Võng Du Chi Bộ Xương Khô Cũng Điên Cuồng

Chương 4: Chậm rãi tính sổ




"Mình chỉ biết nếu như không có hắn ta, tiểu Tuyền tuyệt sẽ không biến thành bộ dạng thảm thế này!" Lan Kỳ Ngôn âm lượng bình thường, nhưng lại nghe ra được hắn muốn làm thế.

"Không thể." Ngân Li giọng nói bắt đầu bất mãn

"Chẳng lẽ cậu không phải biết chính là bởi vì không có hắn ta, tiểu Tuyền mới bức mình thành ra như vậy sao?"

"Giờ có ép mình tiểu Tuyền chỉ nhất thời khổ sở thôi, nếu không thì cô ấy sẽ khổ sở cả đời, chỉ cần không có cái tên kia, cô ấy sẽ khá hơn." Nhan Tín Dã lạnh lùng mở miệng, tựa hồ ở tán cách nói kia.

"Làm ơn đi9, hai người có thể hay không ít tự cho mình là đúng? 2 người cho là chỉ cần làm thế, mà có thể khống chế tư tưởng của tiểu Tuyền sao?" Ngân Li không thoải mái nói sâu xa hơn.

"Nếu như hắn ta đủ để trở thành bệnh trong tâm của tiểu Tuyền như vậy 2 người cũng không thể xem thường tồn tại của người nam nhân kia, nhất thời hay là cả đời chỉ có tiểu Tuyền chính mình biết, nếu như hành động thiếu suy nghĩ có thể sẽ khiến cho mấy người mất đi tiểu Tuyền." Vẫn trầm mặc Thẩm Tư Kiều cũng đưa ra ý kiến của mình.

Lan Kỳ Ngôn đưa mắt đứng lên, trào phúng:

"Muốn làm thế là chuyện của chúng ta, không cần mấy người nhúng tay."

"Cậu nói cái quỷ gì thế?" Ngân Li cũng đứng lên, trong phòng khách đột nhiên nâng lên một không khí giương cung bạt kiếm, con ngươi tím lóe lên cái tia sáng bóng diêm dúa, cực kỳ nguy hiểm.

"Ít làm bộ làm tịch để bảo vệ tự cho mình là đúng đi, cậu rốt cuộc đối với chuyện này hiểu bao nhiêu!"

Mặc dù là hắn cùng tiểu Tuyền đuổi đi người nam nhân kia, nhưng từ tình hình sau khi đuổi đi anh ta, thấy đó không phải một biện pháp tốt.

"Ít nhất so với cậu hiểu rõ hơn!" Lan Kỳ Ngôn lạnh lùng nói, không cần hiểu rõ đi nữa, hắn tận mắt thấy qua tiểu Tuyền đau lòng tuyệt vọng như thế nào, hắn đã biết nên làm như thế nào.

Nhan Tín Dã cùng Thẩm Tư Kiều đồng thời đứng dậy, một người kéo một người đang như muốn động thủ

"Người trong nhà không nên như vậy."

Ngân Li hừ lạnh

"Ai kêu người này nói chuyện đáng ghét như thế, giống như chỉ có hắn ta biết chuyện của tiểu Tuyền vậy "

"Nếu như cậu cũng để ý cô ấy, cậu cũng sẽ không muốn đem cô ấy đưa vào hố lửa, hừ!"

"Cậu.... Tìm chết!"

"Muốn đánh nhau phải không? Tới đây…dù sao tôi cũng rất lâu không có hoạt động gân cốt."

"Đủ rồi! Tất cả đều dừng lại cho tôi, dừng lại!" Đầu óc mơ hồ Đỗ Vịnh Duy rốt cuộc bộc phát, thân thể cao lớn làm công việc mạo hiểm ngăn cản hai người, rống to:

"Này…này! 2 người là xảy ra chuyện gì, đều là quan tâm tiểu Tuyền thôi, cần gì làm cho giống như là có thâm thù đại hận, ý kiến của mấy người 2-2, tối thiểu cũng phải nghe một chút ý kiến của tôi chứ?"

