Vợ Yêu Ơi, Đâu Rồi?

Chương 39: Em giận dỗi, anh sẽ dỗ dành em




Editor: Sakura Trang

So với đương nhiệm cốc chủ đang lăng loạn trong gió, Ảnh Thập Thất thì yên lặng đi kéo ống tay áo của tiền cốc chủ, hắn cau mày, ngoài vẻ mặt lãnh đạm ngày thường, lại còn có mấy phần nghiêm túc và không đồng ý ở trong đó.

Giữa hai người này quả thật đã mất giới hạn của chủ tớ.

Đầu còn không có chuyển trở về cốc chủ vô tri vô giác suy nghĩ như vậy, không khỏi cảm thấy hâm mộ. Hắn nhìn Dung Thiên Hâm đè lại tay Ảnh Thập Thất đang lôi tay áo mình, kiên định nghiêm túc lắc đầu một cái, mà Ảnh Thập Thất cũng giống vậy nhìn thẳng trở về, thật lâu mới thở dài buông tay, lui ra.

Sau đó, Từ Trinh nghe được một đoạn lời dài gần như lật đổ quan niệm đời của hắn.

Cụ thể nói thế nào nhỉ, hắn ngây người thật lâu mới hiểu rõ. Nói chung đại khái chính là, Chung Nghị là một nam nhân có thể sinh con, mà chủng tộc đó… Nga, dân gian, gọi là Di tộc.

Nê mã Di tộc không phải cái gì dân tộc thiểu số ở Vân Nam, Tứ Xuyên đội mũ lớn, ăn mặc màu sắc rực rỡ, treo các loại trang sức sao? Thế nào sẽ biến thành chỉ có nam nhân, hơn nữa là chủng tộc nam nhân có thể sinh con?

Đương nhiệm cốc chủ càng thêm rối loạn.

Dung Thiên Hâm nhìn dáng vẻ vừa hỗn loạn vừa điên khùng ở trong mắt, chắc chắn trong đó không có nửa điểm chán ghét cùng khinh bỉ, lúc này mới thật dài thở phào nhẹ nhõm. Thật ra thì hắn hồi nào không phải đang đánh cuộc, đánh cuộc tất cả tình báo mình lấy được, đánh cuộc nhi tử của hắn thật thay đổi.

Cho dù hắn rất rõ ràng, coi như là mình, cũng chỉ có thể nhìn được thứ mà nhi tử muốn cho hắn thấy, nghe được thứ nhi tử muốn cho hắn nghe được. Đây cũng chính là vì vậy, hắn mới cảm thấy nhi tử của mình quả thật thay đổi, trở nên chững chạc, trở nên chu toàn, cũng có thêm phần mềm mại.

Mà giờ khắc này, hắn chắc chắn mình không chỉ có nhìn đúng, cũng thắng cuộc!

“Thật ra thì, năm đó ta cũng giống con vậy.” Dung Thiên Hâm từ từ thả nhẹ giọng nói, không nghiêm túc như lúc giải thích thân thế Chung Nghị. Mà Từ Trinh thì đỡ đầu liếc mắt, vừa nhấc cánh tay dừng lại bảo hắn không lên tiếng.

“Tạm thời, con không muốn nghe đến câu chuyện càng kính bạo.” Đương nhiệm cốc chủ lặng lẽ đi về trước bàn, dùng ngón tay phiền não gõ một lát, đem hết toàn lực bình phục tâm tình, “Nói cách khác, lúc ban đầu hai lần đó của Chung Nghị chẳng qua là Di tộc cái gọi là… Phản ứng tự nhiên của ‘thừa thụ giả’.” Hơn nữa còn là từ lần đầu bắt đầu cho đến lần tiếp theo, mỗi 30 ngày là một cái chu kỳ, cho đến mang thai mới có thể… Nê mã đây là kinh nguyệt của nữ nhân sao! Nội tâm của Từ Trinh lần nữa điêu đứng muốn hét to. Trên mặt nhưng cứng ngắc đến chết lặng, có lẽ có thể nói hắn đã không biết nên có cái biểu tình gì, “Cũng không phải là do người bỏ thuốc hắn?”

Lúc ấy cảm thấy sẽ có loại ác thú vị này, hơn nữa có thể ở lúc bọn họ không cách nào phát giác thuận lợi hạ thủ, cũng chỉ có vị phụ thân tiện nghi này… Thật ra thì bây giờ nghĩ lại, hắn càng muốn là bởi vì như vậy.

Dung Thiên Hâm gật đầu một cái, một lát nữa lại bất mãn nói: “Trừ con, ta chưa bao giờ ra tay với những người khác trong cốc.”

