn đi gặp sư phụ một lần.

Địch Yến ngẩn ra, Lý Trân lần trước đi Dương Châu không ngờ gặp được sư phụ, như thế nào bây giờ bỗng nhiên vội vàng muốn đi, nàng kỳ quái hỏi han:
- Xảy ra chuyện gì?

- Một lời khó nói hết, trên đường ta nói lại cẩn thận cho nàng sau.

Địch Yến nhìn thoáng qua sắc trời, sắp đến hoàng hôn rồi, nàng gật gật đầu:
- Được rồi, ta trở lại thu dọn một chút, đợi lát nữa ta tới công sở tìm chàng.

Lý Trân và Địch Yến cáo từ, lại quay người đi đến ngoại công sở Nội vệ, lệnh cho Triệu Thu Nương và Lã Tấn lĩnh trăm người chuẩn bị theo hắn xuôi nam về Dương Châu. Vào đêm, Lý Trân suất lĩnh hai trăm võ sĩ Nội vệ rời Lạc Dương, cưỡi ngựa chạy về hướng Dương Châu.

Tuy rằng lấy cớ tiêu diệt dư nghiệt của Cao Ly Phục Quốc Hội, nhưng hắn cũng không thể không thu hoạch được gì khi hồi kinh, hắn cũng không cách nào hồi báo với Võ Tắc Thiên. Cao Ly Phục Quốc Hội quả thật còn một bộ phận dư nghiệt hoạt động ở vùng Giang Nam, nếu không chém tận giết tuyệt, bọn họ sớm hay muộn sẽ ngóc đầu trở lại.

Trang Văn Thái theo Lý Trân cùng nhau về Dương Châu, Lý Trân ở trước mặt Thánh Thượng xin tha cho y, giúp y rốt cục tránh được một kiếp, nghĩ đến Võ Tam Tư vô tình vô nghĩa, lại nghĩ đến đại ân cứu mạng của Lý Trân, trong lòng y tràn đầy cảm kích với Lý Trân, tuy nhiên đại ân không lời nào cảm tạ hết được, y không nói thêm gì, mà đem phần ân đức này khắc sâu trong tâm khảm.

Vì không để người khác chăm chú nhìn, trăm tên võ sĩ Nội vệ chia làm ba đợt đi, năm ngày sau, Lý Trân suất lĩnh nhóm đầu tiên ba mươi võ sĩ Nội vệ đã tới Dương Châu.

Lúc này cách Lý Nguyên Gia tạo phản đã gần hai tháng, Dương Châu vốn không bị tấn công, hiện tại càng không có dấu vết gì về phản loạn, mọi người cũng dần dần quên chuyện Lý Nguyên Gia.

Bọn họ theo cửa tây tiến vào thành Dương Châu, Trang Văn Thái nói với Lý Trân:
- Lý tướng quân, bằng không ta đi gặp Lâm thái thú trước, nói rõ tình huống một chút, người thấy thế nào?

Lý Trân gật gật đầu cười nói:
- Cũng tốt, chúng ta dừng chân ngay ở Thuận Phong khách điếm tại phụ cận cửa tây, ngươi lúc đó phái người đến thông báo chúng ta.

Hai người chia tay, Trang Văn Thái mang theo hai gã tùy tùng đi trước về châu nha, Lý Trân và Địch Yến cũng mang theo ba mươi huynh đệ dừng chân ở Thuận Phong khách điếm.

- Chàng hiện tại cuối cùng có thể nói rồi chứ?
Địch Yến đi vào trong phòng Lý Trân cười hì hì hỏi.

Trên đường đi, bọn họ không có cơ hội một mình ở chung, Lý Trân cũng không có biện pháp nói nguyên nhân cho nàng biết, Lý Trân gật gật đầu, đứng dậy đóng cửa lại, lúc này mới đem chuyện gia chủ nói cho hắn biết kể tỉ mỉ một lần nữa cho Địch Yến, cuối cùng hắn lấy ra đôi ngọc bội trong lòng, đặt lên bàn nói:
- Ta thực sự không hiểu tại sao, ta hoài nghi thân phân của tổ phụ không tầm thường, nhưng gia chủ thế nào cũng không chịu nói, cho nên ta chỉ có thể đến hỏi sư phụ, chuyện này không biết rõ ràng, tim ta sẽ mãi treo lơ lửng giữa không trung mất.

Địch Yến đem đôi ngọc bội đặt trong lòng bàn tay, đưa mắt nhìn một lát, nàng chần chừ một chút nói:
- Lý đại ca, ta có một ý nghĩ, có thể hoang đường một chút, chàng muốn nghe hay không?

- Nàng nói đi.

- Ta cảm thấy... tổ phụ chàng có phải thuộc hoàng thất Đại Đường hay không, chàng cảm thấy có thể không?

