Vợ Yêu Khó Chiều Của Tổng Giám Đốc

Chương 74-1




Đầu tiểu Bò Cạp loang lổ bất thuần này, chính là ấu thú Bò Cạp lúc trước Triệu Phong tìm được ở trong sơn huyệt.

Cấp độ huyết mạch của ấu thú Bò Cạp này, không chỉ kế thừa từ đầu Bò Cạp Thượng Cổ khổng lồ, mà bản thân còn là một giống biến dị, tiềm lực tương lai không thể đánh giá!

- Đầu ấu thú Bò Cạp biến dị này, mặc dù thực lực chân chính khó có thể uy hiếp Chân Linh Cảnh, nhưng nó kế thừa đầy đủ kịch độc của Bò Cạp Thượng Cổ, thậm chí còn có nhân tố dị biến nhất định nữa!

Ánh mắt Triệu Phong lóe lên.

Về mặt lý luận mà nói, kịch độc của ấu thú Bò Cạp, có thể độc chết cường giả Chân Linh Cảnh, điều kiện tiên quyết là có thể cắt qua da thịt phòng ngự của đối phương.

Ấu thú Bò Cạp còn có một ưu thế nữa, đó chính là thể tích nhỏ, rất dễ dàng bị bỏ qua.

Nghĩ đến điều này, trong lòng Triệu Phong âm thầm thở dài.

Nếu dưới tình huống bình thường, hắn chắc chắn sẽ dốc lòng bồi dưỡng đầu ấu thú Bò Cạp huyết mạch biến dị này, tương lai có hy vọng trở thành trợ thủ đắc lực bên người, địa vị gần bằng Tiểu Tặc Miêu!

Cho dù bản thân Triệu Phong không có khả năng bồi dưỡng, vẫn có thể đem ấu thú Bò Cạp này chuyển nhượng ra ngoài, ví dụ như đặt ở Đấu giá hội Thăng Long tiến hành đấu giá, tuyệt đối có thể bán ra một cái giá trên trời!

Nhưng mà tại thời điểm mấu chốt nguy cấp như thế này, Triệu Phong không thể không lấy ra cân nhắc một phen.

Vì để ngăn cản Lữ Thiên Nhất, tiến thêm một bước kéo dài thời gian, hắn đã tổn thất một đầu Ngân Huyết Cương Thi Chân Chủ Cấp!

Tổn thất Ngân Huyết Cương Thi, khiến cho Triệu Phong đã có sự nhận định đặc thù chính xác đối với tình huống chiến lực của Lữ Thiên Nhất.

Mà hiện tại, Triệu Phong muốn đạt tới mục đích của mình, hai bộ Ám Ngân Độc Thi cùng ấu thú Bò Cạp trước mắt, cũng có thể phải hy sinh!

Đối với việc này, Triệu Phong cũng không có do dự quá nhiều.

Bởi vì lợi ích mà hắn lấy được từ chỗ của Tham Thiên Thụ Yêu, vượt xa những tổn thất đã bỏ ra!

Mộc Linh Tinh Phách khiến linh hồn của Triệu Phong tăng cường đến cực hạn, vượt quá Chân Chủ Cấp đỉnh phong.

Điều này khiến cho uy lực huyết mạch nhãn đồng của Triệu Phong tăng lên rất lớn, dưới Đan Nguyên Cảnh, tuyệt đại đa số Chân Chủ Cấp đều khó có thể ngăn cản huyết mạch đồng thuật của Triệu Phong.

Hơn nữa, đây chỉ là hiệu quả và lợi ích ngắn ngủi mà Mộc Linh Tinh Phách mang đến! Trong Mộc Linh Tinh Phách còn có càng nhiều những thể ngộ sinh mệnh và một bộ phận tinh phách áo nghĩa, đã bị Thần Linh Nhãn hấp thu chứa đựng!

Có được những lợi ích này, tương lai nếu Triệu Phong muốn đột phá Tôn Giả Đan Nguyên Cảnh, xác xuất thành công so với những Chân Chủ Cấp bình thường không chỉ cao hơn gấp chục lần!

So sánh một phen, cho dù tổn thất một hai bộ quỷ thi Chân Chủ Cấp, hoặc là một đầu ấu thú Bò Cạp, liền có vẻ nhỏ đến không đáng kể đến!

Ánh mắt Triệu Phong bình tĩnh, dị thường quyết đoán làm ra quyết định.

- Meo meo!

Tiểu Tặc Miêu đột nhiên hiện lên ở trên vai hắn, không ngừng nhảy nhót, hình thể của nó so với ấu thú Bò Cạp cũng chỉ lớn hơn vài phân mà thôi!