Khóe miệng Từ Trinh co giật, quyết định tạm thời trước gác lại chuyện này, hắn tỉ mỉ nhớ lại mỗi lần, chắc chắn một lần cuối cùng hẳn phải nên “phát tác” lại không thấy động tĩnh, trong lòng từ từ trầm xuống, “Nếu như toàn bộ điều này đều là thật, kia Chung Nghị quả thật đã mang thai.” Hơn nữa còn khả năng đã có hơn một tháng, nếu như không phải do “kinh nguyệt không đều.”

“Trừ sẽ không ‘phát tác’ ra, sẽ còn có biểu hiện khác không?” Bất tri bất giác, hắn đã dùng tới giọng điệu ra lệnh, dẫu sao so với cái giả thiết kinh hãi thế tục đó, hắn càng lo lắng thân thể của Chung Nghị hơn.

Dung Thiên Hâm lại cũng không phát hiện, hắn lắc đầu một cái, mở miệng nói: “Bởi vì dị tộc, mà coi như là nữ nhân, trình độ phản ứng khi mang thai cũng sẽ khác nhau.”

Từ Trinh từ từ hít một hơi, hắn vỗ mạnh hai cái, rất nhanh thì có ảnh vệ cả người đen tối xuất hiện trong phòng, quỳ xuống trước mặt mình. Coi như ảnh vệ, bọn họ sớm chỉ biết cái gì nên nhớ, cái gì nên quên, nhưng đụng vào vị hộ pháp cộng tác đã lâu kia, vẫn là chân tướng kinh người như vậy, khó tránh khỏi sẽ nổi lên chút gợn sóng.

“Truyền lời đi xuống, để cho người bên Dong thành cản y lại cho ta! Y nếu không nghe, liền nói là ta hạ xuống tử lệnh!”

Ảnh vệ sửng sốt một cái chớp mắt, nhưng rất nhanh liền đáp lại cấp tốc rời đi. Mà Ảnh Thập Thất thấy Từ Trinh hoàn toàn không tính toán giấu giếm, cũng coi là cuối cùng cũng yên tâm.

“Như vậy, chuyện trong cốc liền kính nhờ phụ thân.” Từ Trinh dứt lời, hành lễ liền liền phải rời khỏi, nhưng ở lúc còn không có bước ra mấy bước, bị Dung Thiên Hâm vội vàng gọi lại.

“Con liền không muốn biết tại sao ta không ngừng cho con bỏ thuốc sao?”

Từ Trinh nghe xong, một cái liền hô lên, “Còn không phải là bởi vì chuyện hư hỏng của hai người sao?!” Biết nhiều hơn, hắn dĩ nhiên sẽ không cho là Dung Thiên Hâm thật là vui vẻ nghiên cứu thuốc mới cầm đến cho hắn chơi! Nhưng cái này lại cùng có cái gì quan hệ với hắn! Hắn quan tâm là Chung Nghị, lúc trước hắn không biết mình sẽ quan tâm như vậy, nóng nảy phiền não như vậy, cảm giác tâm loạn như ma cũng chưa từng xảy ra ở trên người hắn.

Hắn nhịn lâu như vậy, đã rất cho bọn họ mặt mũi!

Ai ngờ, Dung Thiên Hâm lại còn kích động hơn so với hắn, hắn bắt lại vạt áo của Từ Trinh, hoàn toàn trạng thái bình thường trạng thái bình thường gầm hét lên, “Chuyện hư hỏng của hai chúng ta? Con cảm thấy như vậy đối với thập thất công bằng sao? Đối với người cha không quan tâm tất cả sinh ra con công bằng sao?!”

Lại là một đạo sấm sét giữa trời quang, cho dù sớm đã có đoán, thực tế lúc nghe được Từ Trinh vẫn là hận không thể xé nát miệng của Dung Thiên Hâm.

Cái thế giới này xuất hiện nam nam sinh tử thì thôi, hắn một chút cũng không muốn biết mình là sản vật của nam nam sinh tử a! Nê mã toát ra một cái phụ thân tiện nghi thì thôi, tới hai cái là thành cái dạng gì a!!!

Ông trời muốn để cho hắn vỡ đầu mà chết, hắn một chút cũng không nghĩ mình từ trong thân thể chui ra từ hậu môn a…





Cũng may, còn có một Chung Nghị.

Cũng tốt, chỉ có một Chung Nghị như vậy.

Từ Trinh chậm rãi than thở một tiếng, hắn nhìn một chút đứng ở một bên, hoàn toàn không có nửa điểm biểu tình Ảnh Thập Thất, cuối cùng cũng yên lặng ngừng lại.

