Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng

Chương 6




Tô Trọng Khuê cúi đầu không dám nói lời nào, lão thái gia suy nghĩ, hỏi:

- Ngoài ra, ngươi hoàn toàn không biết gì cả?

Tô Trọng Khuê do dự một chút, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, đôi mày nhướng lên, ngẩng đầu nói:

- Đúng rồi, lão thái gia, chất nhi nghĩ tới, mặc dù mọi người chen chúc, lúc ấy không thấy rõ tình hình thế nào, nhưng chất nhi nghe được dường như có người đang khóc bên trong.

- Khóc?

Trong mắt lão thái gia lộ vẻ nghi hoặc.

Tô Trọng Ngạn lập tức hỏi:

- Thập Nhất, vậy con có biết là ai đang khóc không? Vì sao lại khóc?

Gã ngạc nhiên hỏi:

- Thần miếu xưa nay không cho người rảnh rỗi tới gần, Mã Tiên Cô kia lại hàng năm khó ra ngoài một lần, sao lúc này lại có người chạy đến thần miếu khóc lóc?

Tô Trọng Khuê lắc đầu nói:

- Không hề rõ ràng, tiếng khóc rất lớn, dường như có người chết.

Lão thái gia dựa vào ghế, như có suy nghĩ, hơi trầm ngâm, cuối cùng nói:

- Thập Nhất, bây giờ con tranh thủ thời gian dẫn theo mấy người đi qua, không cần đến gần, họ nhiều người như vậy, thật sự muốn làm chuyện gì, chẳng mấy chốc sẽ rõ ràng, các con không cần xung đột với họ, nhìn xem họ rốt cuộc muốn làm cái gì… !

Tô Trọng Khuê lập tức nói:

- Giờ chất nhi sẽ đi.

Gã vội vàng lui ra.

Tô Trọng Ngạn đợi đến lúc Tô Trọng Khuê rời đi, lúc này mới hỏi:

- Phụ thân, có phải cảm thấy đám người Mã Tiên Cô muốn gây ồn ào cái gì?

Lão thái gia vuốt râu gật đầu nói:

- Mã Tiên Cô này giả thần giả quỷ, nhưng lại rất nổi tiếng ở Sóc Tuyền, có không ít tín đồ. Xưa nay ả làm việc ít xuất hiện, xem ra lần này muốn gây ồn ào gì rồi. Chúc Thanh Diệp cũng không phải người lương thiện, lưu manh Việt Châu đều có liên quan với hắn, hắn mở võ quán, môn hạ đệ tử cũng không ít, đều là vô lại chơi bời lêu lổng, hai đám người này liên kết với nhau, tuyệt đối sẽ không ngẫu nhiên…

Lão như có suy nghĩ, trầm ngâm một lát, thần sắc ngưng trọng nói:

- Lão phu chỉ sợ có người mưu đồ làm chuyện gì đó sau lưng.

Tô Trọng Ngạn nhích tới gần, thấp giọng nói:

- Phụ thân, có phải cảm thấy, đám người này ở chung một chỗ, có… có liên quan tới Tổng đốc đại nhân hay không?

Lão thái gia quay đầu nhìn Tô Trọng Ngạn một cái, trong mắt lộ vẻ tán thưởng, nói:

- Đầu óc con cũng không đần. Tổng đốc đại nhân đến hôm trước, hôm qua khiến đám người Đông Phương Tín ngậm bồ hòn im lặng không nói gì ở pháp trường, chịu thiệt thòi lớn. Đông Phương Tín kia là người có thù tất báo, xuất thân quân nhân, không để thù qua đêm… Nghe nói Chúc Thanh Diệp mấy lần đến nhà bái phỏng Đông Phương Tín, không cần nhiều lời, đó là muốn tìm Đông Phương Tín làm chỗ dựa… !

Tô Trọng Ngạn cười lạnh nói:

- Đám lưu manh, sợ rằng Đông Phương Tín cũng chướng mắt.

- Đông Phương Tín đương nhiên không nhìn trúng hắn, chẳng lại cũng không có nghĩa hắn không có tác dụng với Đông Phương Tín.

