Võng Du Chi Tiểu Nương Tử, Thân Cá Chủy Tiên

Chương 7: Phiên ngoại 1




- Chủ công, sự tình có điểm quái dị, căn cứ tình báo thể hiện, trong khoảng thời gian này khắp thiên hạ các nơi đều có những ma vật này xuất hiện, bất luận là bán đảo Phi Ba hay là Đế quốc Áo Đặc Mạn hoặc Tự do liên minh Duy Nhĩ Đặc, tất cả các quốc gia đều không may mắn tránh khỏi. Hơn nữa những ma vật này số lượng cực kỳ nhiều, đồng thời xuất quỷ nhập thần tập kích nhân loại các nơi, hiện giờ thiên hạ đã loạn thành một đống rồi.

Uy Kiệt thần sắc nghiêm túc bẩm báo.

Các gia thần cấp Bộ tướng ở đây đều hít một hơi lạnh.

Khắp thiên hạ đều xuất hiện ma vật? Lẽ nào lực lượng tà ác muốn tái hiện nhân gian? Hiện giờ dân chúng đã không còn sống nổi nữa? Uy Kiệt có phóng đại quá hay không chứ?

- Thế lực tôn giáo trong thiên hạ, có phải cũng đột nhiên mở rộng?

Khang Tư mặt không chút biểu tình hỏi một câu kỳ quái.

- Phải, thế lực tôn giáo các quốc gia đang truyền giáo rộng rãi, phần lớn quân phiệt trong Đế quốc Áo Đặc Mạn bắt đầu tiến hành cống hiến, còn thương nhân Tự do liên minh Duy Nhĩ Đặc càng hơn thế, hầu như hơn phân nửa thời gian đều ở tại giáo đường.

- Về phần bán đảo Phi Ba chúng ta càng không cần nhắc tới, rất nhiều chư hầu trực tiếp trở thành tín đồ một tôn giáo.

- Có thể nói hiện giờ là thời cơ tốt nhất để phát triển tôn giáo, bất cứ một tôn giáo nào đều được dân chúng cực kỳ hoan nghênh.

Uy Kiệt nói tới đây, chần chờ một chút hỏi:

- Chủ công, ngài hoài nghi những tôn giáo này là độc thủ sau màn?

Nghe nói như thế, trong lòng mọi người đều khẽ động.

Ấn theo thế âm mưu thu được lợi, ma vật xuất hiện, không may chính là dân chúng, thu lợi chính là tôn giáo, bởi vì ác ma xuất hiện, vậy dân chúng còn không nhanh đi cầu thần linh phù hộ sao.

Khang Tư nhíu nhíu mày:

- Cũng không thể xác định như vậy, bởi vì ma vật xuất hiện, tôn giáo hưng thịnh, đây là quy luật tất nhiên. Quên đi, âm thầm lưu ý là được, chuyện không có chứng cứ chúng ta đừng nói lung tung, không thì sẽ đắc tội các tín đồ. Đúng rồi, tại sao truyền bá tôn giáo trên địa giới chúng ta dường như không tồn tại vậy? Ta không có cấm tôn giáo mà.

Uy Kiệt sửng sốt:

- Ấy, nói tới cũng phải, chủ công, hiện giờ trong địa giới Lôi gia truyền bá tôn giáo đều là tôn giáo bản thổ truyền từ xa xưa, ngoại trừ một ít tín đồ lão thành ra, cũng không thu nạp thêm người mới, đồng thời cũng không như các nơi khác xuất hiện tôn giáo mới truyền bá rộng rãi ngày diệt vong tái hiện.

- Thần cho rằng, có lẽ nguyên nhân là bởi ma vật ở Lôi gia chúng ta xuất hiện tập trung một chỗ, đồng thời sớm bị xử lý sạch sẽ. Cho nên dân chúng không bị ma vật bức hại nên đối với ma vật cũng không có cảm giác sợ hãi gì, thậm chí đối với tin tức các địa phương khác có ma vật tàn sát máu tanh nhân loại, còn có thể ôm tâm trạng xem náo nhiệt mà chú ý tới.

Ni Nhĩ chân chó này lập tức tiếp lời:

- Đúng vậy chủ công, hiện giờ ở bán đảo Phi Ba ngoại trừ Lôi gia chúng ta ra, nhà nào đều không có ma vật hoành hành, bọn họ đều bị ma vật khiến cho sứt đầu mẻ trán, thần cho rằng đây là thời cơ tốt cho Lôi gia là chúng ta mở rộng mạnh mẽ, chúng ta có thể nhân lúc cháy nhà hôi của tiêu diệt các thế lực khác!

Nói đến đây, Ni Nhĩ trở nên rất là hưng phấn.

Cung Tá Đôn tạt hắn một gáo nước lạnh:

- Ni Nhĩ đại nhân, đừng quên sắp vào vụ mùa rồi, hiện giờ phát động chiến tranh rất dễ rước lấy họa chiến tranh toàn cảnh.

Vừa nghe lời này, Ni Nhĩ lập tức cúi đầu không lên tiếng.

Khang Tư không có tính toán lĩnh dân của mình dùng tâm tình gì đối đãi ma vật, ngược lại hỏi tiếp:

- Uy Kiệt, ma vật các nơi thiên hạ có đặc điểm gì khác? Hoặc là địa phương chúng xuất hiện có gì tương đồng?

Uy Kiệt suy nghĩ một chút rồi nói:

- Các loại ma vật này có đặc điểm tương đồng, là không có chút lý trí nào, đồng thời da dày, động tác nhanh nhẹn, thích cắn nuốt máu tươi, thích tàn sát nhân loại, không có khuynh hướng phá hoại kiến trúc. Hơn nữa phần lớn ác ma đều là hình dạng nhân loại, ma thú ít hơn.