Một hồi lâu, trong phòng khách chỉ có 1 kẻ tức giận rống to nồng đậm thở dốc, Nhan Tín Dã nhìn Đỗ Vịnh Duy

"Vậy ý kiến của cậu là sao?"

"Ý kiến của tôi là, mấy người lần nữa ngồi xuống, hảo hảo phân tích, rốt cuộc phải làm sao làm mới i đối với tiểu Tuyền tốt nhất." Đỗ Vịnh Duy tức giận đẩy tất cả một cái, khiến hai bên ngồi về chỗ, hướng về phía Lan Kỳ Ngôn nói:

"Ngân Li nói không sai, cũng không phải cậu cảm thấy đối với tiểu Tuyền tốt chính là tốt, cậu cho rằng cô ấy là tượng gỗ tùy cậu khống chế nói nhăng nói cuội sao?"

Tiếp theo chuyển sang Ngân Li: "Dĩ nhiên, Kỳ nói cũng không phải không đúng, biết rất rõ tiểu Tuyền là đang rất mâu thuẫn, rất khổ sở, chúng ta thế nào còn có thể mặc cho tiểu Tuyền cùng người nam nhân kia dây dưa, tiếp tục lặp lại giày vò mình đây? Ý của chúng ta bất đồng là không thể chỉ trích bởi vì mỗi người suy nghĩ không giống nhau, nhưng náo thành ra như vậy có thể giải quyết vấn đề sao? Gì là kim bài luật sư, còn tâm phúc hộ vệ… Nhìn bộ dáng mấy người bây giờ xem có giống những kẻ ngu hay không?"

Một phen, rất nhanh để cho một đám nam nhân thông minh tuyệt đỉnh an tĩnh lại, Lan Kỳ Ngôn lạnh nhạt nhìn Đỗ Vịnh Duy

"Vậy cậu có chủ ý gì tốt hơn không?"

"Mình không biết tình huống cụ thể, cho nên cũng không muốn cứ thế phán định, nói chủ ý lời nói... mình cảm thấy chúng ta nên làm 1 cái thí nghiệm."

"Cái thí nghiệm gì?" Bốn nam nhân bị lực hấp dẫn chú ý, trăm miệng một lời nói.

Đỗ Vịnh Duy môi mỏng nâng lên 1 cái cười: "Chyện này rất dễ dàng..... Chỉ cần có 1 kết quả đến lúc đó không cần mình nói, chúng ta đều sẽ biết cái gì mới là đối với tiểu Tuyền tốt nhất, cái gì mới là lựa chọn của tiểu Tuyền, cái gì là cô ấy thực sự cần."

"Nói nghe một chút."

"Vậy phải xem người nam nhân kia nguyện ý vì tiểu Tuyền hy sinh bao nhiêu..."

Thương Tử Tuyền hoàn toàn khỏi hẳn đã là chuyện 1 tuần sau.

Nhưng nàng lại bị một đám nam nhân bá đạo cấm túc rồi, ngày ngày đợi tại trong nhà nghỉ ngơi không cho phép làm việc, lúc nhàm chán xem TV một chút, ngủ một chút, đói bụng sẽ có người đúng lúc đưa đủ 1 bàn ăn dinh dưỡng tới nhà cho nàng ăn no.

Nàng rất muốn nói, nàng không phải là con nít, là thủy tinh vừa đụng liền bể, có cần phải chăm sóc như vậy sao?

Đúng vậy… nàng thừa nhận mất đi Diệp Tường Hạo, nàng thật rất muốn hỏng mất.

Nhất là bây giờ, lòng của nàng... so với lúc vừa chia tay càng thêm mệt mỏi, khi đó nàng còn có thể đau, có hận mà bây giờ có đau nàng đều không biết là cảm giác gì, chứ đừng nói là hận.

Hắn là nhược điểm trí mạng lớn nhất của nàng, nàng hiện tại mới hiểu rõ cả đời này, nàng nhất định sẽ bị hắn hại chết.

Một tháng, chỉ rong thời gian 1 tháng.

