Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng

Chương 50




Sở Hoan vừa nói xong, tất cả mọi người bao gồm cả Cao công tử đều ngẩn người một chút. Mấy người quay sang nhìn nhau. Lập tức, vị Cao công tử kia cười lên ha hả đầu tiên. Những người khác cũng cười theo hắn. Một tên tùy tùng đã khoác tay lên vai Sở Hoan, đến gần bên tai hắn, hỏi:

- Ranh con, ngươi vừa mới nói gì? Gia nghe không rõ, nói lại một lần nữa cho gia nghe coi.

Sở Hoan thở dài một tiếng, nói:

- Lỗ tai của các vị đều không dùng được sao? Vậy ta đây sẽ nói thêm lần nữa. Giữa ban ngày ban mặt mà đối xử với một người phụ nữ như vậy thật không phải chuyện vẻ vang gì. Chuyện dừng ở đây thôi. Các ngươi đi ra ngoài đi. Bây giờ các ngươi đã nghe rõ chưa?

- Ta nhổ vào.

Tên tùy tùng kia không thèm nói thêm, vung nắm đấm lên, hung hăng đánh xuống đầu Sở Hoan.

Tất nhiên, nắm đấm của hắn chưa rơi xuống đầu Sở Hoan, đã nghe thấy một tiếng "Úi". Tên ra tay này phải gập người lại, kêu lên thảm thiết, cả người quỳ xuống dưới.

Bên cạnh có người nhìn thấy rõ ràng, trong tích tắc tên tùy tùng kia ra quyền, Sở Hoan đã đá chân ra. Tốc độ của hắn nhanh chóng, gọn gàng linh hoạt, đá vào đầu gối của tên tùy tùng kia. Một cước này chẳng những gọn gàng linh hoạt mà còn rất hung ác, nháy mắt đã đá cho đầu gối của tên tùy tùng lõm xuống, xương bánh chè phát ra tiếng xương bị vỡ vụn, kêu lên răng rắc.

Người tùy tùng này liền ngã xuống đất, ôm đầu gối, không ngừng rú lên.

Cao công tử sợ hãi, kêu lên một tiếng, mặt liền biến sắc, lập tức lui về phía sau, kinh hãi nói:

- Tên ranh con được lắm. Đánh gãy chân hắn cho ta.

Mấy tên tùy tùng lao lên như lang hổ. Bà chủ kia sớm đã kinh sợ, trốn sang bên cạnh. Sở Hoan vẫn ngồi ngay ngắn, bình tĩnh trên ghế. Tên tùy tùng xông lên đầu tiên đã đánh tới ngực Sở Hoan. Khi hắn còn chưa đụng được vạt áo Sở Hoan, Sở Hoan ra tay sau nhưng đòn tới trước, bắt lấy cổ tay của tên tùy tùng. Tiếp đó, không đợi hắn kịp phản ứng, tay kia của Sở Hoan đã cầm vò rượu lên, đập mạnh vào đầu tên tùy tùng không chút do dự . Ngay lập tức, rượu cùng máu xen lẫn một chỗ, chảy tràn trên trán hắn.

Sở Hoan lại giơ chân lên, hung hăng đá một phát vào bụng tên tùy tùng. Cả người tên này liền lui lại phía sau, đâm vào người tên đồng bọn đằng sau. Cả hai lập tức cùng ngã xuống đất.

Tên tùy tùng bên cạnh thấy Sở Hoan ra tay rất nhanh, thuận tay vớ lấy một băng ghế dài, đập mạnh vào đầu Sở Hoan. Đúng lúc này, Sở Hoan đã cầm một chồng thức ăn trên bàn, ném vào mặt tên này. Thức ăn rơi trên mặt tên này vẫn còn nóng khiến cho tên này kêu lên thảm thiết, mặt mũi tràn đầy dầu ăn. Trong lúc nhất thời, khi hắn còn chưa nhìn rõ tình huống, Sở Hoan đã vươn tay túm lấy ghế dài, kéo mạnh một phát. Người nọ liền buông tay. Sở Hoan cầm ghế dài, thuận tiện vung ra, quét trúng hai tên tùy tùng vừa chạy tới, khiến chúng lại cùng nhau bị ngã xuống đất.

