Võng Du Chi Tối Cường Tiểu Đội

Chương 18: Đi dã ngoại(2)




Cận Nhân Kiệt đích xác là học trưởng của Lạc Lâm, lúc trước ở đại học, rất có tình cảm với Lạc Lâm. Cho nên đối với Lạc Lâm có chút chiếu cố, Lạc Lâm cũng rất cảm kích những gì Cận Nhân Kiệt làm cho nàng. Nhưng nàng vẫn cứng rắn không gật đầu, bốn năm đại học vẫn duy trì độc thân. Không ngờ lần này đến đây công tác lại gặp lại Cận Nhân Kiệt, hơn nữa, Cận Nhân Kiệt hiện tại đã trở thành tổng tài của điện tử Huy Hoàng.

Vừa vặn Lạc Lâm gần đây đang làm một bài phóng sợ, nội dung tập trung vào các nhà doanh nghiệp trẻ trong tỉnh, Cận Nhân Kiệt rất hiển nhiên là một trong những người phù hợp nhất, cho nên Lạc Lâm mới muốn mời Cận Nhân Kiệt ra ngoài tiến hành phỏng vấn. Khi Tô Mộc gặp hai người, bọn họ vừa vặn mới kết thúc phỏng vấn, Cận Nhân Kiệt mời Lạc Lâm ăn cái gì, ai ngờ lúc này lại bị Tô Mộc bắt gặp, thật sự là đủ trùng hợp.

– Phỏng vấn điện tử Huy Hoàng sao?

Tô Mộc lạnh lùng nói.

– Đúng vậy, mặc dù em không muốn nói thêm cái gì, nhưng điện tử Huy Hoàng thật sự là một xí nghiệp không tệ, điện tử Huy Hoàng…

Lạc Lâm vừa muốn nói mấy lời hữu ích cho Cận Nhân Kiệt, dù sao sau khi hiểu lầm được giải trừ, nàng cũng không muốn để cho Tô Mộc và Cận Nhân Kiệt có mâu thuẫn. Nếu như có thể, nàng còn muốn kêu gọi điện tử Huy Hoàng tới khu Cao Khai tiến hành khảo sát, tiến hành đầu tư xây dựng.

Ai ngờ đúng lúc này điện thoại của Tô Mộc vang lên, sau khi hắn cầm lên nhìn lướt qua, liền trực tiếp đưa cho Lạc Lâm:

– Anh nghĩ em không cần thiết làm phóng sự về điện tử Huy Hoàng nữa, Cận Nhân Kiệt cũng không có tư cách trở thành nhà doanh nghiệp trẻ tuổi ưu tú.

– Tại sao?

– Tự mình xem đi!

Sau khi Lạc Lâm nghi ngờ suy đoán quét nhìn qua, sắc mặt liền biến đổi, nàng làm sao cũng không nghĩ tới, Cận Nhân Kiệt lại dám lừa gạt nàng. Cái gọi là điện tử Huy Hoàng hiện tại sớm đã trở thành một cái xác công ty, cái gọi là huy hoàng chỉ là lúc trước, bây giờ công ty còn thiếu nợ ngân hàng. Nếu tiếp tục truy cứu, điện tử Huy Hoàng thậm chí sẽ gặp phải thảm kịch phá sản.

Đây là nhà doanh nghiệp trẻ tuổi ưu tú sao?

Nói ra năng lực làm việc của Đỗ Phẩm Thượng thật sự rất nhanh, nói muốn nắm lấy điện tử huy hoàng, thật sự nắm được. Chỉ có điều hắn cũng không phải trực tiếp thu mua. Bởi vì lúc này điện tử Huy Hoàng đã mất đi tư cách này. Một công ty như vậy, Đỗ Phẩm Thượng muốn chơi thế nào thì chơi, hành hạ vô cùng dễ dàng. Còn Cận Nhân Kiệt hiện tại, thật sự là gặp phải tình cảnh vô cùng thảm hại.

– Tô Mộc, em thật không ngờ Cận Nhân Kiệt có thể như vậy? Hắn không có việc gì chứ?

Lạc Lâm gấp giọng hỏi.

– Có việc gì hay không không phải chuyện anh có thể quản, chuyện này cũng không phải do anh làm. Nếu em muốn làm phóng sự ở phương diện này thì em thật sự tìm lộn người rồi. Ban đầu không phải anh kêu em thường xuyên liên lạc với Đỗ Phẩm Thượng sao, em biết Đỗ Phẩm Thượng là ai không?

Tô Mộc hỏi.

– Hắn là ai vậy?

Lạc Lâm thật sự không rõ ràng.

Lạc Lâm cũng biết quan hệ giữa Đỗ Phẩm Thượng và Tô Mộc không tệ, hơn nữa ở trong tỉnh lời nói còn rất có trọng lượng, nhưng cho dù có trọng lượng, hiện tại hắn cũng chỉ là một sinh viên đại học mà thôi. Có thể làm gì chứ? Nhưng ai ngờ câu nói ngay sau đó của Tô Mộc, khiến Lạc Lâm thật sự khiếp sợ, cái miệng khêu gợi nhỏ nhắn tròn vo, không thể tin được.

