Vợ Yêu Thích Tán Gái

Chương 12: Rốt cuộc anh đứng ở chỗ đó bao lâu?




Ngày thường ý chỉ hành chính của hoàng đế, đều là từ tự kiểm điểm trong lòng viết ra, tả hữu tướng, lục bộ Thượng Thư …vv thương nghị. Nhưng là loại phi ý chỉ hành chính này, có vẻ tùy tính, đều là người chấp bút kinh lịch ghi chép lại.

Hoàng đế nhìn về phía Tô Mạt, cười nói:“Ngươi tới đây.”

Tô Mạt khó xử nói:“Bệ hạ, thần nữ chỉ biết viết vài chữ. Giống như thánh chỉ quan trọng như vậy, cũng không biết.”

Nàng một nữ tử bé nhỏ, nếu ngày thường còn phải làm sao học cách viết ý chỉ, vậy không phải chê mình sống đủ rồi sao?

Hoàng đế là thật không biết hay là cố ý chơi nàng đây?

Hoàng đế hướng nàng mỉm cười,“Không ngại, ngươi muốn viết như thế nào liền viết như thế đó. Không phải chính thức phát chiếu thư tới lục bộ, không trở ngại.”

Ngụ ý chỉ là một phong mật tín, có thể tùy ý viết.

Tô Mạt tuy rằng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng nếu hoàng đế ý chỉ minh xác, nàng cũng sẽ không cách nào chối từ.

Nàng đi tới phía sau Hoàng Phủ Giác có một án thư, cung tì sớm sớm đã hầu hạ bút mực.

Nàng ngắn gọn viết một câu, sau đó giao cho hoàng đế xem qua.

Hoàng đế ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy mặt trên viết vài chữ theo dạng chữ Khải xinh đẹp: Bệ hạ mệnh nhĩ đẳng, tốc quy.

Hắn nhịn không được cười rộ lên, ngón trỏ chỉ vào chữ “ tốc”, cười nói:“Chữ này, sẽ làm bọn họ chạy chết hơn mười con ngựa.”

Thái tử thoáng nhìn ngắm Tô Mạt một cái, nói:“Thật đúng là tâm tư của ngươi mà.”

Châm chọc nàng đang nhớ mong Hoàng Phủ Cẩn, tâm tư muốn hắn tốc về.

Hai má Tô Mạt lập tức đỏ lên, cắn môi, lườm thái tử một cáu, sau đó lại đi sửa lại.

Tiền cô cô lén lút ghé tai chỉ điểm nàng một chút.

Tô Mạt cảm kích, vội viết, lại đưa cho hoàng đế xem, lần này viết rất được, dùng từ cũng không sai.

Hoàng đế liền phân phó Lưu Ngọc cầm thư đi tìm người truyền tin.

Bởi vì là mật tín, phương thức gửi đi bất đồng, đường đi người đưa thư cũng bất đồng.

Đảo mắt tháng giêng đã đến, Tô Mạt ở trong cung cũng được hơn mười ngày rồi.

Mấy ngày nay luôn luôn tại ngự thư phòng hầu hạ, tuy rằng mặt ngoài thoải mái, nhưng trong lòng vẫn là khẩn trương vạn phần.

Dù sao gần vua như gần cọp.

Huống hồ thời điểm hoàng đế cùng một ít thần tử trọng yếu nghị sự, lúc uy nghiêm đến khiêu khích rồi nổi trận lôi đình,tình hình đó......

Cũng không phải là dọa người bình thường.

Tô Mạt mỗi lần đều là lặng lẽ lui xuống, làm bộ không biết.

Nàng cũng không muốn để mình trở thành kẻ thù chung của mọi người.

Nếu đám đại thần này bị nàng nhìn thấy bộ dáng chật vật, sau này khẳng định sẽ ghen ghét nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.