Chỉ trong chớp mắt, trong năm tên tùy tùng của Cao công tử đã có tới bốn tên ngã trên mặt đất, tên còn lại thì bị dính đầy dầu nóng trên mặt, đang dốc sức liều mạng lấy tay áo lau dầu mỡ trên mặt.

Cao công tử nghẹn họng, nhìn trân trối, há to miệng, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ.

Hắn thấy tình thế không ổn, lập tức quay người muốn chạy trốn. Sở Hoan liền thở dài, nói:

- Chờ một chút.

Chân tên Cao công tử kia như nhũn ra, không dám chạy trốn nữa, xoay người lại, gióng nói run run:

- Vâng… hảo hán, là chúng ta… là chúng ta không tốt. Ngài đại nhân độ lượng…

- Ta có độ lượng hay không cũng không liên quan.

Sở Hoan lắc đầu, chỉ vào đống bừa bộn đầy đất trong quán cơm, nói:

- Ngươi hỏi bà chủ xem nàng có độ lượng hay không? Nàng buôn bán nhỏ. Tổn thất lần này chắc không ít. Chúng ta làm việc, cũng nên nói đạo lý. Là các ngươi gây chuyện trước nên Cao công tử ngươi cũng nên bồi thường những tổn thất này một chút, ngươi nói có phải hay không?

- Vâng vâng vâng…

Trong lòng Cao công tử sợ hãi, run run móc túi tiền từ trong lồng ngực ra, không quản trong đó có bao nhiêu, để nó lên mặt bàn:

- Cái này… đây đều là bồi thường. Hảo hán, ta… ta có thể đi được chưa?

Sở Hoan xua xua tay. Cao công tử không thèm để ý đến tùy tùng, vội vàng chạy đi giống như có ác quỷ đuổi theo đằng sau vậy. Mấy tên tùy tùng kia cũng bắt đầu cố gắng đứng lên, nối đuôi nhau chạy trốn.

Bà chủ cũng không nhìn Sở Hoan, đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy túi tiền mà Cao công tử để lại, lấy tay lắc lắc, lập tức lộ ra nụ cười quyến rũ, rồi ra lệnh cho tiểu nhị đang trốn ở nơi hẻo lánh:

- Nhanh đi thu dọn một chút.

Sau đó nàng mới quay người lại, nhìn về phía Sở Hoan, cười ngọt ngào:

- Sở đại nhân, cảm ơn ngài đã giúp ta giải vây. Khiến cho ngài không ăn được, rất xin lỗi ngài, hay là tôi làm thêm mấy món thức ăn ngon và thêm mấy bình rượu cho ngài được không?

Sở Hoan đứng dậy, sửa sang lại quần áo, nói:

- Đúng là không ăn được. Làm mấy món ăn ngon đền bù tổn thất cũng không phải không được.

Hắn nhìn lướt qua bốn phía, lắc đầu nói:

- Ở đây đã loạn thành như thế này, ta làm gì còn tâm tình ăn uống nữa.

- Sở đại nhân có ơn giải cứu, tất nhiên không thể khiến ngài thiệt thòi.

Bà chủ cười nũng nịu:

- Phòng sau đây lịch sự, tao nhã, u tĩnh nhiều, chỉ là…

Nàng than nhẹ một tiếng, buồn bã nói:

- Chồng của ta đi ra ngoài rồi, đằng sau không có người khác, nếu như… Nếu ta tùy tiện dẫn một người đàn ông vào phòng sau thì khi hắn trở về gặp được, chỉ sợ khi đó sẽ không nói rõ được.

- Ta lại cảm thấy bà chủ Ngọc chưa bao giờ sợ Hổ Phích Lịch.

Sở Hoan bình tĩnh tự nhiên nói:

- Bà chủ Ngọc đã từng nói, ta và ngươi là cố nhân, quen biết từ phủ Vân Sơn, đến kinh thành còn có thể ở cùng một chỗ. Hôm nay tại Tây Bắc, chúng ta còn có duyên gặp nhau lần nữa. Tha hương gặp được người quen cũ, chỉ tự ôn chuyện, ta tin Hổ Phích Lịch cũng sẽ không nói nhiều cái gì?

Nụ cười trên mặt người phụ nữ kia càng thêm vũ mị, bắt đầu nũng nịu cười, khuôn mặt được trang điểm xinh đẹp, bộ ngực sữa đầy đặn kia cũng phập phồng theo tiếng cười của bà chủ:

- Tiểu Trịnh, ngươi đi chuẩn bị trước, bảo nhà bếp làm mấy món ăn ngon, rồi lấy thêm hai bình rượu, đưa vào phòng đằng sau.

