Võng Du Kiếm Tam Chi Nhiệm Vụ Quán trà

Chương 26




- Tửu đại thúc, lâu rồi không gặp, vẫn nhanh nhẹn như hồi nào.

Lý Trân từ trong sân đã nghe thấy tiếng cười sang sảng của phụ thân Tửu Chí, lập tức làm hắn nhớ tới cuộc sống khi còn ở Đôn Hoàng, trong lòng cảm thấy thân thiết, Tửu đại thúc tính cách thô lỗ hào sảng, rượu ngon thịt tươi, không câu nệ lễ tiết, khi vui thì lôi bọn họ cùng uống rượu, không vui thì lúc đánh Tửu Chí cũng lôi bọn họ ra cùng đánh.

- Tiểu tử thối làm quan rồi, sao không có bộ dáng làm quan gì nhỉ.

Tửu Viễn Chinh cười lớn chạy ra đón hắn, vỗ vỗ thật mạnh vai Lý Trân:
- Về sau phải chiếu cố huynh đệ mập của ngươi, nếu nó mà chọc giận ngươi, ngươi cứ việc ra sức đánh là được, đừng đánh chết là được rồi.

- Tửu đại thúc cứ yên tâm đi.
Lý Trân khẽ cười nói.

- Cha lại uống nhiều rồi.
Tửu Chí mất hứng oán hận phụ thân nói:
- Không thể nói ít đi vài câu sao.

- Tiểu tử thối, ngươi dám nói lão tử?
Tửu Viễn Chinh trở nên tức giận, giơ tay muốn đánh, Lý Bàn vội vàng tiến lên ngăn lại.

Lúc này, Lý Trân thấy đứng ở trong nội đường là gia chủ Lý Tân, ông ta vẫn như ngày xưa, trên cơ bản không thay đổi gì cả, vẫn tao nhã như thế, tướng mạo gày gò, so với mặt mũi râu ria rậm rạp của Tửu đại thúc tạo thành sự tương phản rõ rệt.

Lý Trân tiến lên khom người thi lễ:
- Tham kiến gia chủ.

Theo lý, Lý Trân là vãn bối của gia tộc, nhìn thấy gia chủ thì nên quỳ xuống hành đại lễ, nhưng Lý Trân lại không muốn quỳ xuống trước mặt ông ta, thậm chí khom người lễ cũng có chút miễn cưỡng.

Lý Tân cũng lơ đễnh, cười nói:
- A Trân, ta nghe Tiểu Bàn nói ngươi sắp được thăng làm tướng quân rồi, chúc mừng ngươi.

- Vẫn chỉ là tin đồn, không thể nghĩ là thật.

Lý Trân thuận miệng khiêm tốn hai câu, lại hỏi:
- Gia chủ ở Lạc Dương định ở mấy ngày?

- Thì hôm nay một ngày, sáng mai ta đi sớm.

- Ngày mai đã đi, tại sao không ở lại thêm vài ngày?
Lý Trân ân cần nói:
- Ở thêm vài ngày, có thể kêu Bàn Nhị ca dẫn gia chủ đi ra ngoài thăm thú.

- Lần sau đi, ta còn muốn đi Lũng Tây tham gia đại tế Trung Nguyên của dòng họ Lý thị, không còn thời gian nữa rồi.

Trong lòng Lý Trân có chút kỳ quái, gia chủ ngàn dặm xa xôi tới Lạc Dương, chỉ là muốn gặp mình một chút, rốt cục có chuyện quan trọng gì?

Lý Tân dường như hiểu được tâm tư của Lý Trân, liền cười nói:
- Nếu không ngươi đi cùng ta ra ngoài một chút, chúng ta nói chuyện.

- Mời gia chủ.

Lý Trân và gia chủ Lý Tân đi ra ngoài phủ của Tửu Chí, cách đó không xa là một tửu quán nhỏ, Lý Tân vừa chỉ vừa cười nói:
- Chúng ta ra kia ngồi một chút, buổi trưa nay ta ngồi trong ăn cơm đó, rất yên tĩnh, cảm giác không tồi.

Lý Trân yên lặng gật đầu, đi theo ông ta về phía tửu quán, lúc này đã qua giờ cơm trưa, trong tửu quán không có khách, cực kỳ yên tĩnh, bọn họ tìm chỗ trong góc ngồi xuống, Lý Trân chọn một bầu rượu, lại chọn vài món nhắm rượu.

- Đại tỷ ngươi thế nào rồi? Nghe nói tỷ phu ngươi đậu tiến sĩ, không tồi nhỉ.