Lão thái gia chậm rãi nói:

- Chúc Thanh Diệp là hiệp khách nổi danh ở Việt Châu, nói dễ nghe là hiệp khách, nói khó nghe chính là thủ lĩnh vô lại. Đám lưu manh đều cho hắn mấy phần mặt mũi, những nhân vật trộm đạo ở thành Sóc Tuyền này, không ai không có quan hệ với hắn, chính sự không làm được, thế nhưng việc mờ ám, Chúc Thanh Diệp lại lão luyện.

- Ý của phụ thân là nói, Đông Phương Tín che chở Chúc Thanh Diệp, là vì làm một số việc mờ ám?

Khóe miệng lão thái gia nở nụ cười lạnh:

- Ai nói không phải? Chính con cũng không nhìn xem, đám người Cao Liêm kia ép mua đất đai cửa hàng tại Việt Châu, mặc dù đám người Đông Phương Tín đỡ lưng ở phía sau, nhưng Đông Phương Tín cũng không phái người giúp đỡ đám người Cao Liêm ngoài sáng, cho dù là mua đất hay là ép bán cửa hàng, đám người Chúc Thanh Diệp này đều làm rất tốt, lần trước không phải mấy tên thuộc hạ của Chúc Thanh Diệp cứng rắn chiếm cửa hiệu mặt tiền của Lý chưởng quỹ, buộc Lý chưởng quỹ bán cửa hàng sao? Đông Phương Tín tuy rằng bá đạo, thế nhưng dù sao cũng là quan binh, cũng không quá mức làm càn, chuyện quan binh không tiện làm, giao cho Chúc Thanh Diệp, chẳng lẽ không phải vừa vặn?

Tô Trọng Ngạn hiểu được, cau mày nói:

- Phụ thân, theo như lời ngài nói, lần này Chúc Diệp Thanh bị Đông Phương Tín sai sử?

Lão thái gia dựa trên ghế lớn gỗ lim, nói:

- Hiện giờ lão phu cũng không thể xác định, nhưng nếu như quả thực là Đông Phương Tín sai khiến sau lưng, như vậy lần này nhất định là muốn xông tới chỗ Tổng đốc đại nhân.

- Nhưng bọn họ có thể làm được gì?

Tô Trọng Ngạn hoài nghi nói:

- Chẳng lẽ họ còn dám tới phủ Tổng đốc gây sự sao? Sở Tổng đốc sát phạt quyết đoán, mặc dù trẻ tuổi, cũng không phải người lương thiện. Mặc dù Chúc Thanh Diệp càn rỡ, thế nhưng dù cho có Đông Phương Tín đỡ lưng, hắn quả thực dám đi chọc Tổng đốc? Bên người Tổng đốc có hai trăm Hộ vệ quân, đây là tinh binh lựa chọn ra từ trong Cận Vệ Quân hoàng gia, lấy một chọi mười, đám thuộc hạ vô lại của Chúc Thanh Diệp kia, còn chưa đủ Hộ vệ quân nhét kẽ răng.

- Nếu như vô cớ xuất binh, dù cho Chúc Thanh Diệp thêm mười lá gan nữa, Chúc Thanh Diệp cũng không dám làm gì trên đầu Tổng đốc đại nhân.

Lão thái gia như có suy nghĩ:

- Nếu như họ thật sự muốn đi gây sự, đương nhiên phải cớ danh, hơn nữa… !

Nói tới đây, lão không lập tức nói tiếp, trong miệng lẩm bẩm:

- Mã Tiên Cô… Chúc Thanh Diệp… Mã Tiên Cô… !

Hai hàng lông mày xiết chặt, dường như lão nghĩ tới cái gì, thần sắc càng thêm ngưng trọng:

- Chẳng lẽ… chẳng lẽ họ chuẩn bị… !

Tô Trọng Ngạn vội hỏi:

- Phụ thân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Lão thái gia vịn ghế đứng dậy nói:

- Bây giờ con nhanh chóng tới phủ Tiền bá phụ, mặt khác phái người tới Phó gia và Hồng gia, nói cho họ biết, có người muốn tới phủ Tổng đốc gây sự, con bảo mấy nhà bọn họ triệu tập nhân thủ, cùng đi tới phủ Tổng đốc… !