Sau đó, nàng đi qua, vén rèm lên, ném mị nhãn về phía Sở Hoan, dịu dàng nói:

- Sở đại nhân, mời.

Sở Hoan cũng không khách khí, chắp hai tay sau lưng, bước thẳng qua rèm. Khi hắn đi qua bên người bà chủ, mùi hương xông vào mũi. Bà chủ buông rèm, dẫn đường ở phía trước, dẫn Sở Hoan đến một căn phòng ở đằng sau, mở cửa phòng ra, mời Sở Hoan đi vào bên trong. Tuy bên trong bày biện đơn giản nhưng rất sạch sẽ và thanh tịnh. Sở Hoan chắp hai tay sau lưng, đi vào phòng. Bà chủ cũng đi theo vào trong. Sở Hoan không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói:

- Đóng cửa.

Bà chủ tựa trên cánh cửa, hai tay khoanh trước ngực, cười nói:

- Ơ, Sở đại nhân đây là muốn làm gì nha? Ngài chỉ là giúp ta giải vây, chẳng lẽ muốn ta lấy thân báo đáp sao? Bây giờ đang là ban ngày ban mặt… nếu Sở đại nhân thật sự muốn ta báo đáp, cũng không thể chọn… không thể chọn đúng lúc này nha.

Giọng nói nàng kiều mị, lộ rõ sự lẳng lơ.

Sở Hoan lặp lại một câu:

- Đóng cửa.

Bà chủ thở dài, đóng cửa lại, lúc này mới u oán nói:

- Sở đại nhân, cửa đã đóng, cho dù chúng ta không làm gì, cũng không thể nói rõ rồi. Nếu như…nếu như hắn thật sự trở về lúc này, chỉ sợ hắn sẽ nghĩ chúng ta thành… aiz…

- Thành cái gì?

- Ngài cứ nói đi.

Bà chủ khẽ cười, nói:

- Một người đàn ông và một người phụ nữ ở chung trong một căn phòng, phòng còn đóng cửa. Ngài nói xem, không biết người khác sẽ nghĩ như thế nào?

Sở Hoan chậm rãi xoay người lại, ngưng mắt nhìn người phụ nữ có dáng người nóng bỏng trước mắt, nhíu lại lông mày, hỏi:

- Ngọc Hồng Trang, ta rất muốn biết rốt cuộc thì ngươi đang giở trò quỷ gì?

- Sở đại nhân, có thể ta nghe không hiểu lời này của ngài rồi.

Ngọc Hồng Trang vặn vẹo vòng eo, đi đến ngồi xuống một cái ghế ở bên cạnh. Tư thế ngồi của nàng cũng rất ưu nhã, mở to hai mắt, hàng lông mi dài chớp động:

- Chẳng lẽ ta làm kinh doanh tại Sóc Tuyền cũng là phạm pháp sao?

- Không phạm pháp.

Sở Hoan kéo một cái ghế ra, ngồi đối diện với Ngọc Hồng Trang:

- Hổ Phích Lịch tất nhiên không phải chồng của ngươi. Hắn chỉ là kẻ giả mạo để che giấu tai mắt người khác. Bà chủ Ngọc ngươi xinh đẹp nên sao có thể vừa ý với Hổ Phích Lịch được.

- Ơ, lời này của Sở đại nhân cũng không thể nói lung tung.

Ngọc Hồng Trang cười nũng nịu:

- Ngài có chứng cứ gì nói hắn không phải đàn ông của ta? Nếu hắn nghe được thì chắc chắn sẽ liều mạng với ngài đấy. Ngài khen ta xinh đẹp khiến trong lòng ta rất vui. Nhưng chẳng lẽ ta không thể yêu thích người như Hổ Phích Lịch được sao? Cũng giống như đàn ông các ngài vậy, có người thích phụ nữ gầy một chút, lại có người thích phụ nữ béo một chút. Có câu nói rất hay, trong mắt người tình hóa Tây Thi. Chẳng lẽ phụ nữ lại không thể có lựa chọn của mình sao? Ta chính là thích người đàn ông cường tráng như Hổ Phích Lịch vậy, có gì không được chứ?

