Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng

Chương 3




Lâm Đại Nhi ổn định thân thể, nhìn thấy trên mặt Sở Hoan hiện lên vẻ kinh hãi, lại thấy Sở Hoan nhìn chằm chằm vào phần bụng của mình, lập tức mặt mày thất sắc, trong nháy mắt đem áo khoác quấn lại, che phần bụng lại, thế nhưng trên mặt vẫn hiện lên dáng vẻ hoảng hốt lo sợ, bao lấy áo khoác, xoay người định đi, sau lưng đã truyền đến giọng nói nghiêm nghị của Sở Hoan:

- Nàng đứng lại.

Lâm Đại Nhi lần này đúng là đứng lại, không quay đầu, cũng không nói gì.

- Vì sao nàng không nói cho ta biết?

Biểu tình trêm mặt Sở Hoan hết sức phức tạp, mang theo vài phần tức giận:

- Nàng định lúc nào mới nói cho ta?

- Ta không biết ngài đang nói cái gì.

Lâm Đại Nhi cuối cùng nói:

- Ngài nhanh đi đi.

- Đi?

Sở Hoan tiến lên hai bước:

- Đi đâu? Chuyện lớn như vậy nàng định cứ mãi giấu diếm sao? Lâm Đại Nhi, rốt cuộc nàng định làm gì?

- Ta không làm gì cả.

Lâm Đại Nhi vẫn không quay đầu lại.

- Mọi chuyện không liên quan đến ngài, cứ cho là thấy rồi thì sao, có liên quan gì đến ngài sao?

Dừng môt chút, chậm rãi xoay người:

- Cho ta một nơi ở không bị ai quấy rầy, là ngài đã đống ý với ta. Nếu như ngài đổi ý, ta sẽ rời đi bây giờ.

Lần này, Sở Hoan cuối cùng không nhịn được, giận dữ hét:

- Không liên quan gì tới ta à? Tốt, vậy nàng nói ta biết, đứa trẻ trong bụng là của ai?

Hắn cắn chặt răng, bước gần tới Lâm Đại Nhi mấy bước, Lâm Đại Nhi nhìn thấy vẻ mặt khó coi dị thường, không biết là tại sao, Lâm nữ hiệp xưa nay to gan lớn mật lại có chút chột dạ trong lòng, kìm không được bước lui về sau hai bước.

Sở Hoan bây giờ thật sự rất phẫn nộ.

Vừa nãy, hắn đã nhìn thấy phần bụng của Lâm Đại Nhi gồ lên, tuy rằng vẫn không hẳn là rõ ràng, nhưng Sở Hoan đã từng nhìn thấy bờ eo thon nhỏ của Đại Nhi, trước đây bờ eo của nàng tuy rằng vô cùng dẻo dai, nhưng cũng nhỏ như cành liễu, chính vì như vậy, phần bụng của nàng gồ lên liền lộ ra càng rõ ràng. Nếu là nữ nhân có vóc dáng bình thường, có lẽ trong lúc nhìn thoáng qua vẫn còn có thể che giấu được, nhưng vòng eo của Lâm Đại Nhi đã bị Sở Hoan nhìn thấu, phần bụng hở ra kia, Sở Hoan có là kẻ ngốc cũng biết rằng Lâm Đại Nhi nhất định là đã có thai.

Chỉ trong nháy mắt như vậy, Sở Hoan đã hiểu rõ tất cả mọi sự. Lúc này hắn cuối cùng cũng hiểu, vì sao lúc trước sau khi đem theo Lâm Đại Nhi từ hoàng cung đi ra, bản thân muốn Lâm Đại Nhi đi theo mình, Lâm Đại Nhi lại không hề phản đối, lại còn một lời đồng ý, theo như tính cách của Đại Nhi, đây quả nhiên là một chuyện khó tưởng tượng nổi. Bây giờ nghĩ lại, khi đó Lâm Đại Nhi hẳn là đã biết mình mang thai, nàng ở kinh thành không có chỗ dựa, lại lo bị người của Thần y vệ phát hiện ra sơ hở, cho nên mới đi cùng với Sở Hoan về phủ, dựa theo tình hình lúc đó, phủ đệ của Sở Hoan chắc chắn là một chỗ ẩn thân tốt nhất.

