Võng Du Chi Địa Ngục Bát Quái

Chương 3: Trở Thành Bà Chủ




Bảo vật càng lợi hại, chỉ cần luyện hóa thành công sẽ hành động theo tâm ý của chủ nhân, chỉ có lúc cần mới đại phóng uy lực của bản thân ra ngoài.

Hàn Băng kiếm không bị áp chế, hàn ý rét thấu xương, vừa xuất hiện đã không nhìn ra cấp bậc cụ thể và thực lực, ngược lại không tốt.

- Hảo kiếm! An Kình trưởng lão, có thể đấu với ta một trận?

Sau khi luyện hóa xong, nội tâm Nhiếp Vân nóng rực như lửa đốt, khí chất biến, trong ánh mắt mang theo tự tin và dục vọng chiến đấu.

Sau khi luyện hóa Hàn Băng kiếm đã làm hắn hiểu ra, cấp bậc của thanh kiếm này tương xứng với Bắc Đẩu kiếm, nếu phối hợp thiên phú hàn băng thi triển thì uy lực còn mạnh hơn cả Bắc Đẩu kiếm!

Có được bảo vật như thế, hơn nữa thân thể cũng rèn luyện thành tạo hóa tiên khí, Nhiếp Vân tràn đầy tự tin, cho dù gặp cường giả Tiên Quân đỉnh phong cũng có lực đánh một trận.

- Tốt!

Biết rõ thân phận chân thật của Nhiếp Vân cho nên An Kình trưởng lão không có chút khinh thị nào, ngược lại ánh mắt mang theo ngưng trọng.

Biết rõ chiến tích của hắn lại dám khinh thị đó là cách làm tìm chết.

- Nơi này có bốn người chúng ta liên thủ bố trí phong ấn, cũng xem như chắc chắn, có thể bắt đầu được rồi.

Thân thể khẽ động, thân thể già nua của An Kình trưởng lão dường như cao hơn trước vài tấc, râu tóc bay lên, trong ánh mắt mang theo hào quang sáng ngời.

- Ta bắt đầu trước!

Hắn thấp giọng ho một câu, bàn tay đánh về phía trước, chưởng ảnh đầy trời.

Hắn cũng không sử dụng binh khí nhưng chiêu này đã phong tỏa toàn bộ không gian, hơn nữa từng bước ép sát làm cho người ta cảm thấy hoa mắt, phân không rõ chiêu đó tiến công hay là phòng thủ, một khi không ngăn cản nổi sẽ ăn thiệt thòi và lâm vào hạ phong.

Có thể nói chiêu này là là chiêu không cầu công lao chỉ cầu không thất bại, cho dù hắn và Xích Phong trưởng lão chiến đấu đều có thể chiếm được tiện nghi, đối phương cũng không thể làm gì.

Đáng tiếc hắn gặp được Nhiếp Vân.

Thiên nhãn võ đạo dung hợp chi khí vận chuyển trong mắt, trong ánh mắt chậm rãi xuất hiện rất nhiều điểm đỏ, hắn lúc này nhìn ra lộ tuyến công kích của An Kình trưởng lão.

Nhìn thấy những thứ này, Nhiếp Vân cũng không sử dụng Hàn Băng kiếm, thân thể của hắn tiến nhanh về phía trước, lúc này hắn tấn công vào một điểm trong đó.

Chưởng lực của hắn vô cùng cương mãnh, phối hợp thân thể tạo hóa tiên khí cho nên chẳng khác gì bảo kiếm chém tới, mặc dù An Kình trưởng lão đụng trúng cũng bị thương.

- Ồ!

An Kình trưởng lão không nghĩ tới hắn nhìn thấu chiêu số công kích của mình, trong mắt mang theo ngạc nhiên, hắn hô một tiếng sau đó lui về phía sau một bước, tiết tấu của hắn đã rối loạn.

Một chiêu đắc thế, Nhiếp Vân sẽ không bỏ qua, hai mắt như đuốc, hắn tiến lên phía trước một bước, hắn này hóa chưởng thành chỉ tấn công.

Đầu ngón tay mang theo kiếm quang, không ngờ hắn dùng ngón tay thi triển Nhất Kiếm Phá Trần.

Kiếm khí um tùm, hào quang bắn ra khắp bốn phía không tạo thành chút sơ hở nào.

- Ồ!

An Kình trưởng lão lui về phía sau lần nữa.

- Ồ!

Lần này không riêng An Kình trưởng lão kêu lên, đám người Tư Dương, Quỳnh Nhai trưởng lão cũng đưa mắt nhìn nhau.