- Bởi bọn họ không có lý trí lại thích máu tươi, dân chúng chịu thiệt nhiều lần liền tỏ rõ tình hình, thậm chí không cần quân đội xuất mã, đã có thể tiêu diệt ma vật. Cho nên tuy rằng ma vật xuất hiện ở các nơi, nhưng cũng không gây khủng hoảng quá lớn, sinh hoạt dân chúng đa phần cứ như bình thường, vật tư sinh hoạt cũng không bị hủy bao nhiêu, chỉ là nhân số dân chúng có tín ngưỡng đột nhiên tăng kịch liệt thôi.

Nghe nói như thế, những người khác không có phản ứng, Áo Kha Nhĩ lại cười trộm.

Uy Kiệt này câu trước không khớp với lời sau, trước đó nói dân chúng lầm than, khắp thiên hạ đều rơi vào trong tay ma vật, cảm giác như bị bức vào dầu sôi lửa bỏng, hiện giờ còn nói dân chúng sinh hoạt như ngày thường, hắc hắc, coi như lý giải được một loại tính cách của Uy Kiệt rồi.

- Về phần địa phương xuất hiện, theo tình báo biểu hiện, kinh tế càng phát đạt, địa phương nhân khẩu càng dày đặc, số lần và số lượng ma vật xuất hiện lại càng nhiều, mà nơi bần cùng lạc hậu người ở thưa thớt, ma vật lại càng ít.

- Trên tình báo, trong khoảng thời gian gần đây, ở Đế đô hầu như mỗi ngày đều có mấy trăm ma vật gây chuyện, sắp biến thành ma đô rồi. Còn đại thảo nguyên ma vật xuất hiện lại kém cỏi nhất, nơi đó hoang vắng, hầu như vừa xuất hiện đã bị tên lửa dày đặt biến thành than ngay.

Nói đến đây, Uy Kiệt không khỏi mỉm cười.

Tương Văn nhịn không được cong môi nói:

- Đây không phải nói thừa sao? Kinh tế phát đạt nhân khẩu càng nhiều, nhân khẩu nhiều đương nhiên ma vật cũng nhiều, ma vật này đa số là do nhân loại biến thành mà.

- Các chỗ khác trên bán đảo Phi Ba cũng như vậy sao? Ta nói là ma vật phần lớn đều có tập tính xuất hiện ở giải đất phồn hoa.

Khang Tư hỏi.

- Đúng vậy.

Uy Kiệt vừa vô thức gật đầu, lập tức phát hiện có chỗ không đúng.

- Vậy thì vì sao, Lôi gia chúng ta chỉ có thành Khi Sơn cấp bậc thành nhỏ, toàn bộ sinh vật bản thổ đều biến thành ma vật, nhưng thành Thanh Nguyệt cùng địa phương khác ngược lại ngay cả một ma thú cũng không có chứ?

Khang Tư thuận miệng nói một câu, lập tức để mọi người ở đây chấn động.

Đúng vậy, đây là vì sao chứ? Lẽ nào chủ công nhà mình cùng Đại ma thần hoặc thần minh khác có móc nối gì?

Ma vật này vì sao buông tha thành Thanh Nguyệt, khu vực kinh tế nhân khẩu ở bán đảo Phi Ba cũng tính là rất mạnh này chứ?

- A, xin chủ công thứ tội, thần nhất định tìm ra nguyên nhân!

Uy Kiệt ứa mồ hôi lạnh thỉnh tội, bản thân đúng là quá sơ xuất, chuyện rõ ràng như thế lại không phát hiện ra chỗ không đúng?

Thật là không thể tha thứ cho bản thân được! Xem ra kiến thức của mình không theo kịp thời đại, phải đọc nhiều sách mới được, hiện giờ kiến thức Tương Văn đại tỷ đã lợi hại hơn mình rồi!

- Đứng lên đi, đây cũng không toàn trách do ngươi, phương diện này khẳng định có gì đó cổ quái, cho nên ngươi làm Thừa hành tình báo phải điều tra nhiều hơn.

Khang Tư khoát tay nói.

Cảng Thanh Nguyệt, quán rượu nơi tương đối hẻo lánh lần trước lại đầy ngập khách lần nữa. Đồng dạng, bên trong mật thất kia cũng xuất hiện mấy hắc y nhân như trước, chỉ lần còn lại bốn người mà thôi.

- Ừm, đã xác định giáo chủ phụ trách phát sinh chuyện bất trắc rồi chứ?

Giọng nói già nua kia vang lên.

Một giọng trung niên hồi đáp:

- Đúng vậy, Đại giáo chủ đại nhân, vừa rời khỏi lần tụ hội trước, giáo chủ phụ trách giáo vụ bản địa liền đi tới thành Khi Sơn phụ thuộc Lôi gia, phỏng đoán là muốn tới đó thử nghiệm công hiệu phấn Ác ma, chỉ là hắn mới đi vào thành Khi Sơn liền phạm vào tội buôn bán giáp trụ thứ phẩm, khiến con trai một võ sĩ lâm trận cụt tay, bị xét nhà trảm thủ.

- Phấn Ác ma kia vốn vì vậy tập trung một chỗ, những ma vật này cũng vì thế dễ dàng bị Lôi gia tiêu diệt sạch sẽ.

Không biết thế nào, luôn cảm giác trong giọng nói những người này chẳng những không có chút mùi vị bi thương, ngược lại nhìn qua còn có cảm giác hả hê trên nỗi đau người khác.