Về sau muốn đi tới Tây Bắc, Lâm Đại Nhi cũng không từ chối chuyện đi cùng, chỉ là đưa ra hai điều kiện, một là muốn một cỗ xe ngựa không được lắc lư, điều kiện còn lại chính là sau khi tới Tây Bắc, cần một chỗ ở đơn độc mà không bị ai quấy rầy. Hai điểm này Sở Hoan đã làm đầy đủ, nhưng mà trước đó cũng có chút kỳ lạ, nếu như nói cần một căn nhà tĩnh mịch Sở Hoan còn có thể hiểu được, nhưng cần một cỗ xe ngựa vững chắc, không được lắc lư, Sở Hoan cũng từng nghi hoặc một hồi.

Hắn đương nhiên chưa từng nghĩ tới chuyện Lâm Đại Nhi sẽ mang thai, mãi cho đến hôm nay tận mắt nhìn thấy, trong đầu hắn chưa từng có một tia ý nghĩa nào về khái niệm này.

Lúc còn ở An Ấp, ở vào hoàn cảnh nguy hiểm, tới nước đường cùng, Sở Hoan và Lâm Đại Nhi cho cá nước thân mật, lần đó là vì phải đem độc tố xuân dược trong người giải trừ hoàn toàn, hai người đã một hồi điên loan đảo phượng, mặc dù lúc đó Sở Hoan đang ở trong trạng thái mơ màng mà thân mật với Lâm Đại Nhi, nhưng bản thân hắn vẫn còn nhớ rõ, thứ mà mình có được chính là tấm thân xử nữ vàng ngọc của Lâm Đại Nhi, thuần khiết như một viên ngọc.

Sở Hoan cũng chưa bao giờ nghĩ một lần thân mật đó của hai người sẽ khiến cho Lâm Đại Nhi có thai, lúc này tận mắt nhìn thấy nàng ta có thai, Sở Hoan vô cùng kinh ngạc, đầu tiên chỉ biết là đứa con trong bụng Lâm Đại Nhi chắc chắn là của mình.

Lâm Đại Nhi lăn lộn mưa gió, lưu lạc trên giang hồ nhiều năm, bây giờ đã hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, không hề nhỏ tuổi hơn Sở Hoan, lần đó có được tấm thân ngọc ngà của Lâm Đại Nhi, Sở Hoan cũng vô cùng kinh ngạc. Hắn vốn cho rằng Lâm Đại Nhi với Lỗ Thiên Hữu là thanh mai trúc mã, hơn nữa hành tẩu giang hồ, không hề câu nệ tiểu tiết, đến tuổi này rồi, chỉ sợ là hai người đã có chuyện phu thê từ lâu, thế nhưng sau đó mới biết, tuy rằng Lâm Đại Nhi và Lỗ Thiên Hữu là thanh mai trúc mã, nhưng lại giữ mình trong sạch, mặc dù có một thân thể thành thục mê hoặc lòng người, nhưng không có kẻ nào có thể đụng đến được, chính mình lại là người đầu tiên bẻ trái cây chín mọng đó.

Lâm Đại Nhi nói đứa bé trong bụng không có quan hệ gì với hắn, Sở Hoan đương nhiên là không tin, Lâm Đại Nhi đã giữ tấm thân như ngọc hơn hai mươi năm, ngoại trừ lần đụng chạm thân mật với mình mấy tháng trước, không thể nào lại có nam nhân khác, như vậy đứa bé trong bụng, đương nhiên chắc chắn là của mình, hơn nữa dựa vào thời gian, tính từ ngày hai người gần gũi đó nhanh cũng được năm tháng, nếu có thai, cũng đúng bằng độ lớn của bụng Lâm Đại Nhi hiện giờ.

