Với Gia Tài Bạc Triệu, Tôi Cầm Kịch Bản Đoản Mệnh

Chương 114




Giấc mộng lớn nhất của đời người chính là có thể thỏa sức tiêu dao.

Tần Lâu thường ngày đều không đợi Liễu Mộng Túy cùng về, thế nhưng chuyện hôm nay xảy ra, khiến cho hắn không những không muốn đợi y, lại còn có chút hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Thế nên, sắc mặt hắn rất rất rất là xấu, gặp ai cũng không thèm nhìn chứ đừng nói gì đến chào với hỏi, trở về phủ, liền cởi triều phục ra, xong nằm lăn ra giường mà hờn dỗi.

Nhắm mặt lại, trong đầu chợt hiện lên gương mặt cực kì đáng ghét của Liễu Mộng Túy, hừ lạnh một tiếng, tức giận đến độ y muốn đạp gãy cái giường luôn. Vừa mở mắt ra, đang định thực thi hành động kể trên thì gương mặt của Liễu Mộng Túy đã lù lù trước mắt.

Trừng mắt nhìn, vẻ mặt của Tần Lâu cứ như vừa nuốt vào họng một con ruồi bự vậy, giọng nói đương nhiên cũng chả có tí thiện ý nào:

“Ngươi tới làm gì??”

Liễu Mộng Túy không đáp. khóe mắt ẩn chứa ý cười nồng đậm:

“Muốn trút giận sao?”

Tần Lâu đang muốn hỏi hắn làm sao biết, ánh mắt Liễu Mộng Túy đã chạm tới hai bàn tay đang nắm chặt của y.

Tần Lâu lại trừng mắt, thế nhưng sau lại nhụt chí mà buông lỏng tay ra.

Liễu Mộng Túy là đệ nhất võ tướng của Tuyên Triều, Tần Lâu lại chỉ là một tên quan văn, nghĩ bằng đầu gối cũng biết là đánh không lại hắn rồi. Con người Tần Lâu a, chả có chỗ nào tốt, thế nhưng lại rất thức thời. Tiếp tục nằm xuống, y giả vờ nhắm hai mắt lại.

Hương vị quen thuộc tiến lại gần, y mở mắt ra tưởng hỏi, lại thấy được đôi mắt đẹp đến không nói thành lời của Liễu Mộng Túy, rất trong, rất sáng, tựa hồ vĩnh viễn mang theo ý cười trong đó.

Haiz, cái gương mặt hoàn mỹ cách mình gần như thế, đúng là mắng không nổi mà, thế nên, giọng nói của Tần Lâu lại hạ thấp vào phần:

“Làm gì?”

“Trưa rồi, ăn cơm đi, lát nữa hãy ngủ tiếp” Liễu Mộng Túy dỗ dành, rất ôn nhu.

Hắn lúc nào cũng rất ôn nhu, bộ dạng lại cực kì đẹp mặt, rất ung dung, thanh nhã, không giống mấy kẻ võ biền, nếu không phải là từ nhỏ Tần Lâu đã cùng hắn lớn lên, nhìn hắn luyện võ tới mòn con mắt, nói không chừng cũng sẽ hoài nghi hắn có phải thần tiên hạ phàm linh tinh gì đó không.

Có chút đói bụng, thế nhưng y không chịu nhượng bộ, xoay mặt qua chỗ khác:

“Sớm bị ngươi làm tức đến no rồi, không ăn!!”

“Thật không?”

Liễu Mộng Túy không chấp y, mỉm cười, Tần Lâu tuy rằng chỉ có thể liếc mắt nhìn nụ cười kia….. cũng không khỏi thất thần, gương mặt nhất thời nóng bừng lên.

Liễu Mộng Túy kéo tay y: “Đứng lên đi ăn đi, ta biết ngươi ghét nhất là đói mà.”

Ngữ khí so với lúc ban đầu còn ôn nhu hơn nhiều lắm, khiến cho Tần Lâu không cách nào chống đỡ được.

