Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng

Chương 49




Tiểu nhị bưng rượu và thức ăn lên. Sở Hoan nói nhỏ:

- Tiểu nhị, các ngươi mới mở tiệm cơm ở đây sao?

Tiểu nhị tươi cười nói:

- Đúng, mới khai trương mấy ngày thôi. Khách quan nếm thử thức ăn này xem sao? Nếu thích thì sau này xin mời tới thường xuyên.

- Ông chủ của các ngươi là người địa phương sao?

Sở Hoan rót một chén rượu:

- Nghe giọng nói của ngươi thì đúng là người địa phương rồi.

- Tiểu nhân đúng là người địa phương.

Tiểu nhị nói:

- Trước khi tiệm cơm này khai trương đã tuyển tiểu nhị. Ta tới đăng ký thì được chủ thuê. Bây giờ có thể tìm được việc làm cũng không dễ dàng gì.

Sở Hoan khẽ vuốt cằm. Tiểu nhị kia lại nói tiếp:

- Nhưng chủ quán của chúng ta không phải là người địa phương mà từ nơi khác tới. Có rất nhiều người nơi khác tới mở tiệm cơm bên này.

- Hả?

Sở Hoan cười hỏi:

- Vậy chủ quán của các ngươi là nam hay nữ?

- Đương nhiên là nam rồi.

Tiểu nhị lập tức đáp.

- Ông chủ chúng ta họ Hoàng.

Hắn ghé sát tai Sở Hoan, nói nhỏ:

- Tướng mạo ông chủ cực kỳ hung ác, nhưng mà...... Bà chủ lại là một đại mỹ nhân.

- Ông chủ các ngươi họ Hoàng sao?

Sở Hoan hỏi nhỏ:

- Tên của ông chủ nhà các ngươi là gì?

Tiểu nhị lắc đầu nói:

- Vậy thì ta không biết.

Hắn kỳ quái hỏi:

- Khách quan hỏi thăm ông chủ làm gì?

- Cũng không phải là hỏi thăm đâu.

Sở Hoan chỉ chỉ phía sau quầy.

- Không thấy người đứng phía sau quầy, do vậy mới tùy tiện hỏi vài câu thôi.

Tiểu nhị cười ha hả. Đúng lúc này thì có một đám người đi vào tiệm cơm, phải có tầm năm, sáu người. Mấy người này vây quanh một cậu ấm mặc áo gấm đai ngọc. Trên đầu cậu ấm kia đội mũ quan, da thịt mềm mại, vừa nhìn đã biết là công tử nhà giàu được nuông chiều từ bé. Sở Hoan đánh giá một chút, cảm thấy hơi kỳ quái. Dựa vào trang phục của công tử áo gấm kia thì hiển nhiên phải xuất thân nhà giàu. Tây Phong Quán này chỉ là một quán ăn nhỏ, cực kỳ không hợp với thân phận công tử áo gấm này. Vốn hắn nên đi về quán ở Bắc Vọng Lâu nhưng lại hạ mình đi tới Tây Phong Quán này.

Tiểu nhị thấy công tử mặc áo gấm kia, mặt hơi biến sắc nhưng vẫn giữ nụ cười, tiến lên nói:

- Cao công tử, hôm nay muốn ăn gì, tiểu nhân...

Hắn còn chưa dứt lời, một người đứng cạnh công tử áo gấm kia đang đưa tay ra đẩy tiểu nhị, tức giận nói:

- Cút ngay.

Sau đó hắn lại tươi cười nói:

- Công tử, là chỗ này.

Cao công tử kia lấy một chiếc khăn lụa trắng ra, lau lau khóe miệng, sửa sang lại quần áo, nhìn khắp nơi một lượt. Có người kéo một cái ghế ra để Cao công tử ngồi xuống. Một tên tùy tùng đã lớn tiếng nói với mọi người bốn phía:

- Ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì cút.

Ngoài Sở Hoan ra thì ở đây còn có bốn bàn khác có người ngồi. Hai bàn nhìn thấy Cao công tử phô trương như vậy, bên cạnh lại có mấy tên tùy tùng kiêu hoành nên cũng hơi ngại, bỏ lại tiền cơm, đứng dậy đi luôn. Người ở hai bàn khác không rời đi ngay, giống như cảm thấy như vậy mất mặt quá. Nhưng lập tức có tùy tùng áp sát tới, chân đạp lên ghế dài, ra hiệu mau rời đi.

Cao công tử lúc này đã vẫy tay ra hiệu cho tiểu nhị đi tới. Tiểu nhị kia hiển nhiên là rất sợ Cao công tử, vội vàng chạy tới. Cao công tử cười híp mắt nói:

- Sợ cái gì? Ta cũng không đánh ông chủ với bà chủ của ngươi. Mau gọi nàng ra đây. Ta muốn nói chuyện nghiêm túc với nàng.

Tiểu nhị nhìn về phía tấm màn một chút, sốt sắng nói:

- Cao công tử, bà chủ... Bà chủ không ở nhà.

- Không có nhà sao?