Lúc này Sở Hoan vừa tức giận, vừa tự trách mình, tức giận Lâm Đại Nhi đem chuyện đại sự như vậy mà giấu diếm, tự trách mình lại quá lơ là sơ suất như vậy. Lâm Đại Nhi đã mang thai được mấy tháng rồi, vậy mà bản thân không hề hay biết, chuyện này tuyệt đối không phải bản thân ngu dốt, chỉ có thể hiểu là bản thân quan tâm Lâm Đại Nhi quá ít, bây giờ nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Đại Nhi có hơi thiếu sinh khí, thân thể mềm mại tựa hồ như đang khẽ run lên, vị nữ hiệp này nhìn qua lại điềm đạm đáng yêu, Sở Hoan vốn vẫn còn chút tức giận, lúc này trong nháy mắt đã dao động, so với việc giấu diếm của Lâm Đại Nhi, việc bản thân mù mờ không biết, quan tâm nàng quá ít lại càng không thể tha thứ, nhẹ bước lên trước, khẽ thở dài:

- Là ta không tốt, ta không nên lớn tiếng như vậy.

Nói đến đây, lại không biết nên tiếp tục nói thế nào nữa.

Biết được Lâm Đại Nhi trong bụng đang mang thai, cảm giác đầu tiên của Sở Hoan là tức giận, tức giận Lâm Đại Nhi giấu diếm mình, cảm giác thứ hai là tự trách, tự trách mình sơ suất, nhưng lại vừa kích động, bất kể thế nào, lúc biết mình đã có con, đối với bất kỳ nam nhân nào cũng đều là sự việc vô cùng xúc động, huống hồ Sở Hoan là một nam nhân đến từ thế giới khác.

Sự tiếp nối huyết thống, khiến cho tất cả mọi thứ càng thêm chân thực, có thêm huyết nhục, nếu nói trước đây Sở Hoan vẫn còn nghĩ rằng mình là người đến từ thế giới khác, như vậy thời khắc này, Sở Hoan cuối cùng cũng có cảm giác bản thân đã hoàn toàn dung hợp với thế giới này, huyết mạch của mình đã thật sự bắt đầu được tiếp nối chính tại thời khắc này.

Lâm Đại Nhi hiển nhiên cũng là tâm tình phức tạp, đôi môi đỏ khẽ mấp máy, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không nói nên lời, nhìn thấy trong mắt Sở hoan đã không còn vẻ tức giận như trước, trong tròng mắt đen nhánh như vì sao kia rõ ràng hiện lên vẻ hưng phấn, trong lòng biết rằng, Sở Hoan đối với đứa con trong bụng mình, đó là tâm tình tràn ngập kích động và hưng phấn.

Chẳng biết tại sao, lúc này Lâm Đại Nhi ngược lại cảm thấy trong lòng có một tảng đá rớt xuống, đúng là cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Nàng vốn nghĩ rằng mình sẽ không quan tâm Sở Hoan có bất cứ thái độ gì, thế nhưng bây giờ mới hiểu, Sở Hoan đối với đứa con trong bụng mình mà lưu tâm như vậy, hào hứng như vậy, dường như đúng như những gì mà mình hy vọng được nhìn thấy, có lẽ ở sâu trong nội tâm, thật ra vẫn luôn để ý đến thái độ của Sở Hoan.

Sở Hoan trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải, nhưng mà tâm tình càng lúc càng kích động, vừa nghĩ tới huyết thống của mình được lưu truyền, tim liền đập nhanh hẳn lên. Nghĩ đến những lời lúc nãy nói với Lâm Đại Nhi, chỉ cảm thấy hết sức không nên, liền có hơi xấu hổ, xoa xoa tay, mặc dù Lâm Đại Nhi đã dùng áo khoác che phần bụng lại, nhưng Sở Hoan vẫn không nhịn được liên tục hướng ánh mắt về phía bụng nàng, nhìn mấy lần, lại có chút xấu hổ, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Đại Nhi, thấy nàng cũng đang nhìn mình, hai người bốn mắt nhìn nhau, Sở Hoan càng thêm xấu hổ, còn Lâm Đại Nhi hình như sợ phải nhìn trực diện Sở Hoan, cắn chặt đôi môi, nghiêng đầu đi, chẳng biết tại sao, Lâm Đại Nhi lúc này cũng cảm thấy tim đập nhanh hơn, trên mặt hơi nóng ran, hai bàn tay ở bên trong nắm chặt lấy áo khoác, giống như sợ lộ ra chút kẽ hở, cũng cảm giác trong lòng hai bàn tay đã túa ra mồ hôi ướt đẫm.

