Võng Du Chi Cao Thủ Bất Tịch Mịch

Chương 7




"Ừ."

Hắc Dạ Tri Chu, ban ngày nghỉ ngơi ở trong hang ổ, đến ban đêm lại ra đi kiếm ăn. Chúng là một loại động vật quần cư.

"Ngươi biết mà vẫn còn đi đến đó?" Ninh Khanh Khanh không giải thích được.

Thiếu niên quay sang nàng phẩy tay, "Ngươi không nghe thấy Nhị đương gia Phách Thiên Phái kia nói sao? Lần này chúng ta đoạt bảo bối của bọn họ, vẫn còn làmchohắn chật vật như vậy. Chờ hắn chạy thoát khỏi đám Hắc Dạ Tri Chu vây bắt, nhất định sẽ tụ tập người Phách Thiên Phái đến truy giết chúng ta."

"Phách Thiên Phái rất lớn sao?" Ninh Khanh Khanh vừa nghe tên này liền cảm giác được nó chỉ là môn phái hạng ba.

"Trong số các môn phái tại đại lục Tử Vân , Phách Thiên Phái không coi là lớn. Nhưng mà ở trong vùng lân cận Cực Quang Sâm Lâm, thì là thế lực lớn nhất trên bản trấn . Nếu như họ phái người đến chặn giết, bên có hại là chúng ta." Thiếu niên biết cũng không ít.

Ninh Khanh Khanh vẫn có điểm nghi hoặc "Chúng ta đây đi đến hang ổ Hắc Dạ Tri Chu làm cái gì?" Mới rồi đông đảo đám nhện từ trước mặt xông đến . Chúng nhắm vào người khác công kích thì không tính,còn nếu mà đánh về phía nàng, không nói tới nọc độc công kích, chỉ cần nhìn thấy chúng đã đều làm nàng cả người không khỏe.

"Bởi vì bọn họ dẫu như thế nào cũng không nghĩ ra, chúng ta sẽ trốn ở trong hang ổ của Hắc Dạ Tri Chu ."

Thiếu niên đi tới lưng chừng sườn núithì dừng lại, ở cách đó không xan phía trước hắn, có hang động cao bằng đầu người . Bởi vì vấn đề góc độ, đứng ở trên đỉnh núi là không nhận ra được, chỉ có đi xuống đến hơn phân nửa, mới có thể thấy mơ hồ cửa hang động.

"Hiện tại Hắc Dạ Tri Chu đều đi ra ngoài từ khoảnh khắc mà Cao Đại quấy rối hang động. Lúc này chúng ta đi vào không quan hệ. Thế nhưng chúng sẽ không một mực bên ngoài không trở về hang ổ chứ!" Ninh Khanh Khanh quay về hướng tới cửa hang động mà nhìn một chút, tịnh không phải nơi mạng nhện dày đặc như trong tưởng tượng . Đứng từ bên ngoài nhìn vào, căn bản là sẽ không cảm giác được nơi này là hang ổ loài nhện. Ít nhất nàng sẽ không.

"Chonên, cái này sẽ phát huy công dụng!" Thiếu niên sờ vàoYêuĐái một cái, bốc ra một nắm những chiếc kim dài màu nâu nhạt to bằng bàn tay hắn, rồi khom lưng cắm ở chung quanh cửa ta vào hang động.

Ninh Khanh Khanh tò mò mà đi tới gần nhìn kĩ nắm kim dài kia, nhìn màu sắc và độ chói của ánh sáng , đầu óc chợt lóe lên một cái "Ngươi không phải muốn nóichota, cái này Hậu Vĩ Châm ( nọc đuôi) của loài ong a!"

"Nhìn ngươi rất nhiều thứ cũng không biết, đối với cái này trái lại biết rất rõ ràng." Thiếu niên chừa lại một lốichongười đi, sau khi bảo Ninh Khanh Khanh và hắn cùng nhau đi vào, thì lại cũng cắm kín lối vào vằng những chiếc kim màu nâu nhạt"Đây chính là Hậu Vĩ Châm của Linh Thú trăm năm ong ăn nhện, khắc tinh của Hắc Dạ Tri Chu. Ngửi thấy được khí tức của nó, Hắc Dạ Tri Chu là tuyệt đối sẽ không đến gần."

"Vậy hả, ngươi cũng đừng xem thường ta." Ninh Khanh Khanh đỏm đáng một câu, lại hỏi: "Ngươi cứ nói ong ăn nhện là Linh Thú trăm năm, vậy làm thế nào một mình ngươi có khả năng giết chết dễ như vậy?"

Thiếu niên cười nói: "Bởi nó tham ăn đi đào tổ ong, ong ăn nhện và nó bắt đầu đánh nhau. Ta chỉ cần nhặt tiện nghi có sẵn."

"Khi đó liền giữ lại cái đuôi của ong ăn nhện, đã sớm làm tốt tính toán lợi dụng để dọa Hắc Dạ Tri Chu."

"Có đồ hữu dụng thì cũng không cần lãng phí, nếu không thì sống thế nào ở bên trong này?" Thiếu niên điềm nhiên cười nói.

"Ngươi vô cùng nham hiểm a." Ninh Khanh Khanh nhướn mày.

"Đây là cách ngươi khen người khác sao?" Thiếu niên nghiêng đầu cười nói.

"Đối với ngươi xem như khen ngợi."

"Thế thì liền cũng vậy." Thiếu niên hài hước, xuất ra một viên đá dạ quang lớn bằng nắm tay để chiếu sáng phía trước.

Mặc dù bên ngoài đã có ánh mặt trời rồi, nhưng mà không cách nào chiếu sáng cả hang động, đá dạ quang đền bù chỗ luồng sáng không chiếu tới.

Hắc Dạ Tri Chu không giống với loài nhện khác. Nó tịnh không am hiểu nhả tơ,chonên ở trong hang động của nó, cũng rất ít thấy hiện tượng khắp nơi có tơ nhện võng kết , làm cái hang động thật dài có vẻ rất sạch sẽ, cũng rất im lặng.

Xem ra thiếu niên nói không sai, Hắc Dạ Tri Chu đã bị hoảng sợ, nên toàn bộ hang ổ đã xộng ra ngoài, để đuổi kẻ địch đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.