Dung Thiên Hâm cũng không biết hôm nay mình kích động bao nhiêu lần, hắn kéo qua Ảnh Thập Thất đang cứng ngắc toàn thân, để người ngồi xuống ghế, uống một hơi cạn sạch nước trà đã lạnh, hòa tan một ít ưu tư đang sục sôi. Giọng nói chuyện của hắn coi như vững vàng, nhưng đi đôi với dần dần triển khai tự thuật, ảnh vệ vốn là ngồi thì khẽ run lên. Dung Thiên Hâm cúi người đi hôn đầu của hắn, từng điểm đem người yêu như thế nào ở dưới tình huống thiếu chút nữa võ công hoàn toàn không có, hai chân bệnh khó khăn sinh ra ‘hắn’. Thật vất vả cứu về trong cốc, cuối cùng vẫn mất đi năng lực sinh sản, lại như thế nào bị quên lãng ‘hắn’ Bị quên lãng hết thảy dùng mọi cách làm nhục, dùng mọi cách giễu cợt.

Thật là làm bậy.

Nghe xong toàn bộ, Từ Trinh cả người chán ghét chỉ có cảm tưởng này.

Nói trắng ra là, Dung Tình chính là một đứa trẻ khổ hạnh. Sau khi hắn bị một người nam nhân sinh ra, vốn là cùng phụ thân cha (…) trải cuộc sống vui vẻ thoải mái, ai ngờ lúc chừng mười tuổi vui chơi một trận, chờ vụ cốc tìm người trở về ngay cả mình là ai đều quên hết. Nê mã quên liền quên, quan niệm bình thường còn chưa có quên, không biết thông minh hay là ngoan cố, chết cũng không muốn thừa nhận trên đời sẽ có nam nhân có thể sinh con, cứng rắn là cho Dung Thiên Hâm ngoại tình phản bội mẫu thân, cuối cùng còn cho thêm tội danh vất bỏ toàn bộ di vật của mẫu thân. Thậm chí chỉ cần có người định khuyên, hắn sẽ đập đồ tựa như bị điên, giết người, các loại phát điên, nhất là điều để cho người im lặng là phá hài tử hết lần này tới lần khác thiên tư xuất sắc, biết đi bộ liền bắt đầu tập võ, lúc hơn mười tuổi đã có thể động một chút là chơi tẩu hỏa nhập ma.

Dung Thiên Hâm và Ảnh Thập Thất kết luận, đây là bệnh, phải trị. Kết quả là bọn họ lại bắt đầu kiếp sống rất dài chế thuốc và thử thuốc…

Dĩ nhiên mỗi lần thí nghiệm xong, Dung Thiên Hâm thì sẽ đem người dẫn tới nói một lần sự thật. Dung Tình không có ngoại lệ chút nào tiếp tục phát điên, bọn họ không thể làm gì khác hơn là dùng thuốc mê đưa trở về.

Điều kỳ quái nhất là, mỗi lần Dung Tình nháo xong, thì sẽ đem chuyện xảy ra quên một cái sạch sẽ… Sạch sẽ đến coi như Từ Trinh đọc lấy tất cả trí nhớ của Dung Tình, cũng không biết nội dung phần này.

Sau đó vòng đi vòng lại, cho đến đồng tộc của Ảnh Thập Thất là Chung Nghị bạn học bất hạnh ngộ hại…

Quyển tiểu thuyết cẩu huyết này! Cái kịch tình thần mở ra này!

Từ Trinh coi như đoán được thân thế của Dung Tình, đoán được dụng ý của Dung Thiên Hâm, cũng tuyệt đối không đoán ra trong đó sẽ có quá trình như vậy! Cuối cùng hắn cũng ý thức được kiếp trước những thứ tiểu thí hài kia phát minh ngôn ngữ và biểu cảm trên mạng có bao nhiêu thực dụng, lúc này tâm tình của hắn chỉ có thể dùng chữ 囧 để hình dung.

Biểu cảm gầm thét cái gì, cũng rất thích hợp hắn. Bởi vì hôm nay hắn cũng không biết trong lòng mình mắng bao nhiêu lần nê mã, bao nhiêu hồi.

“Sau đó đâu, dưới vách núi có thi hài kỳ quái hay không?” Đầu đại khái đã không bình thường, Từ Trinh lại run rẩy khóe miệng, nói bậy nói bạ.

Hết lần này tới lần khác Dung Thiên Hâm vẫn còn gật đầu, mặt đầy nghiêm túc bày tỏ, “Ta nghĩ, chính là người nọ đối với con động cái gì tay chân.”

Không phải ta không phải ta không phải ta...

Từ Trinh lệ rơi đầy mặt, hơn nữa đã không biết là ở buồn rầu cái này nhàm chán kịch tình, hay là ở buồn rầu mình thì đã bắt đầu thói quen, “Vô Sắc phường đã từng ném qua một người, mà hắn dường như liền am hiểu mê muội lòng người.”

“Sư phụ của Hứa Như Thanh, Thiên tâm nhãn Hứa Yến!” Dung Thiên Hâm nhanh chóng đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.