Võng Du Chi Địa Ngục Bát Quái

Chương 27: Thầy Giáo Ác Ma




- Chết thì chết!

Xi Vưu thần thú khoát khoát tay.

Loại nhân vật bình thường như con sâu cái kiến này đừng nói là giết, giết một sọt cũng không có gì.

- Hắn là trưởng lão Hóa Vũ Tông, Hóa Vũ Tông là đại tông môn có cường giả Kim Tiên tọa trấn, đắc tội hắn căn bản trốn không thoát, hơn nữa... Nghe nói bọn họ đã quy thuận Liên Nguyệt Các, bị giết ở nơi này...

Lam Tâm biến sắc, ngữ khí càng ngày càng dồn dập, qua một lát liền xoay người lại.

- Các ngươi đi nhanh đi, chúng ta chưa bao giờ gặp qua các ngươi...

- Ah...

Thấy hành động của nàng như thế, đám người Nhiếp Vân, tiểu Long nhìn nhau sau đó bật cười.

Xem ra nữ hài này không phải tâm xấu, sợ liên lụy bọn họ cho nên thúc dục bọn họ rời đi.

Đối với bọn họ mà nói, thập đại gia tộc cũng không đáng quan tâm, cần gì phải quan tâm tới một tiểu Hóa Vũ Tông!

Lúc trước thời điểm thực lực còn yếu đã dám đối kháng với thập đại gia tộc, huyên náo long trời lỡ đất, thực lực bây giờ tăng cường, đừng nói một Hóa Vũ Tông có cường giả Kim Tiên cảnh tọa trấn, cho dù là một trăm tên cũng có thể bóp chết.

- Các ngươi còn cười, tông chủ Hóa Vũ Tông là người bao che khuyết điểm, hơn nữa Hàn Chấn trưởng lão còn là thân thúc thúc của tông chủ, ngươi giết hắn... Nghe nói vị tông chủ này mấy ngày nay đến đây bái kiến các chủ Liên Nguyệt Các, hắn đang ở gần nơi này, các ngươi đi nhanh đi, một khi bị phát hiện sẽ xong đấy!

Không nghĩ tới hảo tâm khuyên can còn làm bọn họ cười to, đám người Lâm Tây lo lắng hô to.

- Các ngươi không cần lo lắng, nếu người là ta giết thì ta sẽ chịu trách nhiệm.

Cười xong, Nhiếp Vân lắc đầu.

- Ngươi nhận trách nhiệm? Chỉ sợ ngươi không biết cường giả Kim Tiên đáng sợ cỡ nào.

- Tông chủ Hóa Vũ Tông chính là người nổi bật trong Kim Tiên, chẳng những thực lực mạnh, tốc độ rất nhanh, nghe nói từng có vài vị cường giả Kim Tiên không tin tin vịt bị giết.

Lam Tâm cau mày lên tiếng.

Tại sao gia hỏa trước mắt không nghe khuyên bảo chứ? Nếu Hóa Vũ Tông dễ đối phó như vậy, nàng cũng không cần xa xứ, dốc sức liều mạng đào tẩu!

- Được ròi, ngươi có đi hay không thì tùy, tiểu Tây, chúng ta đi!

Thấy nàng nói gấp gáp như vậy, đối phương thờ ơ, Lam Tâm khoát tay rời đi.

Còn chưa đi xa, bầu trời đã có khí lãng nổ vang, một đạo hào quang xông tới nơi này, khí lãng nóng rực bao phủ đám người Lam Tâm.

- Muốn đi, làm Hóa Vũ Tông tổn thất trưởng lão còn muốn đi như vậy sao, các ngươi quá xem thường Hóa Vũ Tông rồi.

Ngay sau đó có tiếng nói lạnh lùng vang lên.

Ầm ầm!

Nương theo âm thanh, một bóng người cao lớn đột ngột xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Người này bộ dạng ba mươi tuổi, dung mạo có phần giống Hàn Chấn trưởng lão lúc trước, hắn mặc bộ áo đen, trên người sinh ra khí tức tối tăm phiền muộn, ánh mắt âm trầm lạnh lùng giống như chim ưng.

- Hàn Chấn trưởng lão...

Hắn đáp xuống đất và xuất hiện trước thi thể Hàn Chấn trưởng lão, sắc mặt của hắn lúc này cực kỳ khó coi.

Hàn Chân bị đánh đứt đầu mà chết.

Thân thúc thúc của hắn bị người ta giết như vậy, mặc kệ đối phương là người nào cũng không thể tha thứ.

- Giết tất cả bọn chúng cho ta.

Hàn Chấn giãy dụa đứng lên, hắn nói chuyện mơ hồ không rõ.