- Ừ, tuy rằng không khuếch trương phạm vi rộng, nhưng mà cũng để ma vật xuất hiện, chỉ là sao dân chúng nơi vẫn biểu hiện bình thường như trước? Trên đường ta quan sát một chút, dù là tôn giáo nguyên thủy bản thổ này vẫn duy trì hình dạng trầm lặng như cũ, giống như một chút tác dụng cũng không có?

Đại giáo chủ rất là nghi hoặc, đây không đúng mà, dù là giáo chủ bản địa đã chết, không phục vụ mở rộng tôn giáo nhà mình, nhưng các tôn giáo bản địa vì sao không có biến hóa đây chứ?

Một giọng già lão nuốt nước miếng nói:

- Ấy, Đại giáo chủ đại nhân, cái này là bởi vì Lôi gia nhanh chóng tiêu diệt ma vật, ngoại trừ quân đội, cũng không có bao nhiêu dân chúng bị ma vật xâm hại, bởi vậy, dân chúng Lôi gia căn bản là không coi ma vật ra thứ gì, thậm chí còn ôm tâm tình xem náo nhiệt với tin tức các địa phương khác bị ma vật tàn sát bừa bãi, cho nên...

- Đáng hận! Mấy tiện dân ngu muội thấp hèn này! Làm sao có thể thiển cận như vậy!

Đại giáo chủ đứng dậy gầm lên.

Giọng một trung niên kế đó có chút chần chờ nói:

- Đại giáo chủ đại nhân, cũng không trách dân chúng không lưu ý như thế, dù sao những ma vật này ngoại trừ màu da là màu xanh lam ra, ngoài ra không khác người thường là mấy, hơn nữa hao chút sức lực là có thể tiêu diệt, như vậy không cách nào khiến dân chúng thấy kinh khủng và sợ hãi ma vật được, thuộc hạ cảm thấy...

Đại giáo chủ phất tay:

- Ta biết ý của ngươi, ta cũng biết rõ những ma vật cấp thấp nhất này cũng không phải kinh khủng nhất, nhưng mà, Mật giáo có quy định, chúng ta không thể trong thời gian ngắn lại tăng đẳng cấp ma vật, tối thiểu cũng phải cần hai ba năm, chờ sau khi ma vật tự đề cao đẳng cấp rồi, mới có thể chế tạo lượng lớn ma vật đẳng cấp tiếp theo.

- Vâng, chúng thuộc hạ không dám vi phạm quy định.

Ba giáo chủ vội vàng gật đầu nói.

Chần chờ một hồi, giọng nói già lão lại tiếp:

- Thế nhưng Đại giáo chủ đại nhân, dưới trạng thái như vậy, giáo ta cùng Mật giáo khác tranh chấp, rất khó chiếm ưu thế trên bán đảo Phi Ba này.

Đại giáo chủ nghe vậy phất tay cười nói:

- Ha ha, không cần quá lo, đối với chuyện này ta đã sớm có dự định, hiện giờ bán đảo Phi Ba còn chưa đủ hỗn loạn, thực lực phần lớn các chư hầu còn có thể dễ dàng giải quyết ác ma cấp chín, chỉ cần khiến thế lực các chư hầu này chia nhỏ một chút, đa số các chư hầu nhỏ sẽ vội vàng sứt đầu mẻ trán, có thể khiến bọn họ nhanh chóng đầu nhập vào vòng tay của chúng ta.

- A? Đại giáo chủ đại nhân nói là...

Ba giáo chủ đều mở to mắt nhìn. Bọn họ đương nhiên chia nhỏ thế lực là có ý gì, không phải chỉ kẻ ám sát trong tôn giáo của mình sao?

- Ha ha, lần này quay về đại lục chiếm được một món hàng tốt.

Đại giáo chủ rất đắc ý hô một tiếng, "Ra đây."

Theo tiếng nói vang lên, một nam tử cả người mặc áo đen quần đen, khăn đội đầu che mặt đều đen, chợt cực kỳ quỷ dị xuất hiện trước mặt mọi người.

- A, đây là…

Ba giáo chủ đều bị người không chút dấu hiệu nào liền xuất hiện, sợ nhảy dựng lên.

Đại giáo chủ rất đắc ý phất tay:

- Ha ha, không cần khẩn trương, đây chính là binh chủng mũi nhọn trong truyền thuyết bán đảo Phi Ba - mật vệ.

- Mật vệ? Mật vệ xuất quỷ nhập thần trong truyền thuyết!

Ba giáo chủ rất khiếp sợ liên tục nhìn từ trên xuống dưới hắc y nhân này, bọn họ nhanh chóng từ đôi mắt đỏ hồng của hắc y nhân kia, nhìn ra đây là ác ma, không khỏi hưng phấn truy hỏi lần nữa:

- Đại nhân, ngài từ nơi nào tìm được mặt hàng ưu tú như vậy?

Đại giáo chủ hưng phấn nói:

- Ha ha, nói tới cũng là may mắn, lần trước ta vừa trở lại, liền đụng phải một tin tức truyền từ hoàng cung Áo Đặc Mạn ra ngoài, nói có một nhóm mật vệ thiếp thân lão hoàng đế thoát ly hoàng cung, đồng thời còn kèm theo chỗ những mật vệ này ẩn thân.

- Tuy rằng cảm giác là âm mưu, nhưng vẫn không nhịn được đi thăm dò một chút. Không nghĩ tới đến đó rồi các mật vệ bị người ta bỏ thuốc ngã xuống đất, lúc đó có hơn mười nhóm người cướp giật những mật vệ này, mất một hồi công sức ta cũng cướp được một người. Ta dám nói, trong vô số các ác ma bằng phấn Ác ma cấp chín chế tạo ra, mật vệ của ta là một người kiệt xuất nhất!

