Võng Du Kiếm Tam Chi Nhiệm Vụ Quán trà

Chương 10




Tô Tiểu Mạt đang muốn quay đầu thì nhìn thấy Trữ Hạo lạnh lùng đứng xa xa nhìn cô chằm chằm, Tô Tiểu Mạt cũng tò mò nhìn hắn, “Anh có chuyện gì tìm tôi à?”

“Tự giải quyết tốt đi” Trữ Hạo lạnh lùng bỏ lại một câu sau đó xoay người rời đi.

Dưới lầu, Trữ Tích trưng ra bộ mặt u ám bước xuống, Trữ Huyễn nhìn khuôn mặt còn thối hơn cả Trữ Hạo của Trữ Tích thì tiến lại gần hắn, khẽ cười nói, “Nhóc sao vậy? Không phải là đang canh chừng tên kia cáo biệt với Tô Tiểu Mạt sao? Sao hắn còn chưa xuống mà mặt nhóc đã giống như trái cà héo mà xuống trước rồi?”

“Khi nào thì cô ta đi?” Trữ Tích nâng mắt hung hăng trừng Trữ Huyễn một cái, giương mắt hỏi Trữ Dã.

“Cậu cảm thấy cô ta có thể sống sót ra khỏi đây à?” mái tóc dài của Trữ Dã phiêu dật trong gió, ôn nhuận đáp.

“Hừ, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy cô ta” Trữ Tích đột nhiên ý thức được cái gì đó, lập tức lạnh lùng nói.

“Anh hai và tên nhóc Trữ Hằng đâu rồi?” Trữ Huyễn thấy chỉ có một mình Trữ Tích đi xuống thì nhìn cầu thang, hỏi.

“Hừ” Trữ Tích vừa nhớ tới một màng hồi nãy thì nội tâm lại trào ra lửa giận, thập giọng hừ một tiếng, sau đó xoay người ngồi lên ghế sô pha.

“Tên nhóc này bị kích thích rồi” Trữ Hạo cũng đi thẳng xuống lầu, ôn hòa nói.

“Bị kích thích? Ai da, tiểu ngũ thong dong bình tĩnh nha mình mà cũng có lúc bị kích thích nữa à?” Trữ Huyễn nhịn không được cười nhẹ một tiếng.

“Nếu như cậu mở cửa ra lại nhìn thấy trên sàn có một nam một nữ đang làm chuyện xấu thì cậu sẽ thế nào?” Trữ Hạo trực tiếp đứng kế bên Trữ Dã, nhìn Trữ Huyễn hỏi.

Trữ Huyễn lập tức thu lại nụ cười vui sướng khi người gặp họa, khuôn mặt chuyển từ trạng thái nhiều nắng sang sấm sét đùng đùng, chuyển mắt nhìn về phía Trữ Hạo, thấp giọng hỏi, “Anh đang nói về thằng nhãi kia và Tô Tiểu Mạt đấy à?”

“Hừ, đúng” Trữ Hạo nhìn khuôn mặt càng lúc càng đen của Trữ Huyễn, gật đầu trả lời.

“Hừ, không muốn sống nữa à?” Trữ Huyễn lạnh giọng nói, nghĩ tới hắn lần đầu có hứng thú với một người phụ nữ, thật lòng muốn cô ta, vậy mà miếng thịt sắp ăn vào bụng rồi lại bị người khác cướp mất, loại cảm giác này còn khó chịu hơn cả ăn phải ruồi bọ nữa.

Trữ Huyễn nói xong liền nổi giận đùng đùng đi lên lầu ba, vừa lên tới lầu hai lại nhìn thấy Trữ Hằng trưng ra bộ mặt hạnh phúc như thể vừa nhặt được thùng vàng từ trên trời rơi xuống ôm một hộp thuốc vội vã chạy lên lầu ba, Trữ Huyễn không khỏi có chút nghi hoặc trong lòng, tiểu ngũ với anh hai xuống lầu thì mặt ai cũng hầm hầm, sao tên này lại có vẻ hạnh phúc thế nhỉ, kì quái thật.

Bọn áo đen vẫn nghiêm chỉnh đứng xa xa bao vây toàn bộ cổ bảo, chờ lão đại của bọn họ nhưng nhìn mãi chỉ thấy lão đại đi lên trên, sau đó mấy tên khác lại tức giận đi xuống lầu, sau đó lại thấy Trữ Huyễn nổi giận đùng đùng bước lên lầu, một tên áo đen hỏi tên cầm đầu trong đám, “Anh hai, lão đại se không xảy ra chuyện gì chứ? Có khi nào anh ấy ‘làm nữ nhân kia luôn không?”

“Cút sang một bên, sao tôi biết được chứ” bạn cầm đầu thấp giọng hét lên một tiếng, nhưng ý cười nơi khóe miệng lại che giấu đi phần nào khí lạnh trong đáy mắt.

Trữ Hằng đang đi lên lầu thì bị Trữ Huyễn ngăn lại, “Cậu muốn làm gì?”

“Đi tới phòng Tô Tiểu Mạt, anh ba, anh đi đâu đây?” Trữ Hằng nhìn khuôn mặt đen thui của Trữ Huyễn, hỏi.

“Anh đi với cậu” Trữ Huyễn bước lại gần Trữ Hằng, nhìn hắn đứng ngốc ra đó, Trữ Huyễn vội quát, “Đứng đó làm gì, không đi à?”