Cao công tử đột nhiên giơ tay túm cố áo tiểu nhị, tay còn lại tát vào mặt hắn mắng:

- Mẹ kiếp, ngươi cũng dám nói dối thế à? Ngươi có biết là khi nói dối, mắt trái sẽ nháy rất nhanh không? Mẹ kiếp ngươi không biết là vừa rồi mình nháy mắt à?

Mấy người khách bên kia còn định cố giữ chút mặt mũi nhưng thấy Cao công tử bên này nói lời không hợp liền ra tay, mà mấy tùy tùng của hắn cũng giống như hung thần ác sát nên không dám ở lại nữa. Người tới tiệm cơm này ăn cơm cũng không phải người phú quý phát đạt gì, tất nhiên không muốn xung đột với đại thiếu gia nhà giàu cho Cao công tử.

Một tên tùy tùng cường tráng lúc này đi tới cạnh chỗ Sở Hoan, đứng chép miệng, ra hiệu cho Sở Hoan rời đi. Sở Hoan tựa như không nghe thấy, tiếp tục ăn uống.

Tên tùy tùng đưa tay đặt lên bả vai Sở Hoan. Sở Hoan nghiêng đầu lại. Tùy tùng giơ tay chỉ ra phía ngoài, trầm giọng nói:

- Cút ra ngoài.

Sở Hoan lắc đầu, chỉ chỉ lỗ tai mình, lại lắc đầu, ra hiệu mình không nghe thấy.

- Là một kẻ điếc sao?

Tên tùy tùng quay đầu, muốn nhấc Sở Hoan ném đi nhưng thân thể Sở Hoan lại nặng như đá tảng.

Tên tùy tùng này dùng sức thế nào cũng không thể lay động được hắn chút nào.

- Quái thật!

Tên tùy tùng hứng thú:

- Xem ra thằng nhãi này cũng có vài miếng.

Hắn thu tay lại, đang muốn thứ lay bả vai Sở Hoan một lần nữa thì có một giọng nói trong trẻo đã vang lên:

- Ôi, không phải là Cao công tử sao? Sao lại nóng nảy thế, vừa tới đã ra tay đánh người rồi? Hắn chỉ là một tiểu nhị, không hiểu chuyện, có làm sai điều gì thì Cao công tử đại nhân đại lượng, cũng không cần phải tức giận tới vậy chứ?

Ánh mắt mọi người lập tức hướng về phía tiếng nói truyền ra. Chỉ thấy tấm màn cửa phòng kia đã vén lên Minh môn góc. Một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần lộ ra từ khe hở. Mặt như trứng ngỗng, mắt phượng mày ngài, tuy rằng chỉ mang theo nụ cười nhạt nhưng vẻ mỉm cười ở giữa hai lông mày kia lại lộ vẻ quyến rũ vô tận.

Sở Hoan liếc mắt, ánh mắt vừa tiếp xúc với ánh mắt của nữ tử kia, trong mắt nàng liền hơi lộ vẻ kinh ngạc nhưng trong nháy mắt liền biến mất. Hai mắt nàng lại chuyển hướng tới Cao công tử kia.

Cao công tử đã đứng dậy, đẩy tiểu nhị ra, mặt cười tới híp mắt lại, nói:

- Bà chủ, nàng đã đi ra rồi. Đám người làm của nhà nàng đúng là không hiểu chuyện. Ta tới bàn chuyện nghiêm túc với nàng, thế mà thằng ranh chết bầm này lại dám lừa gạt bổn công tử, nói nàng không ở nhà. Nàng nói tên nhãi ba hoa như vậy thì sao có thể ở lại trong cửa hàng chứ? Ta chỉ dạy hắn giúp nàng thôi, bà chủ cũng không tức giận chứ?

Nữ tử kia lúc này đã ra khỏi cửa, lắc mông đi ra, áo tím quần dài vô cùng yêu diễm. Trên hông nàng là một cái thắt lưng màu đen, buộc chặt vòng eo của nàng lại, do đó càng thể hiện bộ ngực nàng cao vút. Bên dưới chiếc váy là một chiếc quần hồng nhạt, một đôi giày thêu hồng nhạt. Màu tím và màu hồng nhạt đan xen, khiến nàng giống như một đóa hoa thần bí mà yêu dị. Vòng eo vặn vẹo, giống như liễu rủ mềm mại, quyến rũ vô cùng.

Lúc này không chỉ Cao công tử mà cả đám tùy tùng sau lưng hắn cũng đều nhìn chằm chằm vào người nữ tử này. Hai người tùy tùng bên cạnh Sở Hoan cũng không chú ý tới hắn nữa, đưa mắt nhìn nữ tử này, mà con mắt hầu như đều đảo qua bộ ngực nàng.

- Cao công tử giúp ta dạy dỗ tiểu nhị, đây là chuyện tốt, sao ta phải tức giận chứ?

Nữ tử cười dịu dàng.

- Chẳng qua phiền Cao công tử dạy tiểu nhị hộ nô gia, thật sự khiến ta hơi băn khoăn.

- Nếu bà chủ cảm thấy băn khoăn thật thì nàng tới uống với ta vài chén đi.

