Võng Du Chi Bộ Xương Khô Cũng Điên Cuồng

Chương 27: Đây chính là cứu binh của ông?




Ở giữa rừng trúc xanh tươi là một thiếu niên áo trắng cùng với thanh trường kiếm.

Hắn đứng bất động, gió thổi trúc lay, một sợi chỉ bạc trượt từ lưỡi kiếm sắc bén tới đầu mũi kiếm, tựa như sợi dây đàn vừa gẩy vang thanh âm tuyệt thế, hướng tận trời cao.

Kiếm rơi, gió ngừng, lá tan tác.

Thiếu niên nhẹ phất y bào, xoay người lại, sắc mặt anh tuấn lạnh lùng, khí chất trời sinh như băng tuyết.

Khổng Tước Vương, 12 tuổi danh chấn giang hồ, 15 tuổi đứng đầu cuộc tỉ kiếm Tại Nhân Gian, 18 tuổi bắt đầu khiêu chiến võ lâm danh túc, tính đến nay thắng cả 19 trận, chưa từng thất bại.

Cuộc tỉ kiếm với Tô Vọng Ngôn, sẽ là trận đấu thứ hai mươi.

Nếu trận chiến này mà thành công thì danh hiệu "Thiên hạ đệ nhất kiếm" sẽ thuộc về hắn.

Thế nhưng, tuy rằng kiếm pháp của hắn đủ nhanh, đủ mạnh, lại đủ đẹp, vẫn không thể là đối thủ của Tô Vọng Ngôn.

Tô Vọng Ngôn… Có thể xem y như một kỳ tích còn sót lại trên cõi đời.

Ta đã từng tận mắt chứng kiến đường kiếm của Tô Vọng Ngôn. Rất nhiều lần bình minh và hoàng hôn, ta đứng ở bên bờ Vong Xuyên Hà nhìn y luyện kiếm. Lần đầu tiên thấy kiếm thế của y, ta đã yêu y rồi. Sau lần ấy, mỗi khi nhìn kiếm, tình yêu của ta dành cho y lại sâu thêm một bậc. Lúc đó ta còn cảm thấy mình là người con gái may mắn nhất thể gian. Y thường nghĩ ra nhiều kiếm thức mới, lấy tên của ta đặt cho từng thức, rồi đem tặng cho ta.

Trái tim hư vinh của ta chìm đắm trong những lời khen tặng đó, trở nên mềm yếu dần, rồi tan chảy. Ta cứ như vậy mà mất đi mũ giáp, chẳng còn năng lực kháng cự nữa.

Nếu như nói Khổng Tước Vương là kỳ tài võ học mười năm mới xuất hiện một lần, thì Tô Vọng Ngôn chính là thiên tài trăm năm khó gặp.

Y tinh lục nghệ, tri bách gia, thạo cơ quan, thông kỳ hoàng *. Trong lúc chuyện trò vui vẻ vẫn có thể tùy ý xuất ra kiếm chiêu tuyệt luân một cách dễ dàng và chuẩn xác. Khổng Tước Vương mới mười chín tuổi, tuy rằng tư chất thông minh, nhưng kinh nghiệm vẫn còn non nớt, làm sao có thể so với y?

Tuy là như vậy, nhưng Tô Vọng Ngôn cuối cùng vẫn phải bại bởi tay hắn.

Bởi vì, đây là nhân quả, từ hai mươi năm trước đã gieo rồi.

Ta nhìn người thiếu niên, thấy mắt mình mơ hồ có lệ.

Nếu như hắn biết được rằng, phong cảnh đời người hiếm thấy của 19 năm về trước, cũng chỉ là khúc dạo cho một cuộc chiến này, chỉ là màn diễn tập đầy hoa lệ cho một vở bi kịch sắp diễn ra. Người kiêu ngạo như hắn, cô tịch như hắn, liệu có vì thế mà sụp đổ?

Đây mới chính là mục đích của Tiết.

Nàng muốn cả y và hắn, đều không thể sống yên.

–**–

Chú thích:

* tinh lục nghệ (精六艺): tinh tường lục nghệ của Khổng giáo, là: Lễ, Nhạc, Xạ (bắn), Ngự (cưỡi ngựa), Thủ (học chữ), Số (học tính).

tri bách gia(知百家): biết "bách gia chư tử" – trường phái triết học/giáo dục khác nhau của Trung Quốc thời Xuân Thu.

thạo cơ quan(擅机关): ý nói thông thạo các loại cơ quan mật thất, trận pháp.

thông kỳ hoàng(通气黄): có lẽ là hiểu về y thuật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.