Hơi thở của hắn liền đem phòng của nàng lấp đầy, tựa như hiện tại, nàng tựa hồ còn đâu đây ngửi thấy được mùi vị trên người của hắn, bên tai còn thỉnh thoảng đến thanh âm vô lại kia.

Bảo bối, hôm nay anh có làm cá sốt hạt điều, mấy cô hôm nay pử chợ nói có cá mới, rất tươi ngon.

Nàng giống như không có nghĩ qua, hắn 1 đại nam nhân làm sao sẽ đi chợ mua thức ăn? Còn cùng mấy bà cô, bà bác ngoài chợ quen biết như vậy...... Thì ra là một tháng này, nàng ăn đều là món ăn hắn làm cho tới bây giờ, nàng còn là cho là hắn nấu ăn là việc vô cùng không đáng tin, không phải quá mặn thì chính là quá nhạt.

Nhưng là, không được ăn mới biết những tư vị đó cứ tiến vào chiếm giữ lòng của nàng như vậy.

Bảo bối, em hôm nay mặc đồ lót màu xanh rất hấp dẫn, anh thật không nỡ cởi xuống nó.

Cả cái lời nói tà ác kia, nàng đều hoài niệm đến đáng xấu hổ, bốn phía.... lạnh lẽo không có thanh âm của hắn, nhiệt độ của hắn..tất cả những gì nàng quen thuộc và chính nàng đem nó trở về số 0.

Hắn đã thay đổi, hắn cố gắng nàng đều biết.

Nhưng nàng lại không dám quay về, hèn hạ lựa chọn đâm bị thương hắn để thỏa mãn lá gan của bản thân cẩn thận để ý thì ra là chân chính người cần là nàng, từ đầu đến cuối đều là nàng, nàng muốn hắn, nàng bá đạo muốn hắn, chỉ muốn hắn thuộc về của riêng mình!

Nàng không cần bên cạnh hắn có bất kỳ người khác nào tồn tại, vì thế tìm hết mọi đáng thương về mình lấy cớ để hận hắn, ghét hắn vậy mà nàng chỉ thấy mình đáng ghét hơn thôi.

"Diệp Tường Hạo...." Thanh âm run rẩy êm ái từ bên môi bật ra, Thương Tử Tuyền ôm đầu gối núp ở trên ghế, mắt thấy cay quá, muốn khóc nhưng thế nào cũng khóc không ra nước mắt, nàng thật sợ hãi, sợ mình cũng khóc không nổi nữa.

Không biết qua bao lâu, một tiếng chuông di động truyền đến.

Thương Tử Tuyền chết lặng cố di động thân thể, cũng rất khó khăn đến gần di động, l chợt nhìn nghiêng mắt thấy số hiển thị tên "Hải Đăng", cảm giác nàng giống như là bị đâm, cắn răng một cái, đưa tay cầm lên di động tiếp máy.

"Thương Tử Tuyền." Thanh âm yếu ớt từ trong điện thoại truyền ra, khiến nàng có chút cảm giác lo lắng.

"Thương luật sư, tôi là Hải Đăng! Xin hỏi Louie có tìm cô không?" Đầu kia, Hải Đăng thanh âm gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo dầu nói.

"Không có." Nàng cắn môi nhẹ nhíu mày, nàng đã đuổi hắn đi rồi, hắn sẽ không trở lại tìm nàng đâu.

"Hỏng rồi, cậu ta sẽ đi nơi nào chứ?"

"Anh ấy... đã xảy ra chuyện gì?" Nàng vốn là không muốn hỏi, nàng thật không muốn lại đi biết chuyện có liên quan đến người nam nhân, nhưng lời nói cứ thế liền bật thốt lên.

"Cô không phải biết? Tôi lúc này không có thời gian nói cho cô, chỉ cần mở ti vi thì cô sẽ biết, nếu như cô có nhìn thấy cậu ta xin cô lập tức nói cho tôi biết, cám ơn cô, Thương luật sư!"

Rất nhanh di động bị cắt đứt, lời nói kia khiến cho nàng lo lắng, cơ hồ là run rẩy mở ti vi, quả nhiên chỉ cần mở ti vi rồi sẽ biết...