Lý Trân không có hé răng, kỳ thật hắn cũng có loại cảm giác này, hắn nghĩ tới kim bài Hưng Đường Hội của chính mình, Lý Hiển và Lý Đán tại sao lại cho hắn kim bài chỉ thuộc về hoàng tộc, luôn là có nguyên nhân, lẽ nào là nguyên nhân này?

Đây cũng chính là nguyên nhân Lý Trân vội vã phải biết chân tướng, nếu sư phụ hắn là người biết chuyện, vì sao không đến hỏi sư phụ?

- Thế nào, chàng cảm thấy ý kiến này của ta rất vớ vẩn sao?
Địch Yến quay đầu lại nhìn hắn hỏi.

- Nàng tại sao lại nghĩ như vậy?

- Bởi vì đôi ngọc bội này, tuy rằng trang sức long phượng đối với đám dân chúng là rất tầm thường, nhưng ở quý tộc hoặc trọng thần cũng rất ít thấy, đây là kiêng kị rất lớn, mà đôi ngọc bội này hiển nhiên không phải người tầm thường có thể có được, ta liền nghĩ, ai có được ngọc bội long phượng này? Chí có thể là hoàng đế ban tặng.

- Có lẽ có khả năng này.

Lý Trân thở dài một tiếng:
- Hiện tại hết thảy đều là suy đoán, ta chỉ có thể sau khi gặp sư phụ mới hiểu được chân tướng.

Địch Yến gật gật đầu, lại hỏi:
- Vậy chàng đi gặp sư phụ thế nào, ông ấy có thể ở Vụ Châu mà.

Lý Trân thản nhiên vươn vai, cười nói:
- Ta tính trước tìm một chút manh mối về Cao Ly Phục Quốc Hội, sau đó giao cho Thu Nương và Lã Tấn tiếp tục điều tra, ta với nàng đến Vụ Châu, coi như bên kia cũng có manh mối đi.

Địch Yến mỉm cười:
- Khó trách chàng phải kéo ta cùng đi, hóa ra muốn cho ta làm hộ vệ cho chàng.

Lúc này, trong viện truyền đến bẩm báo của thủ hạ:
- Khởi bẩm tướng quân, Lâm thái thú đến thăm.

Lý Trân còn định chuẩn bị đến thăm hỏi Lâm Thanh trước, không ngờ tới ông ấy lại chủ động tới cửa. Lý Trân bước nhanh tới đại sảnh, chỉ thấy thái thú Lâm Thanh khoanh tay đứng trước cửa, phía sau còn đi theo là trưởng sử Triệu Văn Sơ, cùng với đô úy Trang Văn Thái, trưởng quầy khách điếm sợ tới mức mặt như màu đất, đứng một bên không biết làm sao.

Lý Trân đi ra, chắp tay cười nói:
- Sao còn phiền thái thú đích thân đến, đợi lát nữa Lý Trân tiến đến thăm hỏi là được mà.

Lâm Thanh hồi lễ, khẽ cười nói:
- Lý tướng quân là khách quý, sao có thể để khách quý ở khách điếm, quán dịch đã dọn dẹp xong, ta đặc biệt đến mời Lý tướng quân dọn đến quán dịch.

Khách điếm cũng là chỗ Lý Trân tạm thời đặt chân nghỉ ngơi, nếu hai trăm thủ hạ của hắn đều đến thì khách điểm nhỏ này sao có thể ở được. Lý Trân cũng không khách khí, vui vẻ gật đầu nói:
- Nếu Thái thú có thành ý mời như vậy, Lý Trân mà từ chối liền bất kính rồi.

Hắn lập tức quay đầu nói với thủ hạ:
- Kêu mọi người thu dọn một chút, chuẩn bị dọn đến quán dịch ở.

Vài tên thủ hạ chạy như bay, Lý Trân cười nói với Lâm Thanh:
- Chuyển nhà cần có thời gian, không bằng Lâm thái thú và Triệu trưởng sử đến đây ngồi một chút đi.

Lâm Thanh và Triệu Văn Sơ nhìn nhau, đều mỉm cười:
- Vậy quấy rầy rồi.

Chưởng quầy từ sớm đã đi chuẩn bị tiếp đón, mấy người vào trong khách điếm ngồi xuống, chưởng quầy đem trà lên rồi biết điều lui ra. Lâm Thanh vừa rồi từ Trang Văn Thái đã hiểu được tình huống, Trang Văn Thái là tâm phúc của Thái thú Lâm Thanh, bị Võ Tam Tư bán đứng, lại được Lý Trân toàn lực giúp đỡ, trong lòng Lâm Thanh cũng vô cùng cảm kích.

Ông hạ thấp người về phía Lý Trân, vô cùng thành khẩn nói:
- Lần trước Lý Nguyên Gia phản loạn, thiệt thòi nhiều cho Lý tướng quân đã ngăn cơn sóng dữ, mới cứu vãn được Dương Châu, cũng cứu lại được chúng ta, lúc này, chúng ta một lần nữa cảm tạ Lý tướng quân sâu sắc.

