Vòng Bảy Người

Chương 19




-“ Thật vậy sao? Ba thì rất muốn biết bên kia con ăn như thế nào mà về tới nhà là đòi ăn đầu tiên”- Ông Hàn Phong hỏi.

-“ Đồ ăn bên kia rất không thú vị, buổi sáng thường là sandwich, con thích đồ ăn chín, nhưng bên đó người ta thường làm đồ ăn tái,nói chung đồ ăn phương tây không hợp khẩu vị của con. Mà nhà hàng Trung Quốc bên đó làm đồ ăn vẫn không có hương vị tuyệt vời như ở đây, vì thế con rất nhớ món ăn Đài Bắc” – Hàn Dương cười nói.

-“ Vậy con ăn xong rồi chứ? Hai cha con ta có thể lên đường đi dạo được chưa?”- Ông Hàn Phong đề nghị.

Hàn Dương đồng ý, hai người rời khỏi nhà hàng ăn, bắt đầu đi dạo quanh thành phố. Mấy năm Hàn Dương xa nước, Đài Bắc đã thay đổi rất nhiều, những tòa nhà cao ốc mọc lên san sát thay thế cho những căn nhà cũ kĩ.

“Cách, cách”

Tiếng gõ cửa vang lên.

-“Mời vào”- Một giọng nói nam tính trầm ổn từ phía trong văn phòng vang lên. Triệu Phong đi vào văn phòng Tổng giám đốc.

Ngồi tại vị trí tổng giám đốc là một nam nhân trẻ tuổi đang cúi đầu làm việc, nan nhân mặc một bộ đồ tây trang màu xám, dáng người cao ráo, ngũ quan khắc sâu làm nổi lên vẻ cương nghị lạnh lùng.

-“Tử Kỳ, bận lắm sao?” – Triệu Phong lên tiếng hỏi.

Tử Kỳ không ngẩng mặt lên trả lời –“ Ừ, công ty đang chuẩn bị có dự án hợp tác với Hàn thị, cần kiểm tra một chút”.

Triệu Phong tự nhiên ngồi vào ghế sô pha, ung dung nhìn bạn tốt đang làm việc –“ nghe nói gia đình cậu đang sắp xếp cho cậu xem mắt với đại tiểu thư Uông Ngọc Bích của công ty Uông thị phải không?”

Lý Tử Kỳ đang định kí tên vào tập tài liệu thì nghe được bạn tốt hỏi về chuyện này bỗng dưng dừng viết, ngẩng đầu lên nhìn Triệu Phong-“ Sao cậu biết?”

-“Cho tôi xin đi Lý tổng giám đốc, ngài nổi tiếng là đẹp trai, tài giỏi, được coi là người đàn ông độc thân hoàng kim, lại chưa từng kết giao bạn gái kể từ khi xuất hiện trong công ty, bỗng nhiên có tin đồn là ngài phải đi xem mắt tất nhiên bạn tốt tôi đây phải tò mò rồi. Cậu tính sao? Đi xem mắt? hay là từ chối và tiếp tục chờ đợi Hàn Dương?”

Nghe đến cái tên “Hàn Dương” Tử Kỳ lại cảm thấy đau nhói trong tim, mấy năm trước bỗng nhiên cô biến mất vô tung, hắn đã từng chạy đi hỏi khắp mọi nơi, nhưng chỉ thu được là nàng đã đi du học, còn đi du học ở đâu thì không hề biết, mấy năm nay hắn chưa cớ một ngày quên cô, hắn luôn tự tạo cho mình bận rộn để bớt nhớ về cô, nhưng mà chỉ cần ngừng làm việc là hình ảnh của cô lại xuất hiện trong đầu anh. Anh rất muốn gặp lại cô để hỏi tại sao ra đi mà không nói lời nào, nhưng lâu nay vẫn chưa có cơ hội.

-“Cậu quá hiểu mình còn hỏi làm gì? Đời này mình có thể yêu Hàn Dương nữa thôi, mình tin không bao lâu cô ấy sẽ trở về.”- giọng nói của anh có chút ảm đạm.

-“Haizz, mình thật ghen tị với Hàn Dương khi có được tình yêu của cậu, vậy mà cô ta lại bỗng nhiên biến mất không để lại một câu. Tính cậu cố chấp không chịu yêu ai nữa, vì một cái cây mà bỏ cả khu rừng, đáng tiếc, đáng tiếc”- Triệu Phong thở dài.

-“ Không phải ai cũng thích phong lưu đào hoa như công tử Triệu Phong nhà ta, vì vậy đừng có lôi kéo tất cả mọi người thành một hạng người như anh.”