Các giáo chủ đương nhiên có thể lý giải vì sao Đại giáo chủ hưng phấn như vậy, nếu đổi lại là bản thân mình có được ác ma như thế, thậm chí có khả năng biểu hiện còn hưng phấn hơn cả Đại giáo chủ.

Nên biết rằng, đây chính là do phấn Ác ma chế tạo ra, so với người hầu trung tâm nhất còn muốn trung tâm hơn, một ánh mắt có thể bảo hắn lên núi đao xuống chảo dầu, hơn nữa căn bản không nói hai lời, bền lâu dùng tốt.

Những ác ma này tự mình có đầy đủ năng lực còn không tính, để đám giáo chủ đặc biệt hâm mộ đỏ mắt, cái ác ma này là mật vệ trong truyền thuyết đó! Mật vệ ác ma có năng lực thần bí xuất quỷ nhập thần!

Có cái gì trân quý hơn ác ma dạng mãnh tướng đây!

- Đại nhân, ngài muốn phái mật vệ này đi ám sát chư hầu sao? Đây đúng là quyết định anh minh mà, đám chư hầu kia khẳng định là ngay cả chết như thế nào cũng không biết.

- Chư hầu vừa chết, dựa theo chế độ phong tục ở đây, trọng thần bọn họ khẳng định sẽ công chiến lẫn nhau, tranh đoạt thượng vị. Chỉ cần chết một chư hầu, là có thể chế ra mười mấy chư hầu nhỏ,thật là quá có lời! Thuộc hạ thật là bội phục!

Một người giáo chủ bắt đầu vỗ mông ngựa.

- Ha ha, đúng là như vậy, chỉ là chúng ta chuyên môn ám sát các chư hầu trong thế lực tôn giáo chúng ta, chờ các Mật giáo khác phát hiện không đúng, chúng ta đã đem thế lực phân chia bắt đầu hợp lại. Sau đó để những thế lực này đi đánh địa bàn các tôn giáo khác, loại chiến tranh người phát ngôn này, các tôn giáo khác căn bản không có lý do kháng nghị, đến lúc đó toàn bộ bán đảo Phi Ba là của chúng ta rồi!

Đại giáo chủ nhịn không được bắt đầu cười to.

Đám giáo chủ tuy rằng không chấp nhận các tôn giáo khác sẽ lẳng lặng đợi ở bên cạnh nhìn mấy người mình làm loạn, chỉ sợ bọn họ đã sớm thực hành kế hoạch ám sát rồi, nhưng mà không dám nhiều chuyện, chỉ là tán thưởng Đại giáo chủ anh minh thần võ, so với thần thờ phụng cùng Giáo hoàng chỉ thấp hơn một cấp.

Đại giáo chủ bị vỗ mông ngựa quá sảng khoái vung tay lên nói:

- Được rồi, cứ định như thế, mục tiêu ám sát thứ nhất chính là đương chủ Lôi gia nơi này.

- Vâng, chỉ là sự vụ truyền giáo nơi này do ai tới...

Ba giáo chủ đều dõi mắt mong chờ nhìn Đại giáo chủ, lãnh địa Lôi gia này là một nơi béo bở, nếu như không phải bên trên tên giáo chủ chết toi kia có người, dù nơi này do hắn là người đầu tiên phát hiện, hắn cũng không chiếm được chỗ này, hiện giờ hắn xong đời rồi, hẳn do mình kiêm nhiệm chứ?

Nhưng Đại giáo chủ nói một câu:

- Sự vụ truyền giáo nơi này do ta tự mình phụ trách.

Khiến ba tên giáo chủ bề ngoài thì tán thưởng, trong lòng lại đem mười tám đời tổ tông nhà Đại giáo chủ ân cần thăm hỏi vài lượt, vỗ mông ngựa của mình vừa rồi đúng là uổng phí mà!

Nhìn mật vệ kia theo mệnh lệnh Đại giáo chủ, liền giống như lúc xuất hiện nháy mắt biến mất, ba giáo chủ lại kinh hô một trận.

Đại giáo chủ rất tự mãn khoát tay nói:

- Được rồi, trở lại địa giới mọi người chuẩn bị sẵn sàng, phải dốc sức truyền giáo phát triển tín đồ. Nhớ kỹ, chỉ có tín đồ thành kính cực đoan mới có thể chân chính nhập vào chúng ta, các tín đồ khác đều chỉ là bày biện, tuyệt đối không thể để bọn họ biết phấn Ác ma tồn tại.

- Rõ.

Sau khi ba giáo chủ gật đầu, chần chờ một chút:

- Đại giáo chủ đại nhân, cái phấn Thần ân kia...

- Chúng ta thành kính còn chưa đạt tới trời nghe, vẫn nên cố sức để dẫn đường cho những con dân lạc lối về với chủ, thành kính đủ rồi, thần ân tự nhiên sẽ phủ xuống.

Đại giáo chủ rất thần côn nói.

Ba giáo chủ đương nhiên trong lòng chửi ầm lên, nhưng biểu hiện bên ngoài lại cung kính vâng dạ.

Chuyện ma vật hoành hành thiên hạ cũng không ảnh hưởng tới dũng sĩ trên biển của Lôi gia, thứ nhất đây là chuyện trên đất bằng, không quan hệ gì với bọn họ, thứ hai lực chú ý của bọn họ đều tập trung trên mặt hải vực Đế quốc.