- Yên tâm đi, ta chẳng những giết sạch tất cả bọn chúng, còn có thể đưa Lam Tâm chôn cùng với ngươi.

Hai mắt nheo lại, sát ý của Hàn Mặc tông chủ bộc phá trần trụi không chút che giấu giống như mưa to gió lớn.

- Đám người các ngươi động tự sát đi, đừng để ta động thủ!

Phát thề xong, Hàn Mặc tông chủ bước tới, hai hàng lông mày của hắn nhếch lên lạnh lùng nhìn đám người Nhiếp Vân, Lam Tâm.

- Tự sát? Nếu như chúng ta không muốn thì sao?

Nhiếp Vân lắc đầu.

Tông chủ này thật dại dột, thúc thúc hắn bị Xi Vưu thần thú tát một cái đứt đầu mà chết, hắn lại không nhìn thấy Xi Vưu hạ thủ lưu tình, còn muốn bọn họ tự sát, thật sự chết cười.

- Không muốn tự sát, ta sẽ giúp các ngươi.

Toàn thân Hàn Mặc tông chủ khẽ động, khớp xương trên người không ngừng kêu xoẹt zoẹt~! Xoẹt zoẹt~!

Làm xương cốt đồng thời phát ra tiếng nổ như thế, nói rõ hắn khống chế lực lượng bản thân tới cảnh giới cực cao.

Cùng là cấp bậc Kim Tiên cũng chia ra năm bảy loại khác biệt, xem ra Hàn Mặc tông chủ sử dụng chiêu này đã làm người ta biết rõ, mặc dù trong Kim Tiên cũng là cường giả hiếm thấy.

- Hàn Mặc tông chủ, không nên quản khỉ gió gì tới bọn họ, Hàn Chấn là ta giết, ngươi thả bọn họ đi đi! Ta sẽ mặc Hóa Vũ Tông ngươi xử trí!

Thấy hắn xuất hiện, Lam Tâm vốn cảm thấy có may mắn đào thoát cũng hết hi vọng, sắc mặt tái nhợt sau đó cắn răng tiến lên phía trước.

- Là ngươi giết, ngươi có năng lực này sao?

Hàn Mặc tông chủ căn bản không tin tưởng.

- Bọn họ thật sự là người vô tội, ngươi nên thả bọn họ đi, nơi này là địa bàn của Liên Nguyệt Các, ngươi thật giết bọn họ ở đây, ngươi cũng gặp phiền toái quấn thân.

Lam Tâm sốt ruột nói.

Mấy người trước mặt gặp nàng nên mới bị quấn vào trong phiền toái này, nếu thật xảy ra vấn đề gì, chính nàng phải xin lỗi người ta.

- Liên Nguyệt Các? Hừ, ngươi không đề cập tới bọn họ ta còn có thể có thể lưu tính mạng tông môn của các ngươi, hiện tại xem ra chỉ có thể giết sạch các ngươi mà thôi.

Nghe nàng nhắc tới Liên Nguyệt Các, sắc mặt Hàn Mặc tông chủ càng thêm khó coi, xem ra hắn ăn thiệt thòi lớn tại Liên Nguyệt Các cho nên hắn mới kích động như vậy.

Ầm ầm!

Hàn Mặc ra tay.

Dường như hắn cảm thấy Xi Vưu thần thú là kẻ có thực lực cao nhất trong đám người nên ra tay với hắn đầu tiên.

Bàn tay đen như mực bổ xuống, không khí sền sệt như bùn, cây cốt chung quanh bị gió mạnh thổi bật gốc, cả ngọn núi như lâm vào cảnh tượng tận thế.

- Muốn chết!

Thấy một tiểu Kim Tiên dám động thủ với hắn, Xi Vưu lão tổ mở to hắn, muốn muốn lập tức ra tay chụp chết đối phương.

Hắn còn chưa động thủ, trên bầu trời có tiếng nổ vang, một đạo kim quang bay thẳng tới vừa vặn ngăn cản bàn tay của Hàn Mặc tấn công.

- Liên Nguyệt Các trọng địa, cấm chế tranh đấu, nếu vi phạm giết không tha.

Ngay sau đó có tiếng nổ vang vọng, thân ảnh hai người bay tới.

Đó là hai nữ tử, tất cả đều mặc áo trắng bồng bềnh, khí tức trên người nói rõ bọn họ là cường giả Kim Tiên.

- Mấy người kia giết thân nhân của ta, ta muốn giết bọn chúng báo thù, hi vọng Liên Nguyệt Các không nên nhúng tay!

- Tại hạ phi thường cảm kích!

Nhìn thấy hai người, Hàn Mặc lui về phía sau vài bước, ánh mắt mang theo khủng hoảng, liền vội vàng khom người nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.