Bầu không khí cổ quái kéo dài một hồi, Sở hoan cuối cùng ho khan hai tiếng, bây giờ mới hỏi:

- Đại Nhi, nàng…nàng định làm thế nào?

Lâm Đại Nhi cũng không quay đầu lại, cắn chặt môi, không hề nói gì.

- Hay là…chúng ta làm như thế này…

Sở Hoan hết sức kích động, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nghĩ một chút, nói:

- Nếu như nàng…nàng đồng ý, chúng ta lập tức thành thân…sau đó…sau đó nàng chịu khổ một chút, sinh con ra rồi. Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt hai mẹ con, tuyệt đối sẽ không để hai người bị tủi thân.

Sở Hoan lại nghĩ đến, chính mình lúc đầu chiếm được tấm thân ngọc ngà của người ta, đến bây giờ vẫn chưa cho người ta một tiếng công đạo, hiện giờ ngay cả con cũng có rồi, bất kể thế nào, cũng phải cho Lâm Đại Nhi một danh phận.

Lâm Đại Nhi mặc dù lăn lộn trên giang hồ nhiều năm, nhưng dù sao cũng xuất thân nhà quý tộc, chớ nói nàng là quý duệ hậu nhân, cho dù thật sự là một nữ tử ngao du giang hồ đi nữa, cũng không thể không rõ ràng như vậy được, nhất định phải cho người ta một danh phận. Chưa lập gia đình mà sinh con, cho dù ở thời đại mà tư tưởng này đã cởi mở rất nhiều rồi, cũng sẽ bị người ta nói này nói nọ, chứ nói gì là ở thời cổ đại mà lễ nghĩa cực kỳ nghiêm túc thế này.

Người ta thường nói, lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, đối với một nam nhân mà nói, lấy vợ sinh con tự nhiên là điều hết sức bình thường, đối với nữ nhân mà nói, lấy chồng sinh con cũng là điều vô cùng bình thường, nhưng điều kiện đầu tiên là nhất định phải có danh phận phu thê, nhập môn chính là nhập phả, không danh không phận mà đi theo một người đàn ông, đối với bất kỳ nữ nhân nào mà nói, đều là chuyện lấy làm hổ thẹn, cũng bị người khác xem thường.

Lâm Đại Nhi vốn thần sắc có chút khẩn trương, tại thời điểm trầm mặc vừa rồi, thậm chí còn có chút ửng đỏ, lúc này nghe được Sở Hoan nói như vậy, ngược lại dường như bừng tỉnh từ trong mộng, thần sắc vốn có vài phần khẩn trương tức khắc liền lạnh nhạt trở lại, quay đầu lại, hướng Sở Hoan nói:

- Nếu quả thật ngài muốn ta sinh đứa bé ra, thì không được nói cho bất cứ người nào biết chuyện này, ngài cứ làm như không biết chuyện gì hết, đợi đến lúc…lúc ta sinh đứa bé ra rồi, ta tự nhiên sẽ giao cho ngài.

Sở Hoan cười khổ nói:

- Nàng hà tất phải như vậy?

- Nếu như ngài không đồng ý, ta bảo đảm đứa bé không được sinh ra.

Lâm Đại Nhi cắn chặt hai hàm răng, dường như đã quyết định xong.

- Quan hệ giữa ta và ngài không được cho người khác biết, đợi đến… đợi đến lúc đứa bé được sinh ra rồi, giữa ta và ngài, sẽ không còn liên quan nữa. Bằng không…

Lông mày nàng nhướn lên, tựa hồ đang nghĩ gì đó, sau một hồi, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn Sở Hoan, kiên định nói:

- Bằng không ngài đừng trách ta lòng dạ ác độc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.