Vợ Yêu Thích Tán Gái

Chương 47: Ngoại truyện 2: Thịt ở trên bàn




- Ý anh muốn nói em nên tùy tiện tìm một nam nhân có thể sẵn sàng đứng ra bảo vệ em, ủng hộ em bất kỳ lúc nào, sau đó vờ yêu anh ta, lấy anh ta chứ gì? Trần Tĩnh ấn tay lên ngực Trương Khác, bắt ý tiếp tục nằm trên ghế, giọng cô quá mức bình tĩnh, làm Trương Khác có một cảm giác không lành: - Em không cần anh phải suy nghĩ chu đáo cho em như thế...

- Anh không thể cho em bất kỳ cái gì, ngay cả chuyện hôm nay, một khiến nghị cho em cũng không thể, trong lòng anh không dễ chịu chút nào... Trương Khác đưa tay ra vuốt ve gò má mịn màng của Trần Tĩnh.

- Anh có biết em muốn gì không? Anh tưởng đôi mắt của anh có thể nhìn thấu lòng người à, vậy anh có biết em đang nghĩ gì không?

- Không biết... Trương Khác thấy tâm tình Trần Tĩnh hơi mất kiểm soát, nhưng ngữ khí chém đinh chặt sắt, thực sự không biết trong lòng cô đang nghĩ gì lúc này.

- Em muốn cái này. Trần Tĩnh nắm tay Trương Khác đặt lên bầu vú vểnh cao của cô: - Em muốn anh yêu em.

Trương Khác ngây ra nhìn Trần Tĩnh, ánh mắt cô nghiêm túc mà kiên định, lòng bàn tay cách lớp áo len mỏng chạm bầu ngực tròn căng đầy đặn của cô, nhất thời không biết phải nói gì.

- Em đã 27 tuổi rồi, không cần anh phải suy nghĩ thay cho em, em tự biết mình muốn cái gì, em biết cảm giác yêu một người... Trần Tĩnh ngồi lên đùi Trương Khác, người cúi xuống, hai tay ôm má y, mặt hai người gần như dính vào nhau, ánh mắt nhu hòa, giọng cũng trở nên dịu dàng: - Nếu anh cảm thấy chúng ta còn có chuyện cuối cùng chưa làm, quan hệ giữa hai người giống như cái công tác, bật lên thấy có gì bật thường tắt đi là khôi phục lại... Em không muốn như thế, em muốn anh yêu em, hai chúng ta không phải cái công tắc.

- So sánh của em thật là... Trương Khác đôi lúc cảm thấy vốn từ thiếu thốn: - Chúng ta trở về rồi hẵng nghiên cứu vấn đề này được không?

- Em không theo anh tới khách sạn, em muốn ngay ở đây, ngay trong xe em, em sẽ thấy dễ chịu hơn... Trần Tĩnh ngồi dậy, cởi quần tất ra, ném vào ghế sau, lại nằm xuống lòng Trương Khác, nhẹ nhàng nói: - Ngay ở đây được không?

- Em không mặc quần lót à? Trương Khác đột nhiên hỏi, Trần Tĩnh chỉ nói không chịu tới nhà khách, thực ra là cô không muốn theo y về nhà gỗ bên hồ hoặc chung cư Thanh Niên làm lần đầu tiên của hai người, vì trong mắt cô, nơi đó là chỗ ở của Hứa Tư và Đường Thanh.

Lúc này đêm đã khuya, sẽ không có ai lên đê, dù có xe tới, bọn họ cũng sẽ phát hiện ra ánh đèn trước.

- Anh... Trần Tĩnh hờn dỗi trừng mắt nhìn y, cô chủ động cởi quần tất ra đã phải dùng tới dũng khí lớn lắm rồi, bị Trương Khác hỏi thế, vẻ mặt nổi lên thẹn thùng không chịu nổi, gó má trắng phơn phớt ráng hồng, quyến rũ hoa mắt.

Trương Khác lúc này mới giành lại chút chủ động, đặt Trần Tĩnh ngồi lên eo mình, nhìn đôi mắt cô sóng sánh như hồ nước mùa thu, lòng vừa yêu vừa thương, ngửi mùi hương thơm nhàn nhạt trên người cô, tâm thần rung động, lửa dục bốc cao, một tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô, một tay luồn vào mái tóc dầy đen nhánh vuốt ve nhè nhẹ. Trong khoang xe mờ tối, bốn đôi mắt say đắm nhìn nhau, Trương Khác cảm giác được khuôn mặt hoan nhường nguyệt thẹn của cô chan chứa nhu tình thấm vào lòng người, tay từ eo cô trượt xuống, xúc cảm mềm mịn đó làm người ta càng thêm thèm khát khám phá những chỗ mềm mại hơn, tay liền lần mò vào trong quần lót của cô sờ tới chỗ thần bí của nữ nhân.

- Đợi đã... Đúng vào thời khắc mấu chốt Trần Tĩnh lại kêu tạm dừng, hai tay yếu ớt ngăn cản bản tay của Trương Khác, quay lại cầm lấy di động trên bảng điều khiển, Trương Khác còn tưởng cô thay đuổi chủ ý, không ngờ Trần Tĩnh nói: - Anh cũng tắt đi động đi... Ném di động vào ghế sau, đột nhiên co chân cởi quần lót ra, ném vào mặt Trương Khác: - Anh muốn tận tay cởi quần lót của em xuống chứ gì? Cho anh vĩnh viễn không đạt được ý nguyện...