– Điều anh nói là sự thật?

– Đương nhiên là thật.

Tô Mộc cười nói:

– Em đấy, thật trông chừng núi vàng còn khóc lóc kêu nghèo, thật không biết em nghĩ thế nào nữa. Nếu có Đỗ Phẩm Thượng giới thiệu cho em, bảo đảm bài phóng sự của em tuyệt đối có thể làm tốt. Đỗ Phẩm Thượng là thái tử gia của tập đoàn Cự Nhân. Đó là sự thật. Có lẽ em cũng không biết, Đỗ Phẩm Thượng hiện tại có ba mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Cự Nhân.

– Em mặc kệ, chuyện này anh phải làm thỏa đáng cho em!

Lạc Lâm hờn dỗi nói.

– Vậy em định cảm tạ anh như thế nào?

Tô Mộc cười tủm tỉm nói.

– Người ta…

Sau khi Lạc Lâm ghé vào bên tai Tô Mộc thấp giọng nói ra một câu, trong sắc mặt đỏ bừng của nàng, Tô Mộc lộ ra vẻ vui mừng:

– Thật sự có thể như vậy sao? Tư thế đó em đã nghĩ kỹ chưa?

– Có làm hay không, nếu không người ta đổi ý nhé.

– Đừng. Nếu ai đổi ý người đó là con khỉ!

– Nói gì đó?

– Hắc hắc!

….

Bữa tiệc hành hạ này, thật sự rất tốn thời gian. Khi Tô Mộc muốn mang Lạc Lâm ra ngoài, nàng thật sự không có cách nào nhúc nhích, lười biếng chỉ muốn nằm trên giường ngủ, để Tô Mộc muốn làm gì thì làm. Nghĩ đến ước hẹn buổi tối, Tô Mộc cũng không chần chờ nữa, sau khi hôn từ biệt Lạc Lâm, liền thuê xe tới trước chi nhánh Đế Hào. Tiểu tử Đỗ Phẩm Thượng này làm việc đủ đáng tin, lựa chọn chi nhánh nằm gần trường như vậy, có thể bớt cho Tô Mộc thời gian qua lại.

Trong căn phòng VIP xa hoa nhất của Đế Hào.

Ngồi vây quanh Đỗ Phẩm Thượng là mấy thành viên trong vòng tròn quan hệ của hắn, độ trung thành đã trải qua khảo nghiệm. Không nói khoa trương, bất kể xuất phát từ tình cảm hay lợi ích, mấy người bọn họ đều buộc chặt với nhau. Đó là quan hệ họa phúc cùng hưởng, cho nên hai bên đều rất quen biết, cười giỡn tùy ý.

Hơn nữa thú vị nhất là đội hình còn phân bổ rất đồng đều ba nam ba nữ.

Đáng chết chính là ba nam ba nữ này thật sự không có quan hệ nam nữ. Bởi vì ai cũng biết mình không phải món ăn của đối phương, không dám nói cái khác, tối thiểu hiện tại bọn họ đều không có loại cảm giác này. Tôi có thể giúp đỡ anh theo đuổi cô bé mà anh muốn, nhưng tôi sẽ không trở thành bạn gái của anh.

– Tiểu Đỗ, cậu chắc chắn không đùa giỡn chứ? Cậu bày ra trận chiến lớn như vậy, rốt cuộc là có ý gì? Thật sự cho rằng chúng tôi nhẹ cân lắm sao?

Khương Ninh vẫn giữ vẻ mặt xinh đẹp, nhíu mày nói.

– Đúng vậy, lão Đỗ, cậu rút cuộc có ý gì?

Bao Hùng Phi vuốt ve bụng nói:

– Nếu không chúng ta ăn cơm đi, thật không biết cậu còn muốn đợi người nào, tôi sắp chết đói rồi!

Vừa nói Bao Hùng Phi lại bắt đầu gõ đũa!

– Có ai sắp tới sao?

Mai Đóa Nhi cũng tò mò hỏi.

Đỗ Phẩm Thượng hấp tấp gọi điện thoại kêu tất cả bọn họ đến đây, nhưng cũng không nói là tại sao, thật sự khiến cho bọn họ cảm thấy rất hiếu kỳ. Phải biết rằng người có thể kinh động Đỗ Phẩm Thượng đã đủ lợi hại rồi, chưa nói đến còn đáng giá để bọn họ ngồi chờ ở đây. Mai Đóa Nhi không nghĩ ra ai có tư cách như vậy, Trần Bích Loa cũng đồng dạng không nghĩ ra.

– Bao mập, cậu cũng thật là, cả ngày chỉ biết la hét đòi ăn cơm. Chẳng lẽ cậu không muốn nhìn xem là ai tới đây sao?

Đỗ Phẩm Thượng cười híp mắt đùa bỡn nói.