Khải Hải nhận được lệnh, biết rõ ở trong trận chiến đấu này, bản thân mình chỉ là một vai phụ phối hợp, tuy nhiên không biểu hiện ra có gì không ổn, ngược lại tận tâm tận lực chọn ra một trăm chiến thuyến trạng thái tốt nhất cùng thủy thủ ưu tú nhất toàn quân, nhưng trong lòng lại rất là không vui.

Hạm đội số ba là cừu nhân của mình mà! Cơ hội báo thù này lại tặng cho hải quân mới thành lập? Hơn nữa quan chỉ huy còn là Bộ tướng Áo Khắc Đức chưa đủ lông đủ cánh kia? Bản thân mình đường đường là Tổng trưởng thuỷ quân, trước mặt người trong nhà là Đại tướng cao cấp nhất, lại trở thành phó thủ? Nghĩ tới khiến người ta tức giận mà!

Thế nhưng, đây là mệnh lệnh của chủ công, hơn nữa tuy rằng đối phương là một Bộ tướng, nhưng là thân tín chủ công, thân phận cũng lớn hơn mình. Ai, người so với người tức chết người, vẫn nên nhận mệnh thôi.

Chỉ là khi Khải Hải thấy hai mươi đại chiến hạm to lớn dữ tợn rồi, oán khí tiêu tan rất nhiều, mình mặc dù có mấy trăm chiến thuyền, nhưng so với bên này, hoàn toàn là một đứa nhỏ dưới chân người lớn.

Đợi khi Áo Khắc Đức bắt đầu tập trung chỉ huy luyện tập độ phối hợp, oán khí Khải Hải tiêu biến, ngược lại còn có cảm giác kinh sợ, sợ rằng chức vị Tổng trưởng thuỷ quân của mình khó giữ được rồi. Trong lòng lại dâng lên cảm giác người so với người tức chết người lần nữa.

- Đề đốc, chúng ta làm thế nào tiêu diệt Hạm đội số ba? Mảnh hải vực này căn bản không có địa phương bí mật nào, vốn không cách nào tiến hành mai phục được.

Khải Hải cẩn thận hỏi.

Tuy rằng chức vụ Áo Khắc Đức chỉ là Hạm đội trưởng số một hải quân Lôi gia, nhưng Khải Hải tự động đổi thành Đề đốc - xưng hào chức vụ tư lệnh trong quân chế hải quân Duy Nhĩ Đặc, đây cũng nói rõ một điểm, Khải Hải đã đặt mình ở vị trí phó thủ.

- Hải chiến rất khó bố trí mai phục, chẳng qua nếu chúng ta đối chiến chính diện Hạm đội số ba, sợ rằng Hạm đội số ba sẽ lùi bước bỏ chạy.

Áo Khắc Đức nhìn hải đồ nói.

Khải Hải vội gật đầu, vừa nhìn thấy hai mươi chiến hạm khổng lồ của ngươi, ngu ngốc mới đi đánh ngươi thì có, không trốn mới là lạ. Khải Hải rất rõ ràng mệnh lệnh của Khang Tư là tiêu diệt Hạm đội số ba, mà không phải để bọn đào tẩu theo sau gót đánh du kích.

- Ha ha, kỳ thật rất đơn giản, phải xem Khải Hải đại nhân có đủ dũng khí hay không.

Áo Khắc Đức đột nhiên cười nói.

Khải Hải lập tức bị lời này tức đến nhe răng trợn mắt, ngực cũng kịch liệt phập phồng.

Hắn cũng không rõ lắm sao mình lại dễ trúng phép khích tướng của thanh niên này, tình huống đồng dạng cũng đã phát sinh vài lần, sao vẫn không tiếp thu được giáo huấn vậy chứ.

Nhưng bản thân có biện pháp nào đây? Mệnh lệnh chủ công bày ra đấy, không có cách gì hay hắn chỉ có thể thở một hơi dài, vỗ vỗ ngực nói:

- Xin Đề đốc cứ việc hạ lệnh!

- Ngươi dẫn một trăm chiến thuyền dưới trướng đi vào khiêu khích Hạm đội số ba, sau đó vừa chiến vừa lui, còn ta lại mang theo hai mươi chiến hạm rào đường lui bọn họ, trước sau giáp công, ta cũng không tin bọn họ có thể tránh được tổng cộng 4000 nỏ công thành và 1000 máy bắn đá công kích! Thế nào? Rất đơn giản phải không?

Áo Khắc Đức cười hì hì nói.

Khải Hải chỉ ngây ngốc nhìn Áo Khắc Đức, đây là cái chiến pháp gì? Lẽ nào Hạm đội số ba là ngu ngốc? Thấy ngươi xuất hiện rồi, chẳng những không chạy còn có thể ngoan ngoãn chờ ngươi chặn đường lui sao?

Hiển nhiên Áo Khắc Đức cũng ý thức được Khải Hải đang suy nghĩ cái gì, vỗ đầu cười nói:

- Xin lỗi, không giải thích rõ ràng, hải quân sẽ bỏ neo cách chiến trường hai mươi hải lý, chờ khi các ngươi khai chiến rồi, mới đánh một vòng tròn cản đường lui Hạm đội số ba.

- A!

Khải Hải thật bị dọa toát mồ hôi lạnh, chờ ngoài hai mươi hải lý? Sau khai chiến mới đánh vòng tròn trở lại?

Trời ạ! Tên này không phải là muốn lấy ta làm mồi nhử sao? Chờ hắn đi tới, một trăm chiến thuyền của mình đều chìm hết bảy tám phần rồi!

- Sao? Là không có can đảm, hay là ta xem trọng năng lực thủy quân? Theo lý chỉ cần các ngươi không liều chết với Hạm đội 5, vừa đánh vừa lùi, hẳn có thể chống đỡ đến lúc hải quân bắt đầu công kích chứ.

