Võng Du Chi Địa Ngục Bát Quái

Chương 14: Cổ Đại Không Dễ Sống




Không riêng gì mọi người giật mình, Tư Dương Thái Thượng trưởng lão cũng cảm thấy sốt ruột.

- An Kình, ngươi điên rồi...

Hắn còn chưa nói xong đã bị Quỳnh Nhai trưởng lão gần đó kéo một cái, lúc này truyền âm bên tai hắn.

- An Kình trưởng lão tin tưởng thực lực Nhiếp Vân như vậy...

- Ah...

Nghe nói như thế, Tư Dương tính tình táo bạo nhớ tới tư liệu lúc trước, giờ mới hiểu ra.

Đúng, Nhiếp Vân có thực lực như vậy, khi chiến đấu cũng sẽ đánh thắng, còn có cái gì phải bận tâm chứ?

- Việc này...

Đám người Xích Phong Thái Thượng trưởng lão hiển nhiên cũng không nghĩ tới An Kình Thái Thượng trưởng lão dễ nói chuyện như vậy, đồng thời nhìn nhau, sâu trong nội tâm bọn họ sinh ra cảm giác điềm xấu.

- Đừng nghĩ nữa, chún ta cùng ẩn giấu thực lực của Lộc Kiền, vào lúc chiến đấu bộc phát toàn bộ, cho dù ta cũng khó chống lại, ta không tin một tiểu tử nửa bước Tiên Quân có thể chiến thắng, hãy chờ xem!

Nghĩ không ra vì sao An Kình trưởng lão tự tin như vậy, xoắn xuýt một hồi đám người Xích Phong, Du Nghệ chỉ có thể âm thầm động viên mình.

- Tỷ thí do rút thăm quyết định, tám người chia làm bốn tràng, phân biệt hai người quyết đấu với nhau.

Dứt bỏ bất an trong nội tâm, Xích Phong Thái Thượng trưởng lão bắt đầu phân phối.

Tổng cộng tám người dự thi, tỷ thí vô cùng đơn giản, Nhiếp Vân có được thiên phú thiên nhãn cũng lười ăn gian, tiện tay rút một cái, cúi đầu xem xét, quả là trận thứ hai, mà đối thủ của hắn là người tên Mạnh Hiến.

Mạnh Hiến không thuộc về trận doanh Xích Phong, cũng không thuộc về trận doanh An Kình, chỉ là khổ tu của Khu Tu Tháp, trước khi tỷ thí đạt được danh thứ ba cao gần bốn trăm điểm, hắn đuổi thẳng Phí Du.

Có thể đánh chết nhiều Tu La như vậy, nói rõ thực lực của hắn không kém, mặc dù so ra kém Phí Du nhưng không kém nhiều.

Trận đầu tiên là Phí Du đấu với kẻ khác, Lộc Kiền đấu thứ ba.

Bốc thăm xong, tỷ thí bắt đầu nhanh chóng, Phí Du không hổ là cửu phẩm ngân vân khu tu sư, thực lực phối hợp thiên phú kinh người, trận đầu không hề ngoài ý muốn đạt được thắng lợi.

Trận thứ hai Nhiếp Vân đấu Mạnh Hiến.

- Mọi người nói hai người bọn họ ai có thể chiến thắng?

- Ta cảm thấy hẳn là Nhiếp Vân, trận đầu hắn đánh chết nhiều Tu La như thế, đạt được điểm cao như vậy hiển hiên thực lực rất mạnh.

- Đúng vậy a, ta cũng cho rằng như vậy, Mạnh Hiến cũng không đơn giản!

- Ta nghe nói hắn từng đạt được kỳ ngộ, từng đối chiến với Tiên Quân mà không lâm vào hạ phong, thực lực chân chánh thi triển ra, chỉ sợ hai người khó phân cao thấp.

- Chỉ sợ là một hồi long tranh hổ đấu, nói không chừng Nhiếp Vân không mạnh như biểu hiện...

Nhìn hai người trên đài, người phía dưới không ngừng bàn tán với nhau.

Đối với Mạnh Hiến, Nhiếp Vân biết rõ không nhiều lắm, người phía dưới lại biết rõ ràng, hắn là tán tu khổ tu một mình trong Khu Tu Tháp, xem như vẫn có chút danh tiếng, thực lực chân chánh có thể đối kháng Tiên Quân bình thường!

Nhiếp Vân là quán quân của trận đầu, kết quả lại không tính, ván đầu tỷ thí với người mạnh như vậy, tất cả mọi người cảm thấy vận khí của hắn không tốt.

- Xích Phong trưởng lão, ngươi nói Nhiếp Vân này có thể đánh thắng không?

Du Nghệ Thái Thượng trưởng lão hạ thấp giọng hỏi.