– Cậu có thể đừng chơi trò giấu mặt được không, nếu không tôi sẽ chơi đến cùng với cậu!

Bao Hùng Phi cười hô hô nói.

– Chơi đến cùng với tôi, tôi sợ cậu đến lúc đó không nỡ. Phải biết rằng đây chính là thần tài!

Đỗ Phẩm Thượng sờ đầu nói:

– Nhưng thấy lão Bao cậu thật sự đói không chịu được, vậy thì bắt đầu gọi thức ăn đi. Dù sao đợi vị thần tài kia tới đây, tôi sẽ nói với hắn lão Bao cậu gần đây kiếm đủ tiền rồi, cho nên không muốn giằng co, để vị thần tài kia cự tuyệt cậu.

– Thần tài?

Vẻ mặt Lưu Kiên khẽ nhúc nhích:

– Chẳng lẽ cậu muốn nói đến…?

Chẳng những là Lưu Kiên, khi Đỗ Phẩm Thượng nhắc đến thần tài, bọn họ đồng dạng cũng đã đoán được là ai. Phải biết rằng người có thể được bọn họ tôn xưng vì thần tài, ngoại trừ Tô Mộc, thật sự không có người thứ hai. Nếu đúng là Tô Mộc tới đây, đừng nói kêu bọn họ đợi một lát, cho dù đợi thêm hồi lâu, cũng không có người nào oán hận nửa câu.

– Tô chủ tịch, Tô chủ tịch của tôi rốt cuộc đã tới, ha ha ha!

Khương Ninh cười lớn.

– Cô không thể khắc chế một chút được sao, phải biết rằng cô là thục nữ, thục nữ!

Đỗ Phẩm Thượng kêu lên.

– Nói nhảm, ai là thục nữ, tôi mới không phải thục nữ. Mấy năm qua những người giả bộ thục nữ nhiều lắm, không chừng Tô chủ tịch lại yêu thích loại nhiệt tình giống như tôi.

Khương Ninh không ngại ngần cười lớn.

– Chuyện gì vui vẻ mà cười lớn như vậy?

Trong tiếng cười lớn của Khương Ninh, cánh cửa phòng bị đẩy ra, thân ảnh Tô Mộc lặng lẽ xuất hiện, đi theo bên cạnh Tô Mộc chính là Chương Linh Quân. Về phần Hoàng Tiệp bởi vì có chút chuyện, cho nên muốn giải quyết xong mới tới đây. Nhưng không sao cả, dù sao nơi này cách chỗ nàng cũng rất gần, Tô Mộc và Chương Linh Quân liền tới trước.

Căn phòng vừa rồi còn tràn đầy tiếng cười, sau khi nhìn thấy Tô Mộc và Chương Linh Quân, nhất thời sa vào trong yên tĩnh. Sáu người mười hai con mắt chằm chằm nhìn Tô Mộc, sau đó lại quét mắt nhìn Chương Linh Quân, trong ánh mắt tràn đầy mùi vị thăm dò và tò mò.

Phải biết rằng hôm nay Chương Linh Quân ăn vận rất tỉ mỉ. Không còn điệu bộ giả vờ nghiêm túc giống như lúc trước, mà là một loại mùi vị gợi cảm thành thục. Nhất là trên đùi nàng còn đi một đôi vớ màu đen, cộng thêm hai ngọn núi khổng lồ trước ngực, lại càng thu hút ánh mắt của đám người Đỗ Phẩm Thượng. Nam thì hâm mộ Tô Mộc, nữ thì đố kỵ với Chương Linh Quân.

Sáu người vừa rồi còn vừa nói vừa cười, theo sự xuất hiện của Chương Linh Quân, tạm thời sa vào trong im lặng!

Không thể nào không khiếp sợ!

Là sinh viên Giang Đại, bọn họ vẫn biết danh tiếng của Chương Linh Quân, biết nàng là tổng quản lý của Tả Nhĩ, càng biết nàng được gọi là băng sơn mỹ nhân. Nhưng hiện tại nữ nhân như vậy lại xuất hiện bên cạnh Tô Mộc, hơn nữa nhìn ý tứ, quan hệ của hai người không hề đơn giản. Nếu không cánh tay Chương Linh Quân làm sao có thể kéo tay Tô Mộc?

– Tô chủ tịch là của ta, làm sao lại bị ngươi giành trước! Chẳng lẽ Tô chủ tịch thích loại nữ nhân ngực lớn?

Khương Ninh nhìn hai ngọn núi của mình mặc dù không thể gọi là hùng vĩ nhưng cũng đủ phân lượng, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ lựa chọn rút lui, từ đầu hai người đã không cùng một cấp bậc.

– Đúng là năm nay đang chuộng loại thư sinh, nếu mình có một khuôn mặt thần tượng như vậy, lo gì bên cạnh không có mỹ nữ!

Bao Hùng Phi bất đắc dĩ âm thầm hét lên.

Không khí đột nhiên trở nên quái dị!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.