Bọn họ ồ lên với tâm tình khác nhau.

Bọn họ tương giao với An Kình trưởng lão nhiều năm, biết rõ bộ chưởng pháp này đáng sợ, cho dù bọn họ thi triển toàn lực cũng không cách nào làm cho đối phương lui về phía sau nửa bước, mà tình huống bây giờ hai người chưa va chạm chân chính nhưng sinh ra khí tức kinh người, cũng không có tấn công cuồng bạo vào đối phương, một bộ dạng như nhàn nhã dạo chơi, một liên tiếp lui về phía sau, cảnh tượng này làm bọn họ không tưởng tượng nổi, trong lòng rung mạnh.

Nhìn động tác của hai người như thế, mọi người có chút không biết rõ nhưng hiểu tuyệt đối hung hiểm vạn phần, hơi không cẩn thận sẽ có người trọng thương.

Nhất là An Kình trưởng lão, hắn khẳng định không muốn lui về phía sau, mà bị bức bất đắc dĩ không tránh né mà phải ngạnh kháng, bằng không hắn sẽ bị thương và thua cuộc.

Tuy An Kình trưởng lão không có thi triển thực lực mạnh nhất nhưng lại làm hắn bị động như vậy thật sự chưa từng gặp qua.

- Ồ!

Thời điểm mọi người ngạc nhiên, An Kình trưởng lão hô lên lần nữa và liên tục lui về phía sau.

Từ khi tỷ thí lúc này đã ồ lên ba lần.

Mỗi lần ồ lên cũng có ngữ khí khác nhau, tiếng thứ nhất có chút ngạc nhiên, thứ hai là khiếp sợ, về phần tiếng thứ ba đã mang theo sợ hãi.

Loại sợ hãi này không phải sợ hãi, mà là chiêu số bị đối phương nhìn thấu nên vô lực và bất đắc dĩ.

Đối chiến với người nhưng chiêu số bị người ta nhìn thấu thì còn chiến đấu thế nào?

Từ khi An Kình trưởng lão tu luyện tới nay còn chưa bao giờ gặp qua tình huống biệt khuất như vậy.

Ầm ầm!

Liên tục đánh hai chưởng ngăn cản trước mặt Nhiếp Vân, An Kình trưởng lão nhảy ra khỏi vòng chiến, vẻ mặt phiền muộn, lập tức cười khổ:

- Không hổ là các chủ Liên Nguyệt Các, thực lực kinh người!

- Ách... Ngươi biết!

Nhiếp Vân thấy hắn lui về phía sau, cũng không có đuổi theo, lúc này nghe nói như vậy liền gãi gãi đầu.

Kỳ thật hắn cũng không phải cố ý giấu diếm, hắn sợ sau khi đối phương biết sẽ mang đến không ít phiền toái, bây giờ nhìn đối phương như vậy hắn biết không thành vấn đề gì.

- Bại bởi người được Bắc Đẩu tổ tiên tán thành cũng không oan uổng.

An Kình trưởng lão cười nói.

- Thua? Hai người các ngươi mới đấu vài chiêu, An Kình trưởng lão ngươi còn chưa sử dụng liên hoàn ấn mạnh nhất, thông tí hoàn cũng không dùng tới, tại sao trực tiếp nhận thua?

Tư Dương trưởng lão vẫn cảm thấy không rõ, vẻ mặt kỳ quái.

An Kình trưởng lão có tính cách không chịu thua không kém gì hắn, chiến đấu tới cuối cùng có thua tuyệt đối không thừa nhận, tại sao hiện tại đấu với người không phải Tiên Quân, còn chưa có kết quả đã nhận thua.

- Liên hoàn ấn, thông tí hoàn... Cho dù thi triển ra cũng phải thua!

Nhìn Nhiếp Vân, An Kình trưởng lão lắc đầu nói:

- Nếu ta đoán không sai, có lẽ ngươi có thiên phú võ đạo sư và thiên phú thiên nhãn a, xem ra hai chủng thiên phú này đã dung hợp, có thể hoàn mỹ biết trước động tác kế tiếp của ta, tiếp tục tỷ thí chỉ tự rước lấy nhục mà thôi, không so cũng được!

- An Kình trưởng lão hảo nhãn lực!

Thấy đối phương chỉ giao thủ mấy chiêu đã nhìn ra thiên phú và dung hợp của bản thân, Nhiếp Vân cũng không phủ nhận gật gật đầu.

- Thiên phú võ đạo sư, võ đạo sư bài danh thứ mười?

Ánh mắt đám người Tư Dương trưởng lão ngây ngốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.