Áo Khắc Đức vẻ mặt quái dị quét nhìn Tổng trưởng thủy quân Khải Hải này.

- Được! Ta nghe lệnh hành sự!

Khải Hải cắn răng hô, nhưng trong lòng lại đang mắng to: "Mẹ nó, nói thì nhẹ nhàng, sao không đổi lại chiến hạm với ta? Có thể chống đỡ đến khi các ngươi tới là không sai, nhưng khi đó một trăm chiến thuyền còn có thể trụ lại bao nhiêu đây?"

Trong lòng đầy ý kiến, đáng tiếc quân lệnh áp thân, Khải Hải chỉ có thể bày vẻ mặt bi tráng đi chấp hành mệnh lệnh.

Thấy Khải Hải mang theo một trăm chiến thuyền nhanh chóng rời đi, Áo Khắc Đức quay người đi vào phòng thuyền trưởng, hai mươi hạm trưởng đang im lặng chờ đợi thượng cấp tới.

- Các vị, chúng ta sau ba giờ nữa khởi hành, đi tới nơi này chờ, sau khi nhận được lệnh, lập tức bằng tốc độ nhanh nhất đi hướng này, sau đó lao thẳng về phía trước, sau khi phát hiện chiến hạm địch thì nghiêng hàng ngang triển khai trận hình, cũng nhanh chóng bắn ra ba lượt, sau đó mới tiến hành bao vây áp bức, đợi mệnh lệnh tiếp theo.

- Có nghi vấn gì không?

Áo Khắc Đức đứng trước hải đồ quét nhìn mọi người, rất uy nghiêm hỏi.

Đây là nhiệm vụ đã sớm huấn luyện giả tưởng lâu ngày, chỉ là thay đổi vị trí một chút mà thôi, cho nên đám hạm trưởng lập tức rống to:

- Không có!

- Tốt, trở về chuẩn bị.

Áo Khắc Đức phất tay ra hiệu, đám hạm trưởng chào một tiếng rồi lui xuống.

Áo Khắc Đức chắp tay sau lưng nhìn cảnh biển, thân thể hơi run rẩy.

Không nghĩ tới, bản thân mình nguyên hẳn cả đời làm nô lệ, không ngờ lại trở thành Đề đốc hải quân chỉ huy hơn chục đại chiến hạm tác chiến! Nhân sinh thật là hay thay đổi mà. Nhưng cứ yên tâm, bản thân mình tuyệt đối sẽ không để chủ công thất vọng.

Nghĩ vậy, Áo Khắc Đức nhịn không được siết chặc nắm tay.

Liễu Thanh Dương, một cái tên có vẻ phiêu dật, nhưng mà cái tên này ở Đế quốc Áo Đặc Mạn lại có vẻ quái dị, chỉ là người hiểu chuyện nhất định sẽ biết, đó là một tên họ của người ở Viễn Đông đại lục xa xôi.

Chỉ là người có cái tên này lại là người sinh trưởng ở Đế quốc Áo Đặc Mạn, nhưng lại là một Thiếu tướng, một Thiếu tướng chỉ mới ba mươi tuổi.

Ở tuổi này là Thiếu tướng Đế quốc, Liễu Thanh Dương hẳn phải cực kỳ nổi danh mới đúng, nhưng đáng tiếc, thông thường ở trong lòng dân chúng, cái tên này coi như không tồn tại.

Đa phần tướng quân mà dân chúng Đế quốc quen thuộc đều là Thượng tướng, Đại tướng, cũng chỉ có một hai cái tên Thiếu tướng có thể nhớ rõ, vậy cũng là Thiếu tướng lục quân. Đúng vậy, Liễu Thanh Dương là Thiếu tướng hải quân, trưởng quan tối cao Hạm đội số ba.

Liễu Thanh Dương lẳng lặng đứng trên boong tàu chạy tốc hành, vừa đón chịu gió biển, vừa yên lặng nhìn chăm chú vào cảnh sắc xa xa, hắn có một thân thể cường tráng, bề ngoài anh tuấn thành thục, vóc người cao to phối hợp với quân phục hoa lệ, dù ai nhìn thấy cũng sẽ âm thầm khen ngợi, tin rằng không ai liệu được đây là nhân vật bị các đại quan hải quân Đế quốc xa lánh.

Liễu Thanh Dương bị xa lánh cũng không phải do năng lực thấp, có thể nói năng lực của hắn còn rất kiệt xuất, không dám nói đỉnh cấp, nhưng ít nhất ở trong năm đại hạm đội Đế quốc cũng coi như nhân vật số một số hai.

Cũng không phải tính cách hắn quái đản, đối nhân xử thế đều rất tao nhã, hắn rất được đồng liêu hoan nghênh, mà hắn tác chiến đi đầu đồng thời không thiếu khuyết uy nghiêm, hắn cũng được binh sĩ dưới trướng kính yêu. Đồng thời, hắn cũng không phải cổ hủ, các loại chuyện tặng quà nịnh bợ thủ trưởng làm không ít, chỉ là không làm các chuyện đê tiện hãm hại người khác mà thôi.

Nếu như không kể hành vi hối lộ đã thành tập tục trong quân đội Đế quốc, thật nói tiếp, hắn chính là một quân nhân hoàn mỹ.

Chỉ là, một Thiếu tướng hải quân hoàn mỹ như vậy ở trong đại quan hải quân, lại có một khuyết điểm lớn nhất, đó chính là cái tên này dã tâm bừng bừng, cho rằng hải quân phải đánh lên, cả ngày yêu cầu quyết đấu chính diện cùng hải quân Duy Nhĩ Đặc, hơn nữa căn bản không tiếp thụ người khác khuyên bảo, cố chấp bảo trì ý kiến của mình. Chính khuyết điểm này thành nhân tố trọng yếu khiến hắn bị xa lánh.