Trên ti vi, cơ hồ mỗi kênh giải trí đều cùng phát ra 1 tin tức.

Mấy ngày trước album của Louie mới vừa phát hành rộng rãi ở Mĩ, đó là 1 siêu sao với sự nghiệp phát triển không ngừng nhưng anh ta bị phát hiện rút tiền từ ngân hàng tư nhân bài bạc, lại còn thua thiếu 1 khoản nợ kếch xù làm cho giá trị con người giảm mạnh, hình tượng bị tổn thương nghiêm trọng, không ít người ái mộ đối với Louie bày tỏ mình rất thất vọng, hiện tại những hợp đồng đã và sắp kí kết được các nhà đầu tư vội vã dừng lại, không ít công ty cũng bắt đầu đồi bồi thường, mà Louie lại không biết tung tích, cho tới bây giờ, cũng không có đứng ra xác minh những điều này với công chúng.

Thương Tử Tuyền không biết rõ mình có đang run rẩy hay không, nếu không nàng tại sao liền một cái điều khiển ti vi cũng cầm không vững, trơ mắt nhìn nó tuột xuống rơi vỡ trên đất? Tại sao phải như vậy? Là bởi vì nàng ư....

Coi như dù thế nào tự nói với mình, ép mình nghĩ người nam nhân kia không phải là vì nàng làm như vậy, hắn sẽ không vì nàng tự hủy tiền đồ đến mức này nhưng là nội tâm của nàng lại có 1 thanh âm nói cho nàng biết, đúng thế..là vì Thương Tử Tuyền! Chỉ vì cô quá mềm yếu, ích kỷ, cô đã phá hủy anh ấy, cô cư nhiên cứ như vậy đem anh ấy phá hủy!

Mặt thấm ướt, nàng phát hiện mình khóc.

Một khắc kia, nàng có thể nghĩ tới là xông vào phòng mình thay quần áo, sau đó ra cửa, nhưng không biết vì sao, nàng chính là biết anh ta sẽ ở nơi nào, nàng nhất định biết anh ta sẽ ở nơi nào!

"Xoạt" mở ra cửa chính, 2 nam nhân kia đang chuẩn bị mở cửa đó là Lan Kỳ Ngôn cùng Nhan Tín Dã.

"Cậu muốn đi nơi nào?" Lan Kỳ Ngôn nhìn vẻ mặt tái nhợt của nàng cau mày hỏi.

"...Mình có việc, phải đi ra ngoài một lát." Không nghĩ tới sẽ bắt gặp bọn họ, Thương Tử Tuyền theo bản năng liền bắt đầu né tránh.

Nàng ánh mắt lóe lên cũng không có trốn được ánh mắt của bọn họ, Nhan Tín Dã nhàn nhạt hỏi:

"Muốn đi tìm anh ta?"

Quả nhiên, chuyện này không ai là không biết, nàng không muốn nói dối thêm nữa, hít thở sâu một hơi.

"Ừ"

"Cậu không được đi." Lan Kỳ Ngôn giọng điệu bắt đầu có chút cứng rắn.

"Chuyện của hắn ta đã sớm không liên quan gì tới cậu, cậu còn quản hắn khỉ gió làm cái gì, hắn ta có chết hay sống liên quan gì tới cậu?"

Đúng vậy, nàng nói qua khi nàng không thương một người thì hắn ta có chết ở trước mặt nàng, nàng sẽ không nháy mắt một cái nhưng... nàng vẫn thích hắn, nàng thật yêu hắn!

"Kỳ Ngôn, van xin cậu, để cho mình đi có được không? Mình không thể cứ như vậy mặc kệ anh ấy." Trong nháy mắt, Thương Tử Tuyền giọng gần như cầu xin, nàng thật mau không chịu nổi, nàng muốn gặp hắn, muốn biết tình huống của hắn, biết hắn có sao hay không.

"Thương Tử Tuyền, cậu đã đồng ý với bọn mình cái gì!" Nhan Tín Dã lạnh lùng nhìn nàng.