- Hắn ta đã không còn là tỷ phu của ta nữa rồi.

Lý Tân cả kinh, vội vàng hỏi:
- Chuyện gi đã xảy ra?

Lý Trân thản nhiên nói:
- Cũng không có gì, hắn ta chuẩn bị rước nữ nhi của Võ Tam Tư về, không có quan hệ gì với đại tỷ ta nữa.

Lý Tân chậm rãi gật đầu:
- Thì ra là thế, ai da, nhân tình ấm lạnh, tạo hóa trêu ngươi.

Lúc này, tửu bảo bưng lên rượu và thức ăn cho bọn họ, Lý Trân lấy ra một miếng tiền vàng Túc Đặc thưởng cho gã, tửu bảo thiên ân vạn tạ rồi đi. Lý Tân cầm bầu rượu lên rót cho Lý Trân một chén, cười cười nói:
- Hai tháng trước, Lư Lăng Vương phái một tên tâm phúc đến Đôn Hoàng tìm ta, ngươi có biết chuyện này không?

Lý Trân ngẩn ra, lắc lắc đầu nói:
- Ta không biết.

- Người đến tên là Giang Ân Tín, gã cầm kim bài của Lư Lăng Vương tìm được ta, nhưng thật ra là vì chuyện của ngươi mà đến.

Lý Trân đương nhiên biết Giang Ân Tín này, vốn là thái giám Võ Tam Tư phái đi giám thị Lư Lăng Vương, kết quả bị Lý Hiển cảm hóa, trở thành tâm phúc của Lý Hiển, cũng gia nhập Hưng Đường Hội, là một trong những người liên lạc của Hưng Đường Hội.

Lần trước Giang Ân Tín cố ý mang theo thư của Lư Lăng Vương chạy trốn, kết quả phân tán được lực chú ý của Lai Tuấn Thần, làm cho võ sĩ Vi gia có thể thuận lợi trốn thoát, Lý Trân còn tưởng rằng gã đã chết, không nghĩ tới gã còn sống mà làm việc cho Lý Hiển.

Tuy nhiên, Lý Hiển không ngờ phái Giang Ân Tín đi Đôn Hoàng điều tra mình, điều này thực khiến Lý Trân khó hiểu, Lý Hiển làm như vậy có mục đích gì.

Lý Tân uống một chén, lại cười cười nói:
- Ngươi còn nhớ rõ việc khối thạch bích kia không? Lý Trạch vì cướp nó đi, rồi nói tổ phụ ngươi không phải là Đôn Hoàng Lý thị, kết quả vụ kiện ấy khiến gã thất bại ê chề.

Lý Trân gật gật đầu:
- Là do Lý thái thú trợ giúp ta một tay.

- Đúng vậy, lúc ấy nếu Lý thái thú không giúp ngươi, nói không chừng Lý Trạch sẽ thắng vụ ấy, bởi vì tổ phụ ngươi quả thật không phải là Đôn Hoàng Lý thị, ông không nên có được tổ nghiệp của Đôn Hoàng Lý thị.

Lý Trân không nói gì, hắn mơ hồ cảm thấy Lý Tân có chuyện gì quan trọng cần nói với mình.

Lúc trước hắn cũng hoài nghi tổ phụ không phải là Đôn Hoàng Lý thị, còn đi hỏi riêng đại tỷ, kết quả không thu hoạch được gì, chuyện này hắn cũng dần quên mất, hắn đối với Đôn Hoàng Lý thị không có hứng thú, tự nhiên cũng không tìm hiểu tới thân phận thực sự của tổ phụ, nhưng Lý Tân ngàn dặm xa xôi chạy tới tự nhiên nói với mình chuyện này, khiến trong lòng hắn có một tia hứng thú.

Lý Tân thở dài lại nói:
- Tổ phụ ngươi Lý Đan Bình bốn mươi năm trước đến Đôn Hoàng, lúc ấy gia chủ Lý thị vẫn là phụ thân ta, khi ấy ta mới mười tuổi, nhưng ta nhớ rõ lời tổ phụ ngươi nói, ông là từ Toái Diệp tới đây.

- Toái Diệp?
Lý Trân một trận kinh ngạc, tổ phụ là từ Toái Diệp đến đây.

- Bí mật này ở trong gia phả bị sửa rồi, đổi thành tổ phụ ngươi là từ Lũng Tây tới, thuộc Lũng Tây Lý thị.