Trương Khác cầm lấy chiếc quần lót màu đen riềm trắng ren hoa của Trần Tĩnh lên, đưa tới trước mũi hít hà, có mùi thơm thoang thoảng của xạ hương, mắt lộ vẻ ngây ngất: - Thơm quá...

- Anh là đồ biến thái... Trần Tĩnh cười nũng nịu, nằm xuống cướp lấy chiếc quần lót ném ra phía sau, cầm tay Trương Khác luồn vào trong váy của cô, nắm lấy cắm mông trần, trơn như ngọc, vừa mềm vừa tròn, vừa rên rỉ lấy móng tay vẽ vòng vòng trên ngực Trương Khác, như một nghi thức, tựa hồ muốn y vĩnh viễn để dành cho cô một chỗ nhỏ trong đó, rồi ôn nhu vuốt ve gò má của y, cùng môi y quấn lấy nhau.

Ngón tay Trương Khác trêu ghẹo trong váy của cô, tình dục đói khát bao năm được giải phóng, Trần Tĩnh có chút điên cuồng, lửa dục thiêu thân làm chút ít rụt rè cuối cùng của cô bị thiêu cháy sạch sẽ, đói khát mút lấy cánh môi Trương Khác, chiếc lưỡi như con rắn cuộn lấy lưỡi y, ngón tay lùa vào tóc Trương Khác vò, người áp sát người Trương Khác, vặn vẹo cọ sát người y kiếm tìm khoái cảm nhục dục mỗi ngày một dâng cao...

- Chỉ muốn nuốt chửng anh thôi. Trần Tĩnh mặt đỏ hồng, miệng thở hổn hển liên tục, thè chiếc lưỡi linh động ra liếm cánh môi khô khát vì lửa dục: - Để em cởi giúp anh... Nhưng thắt lưng của Trương Khác là kiểu cài trong, Trần Tĩnh mầy mò mãi chẳng cưởi được, hơi thở mỗi lúc một nóng, người ngứa râm ran không thể chịu đựng thêm, sốt ruột kéo tay Trương Khác không ngón tay y nhịch ngợm chốn riêng tư đã ướt ẫm của mình nữa, bắt y tự cời thắt lưng, rồi kéo tuột cả quần ngoài lẫn quần sịp của y xuống...

Trương Khác muốn ngồi dậy đặt Trần Tĩnh nắm xuống, hạ thân y bị khe mông ấm mềm của Trần Tĩnh đè xuống, cảm giác khó chịu khôn tả.

- Anh nằm đó. Trần Tĩnh không cho Trương Khác ngồi dậy, cô hơi nâng mông lên, tay nắm lấy cột trụ cứng rắn đó, cắn nhẹ môi dưới, đặt giữa hai đùi, từ từ ngồi xuống không kìm được phát ra tiếng rên siết có thể đốt cháy linh hồn mọi nam nhân: - A, nứt ra mất...

Do hàng ghế phía trước không thể hoàn toàn ngả ra được, không gian lại nhỏ, tư thế này rất khó làm hai người kết nổi sâu hơn với nhau, cũng không có không gian cho cơ thể cử động, nhưng cảm giác tiêu hồn tột đỉnh làm Trương Khác kêu một tiếng sảng khoái, có điều chưa thỏa, muốn điều chỉnh tư thế, nâng hông Trần Tĩnh lên, để cô gập chân lại, thì thấy vẻ mặt Trần Tĩnh ngượng ngùng, ánh mắt né tránh, hỏi: - Sao thế?

- Phải rất đau mới đúng chứ, trừ có chút hơi căng ra, sao em chẳng cảm thấy đau đớn như người ta nói? Trần Tĩnh nghi hoặc hỏi:

- Hả? Trương Khác há mồm, không biết phải nói gì luôn, cô ấy vẫn còn sao?

- Anh đừng có đắc ý, chẳng qua em tìm mãi không có ai thích hợp để cho thôi. Trần Tĩnh bịt lấy miệng Trương Khác, không để nụ cười hiện lên tên mép y: - Nam nhân chẳng thể so được với cái ngón tay, nếu nói em không còn xử nữ, cũng là do em tự cho bản thân, anh không có phần đâu.

Trương Khác thấy Trần Tĩnh lúc này còn mạnh miệng, nói: - Nghe nói rất nhiều cô gái khi đi xe đạp, cưỡi ngựa không may bị rách.

- Chắc thế, khi em dùng ngón tay cũng chẳng cảm thấy... Trần Tĩnh thấy khóe miệng Trương Khác lại cong lên, vỗ má y một cái, hai tay béo má y kéo căng ra, không cho y cười: - Con gái tự làm mình thoải mái, có gì mà đáng cười?

- Anh có cười đâu? Trương Khác nghĩ Trần Tĩnh sinh hoạt ở nước ngoài nhiều năm, tư tưởng cũng tây hóa rồi, con gái Trung Quốc trừ mạnh mẽ như Địch Đan Thanh ra, không ai có thể nói chuyện tình dục thản nhiên như thế: - Vậy cũng tốt, nếu không lần đầu sẽ hơi đau, nằm xuống đi, anh phục vụ em.

Trần Tĩnh ngoan ngoãn đổi vị trí cho Trương Khác.

Trương Khác tách chân Trần Tĩnh ra, tìm lại đầm lầy dư dật nước kia, hạ mình xuống tiến thẳng vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.