"Mình biết rõ! Mình nói rồi, mình sẽ rời đi anh ấy! Nhưng..." Thương Tử Tuyền cứng họng, lệ ở trong hốc mắt chảy ra, trong lúc nhất thời nàng không thể tiếp tục chờ đợi, nàng chợt đẩy 2 người kia ra cửa, cắn môi

"Thật xin lỗi!"

"Tiểu Tuyền!" Nhìn bóng dáng nàng biến mất trước cửa thang máy, Lan Kỳ Ngôn cùng Nhan Tín Dã đồng thời gầm nhẹ một tiếng.

Cuối cùng, cậu ấy vẫn đi.

Lan Kỳ Ngôn cùng Nhan Tín Dã nhìn nhau cười khổ, xem ra bọn họ đã thua, kết quả đã rõ ràng.... Nhưng chuyện kế phát triển là như thế nào, chính là bọn họ cũng sẽ biết, chỉ là vẫn cảm thấy khó chịu vì nó không như mình nghĩ

Sáu năm rồi, lần nữa trở lại cái phòng nhỏ kia, Thương Tử Tuyền lòng đầy ngũ vị tạp trần.

Lúc rời đi, nàng tiêu tiền vào nơi này mặc dù biết mình sẽ không trở về nữa, nhưng nàng vẫn là ngoan cường đem nó mua từ chủ cho thuê nhà với giá cao, khi đó nàng cho là nàng chỉ là không bỏ được cái nơi đã ở nhiều năm, mặc dù nó vừa nhỏ lại vừa nát nhưng nó dù sao cũng theo nàng vượt qua rất nhiều khó khăn, cùng những năm tháng cô tịch.

Nhưng bây giờ, nàng mới biết, mình mua nó là vì sợ hắn trở về tìm nàng mà nhớ.

Ban đầu nàng tự nói với mình, sẽ không đợi một nam nhân vĩnh viễn sẽ không trở về, mà trên thực tế thì ngày ngày nàng kiếm cớ luôn hi vọng có một ngày hắn sẽ trở lại tìm nàng, nếu bên trong là người xa lạ sợ hắn sẽ thật buông tha nàng, cho nên mua nơi này, bên trong còn để lại mọi thứ như trước kia nếu.... hắn đã tới thì cũng biết tất cả không có thay đổi, hắn có chìa khóa và sẽ có thể mở ra cánh cửa này, căn nhà chứa trái tim của nàng

Đứng ở cửa, Thương Tử Tuyền móc ra chìa khóa, cắm vào mở cửa, một khắc kia nàng có chút do dự, là sợ nếu như hắn đang bên trong thì như thế nào lần nữa đối mặt với hắn đây?

Không phải, nàng là sợ, hắn không ở đây.

Cắn chặt môi, Thương Tử Tuyền đẩy cửa ra, rồi khi nàng nhìn vào trong góc, nhìn người đang cúi đầu dựa vào tường, thấy 1 nam nhân trong như mất hồn ngồi dưới đất, một nháy mắt kia làm cho lòng của nàng đau như rơi xuống, giống như vừa đau lòng lại vừa tức giận muốn la to.

Hắn quả nhiên ở chỗ này.

Trong góc nam nhân tựa hồ nghe đến thanh âm lạ, thân thể khẽ run lên, nhưng không có ngẩng đầu cũng không có động, mặc dù động tác run lên vô cùng nhỏ nhưng nàng thấy, nàng nghĩ hắn biết là nàng tới.

Chậm rãi đi về phía hắn, nàng cũng cảm thấy toàn thân hắn bắp thịt hết sức căng cứng và khi cách hắn không tới khoảng cách 1 thước, nàng nghe hắn đột nhiên phát ra tiếng thét khàn khàn:

"Đừng tới!"

Bước chân hơi nhỏ dừng lại, nàng lại không có bị hắn hù, tiến tới giống như không nghe thấy lời của hắn tiếp tục đi đến gần hắn, cho đến khi nàng ngồi xổm thấy con mắt của hắn rủ xuống, lại có thể thấy được hàng lông mi dài cong kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.