Với Gia Tài Bạc Triệu, Tôi Cầm Kịch Bản Đoản Mệnh

Chương 142




Những điều này đều là những cảm ngộ và cũng là những đúc kết của Vân lão gia tử trong cả một đời tiếp xúc, giám định những món đồ châu báu, là sự bổ sung cho nội dung mà người xưa đã ghi chép lại trong cuốn sách này.

Cả đời ông đã gắn bó với ngành trang sức đá quý, kinh nghiệm phong phú, mỗi cảm ngộ mà ông ghi lại ở đây đều là những bài học quý giá cho người đời sau.

Vân Vy như như người đói khát giữa sa mạc gặp được nguồn nước ngọt quý giá mà đọc ngấu nghiến cả cuốn sách này,bổ sung vào tâm trí không ít những kiến thức quý giá, có ích cho việc cô đã quyết định đeo đuổi trong tương lai.

Cô xem qua đại khái một lượt cuốn sách,rồi mới cất gọn cuốn sách cổ vào trong y phục của mình.

Nhưng, thật ra những món đồ này, chưa chắc Trần Hải Minh và Trần Mỹ Tâm đã thèm để ý đến.

Ví như Trần Hải Minh, nếu ông ta mà cần sách cổ, thì sớm đã vào phòng ông ngoại mà lấy hết rồi.

Đối với Trần Hải Minh và Trần Mỹ Tâm, những món đồ này đều chẳng mấy quan trọng, thứ họ cần thì đơn giản hơn rất nhiều,ví như cổ phần và quyền lực của Vân gia, chứ họ không quan tâm mấy thứ phải động não như này.

Nhưng Vân Vy vừa hay lại hoàn toàn tương phản với bọn họ,thứ cô cần cô muốn là kiến thức, là trí tuệ vô cùng vô tận, những thứ này được lưu giữ trong trí não của cô, chẳng ai có thể tranh cướp được.

Cô dọn dẹp mọi đồ đạc trong thư phòng của ông gọn gàng rồi thì mới quay về phòng riêng.

Dì Dương đứng trước cửa:

- Đại tiểu thư, tiểu thư không sao chứ?

- Cháu không sao!

Vân Vy mỉm cười, nhẹ nhàng trả lời.

- Nghe nói con bé Trần Mỹ Tâm bị trận kinh hãi khiếp vía rồi, đáng đời, ai cho cô ta dám cướp đồ của lão gia tử. Đồ của Vân gia mà cô ta lại dám cướp sao? Lão gia tử hiển linh, dọa cô ta chết luôn đi càng tốt!

Dì Dương cười nói tiếp.

Vân Vy cũng không khỏi bật cười, dì Dương thật sự vẫn còn rất trẻ, mới ngoài 30 tuổi, nhưng những lúc này lại hệt như một trưởng bối của Vân Vy vậy, luôn lo sợ cô phải chịu uất ức.

Vân Vy cười nói với dì:

- Được rồi dì Dương, dì đi nghỉ đi, cháu cũng đi nghỉ đây.

Dì Dương mỉm cười mà lui xuống đi nghỉ ngơi, thấy Vân Vy lấy lại được chiếc nhẫn ngọc ấy, dì thật sự thấy rất vui, biết Vân Vy đã thật sự trưởng thành, rất nhiều việc cô đã đủ sức tự mình giải quyết, ứng phó, dù là ai cũng không thể ức hiếp cô được.

Vân Vy bước vào phòng,trong lòng đang thật sự thấy hưng phấn, cô mải mê nghĩ đến cuốn sách cổ khi nãy mình vừa tìm thấy.

Hiện tại, trong việc phân biệt châu báu cô vốn đã khá thành thục rồi,giờ có được cuốn sách cổ này thì chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh, cả cơ thể cô lẫn tâm trí đều nhẹ nhõm đến khó tả, tinh thần căng đầy sức sống, thật sự vô cùng thoải mái.

Vừa bước vào phòng,cô đã rơi ngày vào một vòng tay quen thuộc.

Cô bị Lục Chiến Đình ôm chặt, hơi ấm, mùi hương đặc trưng trên cơ thể hắn lập tức truyền vào mũi cô.

Vân Vy thụt thụt lưỡi, cô suýt chút nữa quên mất, Lục Chiến Đình vẫn đang ở đây, khi nãy Trần Mỹ Tâm bị dọa cho chết khiếp vậy thì có một phần lớn là công của hắn.

Cô còn chưa kịp nói gì thì đã bị Lục Chiến Đình ôm chặt, thật chặt vào lòng.

Trong lòng hắn đang rất giận, rõ ràng biết hắn vẫn còn trong phòng mà cô lại vẫn dừng lại ở nơi khác lâu vậy, không chút vội vàng về tìm gặp hắn.

Trong cái đầu nhỏ xinh này của cô luôn chất đầy nhiều việc và luôn xếp hắn ở vị trí sau cùng nhất, mỗi lần nghĩ tới điều đó là trong lòng Lục Chiến Đình lại có cảm giác vô cùng là khó chịu.

Nhưng, lúc này, khi ôm cô trong lòng, cảm nhận được cô tựa như một chú mèo thu lại nanh vuốt sắc nhọn mà nằm gọn trong vòng tay mình thì tâm trạng khó chịu ấy đã được vỗ về không ít.

Lục Đình Chiến cúi xuống, chuẩn xác mà hôn lên bờ môi mềm mại nhỏ xinh của cô, khẽ cắn một miếng để trừng phạt sự vô tâm của cô.

- Ui....

Bị cắn đau như vậy Vân Vy không khỏi kêu thành tiếng.

Nụ hôn của hắn dần chuyển sang nhẹ nhàng, dịu dàng, dày đặc quấn quýt nơi bờ môi xinh đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.