Cố tình đứng lên thật là chậm, Liễu Mộng Túy cũng không giận, cầm y phục thường ngày tới cho y thay, sau đó mới lôi kéo cái con người rất không cam tâm tình nguyện đó đi tới đại sảnh.

Trên bàn đã sớm bày đầy mấy món mà Tần Lâu thích ăn nhất, y vừa nhìn thấy đã mặt mày rạng rỡ, tức giận ban sáng đã bay đi phân nửa. Đang muốn vươn tay gắp một miếng xương heo, đã bị Liễu Mộng Túy ngăn lại.

“Đi rửa tay đi.” Vẻ mặt  Liễu Mộng Túy rất ôn hòa, khiến cho nha hoàn bưng thức ăn lên một phen tim đập chân run.

Tần Lâu liếc xéo hắn một cái, thế nhưng cũng hậm hực đi rửa tay, sau đó cầm lấy chiếc đũa, bắt đầu triển khai chiến dịch công kích bàn ăn.

Liễu Mộng Túy vẫn như cũ, cười rất ôn nhu, động tác gắp thức ăn cũng vô cũng tao nhã.

——————-

Tần Lâu và Liễu Mộng Túy là đồng hương, nói cho chính xác hơn một tí, thì là hàng xóm. Ngôi nhà nhỏ của hai gia đình đối diện với nhau, Tần Lâu nghe được thanh âm luyện kiếm của Liễu Mộng Túy, mà hắn cũng nghe được tiếng đọc sách lanh lảnh của Tần Lâu.

Khi đó hai người không có tí mâu thuẫn nào cả, còn tương đối thân thiết, bình thường cùng nhau chơi, cùng nhau đùa nghịch, cùng ăn cùng ngủ. Hai nhà cũng thân tới độ không khác người một nhà là mấy. Cả hai nhà đều chỉ có hai người bọn hắn là con một, sau này cũng cho bọn hắn nhận phụ mẫu của đối phương làm cha mẹ nuôi.

Mâu thuẫn bắt đầu, là từ hhi hai người bắt đầu tiến vào quan trường.

Năm ngoái, hai người cùng nhau lên kinh ứng thí, một văn một võ. Liễu Mộng Túy việc nhân nghĩa không nhường người khác, đoạt vị Trạng Nguyên, mà Tần Lâu chỉ chiếm được đệ Tam bảng.

Này cũng không tính toán làm gì, tốt xấu cũng là quan tứ phẩm, mặc dù thua chức quan tam phẩm của Liễu Mộng Túy một chút, thế nhưng cũng không đến nỗi khó coi cho lắm.

Thế nhưng sau này làm sao, mỗi lần vào triều Liễu Mộng Túy đều đứng đầu kia chiến tuyến mà công kích y, mà lần nào cũng thế, ý kiến của Liễu Mộng Túy rất hợp ý hoàng đế. Vì thế, hai người, một người cứ tằng tằng mà tiến, một kẻ thì trượt dốc không phanh.

Tần Lâu hiện tại, từ lúc bị giáng xuống thất phẩm, cũng không thể vào dự tảo triều nữa, chỉ có thể ru rú ở Văn Thư Viện, viết chữ hoặc sao chép mấy thứ linh tinh, còn Liễu Mộng Túy thì đã nghiễm nhiên đứng hàng nhất phẩm.

Nghĩ đến đây, miếng xương heo trong miệng Tần Lâu thoáng chốc không còn tư vị gì… Lý do một là do chuyện này làm y tức giận, thứ hai là do y ăn no rồi.

Liếc mắt nhìn sang, thấy Liễu Mộng Túy vẫn đang ung dung thong thả, y lại bắt đầu sinh khí.

“Vì sao lúc nào ngươi cũng nhằm vào ta?? Lúc nào cũng giúp cái tên yêu nghiệt kia!!!”

Yêu nghiệt trong miệng y chính là đệ nhất vương gia của Tuyên Triều, thân đệ của hoàng đệ. Dung mạo tuấn mỹ bất phàm, thế nhưng chỉ thích lông bông , ăn nói thì ngạo mạn xấc xược, thế nhưng trong đầu tri thức có thể sánh với từ học phú ngũ xa.

