Võng Du Chi Bộ Xương Khô Cũng Điên Cuồng

Chương 10: Thầy, cuối cùng em cũng được gặp thầy




Lúc Quý Triều Sinh tỉnh lại đã là nửa tháng sau, trong lúc mơ hồ chỉ thấy có cái gì đó lông xù cọ vào mặt mình, vừa mở mắt ra thì thấy đó là mỏ của hai con chim nhỏ mình đầy lông tơ.

Quý Triều Sinh ôm hai con thú nhỏ vừa mới nở, ở trong động đi hết một vòng nhưng vẫn không thấy bóng dáng sặc sỡ của Hạc Vũ đâu. Mà đợi đến lúc nàng hỗn loạn ra khỏi động tìm được Quý Thạch, lại thấy hắn hé ra khuôn mặt như đang khóc tang.

"Triều Sinh, Tiên đế huỷ bỏ hôn ước với Hạc Vũ, lúc ta hớn hở đi tìm Hạc Vũ thì một chút hoà nhã nàng cũng không cho ta, còn nói ta phá huỷ nhân duyên của nàng. Lần sau gặp lại ta sẽ không khách khí."

Quý Triều Sinh còn đang lo lắng bởi vì mình mê man, Hạc Vũ ra khỏi động bị người Vũ tộc phát hiện bắt trở về, hiện tại lại nghe Quý Thạch nói lý do từ chối lần này cũng có chút mơ hồ: "Chắc là Hạc Vũ có nỗi khổ khó nói nào đó. Để ta đến thượng giới hỏi nàng."

Tuy nhiên lần này trở lại Tiên giới quả nhiên không dễ dàng, sau sự kiện cướp dâu, Vũ tộc canh phòng nghiêm ngặt hơn rất nhiều. Quý Triều Sinh ẩn trong góc tối, trong ngực ôm hai con Diên Vĩ, nhưng không ngờ hai tiểu tử này không biết điều kêu lên một tiếng, thủ vệ vốn phải rời khỏi liền hướng nơi này đi tới, ngay lúc Quý Triều Sinh chuẩn bị phát ra mùi hương đặc biệt thì lại nghe thấy một giọng nam trầm thấp dễ nghe nói: "Không có việc gì, là hai con chim sáo đậu ta nuôi." Thủ vệ lên tiếng sau đó lui xuống, giọng nói dễ nghe liền nói với Quý Triều Sinh: "Có thể đi ra."

Quý Triều Sinh nghĩ là gặp người tốt liền từ trong bụi cỏ đi ra, vừa gỡ cọng cỏ dính trên đầu vừa nói lời cảm tạ: "Cám ơn ngươi, huynh đài!" Tiếp theo nàng mới ngẩng đầu lên lại ngây ngẩn cả người, chính xác mà nói là không thể động đậy sững sờ ngay tại chỗ.

Người trước mắt mặc một bộ áo bào màu tím hoa mỹ, mái tóc đen thật dài trút xuống, giữa trán có một cái ấn màu vàng, lúc giơ tay nhấc chân đều rất phong lưu, thậm chí khuôn mặt không thể dùng từ phong hoa tuyệt đại để hình dung, là một người kinh vi thiên nhân[2]. Quý Triều Sinh biết rằng rất có thể người này là người đẹp nhất mà đời này nàng được thấy, lại cảm thấy có chút hoảng hốt, dường như hàng vạn hàng nghìn năm trước đã gặp qua dung nhan này rồi, nàng đứng trước dung nhan xinh đẹp này lại cảm thấy khó thở, chỉ cảm thấy nơi nào đó trong ngực mình đau đớn như bị đâm vào, trong lòng có một loại cảm xúc gì đó đang dần lớn lên. Nàng nhớ tới lời Quý Thạch nói, nếu nhìn một người mà lòng lại đau nhói thì đó chính là tình yêu. Người trước mắt khẽ cười với Quý Triều Sinh, nàng cảm thấy khoảnh khắc đó muôn vàn thất sắc, Quý Triều Sinh vuốt lồng ngực đang vô cùng đau đớn, mơ hồ nghĩ người này chính mình cũng muốn bất chấp tất cả mà đoạt lấy.