-“Cái gì mà lôi kéo?Chẳng lẽ đẹp trai là một cái tội? Các cô gái xinh đẹp tự tìm đến mà không hưởng thụ mới là cái tội. Ít ai có thể làm thầy tu nhiều năm như Lý tổng giám đốc, tại hạ xin hỏi thật, các hạ có phải mắc bệnh gì khó nói không?”- Triệu Phong chờ mong hỏi.

-“Ngậm cái miệng bẩn của cậu lại, nếu không thì đừng trách”- Tử Kỳ đe dọa.

-“Vâng, thưa Lý tổng”- hắn giả bộ sợ sệt.

-“Đang chuẩn bị tài liệu hợp tác với Hàn thị sao? Lần này có cố gắng nhân cơ hội dò la tin tức của Hàn Dương không?”

-“ Không biết!” – Tử Kỳ khốc khốc trả lời.

-“Haizz, vậy thì làm đi, bạn tốt đến thăm mà cũng không mời được ly nước, thật keo kiệt, tớ đi tìm mấy em xinh đẹp của tớ đây, bye”- Triệu Phong đứng lên rồi đi ra ngoài.

Nhìn theo Triệu Phong đi ra khỏi phòng, Tử Kỳ bỏ bút xuống, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt suy tư. Gần sáu năm chưa gặp được Hàn Dương, không biết bây giờ cô ấy ra sao? Chắc đã trở thanh một mỹ nhân khiến nhiều người say đắm. Một nụ cười chua xót hiện lên khuôn mặt của anh.

Bỗng dưng tiếng chuông điện thoại vang lên phá ngang dòng suy tư của anh.

-“Có chuyện gì?”

Điện thoại từ văn phòng thư kí chuyển sang.

-“Thưa tổng giám đốc, chiều này tập đoàn Hàn thị sẽ phái người sang đàm phán về dự án hợp tác mới, ba giờ chiều nay bọn họ sẽ đến tổng công ty chúng ta”- giọng cô thư kí nhỏ nhẹ mà nhanh nhẹn vang lên.

-“ Tôi đã biết”- Tử Kỳ trả lời sau đó dập máy tiếp tục cúi đầu vào xem dự án.

Tổng công ty tập đoàn Hàn thị.

Hàn Dương đã đi đến công ty để làm việc được gần nửa tháng, cô làm trợ lý đặc biệt cua tổng tài, mục đích chính là làm quen và tìm hiểu các công việc phải làm của tổng tài để sau này kế thừa công ty của ba. Hôm nay cô nhận được lệnh của tổng tài là phải phụ trách dự án hợp tác sản xuất loại mỹ phẩm mới với tập đoàn Lý thị. Tập đoàn Lý thị? Có khi nào cô gặp phải Lý Tử Kỳ không? Trong thâm tâm của cô hiện lên nhiều lo lắng, nhưng không thể làm gì khác là nhận lệnh, bởi vì trong khi làm việc không thể có thêm lý do cá nhân chen vào.

Đang trên đường xuống tầng trệt ăn cơm trưa thì có một người gọi Hàn Dương.

-“ Hàn trợ lý, chờ một chút”- Mạnh giám đốc vừa gọi vừa chạy đến bên nàng.

Mạnh Tân là giám đốc trẻ tuổi của Hàn thị, năm nay mới 29 tuổi, độc thân, chưa có người yêu, năng lực làm việc tốt, vì thế được công ty rất ưu ái, kể từ khi Hàn Dương vào làm việc, anh chàng hay tìm cách nói chuyện với nàng, Hàn Dương biết Mạnh Tân có tình cảm với nàng, nhưng nàng không thể đáp lại, chỉ có thể coi anh ta là đồng nghiệp.

-“ Có chuyện gì vậy Mạnh giám đốc?”- Hàn Dương quay đầu lại hỏi.

-“ Cô đang đi ăn phải không? Chúng ta củng đi được chứ?”- Mạnh Tân ngại ngùng hỏi.

Hàn Dương nở nụ cười đồng ý, hai người cùng đi vào nhà ăn của công ty.

Nhà ăn của công ty được phân ra làm hai, một bên là dành cho các nhân viên bình thường, một bên dành cho những người lãnh đạo cao cấp, hai người tiến vào nơi dành cho lãnh đạo ăn cơm.

-“ Có phải Hàn trợ lý chuẩn bị chiều nay sang Lý thị để tìm hiểu sơ qua về dự án hợp tác của hai bên phải không?” – Ngồi vào bàn ăn, Mạnh Tân tìm đề tài nói chuyện.

-“ Phải, đây là lần đầu tôi phụ trách một dự án lớn, cảm thấy hơi áp lực”- Hàn Dương đáp lại.

-“ Cô đừng lo, nếu có gì khó khăn, cứ gặp tôi, nếu giúp được tôi sẽ cố hết sức”

-“Vậy cám ơn anh trước”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.