- Cho dù có thể thắng, chỉ sợ cũng là thắng thảm, đến lúc đó đối chiến với Phí Du có thắng hay không còn không nói trước được, mặc dù qua được cửa Phí Du, hai lần chiến đấu liên tục khẳng định không phải đối thủ của Lộc Kiền, yên tâm đi!

Xích Phong Thái Thượng trưởng lão khẽ nói.

- Không sai, đến lúc đó Lộc Kiền trổ hết tài năng, thành tựu tháp chủ, cho dù đám người An Kình biết rõ cũng muộn rồi!

Ánh mắt Du Nghệ Thái Thượng trưởng lão lập loè, trong mắt không biết nghĩ cái gì.

- Ân, chờ Lộc Kiền lên làm tháp chủ, quyền chủ đạo đứng bên phía chúng ta, dựa theo ước định, phải mau chóng áp dụng biện pháp kia.

Xích Phong Thái Thượng trưởng lão chậm rãi lên tiếng, trong ánh mắt mang theo hào quang quỷ dị không muốn ai biết.

Quần chúng dưới đài nghị luận liên tục, trên đài Nhiếp Vân nhìn dối thủ trước mặt.

- Ta nhất định trở thành tháp chủ, ta thấy ngươi nên ngoan ngoãn nhận thua đi.

Mạnh Hiến thở ra một hơi và thét dài như sấm.

- Được rồi, động thủ đi!

Chẳng muốn nói nhảm, Nhiếp Vân thản nhiên nói.

- Xem chiêu!

Sau khi thét lên, Mạnh Hiến xông tới, thế công của hắn như thủy triều bộc phát.

Trong nháy mắt cả đài tỷ thí bị quyền của hắn bao phủ, triệt để che đậy ánh mắt chung quanh, dường như có cả trăm Mạnh Hiến xuất quyền nên không thể phân biệt rõ ràng.

- Đi xuống đi!

Thời điểm mọi người cảm thấy hoa mắt, đột nhiên trên đài có tiếng hừ nhẹ và âm thanh va chạm sinh ra.

Ầm!

Mấy trăm ảo ảnh đồng thời biến mất hội tụ thành một Mạnh Hiến bay ra ngoài, hăn ngã xuống mặt đất bên ngoài và miệng phun máu tươi.

Đối mặt với mấy trăm Mạnh Hiến hóa thân, Nhiếp Vân chỉ dùng một quyền là giải quyết cả trận đấu.

- Ah...

Nhìn thấy cảnh tượng này, đài tỷ thí Khu Tu Tháp lâm vào yên tĩnh, lúc này mới có người phát ra tiếng gào thét.

Tất cả mọi người cho rằng hai người đối chiến ít nhất cần mấy trăm chiêu mới có thể xuất hiện kết quả, lại không nghĩ tới trong một giây đã kết thúc, là Nhiếp Vân không có chút danh tiếng nào đánh thắng.

Thực lực chênh lệch quá lớn.

- Đa tạ hạ thủ lưu tình!

Giãy dụa đứng dậy, Mạnh Hiến lại nhảy lên đài tỷ thí lần nữa và ôm quyền cảm tạ Nhiếp Vân.

Mới vừa rồi còn hung hăng càn quấy không thôi, bây giờ đã triệt để bái phục.

Trước đó thiếu niên đánh một quyền đến bây giờ còn ký ức còn mới mẻ, căn bản không thể ngăn cản, nếu đối phương hạ sát thủ thì hắn đã sớm chết rồi.

Thực lực cả hai không cùng cấp bậc với nhau.

- Khách khí!

Nhiếp Vân cười cười, hắn không nhiều lời và nhảy lên ra khỏi đài tỷ thí, hắn trở lại chỗ ngồi..

Trận thứ hai tuy làm người ta kinh diễm nhưng lập tức bị Lộc Kiền áp chế.

Lộc Kiền đấu trận thứ ba, vốn hắn không được người ta xem trọng, kết quả lại giống như Nhiếp Vân, hắn cường thế nghiền áp đánh bại đối thủ, không tới một chiêu đã đánh đối thủ trọng thương gần chết.

Rất hiển nhiên hắn cũng không có lưu thủ, mà là bộc phát lực lượng đánh phế đối thủ.

Trận thứ tư bình thường không có gì lạ, hai người chiến đấu mấy trăm chiêu mới có thể đạt được thắng lợi, cho dù nhu thế kẻ thắng cũng bị thương nặng, xem ra hắn không có khả năng thắng trong trận sau, lúc này không cần Lộc Kiền tiếp tục động thủ, hắn trực tiếp tiến vào trận chung kết.

Trận tỷ thí kế tiếp là Nhiếp Vân đấu với kẻ thắng trận đầu, đó là kẻ có tiếng hô cao nhất là Phí Du.

Hai người vừa lên đài, phía dưới hoan hô lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.