Lão vẫy tay nhận lấy quải trượng trong tay tiểu nha đầu bên cạnh, vội vã đi ra ngoài cửa:

- Bảo mọi người tập trung lại, chúng ta chuẩn bị tới phủ Tổng đốc.

Nhất thời Tô Trọng Ngạn vẫn không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vốn định hỏi lại, lão thái gia thấy Tô Trọng Ngạn còn đứng phía sau, cả giận nói:

- Còn không mau đi.

Tô Trọng Ngạn vô cùng sợ hãi lão thái gia, nào dám nhiều lời, vội vàng triệu tập nhân thủ, nhưng trong lòng lại buồn bực, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Lúc chân trời xuất hiện ánh rạng đông, ở Tô gia đã tụ tập gần trăm nhân thủ, ngoại trừ con cháu Tô gia, còn có tôi tớ trong nhà, mọi người tuân theo phân phó của lão thái gia, muốn đi tới phủ Tổng đốc, nhưng trong nhất thời ai cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chẳng qua lão thái gia giống như Hoàng đế tại Tô gia, lão đã hạ lệnh, ai dám cãi lời. Đây chỉ là nhân thủ của đám người Tô gia, còn nhân thủ phân tán các nơi, trong nhất thời không tập trung được, rời phủ, hơn trăm người tiếng thẳng tới phủ Tổng đốc dưới sự dẫn dắt của lão thái gia.

Lão thái gia tuổi tác đã cao, con đường từ Tô phủ tới phủ Tổng đốc quả thực không gần, thành Sóc Tuyền này là thành lớn nhất Tây Bắc, diện tích khổng lồ, bốn khu thành đều không nhỏ, từ khu nhà Tô phủ tới phủ Tổng đốc, cho dù đi nhanh cũng phải hơn một canh giờ. Lão thái gia đành ngồi xe ngựa, con cháu và tôi tớ trong nhà thì theo phía sau xe ngựa, dồn dập tiến tới phía trước.

Qua hai con phố, phía trước có mấy người, đúng là Tô Trọng Khuê được lão thái gia phái ra, trông thấy xe ngựa, gã đương nhiên nhận ra, vội vàng tiếng tới. Sau khi xe ngựa dừng lại, Tô Trọng Ngạn liền tiếng tới nói:

- Lão thái gia, họ quả nhiên có âm mưu, Mã Tiên Cô kia đã dùng rắn thần dẫn đường rồi.

- Rắn thần dẫn đường?

Lão thái gia hơi biến sắc:

- Ả lại dùng chiêu cũ.

- Họ đã tập trung ba bốn trăm người, rắn thần dẫn đường, đoàn người đang theo rắn thần tiến về phía trước.

Tô Trọng Khuê thở hổn hển nói:

- Con thấy phương hướng kia, dường như là tới phủ Tổng đốc… Hơn nữa chất nhi thấy rõ ràng, đúng là người chết, dùng cáng nâng năm sáu thi thể… !

Khóe mắt lão thái gia run rẩy, vẫy tay để Tô Trọng Khuê tới gần, thấp giọng phân phó:

- Bây giờ con cưỡi khoái mã, nhanh chóng tới phủ Tổng đốc, gặp mặt Tổng đốc đại nhân, cứ nói như vậy cho Tổng đốc… !

Lão nói nhỏ bên tai.

Lúc này phủ Tổng đốc vẫn yên tĩnh, ánh nắng ban mai chiếu xuống phủ Tổng đốc. Hôm qua phủ Tổng đốc được đội hộ vệ Cận Vệ Quân và đám tiểu nhị bảy họ Tây Quan cùng thu dọn, hôm nay cũng đã ra dáng. Hai con sư tử bằng đá bị hỏng trước cửa đã bị khiêng đi, đổi lại hai con sư tử bằng đá mới, giương nanh múa vuốt, uy phong lẫm lẫm. Một số nơi không trọn vẹn trong phủ, cũng đã tìm thợ đá tranh thủ thời gian tu bổ, còn lan can cửa sổ vân vân, vẫn cần một thời gian sửa chữa.