[2] Kinh vi thiên nhân: người phi thường, khiến người khác kinh ngạc.

Sau đó nàng nghe thấy tiếng của mình đang ấp úng nói: "Ta gọi là Quý Triều Sinh, ngươi tên là gì?"

Đối phương không trả lời nàng mà hỏi ngược lại: "Ngươi là yêu, vì sao bây giờ lại lên Tiên giới?"

Quý Triều Sinh có chút mất mát nhưng vẫn đáp: "Ta lần này đến đây là để tìm gặp công chúa Hạc Vũ."

Người nọ liền chỉ đường cho nàng: "Công chúa Hạc Vũ mỗi ngày sẽ từ cây cầu này đi qua, ngươi ở chỗ này chờ một lát." Quý Triều Sinh đang muốn cùng hắn nói gì đó nhưng lại nhìn thấy xa giá của công chúa Hạc Vũ xuất hiện phía đối diện, đang vẫy cánh nhẹ nhàng cưỡi mây đến. Nàng liền quay đầu lại nhìn hướng Hạc Vũ hô một tiếng: "Em dâu!"

Hạc Vũ quả nhiên quay trở lại, hướng về phía Quý Triều Sinh đi tới. Thật ra đây là lần đầu tiên Quý Triều Sinh nhìn thấy hình người của Hạc Vũ, không biết có phải là do có người áo tím như châu ngọc đứng phía trước hay không mà nàng cảm thấy Hạc Vũ cũng chả đẹp bao nhiêu, thậm chí còn có chút lạnh nhạt xa cách, nhất là đôi mắt nhỏ đang cố trừng lớn kia của nàng.

Nhưng đến lúc lại gần, Quý Triều Sinh rốt cục kinh ngạc mà hô lớn: "Em dâu! Trên đầu ngươi vì sao bị trụi một mảng! Chẳng lẽ lão chim già kia tìm người ngược đãi ngươi!" Sau đó dường như nhớ tới cái gì, mò vào trong vạt áo lấy ra hai con chim Diên Vĩ nhỏ mình đầy lông mềm cười nói với Hạc Vũ: "Đúng rồi, em dâu nhìn xem, hai con vật nhỏ mà ngươi ấp nay đã lớn như vầy rồi. Quý Thạch cũng rất nhớ ngươi, ta đến đưa ngươi đi."

Hạc Vũ nghe câu này sắc mặt liền thay đổi, giọng điệu cực kỳ giận dữ nói: "Quý Triều Sinh, ta làm thế nào cùng loài Diên Vĩ cấp thấp này có liên quan với nhau, nhưng hôm nay ngươi đã tự đưa mình tới cửa ta sẽ để ngươi chết thoải mái!" Nói xong liền vung kiếm hướng Quý Triều Sinh đâm tới, không chút quan tâm tới hai con thú nhỏ trên người Quý Triều Sinh, mỗi chiêu đều muốn lấy mạng.

Quý Triều Sinh vừa bảo vệ hai con thú nhỏ vừa né tránh đến chật vật, trong lúc khẩn trương cũng quên mất kỹ năng duy nhất của mình, chỉ ngơ ngác mà ngã nhào trên mặt đất nhìn tư thế đâm tới hung ác của Hạc Vũ.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Quý Triều Sinh chỉ thấy y phục màu tím xẹt qua trước mắt chắn trước kiếm của Hạc Vũ, mà hai con Diên Vĩ nhỏ trên người Quý Triều Sinh lại hưng phấn vẫy cánh bay đến bên người người áo tím, thân mật dùng đầu cọ lên mặt đối phương. Sau đó Quý Triều Sinh nghe thấy giọng nói có chút kinh hoảng của Hạc Vũ, nàng nói: "Hạc Vũ nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, xin Tiên đế Đan Trạch khai ân."

Tiên đế Đan Trạch?!

Quý Triều Sinh chỉ cảm thấy trong đầu nổ "ầm" một tiếng.

[HLC: mọi người đã nhận ra ai là người bị QTS bắt đi trong đêm tân hôn chưa?]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.