Sở Hoan nhìn chằm chằm Ngọc Hồng Trang, không nói lời nào.

Không thể không thừa nhận Ngọc Hồng Trang có thể khiến cho bất kỳ người đàn ông nào sinh ra xúc động thân thể nguyên thủy nhất. Nụ cười quyến rũ của nàng có thể ăn mòn ý chí của đại đa số đàn ông. Nhưng một người phụ nữ cho họ cảm giác tốt đẹp ấy lại khiến Sở Hoan hoài nghi rất nhiều về thân phận của nàng.

Lúc tại phủ Vân Sơn, Ngọc Hồng Trang cùng Hổ Phích Lịch mở một sòng bạc. Khi đó, Sở Hoan chỉ nghĩ bọn họ là những kẻ lưu manh bình thường.

Nhưng về sau, khi Sở Hoan đã ổn định bước chân ở kinh thành và đón người nhà đến kinh thành, Ngọc Hồng Trang cũng đi theo tới kinh thành và còn mở một cửa hàng thêu ở kinh thành.

Lúc đó, trong lòng Sở Hoan cũng đã có hoài nghi. Mãi cho đến lần Sở Hoan đứng trên tường thành, thấy được thân ảnh quen thuộc trong đám người, mới biết thân phận của Ngọc Hồng Trang tuyệt đối không đơn giản.

Sau khi vạch trần bà đồng Mã, Sở Hoan nhìn xuống dưới thành. Tuy đám người rất đông nhưng hắn lại vẫn nhìn thấy Ngọc Hồng Trang xen lẫn trong đám người đó. Khi đó hắn cũng không dám khẳng định chắc chắn nhưng thân ảnh đó quá đỗi quen thuộc, nên hắn mới phái Cừu Như Huyết đi tìm hiểu tung tích của Ngọc Hồng Trang. Hiệu suất làm việc của Cừu Như Huyết không kém, không lâu sau đã tìm được nơi ở của Ngọc Hồng Trang. Thậm chí, dưới sự sắp đặt của Sở Hoan, hắn đã âm thầm giám thị tiệm cơm này trong mấy ngày. Mãi cho đến hôm nay, Sở Hoan mới bớt thời gian tự mình tới đây.

Từ Vân Sơn đến kinh thành, từ kinh thành đến Tây Bắc, Ngọc Hồng Trang như hình với bóng khiến cho Sở Hoan cảm giác được tám chín phần Ngọc Hồng Trang là đi theo mình.

- Ta không muốn nói nhảm nhiều.

Sở Hoan nhìn chằm chằm vào đôi mắt vũ mị của Ngọc Hồng Trang.

- Rốt cuộc các ngươi là ai? Vì sao luôn đi theo bổn quan?

- A, Sở đại nhân là muốn dùng thân phận quan lớn nói chuyện với ta sao?

Ngọc Hồng Trang thay đổi tư thế, nghiêng người đối với Sở Hoan. Nhìn nghiên, dáng người Ngọc Hồng Trang càng thêm nổi bật. Đôi ngọc phong đứng vững như ngọn núi cao, bờ mông được váy dài bao lấy. Bởi vì tư thế ngồi khiến cho bờ mông của nàng được phác họa càng thêm xinh đẹp:

- Sở đại nhân vừa nói chúng ta là cố nhân phải không? Nếu là cố nhân gặp nhau thì sao phải bày ra quan uy chứ?

- Đạo lý rất đơn giản. Bản đốc muốn ngươi rõ ràng, nếu vị cố nhân như ngươi không nói lời nói thật thì với thân phận hiện tại của bản đốc mà muốn trục xuất các ngươi ra khỏi Tây Quan không phải là chuyện khó.

Sở Hoan chậm rãi nói:

- Các ngươi đã đến Sóc Tuyền, chắc sẽ không muốn bị trục xuất nhanh như vậy chứ? Các ngươi nói thật mới có lợi.

Hắn tiến lên hai bước, đến gần Ngọc Hồng Trang không ít. Hắn hơi nghiêng về phía trước, gần sát với khuôn mặt diễm lệ vũ mị của Ngọc Hồng Trang:

- Bản đốc hỏi lại ngươi một lần nữa. Rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao muốn đi theo bản đốc? Rốt cục các ngươi có mục đích gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.