Không có bất cứ kẻ nào biết, Liễu Thanh Dương khao khát quyết đấu cùng hải quân Duy Nhĩ Đặc, là mong muốn đánh bại bọn họ, từ đó thu được chiếc vé đi tới Viễn Đông đại lục.

Không có ai biết được, tổ tiên Liễu Thanh Dương là gia đình quý tộc đại lục Viễn Đông, sau khi lọt vào hãm hại chạy trốn tới Đế quốc Áo Đặc Mạn định cư, hơn mười thế hệ sinh sôi qua đi, ngoại trừ dòng họ ra, từ lâu tộc nhân đều đã quên xuất thân trước đó.

Mà Liễu Thanh Dương khi còn bé ngẫu nhiên biết được chuyện xưa của gia tộc mình, hạ xuống quyết tâm phải đi đại lục Viễn Đông thần bí mê người, được xưng là quốc gia hoàng kim kia ngắm nhìn, hơn nữa mang theo hạm đội cường đại, để Liễu gia bọn họ phục hưng lần nữa!

Bằng vào mộng tưởng niên thiếu, duy trì hắn đi tới ngày hôm nay.

Liễu Thanh Dương là một người ngoan cường, sau khi bị tứ đại hạm đội xa lánh đồng thời cự tuyệt thu nạp, không có bất cứ thuyền mới cùng nhân viên tiếp viện, không có cảng bỏ neo nghỉ ngơi, những điều này không có gì đáng kể, Liễu Thanh Dương không phải người không biết biến quyền ứng phó.

Hắn có thể tự tiện thu phí đường biển, tự ý trưng mộ thủy thủ, tự ý đả kích hải tặc, tự ý chiếm lấy cảng. Chỉ cần bản thân mình không tạo phản không quá mức kiêu ngạo, thông qua nhân mạch gia tộc của mình, những vấn đề nhỏ này, phía trên đều có thể coi như không thấy.

Chỉ cần mình có thể kiên trì tiếp tục, một ngày nào đó có thể thu được chiếc vé vào đại lục Viễn Đông.

Đáng tiếc, giờ đây Liễu Thanh Dương thất lạc rồi, mê man rồi.

Tuy rằng trước đây Đế quốc tứ phân ngũ liệt, các hoàng tử quân phiệt cát cứ một phương, nhưng có thể biết, Đế quốc cuối cùng sẽ thống nhất vào tay một người, cho nên lúc đó Liễu Thanh Dương cũng không lo lắng không thể hoàn thành nguyện vọng của mình, dù sao bản thân chỉ cần không đầu nhập loạn, vẫn có thể làm Thiếu tướng hải quân như thường.

Thế nhưng, theo ma vật xuất hiện trải rộng khắp thiên hạ, Liễu Thanh Dương choáng váng.

Có lẽ gia tộc của mình xuất thân từ quý tộc Viễn Đông, đặc biệt thích thu thập sách vở, trong một ít sách cổ có ghi chép tình hình một lần ma vật xuất hiện. Liễu Thanh Dương rất rõ ràng, sau khi xuất hiện ma vật, tiếp đó xuất hiện sóng triều tôn giáo, sau đó là tôn giáo mượn cơn sóng này chậm rãi khống chế thế lực thế tục quyền lực quân chính, tiếp đó là mấy trăm năm thần ma đại chiến.

Cứ như vậy, bản thân mình không có khả năng thực hiện nguyện vọng! Không cần nói chính mình, dù là đời cháu chắt mình cũng không có khả năng! Xem ra cơ hội hậu đại mình trở thành anh hùng đồ ma ngược lại lớn hơn! Dưới nhận biết này, làm sao không khiến Liễu Thanh Dương thất lạc mê man đây?

- Trưởng quan! Phía trước ba hải lý phát hiện hạm đội không rõ! Số lượng khoảng chừng một trăm!

Thủy thủ trên đài quan sát lên tiếng làm giật mình tỉnh giấc Liễu Thanh Dương.

Liễu Thanh Dương ngẩng đầu nhìn ra xa một chút, tạm thời còn không nhìn thấy bóng dáng địch nhân, khóe miệng khẽ giật một chút:

- Hừ, từ phương hướng kia tới thì có thể là ai, lại chỉ mang theo một trăm chiến thuyền liền dám tới khiêu khích? Lẽ nào Lôi gia bán đảo Phi Ba kiếm được một nhóm chiến thuyền kiểu mới?

- Tiếp tục giám thị, chú ý loại chiến thuyền đối phương! Lệnh các hạm tiến vào trạng thái chiến đấu!

Liễu Thanh Dương lập tức tuyên bố mệnh lệnh. Mặc kệ đối phương có phải là thuỷ quân Lôi gia hay không, phàm là đội thuyền tiến vào phiến hải vực này đều phải tiếp thu Hạm đội số ba kiểm tra!

Theo cờ hiệu đánh ra, trận hình tuần tra Hạm đội số ba, cực kỳ nhanh chóng biến thành đội hình chiến tranh, thủy thủ trên boong tàu cũng bắt đầu vội vàng.

- Hừ hừ, đến đây đi, nhìn xem rốt cuộc là thứ hàng gì, dù là hạm đội Duy Nhĩ Đặc cũng đừng mong lấy được thứ tốt từ trong tay ta!

Liễu Thanh Dương mặt không chút biểu tình thầm nghĩ, lúc này hắn hoàn toàn bị hải chiến sắp tới hấp dẫn, cái gì mê man thất lạc đều ném ra sau đầu.