- Có thể Toái Diệp cũng có một chi thuộc Lũng Tây Lý thị, đời sau của Lương Vũ Chiêu Vương Lý Lượng, không phải sao?

Lý Tân sau một lúc lâu không nói gì, trong mắt có vẻ lo lắng, Lý Trân cũng cảm thấy hơi không đúng, hiển nhiên sự tình cũng không phải đơn giản như hắn nghĩ vậy, lại liên tưởng đến Lư Lăng Vương phái người đi điều tra, hắn ngập ngừng một chút hỏi:
- Lẽ nào Lư Lăng Vương phái người đi Đôn Hoàng, là đi điều tra tổ phụ ta sao?

Lý Tân chậm rãi gật đầu:
- Lư Lăng Vương đối với cuộc đời của tổ phụ ngươi cảm thấy hứng thú, người tới hỏi vài vấn đề, lại là bí mật phụ thân ta che giấu nhiều năm.

Nói đến đây, Lý Tân từ trong lòng lấy ra một bọc gấm nhỏ, đặt lên bàn giao cho Lý Trân:
- Đây là tổ phụ ngươi lưu lại cho hai tỷ đệ các ngươi, nhưng trước khi lâm chung ông giao cho ta, kêu ta tiếp tục thay ông bảo vệ bí mật này.

Lý Trân nhận bọc gấm nhỏ từ từ mở ra, bên trong không ngờ là một đôi ngọc bội long phượng, chất ngọc nhẵn nhụi ấm áp, không có một chút tỳ vết nào, phẩm chất so với ngọc bội mà Thượng Quan Uyển Nhi đưa cho cao hơn một bậc.

- Ngọc bội này có ý nghĩa gì?
Lý Trân mờ mịt không hiểu hỏi.

Lý Tân cười khổ lắc lắc đầu:
- Ta đã thề với phụ thân và tổ phụ ngươi, tuyệt đối không lộ ra lời nào với bất kỳ ai, cho nên ta cái gì cũng không thể nói, vốn dĩ ngọc bội kia cũng không thể đưa ngươi, nhưng nếu Lư Lăng Vương cũng biết về đôi ngọc bội, vậy chỉ có thể đưa nó trả lại cho các ngươi thôi.

Lý Trân lập tức vội la lên:
- Nhưng...ông nói cái gì đó với Giang Ân Tín, có thể nói lại cho ta biết lời mà ông nói với gã, nói lại lần nữa cho ta được không?

- Ta hiện tại là đang nói cho ngươi, gã hỏi ta là cần đôi ngọc bội, ta cái gì cũng không nói, chỉ đôi ngọc bội này cho gã xem, sau đó gã liền đi mất, lập tức rời khỏi Đôn Hoàng.

- Gã không lấy đi đôi ngọc bội này?

- Không có, nhưng ta hiểu được ý của gã, Lư Lăng Vương hy vọng ta đem đôi ngọc bội này trả lại cho các ngươi.

Lý Trân hiện tại cảm thấy hoang mang, không nói đến đôi ngọc bội này đại biểu ý nghĩa đặc thù gì, mấu chốt là Lư Lăng Vương Lý Hiển làm sao biết tổ phụ hắn có đôi ngọc bội này?

- Gia chủ, ông có thể tiết lộ một chút ra chân tướng cho ta không?
Lý Trân cầu khẩn với Lý Tân.

Lý Tân không chút do dự lắc đầu:
- Ta đem ngọc bội cho ngươi, là đã tiết lộ bí mật lớn nhất rồi, ta không thể nói thêm nữa, nếu không tương lai ta không thể đi gặp phụ thân ta, cũng không có mặt mũi nào đi gặp tổ phụ ngươi, ngươi tự mình bảo trọng đi.

Lý Tân thở dài, đứng dậy rời khỏi tửu quán. Lý Trân tâm niệm vừa động, bỗng nhiên lớn tiếng hỏi:
- Sư phụ ta biết bí mật này không?

- Ta nghĩ là ông ấy chắc biết.
Tiếng nói của Lý Tân từ cửa lớn truyền lại, ông ta tăng tốc, rất mau đã đi xa.

Lý Trân ở trước Thái Sơ Cung chờ giây lát, một tên thái giám đi ra, cười nói với Lý Trân:
- Lý tướng quân vận khí không tệ, Thánh Thượng tuyên ngươi vào.

- Đa tạ công công.

Lý Trân tiến lên phía trước, lặng lẽ đưa cho gã một cái túi nhỏ nặng trịch, bên trong chứa hai mươi miếng tiền vàng Túc Đặc, cười nói:
- Tặng công công uống trà.