“A” Trữ Hằng cúi đầu, nhìn hòm thuốc trong tay, lại nghĩ tới có rất nhiều tiền đang đợi hắn tới kiếm thì trong lòng rất hưng phấn, làm cho hắn nhịn không được mà lâng lâng.

Nghĩ tới đây khóe miệng của Trữ Hằng đã ngập tràn ý cười, nhanh nhẹn đi lên phòng của Tô Tiểu Mạt.

Tô Tiểu Mạt nhìn Trữ Hằng đi tới thì vội vàng chạy tới đón cái hòm thuốc, lại nhìn tới Trữ Huyễn ngay phía sau lưng Trữ Hằng thì hỏi, “Anh tới đây giúp đỡ à?”

“Giúp đỡ gì?” Trữ Huyễn nhíu mày nhìn Lưu Tà đang nằm trên mặt đất, cực kì bất thiện hỏi, “Không phải chỉ nói một lời từ biệt thôi sao? Gặp thì cũng gặp rồi, sao còn chưa đi nữa?”

“Đây là chuyện của tôi và Mạt Mạt, không liên quan tói anh” Lưu Tà nhìn chằm chằm Tô Tiểu Mạt, một tiếng Mạt Mạt kia cộng với hai tròng mắt yêu mị của hắn thật khiến người ta không thể chống cự.

Tô Tiểu Mạt nhịn không được mà xoay người nhìn hắn, khóe miệng giật giật, Mạt Mạt? Mạt Mạt là để hắn kêu sao? Ngay lập tức quăng cho hắn một ánh mắt xem thường, “Nếu anh còn gọi bậy thì đừng trách tại sao tôi không khách khí!”

“Tôi có gọi bậy đâu, em vốn tên là Mạt Mạt” Lưu Tà hoàn toàn lờ đi bộ dạng uy hiếp của Tô Tiểu Mạt, chỉ nhìn cô hỏi, “Em muốn cho tôi nằm đâu để lấy viên đạn?”

“Trên giường có máu thì tối nay sao tôi ngủ được” Tô Tiểu Mạt từ chối cho ý kiến, nhìn sàn nhà, “Nằm trên cái sàn này là thoải mái rồi”

“Không, tôi không muốn nằm đây đâu” Lưu Tà lắc đầu, đáng thương hề hề nói.

“Vậy anh muốn nằm đâu?” Tô Tiểu Mạt nhịn không được mà khinh bỉ hắn một trăm lần.

“Tôi muốn nằm trên giường của em” Lưu Tà làm bộ dạng không phải chỗ đó thì không nằm, ánh mắt nhìn Tô Tiểu Mạt cũng kiên định vô cùng.

Tô Tiểu Mạt bất đắc dĩ thở dài, kiếp trước chắc cô có mắc nợ hắn rồi nên bây giờ cứ đụng tới hắn là bị xoay như dế.

“Lên giường thì lên giường, được chưa” Tô Tiểu Mạt đứng lên quát Lưu Tà một tiếng.

“Vậy cô đỡ tôi dậy đi” Lưu Tà vừa lòng gật đầu, sau đó đưa hai tay ra nhìn Tô Tiểu Mạt.

Tô Tiểu Mạt hít sâu một hơi sau đó từ từ thở ra, vươn tay kéo Lưu Tà lên, mười ngòn tay đan vào nhau, lòng bàn tay truyền tới hơi ấm, Lưu Tà đứng lên nhưng thân thể lại ngả lên vai Tô Tiểu Mạt, “Tôi mệt quá”.

Tô Tiểu Mạt vốn định đẩy hắn ra nhưng lại nhìn thấy sắc mặt hắn trắng bệch , nhiệt độ cơ thể cũng lạnh hơn bình thường thì cúi đầu giúp hắn chỉnh lại cái quần đã dính đầy máu ra, đúng là không thể hiểu nổi sao tên này có thể nhịn lâu vậy chứ, một tiếng cũng không rên ra ngoài.

Tô Tiểu Mạt đỡ Lưu Tà lên giường, chỉnh tốt tư thế nằm của hắn, sau đó mở hòm thuốc ra, xé rách vải chỗ miệng vết thương, sau đó lấy cồn iot sát trùng.

“Chờ chút!” Trữ Hằng vội vàng kêu to ra tiếng, lấy tốc độ ánh sáng cướp chai cồn iot trong tay Tô Tiểu Mạt, nhìn bọn họ nói, “Anh đồng ý bồi thường gấp đôi tổn thất của cổ bảo hôm nay nhưng nói miệng không có bằng chứng, bây giờ tôi sẽ đưa anh một cái danh sách, anh kí tên lên đó rồi kêu người đem tiền tới đây, tôi cần ngay bây giờ”.

“Bây giờ?” Lưu Tà tà mị nằm trên giường, hai tròng mắt híp lại, khóe môi gợi lên một nụ cười tà, “Vậy anh nói cho tôi biết ngân hàng nào mở cửa giờ này đi!”

“Dù sao tôi cũng mặc kệ, nếu anh không giao tiền ra đây thì đừng mơ tôi cho Tô Tiểu Mạt đụng vào hòm thuốc mà xử lý vết thương giúp anh, cùng lắm thì chúng ta vỗ hai tán đi (câu này mình không biết dịch sao hết á)” Trữ Hằng nói xong liền dùng lực kéo Tô Tiểu Mạt đang ngồi trên giường lôi ra khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.