Liễu Mộng Túy biểu tình rất nghiêm túc: “Bởi vì hắn nói đúng!”

“Lẽ nào lần nào ta cũng nói sai chắc?” Thanh âm của y rất không phục, bởi vì đã ăn no mà càng thêm vang dội.

Liễu Mộng Túy mỉm cười: “Không phải là sai, chỉ là so với Vinh vương còn kém một chút.”

Tần Lâu lần thứ hai cao giọng: “Ta kém hắn?? Ta kém cái tên yêu nghiệt đó???”

Thanh âm phía sau chưa  kịp phát ra đã bị Liễu Mộng Túy che lại.

Nhìn hai trong mắt phẫn nộ của y, Liễu Mộng Túy nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Ngày mai chúng ta trở về thăm cha mẹ, được không?”

Giật tay hắn ra, trong mắt Tần Lâu, tức giận cũng phai đi không ít.

Liễu Mộng Túy luôn biết điểm yếu của y nằm ở chỗ nào.

“Trở về thế nào đây? Ngươi đã công thành danh toại, còn ta?” Tần Lâu chu miệng, vẻ mặt thất lạc vô cùng: “Vận làm quan cứ xuống dốc không ngừng, một hai năm nữa, có khi nào sẽ lưu lạc tới độ đi làm lính giữ thành không?”

“Không có chuyện đó đâu.” Trong thanh âm nhàn nhạt của Liễu Mộng Túy mang theo ý khẳng định chắc chắn vô cùng.

Tần Lâu không nghe ra điều đó, chỉ nghe thấy hàm ý châm chọc:

“Sẽ không sao? Ngươi đương nhiên là nói không sao rồi. Ngươi hiện tại bổng lộc hàng tháng đã là 500 lạng bạc ròng!! Còn bao nhiêu thưởng thêm thưởng nếm nữa, còn ta?? Ba mươi lượng!! Có khả năng gì hả?? Ngay cả một gian phòng để ở cũng mua không nổi.” Thế nên bây giờ vẫn phải ăn nhờ ở đậu nhà hắn.

Ánh mắt Liễu Mộng Túy đột ngột trở nên chuyên chúL “Ngươi muốn mua phòng ở?”

Tần Lâu cắn răng: “Đương nhiên, nếu không chẳng lẽ ở với ngươi đến già sao?”

Liễu Mộng Túy nhất thời trầm giọng: “Ngươi không muốn ở cùng ta?”

“Ta muốn đón cha mẹ tới đây…”

Lập tức cắt lời: “Chỗ này dù đón cha mẹ nuôi đến vẫn còn thừa.”

“Nhưng chúng ta sau này còn phải lấy vợ ni?” Tần Lâu nói.

Lấy vợ?

Đôi mắt Liễu Mộng Túy nhất thời híp lại. Xem ra bổng lộc của y vẫn còn nhiều lắm, ngày mai phải cùng hoàng thượng nói vài câu mới được.

Tần Lâu nhìn hắn lâm vào trầm tư, hiếu kì vươn người qua: “Làm sao thế? Không phải ngươi muốn lông bông cả đời đó chứ?”

Mỉm cười, Liễu Mộng Túy ổn định tâm trạng của mình: “Ngày mai chúng ta trở về nhà.”

Cau mày, Tần Lâu bất đắc dĩ nói: “Ngày mai còn phải làm việc. Huống hồ ngươi còn phải thượng triều nữa?”

“Ta xin nghỉ về thăm người thân.”

“Còn ta?”

“Ta giúp ngươi xin.”

Hầu như là nhảy chồm lên ôm lấy cổ Liễu Mộng Túy, Tần Lâu vẻ mặt tràn ngập ý cười: “Chúng ta cũng đã nửa năm không về, cũng nên mang cái gì đó hen? Đi, chúng ta đi mua sắm một chút.”

Gật đầu, “Hảo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.