Thái giám vẻ mặt nhất thời tươi cười, đem túi to cho vào trong tay áo, gã dẫn Lý Trân vào ngự thư phòng, sắp tới cửa, gã thấp giọng nói:
- Thánh Thượng tâm tình không tệ, vừa mới khích lệ Lương Vương, ngàn vạn lần không được nói Lương Vương không tốt.

- Ta đã biết, đa tạ công công.

Một lát, một gã thái giám từ trong ngự thư phòng đi ra, nói với Lý Trân:
- Thánh Thượng tuyên ngài vào.

Lý Trân sửa sang áo mũ mũ một chút, bước nhanh về phía ngự thư phòng, trong phòng Võ Tắc Thiên vẻ mặt vui sướng, tâm tình bà quả thật không tệ, Minh Đường mới tháng sau là hoàn thành rồi, dự tính ban đầu là tầm chín tháng, không nghĩ tới cuối cùng chỉ dùng có nửa năm, sớm được ba tháng, hiện tại khiến bà mở cờ trong bụng, bà tán dương Võ Tam Tư rất nhiều.

Minh Đường là tượng trưng cho Đế Vương Võ Tắc Thiên, không ngờ bị tên điên Tiết Hoài Nghĩa thiêu hủy, Võ Tắc Thiên vẫn vì chuyện này mà buồn bực không vui, mắt thấy Minh Đường mới sắp khánh thành, buồn bực trong lòng mấy tháng qua cũng trở thành hư không.

Lý Trân bước nhanh tới, khom người thi lễ nói:
- Vi thần tham kiến bệ hạ.

Võ Tắc Thiên buông bút, cười tủm tỉm với hắn nói:
- Trẫm nên gọi ngươi là Lý tướng quân, hay vẫn gọi là Lý thống lĩnh nhỉ? Cũng vậy, trẫm với tướng quân cũng có chút tình chung, liền gọi ngươi là Lý tướng quân đi.

- Đa tạ bệ hạ hậu ái vi thần.

Võ Tắc Thiên gật gật đầu:
- Lý tướng quân vì chuyện gì mà tới gặp trẫm?

- Hồi bẩm bệ hạ, vi thần là vì một chuyện của Dương Châu đô úy Trang Văn Thái mà đến.

Lai Tuấn Thần tuy rằng đã bị đền tội nhưng Trang Văn Thái lại không được đặc xá, y tạm thời vẫn ở trạng thái có tội mà tạm thời cách chức, Binh bộ không có văn bản rõ ràng, y cũng không dám rời khỏi Lạc Dương, một mực đợi kết luận cuối cùng.

Võ Tắc Thiên lấy ra chiến báo Dương Châu của Lý Trân nhìn nhìn, lại hỏi Lý Trân:
- Lý tướng quân mặc dù trong chiến báo có khen ngợi khích lệ y, cũng biểu hiện ra công lao của y nhưng y cuối cùng có cấu kết với Lý Nguyên Gia hay không, Lý Nguyên Gia ở Dương Châu chiêu binh mãi mã, y tại sao không báo cáo lên? Trong lòng Trẫm vẫn nghi ngờ khó hiểu, vậy tuyệt đối không dễ dàng tha cho y.

- Hồi bẩm bệ hạ, vi thần từng tự mình tra xét tình luyện binh của hình Lý Nguyên Gia, Lý Nguyên Gia luyện binh trên đảo Dương Tử ở Trường Giang, mà đảo Dương Tử một phần thuộc Nhuận Châu, không thuộc về quản hạt của Dương Châu, Trang Văn Thái mặc dù có nghe đến nhưng từ đầu đến cuối không có chứng cớ, cũng không thể nào báo cáo được.

Hơn nữa trong chuyện tiêu diệt Lý Nguyên Gia tạo phản, ít nhiều có sự giúp đỡ của một ngàn châu binh của Trang Văn Thái, càng quan trọng hơn là nếu y và Lý Nguyên Gia có cấu kết, y hoàn toàn có thể phái người đi mật báo, chúng ta cũng không thể toàn diệt quân đội của Lý Nguyên Gia, huống chi trưởng tử của Lý Nguyên Gia là bị chính Trang Văn Thái giết chết, bọn họ làm sao có thể cấu kết?

- Ngươi là đang bảo vệ y sao?
Võ Tắc Thiên nhìn chăm chú vào Lý Trân hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.