Sở Hoan đương nhiên sẽ không tốn sức những chuyện này, những chuyện này tạm thời do Tôn Tử Không toàn quyền phụ trách. Đỗ Phụ Công sẽ không quản lý những việc vặt này, Tố Nương còn đang dưỡng bệnh, Lang Oa Tử ngoại trừ tập bắn tên, phân nửa là ở chỗ của mình không ra khỏi cửa, mà Cừu đại hiệp lại đặt tâm tư ở luyện đao, gã mấy lần đàm luận ưu khuyết điểm của đao pháp Trung Nguyên và đao pháp Tây Vực với Sở Hoan, Cừu đại hiệp có lòng muốn rút tinh hoa hai loại đao pháp kết hợp với nhau, sáng tạo ra một đap pháp mới uy lực mạnh mẽ.

Mặc dù đây là một con đường vô cùng gian nan, nhưng là một con đường rất có tiền đồ, Cừu đại hiệp vừa nghĩ tới một ngày kia bản thân gã có thể sáng tạo ra đao pháp chưa từng có, nhiệt huyết dâng trào, cho nên nếu như Sở Hoan không có chuyện gì gọi tới, Cừu đại hiệp đặt toàn bộ tinh lực sáng tạo đao pháp mới.

Cừu đại hiệp luyện đao lúc sáng sớm, Sở Tổng đốc còn đang nằm trên giường.

Đối với Sở đại Tổng đốc mà nói, hôm qua là một ngày kinh tâm động phách, ngày đầu tiên đi tới thành Sóc Tuyền, chẳng những giao phong lần đầu với Đông Phương Tín đại biểu Chu đảng bằng tốc độ ánh sáng, càng khiến hắn khiếp sợ là, Lâm Đại Nhi dĩ nhiên có thai, thu xếp công việc trong viện của Lâm Đại Nhi một buổi, lúc tờ mờ sáng Sở đại Tổng đốc này mới trở lại phòng mình dưới sự thúc giục của Lâm cô nương.

Tố Nương dưỡng bệnh, không thể cùng phòng, chỗ Lâm cô nương càng không thể nào, cho nên Sở đại Tổng đốc trở lại phòng mình. Từ sau khi xuất phát khỏi kinh thành, trên thực tế Sở Hoan quả thực chưa từng nghỉ ngơi tốt, tinh thần vẫn luôn căng cứng. Đêm qua biết được mình có con trong lòng hưng phấn khó mà nói hết, vốn hắn cho rằng bản thân chắc chắn không ngủ được, chẳng qua sau khi trở lại phòng luyện Long Tượng Kinh một lần, có lẽ tinh thần thực sự buông lỏng, Sở Hoan dĩ nhiên mơ màng ngủ.

Vốn ngủ rất say, nếu như không phải Tôn Tử Không đánh thức, có lẽ Sở Hoan sẽ ngủ thêm mấy canh giờ cũng không tỉnh lại. Tôn Tử Không quấy rầy giấc ngủ của Sở Hoan, đánh thức hắn khỏi giấc ngủ ngọt ngào, đương nhiên bởi vì có chuyện khẩn cấp, nếu không có đánh chết gã cũng không dám gọi Sở Hoan đang ngủ say tỉnh lại, mà chuyện khẩn cấp chính là Tô Trọng Khuê do Tô lão thái gia phái tới.

Lúc Tô Trọng Khuê trông thấy Sở Hoan, vẫn thở hồng hộc, thân thể của gã vốn béo, cho nên dễ mệt mỏi. Sở Hoan biết được là người Tô lão thái gia phái tới, đương nhiên sẽ không khinh thị, biết là việc gấp, cũng không chờ rửa mặt sạch sẽ, liền để Tô Trọng Khuê tới gặp. Tô Trọng Khuê trông thấy Sở Hoan, cũng không quanh co lòng vòng, dựa theo Tô lão thái gia nhắn nhủ, nói từ đầu chí cuối cho Sở Hoan.

Mặc dù Sở Hoan nghe rõ ràng xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn hơi nghi hoặc hỏi:

- Mã Tiên Cô kia là người ra sao? Thần miếu là chuyện gì? Ngươi nói rắn thần dẫn đường lại giải thích thế nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.