Trong lời của Lâm Thanh có thâm ý, bọn họ và Lý Nguyên Gia đều âm thầm lui tới, nếu không phải là do Lý Trân, chỉ sợ sau khi Lý Nguyên Gia khởi binh, bọn họ cũng sẽ bị bức bách mà phản loạn, cuối cùng tất nhiên là chỉ có đường chết. Đúng là nhờ có sự trợ giúp của Lý Trân, mới giúp bọn họ bảo vệ được mũ quan, không bị liên lụy, cũng bảo vệ được tính mạng của người nhà. Lâm Thanh và một đám quan viên Dương Châu dĩ nhiên là cực kì cảm kích Lý Trân.

- Lâm thái thú không cần khách khí như vậy, nếu không phải được Lâm thái thú và Triệu trưởng sử toàn lực tương trợ, Lý Trân cũng không chắc có thể đánh bại được Lý Nguyên Gia, chúng ta là giúp đỡ cho nhau, cùng vượt qua được cửa ải khó khăn.

- Nói rất hay.

Lâm Thanh khen ngợi nói:
- Giúp đỡ cho nhau, cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn, Lý tướng quân lòng dạ thật làm người khác kính nể.

Đôi bên lại hàn huyên vài câu, Lý Trân liền chuyển đề tài đến mục đích của hắn trong chuyến đi này, hắn trầm ngâm một chút nói:
- Nói vậy Trang đô úy đã nói cho Lâm thái thú, ta lúc này đến Dương Châu chủ yếu là tiêu diệt dư nghiệt Cao Ly Phục Quốc Hội, Lâm thái thú có thể cung cấp cho ta một chút tình báo về phương diện này không?

Lâm Thanh trên mặt hơi nóng lên, lúc trước vì quan hệ của Võ Tam Tư, ông và Cao Ly Phục Quốc Hội vẫn âm thầm lui tới, đối với tình huống của người Cao Ly cũng khá là hiểu rõ. Lý Trân mặc dù không có ý này, nhưng Lâm Thanh có một chút chột dạ, ông quay đầu lại nhìn thoáng qua Triệu Văn Sơ, ý là kêu Triệu Văn Sơ đến nói chuyện này.

Triệu Văn Sơ hiểu ý của Thái thú, vội vàng tiếp lời nói:
- Năm đó Đường quân tiêu diệt Cao Ly, đem phần lớn người Cao Ly di chuyển đến các nơi của Đại Đường, Dương Châu cũng là một trong những khu trọng điểm, kỳ thật trước khi Cao Ly diệt quốc, Dương Châu có không ít thương nhân Cao Ly ở đây buôn bán, ở lại. Về sau lại di dân tới hơn vạn người Cao Ly, có quý tộc cũng có bình dân, bọn họ để thích ứng với cuộc sống ở Dương Châu, tự phát tổ chức vào thành lập hội người Cao Ly giúp nhau, cũng đã nhận được sự chấp thuận của triều đình, ai cũng không thể ngờ, hội người Cao Ly giúp nhau lại biến thành Cao Ly Phục Quốc Hội, làm cho người ta thấy tiếc nuối.

- Vậy hiện tại thì sao?
Lý Trân hỏi tiếp:
- Hội người Cao Ly giúp nhau này có còn tồn tại ở Dương Châu không?

Triệu Văn Sơ lắc đầu:
- Căn cứ vào tin tức mới mà ta nhận được, từ sau khi Cao Ly Phục Quốc Hội bị diệt trừ ở kinh thành, hội người Cao Ly giúp nhau cũng giống như trong một đêm biến mất, nhưng ta cho rằng bọn họ vẫn chưa giải tán, mà là giấu kín đi, hoặc là tạm thời không hề hoạt động.

- Nếu chúng ta muốn bắt nhóm người này, quan phủ Dương Châu có giúp đỡ không, ý ta là, địa chỉ trước mắt của bọn họ và chỗ bí mật, quan phủ Dương Châu có nắm giữ hay không?

Lâm Thanh trầm tư chốc lát nói:
- Kỳ thật từ sau khi Thánh Thượng hạ chỉ tuyên bố hội người Cao Ly giúp nhau là phản nghịch, người của chúng ta cũng bắt đầu điều tra người Cao Ly, bọn họ quả thật trốn đi, nhưng thật ra chúng ta có chút manh mối, biết chỗ ẩn thân của vài người, hơn nữa không rút dây động rừng, Lý tướng quân cần chúng ta lập tức động thủ không?

Lý Trân ngẫm nghĩ một chút cười nói:
- Trước không vội, thủ hạ của ta mai kia đến đông đủ đã rồi động thủ cũng không muộn, nhưng mà vẫn phải giám thị chỗ ở của bọn họ, để tránh bọn họ nghe tin chạy mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.