Bán đảo Phi Ba, thành Thanh Nguyệt chủ thành Lôi gia, mấy trăm kỵ binh nội vệ vây quanh một thanh niên tóc đen, cùng một mỹ nhân trẻ tuổi mỹ mạo, ầm ầm từ trong nội thành chạy ra.

Con đường rậm rạp chật ních người, không có bất cứ kẻ nào ra lệnh, lập tức tự giác, động tác nhanh chóng thối lui sang hai bên đường, võ sĩ khom lưng chín mươi độ, dân chúng càng quỳ rạp đem trán dán xuống đất.

Sau khi đội kỵ binh đi xa, mọi người mới khôi phục lại, con đường lại một lần nữa chen lấn chật chội. Một thương nhân hiển nhiên là người bên ngoài tới, vẻ mặt kinh ngạc hỏi người bên cạnh:

- Uy phong thật lớn, đây là vị đại nhân nào ở thành Thanh Nguyệt vậy? Ta thấy các ngươi không cần người ta nói liền tự động nhường đường, có phải vị đại nhân này rất nổi danh không?

Người bị hỏi kia, vẻ mặt khinh bỉ nói:

- Ta xin ngươi, bằng cái ánh mắt này cũng có thể làm thương nhân? Lẽ nào ngươi không nhìn rõ lá cờ kia sao?

Vẻ mặt người thương nhân xấu hổ:

- Ấy, xin ngài thứ lỗi, mắt tại hạ có chút tật, xa một chút chỉ thấy mơ hồ.

Người qua đường gật đầu giải thích:

- À, cái này cũng không trách ngươi được, nhưng mà nếu nhìn thấy trên hạo kỳ kia chỉ có duy nhất một tiêu chí, dù là không nhìn rõ cũng nên biết chuyện gì, ở Lôi gia, chỉ có hạo kỳ bản gia mới có thể chỉ có một hình vẽ, các gia tộc phụ thuộc khác trên đồ án gia tộc đều phải đặt đồ án gia tộc mình thuần phục, rất là dễ nhận ra.

- A, lẽ nào người thanh niên vừa rồi chính là gia chủ Lôi gia?

Người thương nhân rất giật mình.

- Đúng vậy, ngoại trừ điện hạ, còn có ai có thể mang theo nhiều nội vệ như vậy đi ra ngoài săn thú? Gì? Ngươi ngay cả hạo kỳ lớn như vậy đều không nhìn rõ, sao mà có thể thấy rõ bộ dạng điện hạ vậy? Hả? Người đâu?

Người qua đường kia đột nhiên phát hiện thương nhân đặt câu hỏi kia không thấy, quay đầu nhìn bốn phía, căn bản không có thân ảnh thương nhân kia, đột nhiên, người qua đường này không biết nghĩ đến điều gì, nhảy dựng lên la to: "Giàu to rồi!" liền phóng về phía sở trị an.

Vùng ngoại ô, mấy trăm nội vệ phân tán bốn phía cảnh giới, bên cạnh Khang Tư chỉ có Tương Văn cùng bốn gã nội vệ theo sát. Khang Tư kéo cung bắn trúng một con thỏ rừng, cũng không giục ngựa chạy tới kiểm tra chiến tích, ngược lại kéo ngựa đi chậm.

Tương Văn cảm giác được đại nhân nhà mình hứng thú không cao, không khỏi cẩn thận hỏi:

- Đại nhân, tâm tình ngài không tốt sao?

Khang Tư lắc đầu cười:

- Cũng không phải, chỉ là đột nhiên cảm giác không có việc gì. Cũng không biết xảy ra chuyện gì, đọc sách lâu quá, muốn đi ra ngoài hoạt động một chút, nhưng đi ra lại có cảm giác buồn chán, ngươi nói đây là sao chứ?

Tương Văn lập tức cười nói:

- Hì hì, thuộc hạ đoán xem, đại nhân là thời gian dài không tiến nhập chiến trường, cho nên cảm giác có chút không được tự nhiên.

Khang Tư nghe vậy không khỏi sửng sốt, một hồi lâu mới gật đầu, thở dài nhìn bầu trời nói:

- Đúng vậy.

Yên lặng một hồi, cúi đầu cười nói với Tương Văn:

- Như ta vậy có tính là đồ thấp hèn không?

Tương Văn vội vã lắc đầu:

- Nào có, đại nhân đây là... A? Mật vệ?

Tương Văn nói đến đây đột nhiên phát hiện một hắc y nhân trang phục giống như mật vệ, toàn thân bọc trong vải đen, chỉ lộ ra hai mắt, đột nhiên xuất hiện ở bên trái con ngựa Khang Tư cưỡi.

Hắn thân ở bên phải Khang Tư lập tức lông tóc dựng đứng, vừa nhanh chóng rút đao bay lên không đánh về phía mật vệ nọ, vừa hô to:

- Đại nhân cẩn thận!

Khang Tư hiển nhiên không ngờ tới bên trái mình lại đột nhiên xuất hiện một người có năng lực mật vệ, tuy nhiên Khang Tư phản ứng cực nhanh, tay trái cầm cung ngay lập tức ném về phía mật vệ, còn tay phải cũng rút lấy chuôi đao bên hông.

Nhưng Khang Tư mới rút đao ra vài phân, mật vệ che mặt kia hai mắt phóng ra hồng quang, đã nắm một lưỡi đao sắc bén tản ra lam quang quỷ dị, đã sớm rút ra chờ sẵn, nhẹ nhàng khéo léo tránh khỏi thân cung bay qua, nhắm thẳng ngực Khang Tư đâm tới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.