Cao công tử quét qua bộ ngực và khuôn mặt diễm lệ của nữ tử kia, ánh mắt nóng rực:

- Chúng ta vui vẻ một chút, làm bằng hữu, thế cũng là cám ơn ta rồi.

- Ồ?

Đối mặt đẹp của nữ tử kia đảo qua, khẽ thở dài:

- Nhưng ta không biết uống rượu. Cao công tử, thực sự xin lỗi. Như vậy đi, hôm nay mấy vị muốn ăn uống gì thì ta mời tất. Cao công tử thấy sao?

Cao công tử chậm rãi tiến tới, cợt nhả:

- Bà chủ thật sự không biết uống rượu sao? Thật ra uống rượu cũng không khó. Chỉ cần uống nhiều vài chén là được. Nào nào, bà chủ, ta dạy ngươi uống rượu.

Vừa nói hắn vừa nắm tay bà chủ. Bà chủ lập tức né tránh, than thở:

- Cao công tử, nể mặt chút có được không? Ban ngày ban mặt, ta lại là gái đã có chồng, là một nữ nhân đạo đức. Làm như ngươi vậy, bị người ta nhìn thấy không tốt đâu.

- Nể mặt cũng được thôi.

Cao công tử ép sát tới từng bước một.

- Ngươi uống vài chén với ta thì chúng ta sẽ thân thuộc, tất nhiên sẽ nể mặt. Bà chủ, thật ra bổn công tử hôm nay tới cũng là muốn nói chuyện với ngươi. Ta thấy quán này của ngươi rất được, ngươi ra giá đi. Bao nhiêu bạc ta sẽ mua. Ngươi yên tâm, đợi tới lúc ta mua tiệm cơm này xong, cửa hàng vẫn làm ăn. Lúc đó ta là ông chủ, ngươi... Kha khà, ngươi vẫn là bà chủ. Ngươi thấy thế nào?

- Đừng nói bậy.

Bà chủ nghiêm mặt nhưng làm thế lại càng xinh đẹp.

- Cao công tử, lời này nếu để nam nhân nhà ta nghe thấy thì có hay không?

- Là cái tên xấu xí kia à?

Cao công tử chép chép miệng.

- Một đóa hoa nhài lại cắm bãi cứt trâu. Bà chủ, kẻ xấu xí như vậy sao có thể xứng với người đẹp như nàng. Đúng là đáng tiếc. Ta biết trong lòng ngươi nhất định rất không vừa lòng với hiện thực. Muốn thay đổi chuyện này rất dễ dàng thôi. Bổn công tử có thể giúp ngươi. Đừng nói là quán cơm này, nếu ngươi đồng ý thì Bắc Vọng Lâu cũng là của ngươi.

Hắn nhìn chằm chằm vào bộ ngực mềm mại của bà chủ, hai mắt càng ngày càng nóng rực, nói chuyện cũng càng ngày càng rõ ràng. Hắn lại đưa tay ra, nắm cánh tay bà chủ. Bà chủ lùi lại phía sau liên tiếp, trên khuôn mặt lộ vẻ sợ hãi, đột nhiên vấp một cái. Thân thể nàng ngã nghiêng đi, vừa vặn ngã về phía Sở Hoan, lập tức chui tọt vào ngực hắn. Mùi hương nhàn nhạt tràn ngập chóp mũi Sở Hoan trong nháy mắt. Thậm chí hắn có thể cảm nhận được vòng eo mềm mại, cặp mông chắc mẩy dưới quần áo của nữ nhân này. Loại cảm giác này tuyệt vời không thể tả nổi.

Bà chủ sau khi ngã xuống, hô lên kinh hãi một tiếng, vội vàng chống tay đứng lên khỏi ngực Sở Hoan, khuôn mặt kiều diễm đỏ bừng ướt át, giống như hoa đào trong gió xuân. Cặp lông mày nhíu lại, càng lộ vẻ quyến rũ mềm mại.

Sở Hoan cũng nhíu mày, thấy vị Cao công tử kia đang tới gần, mặt như trư bát giới thấy mỹ nữ. Đối với người như thế, với thân phận Sở Hoan hiện giờ thực sự không thèm dây. Bà chủ lúc này đứng bên cạnh Sở Hoan, xin lỗi hắn:

- Thực xin lỗi khách quan.

Cao công tử nhìn Sở Hoan một chút, trong mắt lộ vẻ chán ghét, ánh mắt lại chuyển về phía bà chủ nói:

- Bà chủ, nàng không sao chứ? Có phải là mệt quá không? Để ta khám xem. Ta có học y dược, sẽ trị khỏi cho nàng ngay. Xoa bóp vài lần là có thể trị khỏi thôi.

Hắn cúi người xuống, muốn nắm chân bà chủ.

Bà chủ xem ra vô cùng sợ sệt, kêu lên kinh hãi, một tay nắm lấy vạt áo Sở Hoan, giống như là muốn cầu cứu hắn vậy.

Sở Hoan thở dài nói:

- Mấy vị, đủ rồi đấy. Đừng quá đáng. Chấm dứt ở đây thôi. Ra ngoài hết đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.