- Ngươi muốn ra tay?

Ý niệm của Triệu Phong và Tiểu Tặc Miêu nhanh chóng trao đổi.

o0o

Lúc này, Lữ Thiên Nhất đã khôi phục bình thường, tiếp tục tiếp cận Tham Thiên Thụ Yêu. Một chưởng vung lên, chưởng ảnh cự đại ánh vàng rực rỡ, mạnh mẽ như chẻ tre, nháy mắt đã chấn vỡ một ít cành lá bên ngoài.

Phành phành phành...

Tham Thiên Thụ Yêu vung vẩy cành lá, phát động phản kích điên cuồng, ngăn cản bước chân đi tới của Lữ Thiên Nhất.

Mục tiêu của Lữ Thiên Nhất cũng không phải là Thụ Yêu, mà là Triệu Phong ở chỗ sâu trong đám cành lá kia.

Phóng mắt khắp mười đại thiên tài Chân Chủ Cấp, e rằng cũng chỉ có Lữ Thiên Nhất mới có bản lĩnh này, dám đơn thương độc mã giết vào khu vực Thụ Yêu, thực thi hành động trảm thủ đối với Triệu Phong!

- Nhân loại à, e rằng ta ngăn cản hắn không được mấy hơi thở nữa đâu!

Thanh âm hơi tàn tạ vô lực của Tham Thiên Thụ Yêu truyền đến.

Bởi vì Mộc Linh Tinh Phách xói mòn trên diện rộng, cho nên chiến lực của nó chỉ còn lại chừng một nửa tại thời kỳ đỉnh phong, rất khó có thể ngăn cản Lữ Thiên Nhất.

- Băng Hồn Chi Mâu!

Tâm thần ý thức của Triệu Phong lại từ trong thể xác biến mất.

Trong không trung lại hiện lên một đầu ánh mắt khổng lồ trong suốt lam oánh, ở trên thiên không quan sát, dâng lên một chút hàn quang u lam, tập trung trên người Lữ Thiên Nhất.

Ô...ô...ô...n...g!

Thân hình Lữ Thiên Nhất khẽ ngừng lại, tâm thần ý thức, thậm chí thân thể, phảng phất như bị đóng băng lại vậy, có vẻ dị thường cương lãnh, chậm chạp.

- Meo meo!

Tiểu Tặc Miêu từ trên vai Triệu Phong biến mất.

Vụt vụt…

Biến mất cùng với nó, còn có đầu ấu thú Bò Cạp không chút bắt mắt kia nữa!

Hai đầu Ám Ngân Độc Thi đứng song song hai bên Triệu Phong, cũng không có ra tay.

- Tiểu Tặc Miêu, phải nhờ ngươi rồi!

Triệu Phong ở trên thiên không quan sát, dùng Băng Hồn Chi Mâu tập trung vào Lữ Thiên Nhất.

Dưới trạng thái Khóa Không Chi Nhãn, Băng Hồn Chi Mâu hợp thiên địa chi uy, khiến cho mạnh mẽ như Lữ Thiên Nhất, động tác, tư duy cũng đều bị suy yếu đến mức tận cùng.

Khiến cho Triệu Phong kinh hỉ chính là, Tiểu Tặc Miêu chẳng những có thể ẩn thân, còn có thể mang theo kia đầu ấu thú Bò Cạp biến dị kia ẩn thân cùng nữa!

Triệu Phong có được bảo vật Truyền thừa như Âm Ảnh Phi Phong, cũng có thể ẩn nấp, nhưng mà chỉ giới hạn cho bản thân, muốn mang theo những người khác cùng ẩn thân, cũng không được!

Bởi vậy có thể thấy được, Tiểu Tặc Miêu trong quá trình lớn dần, các loại năng lực đặc thù cũng đều có sự tăng trưởng nhất định.

Triệu Phong thật có chút chờ mong, Tiểu Tặc Miêu sẽ thông qua phương thức gì, giúp cho chính mình giảm bớt tổn thất, đồng thời trì hoãn bước chân của Lữ Thiên Nhất.

Với tình huống trước mắt mà xét, muốn giết chết Lữ Thiên Nhất, cơ bản là không có khả năng!

Triệu Phong từ đầu tới cuối, đều chỉ là một cách đó là kéo dài thời gian, trì hoãn bước tiến của Lữ Thiên Nhất ở một mức độ nhất định.

Thông qua Di Thiên Chi Mâu, Triệu Phong có thể mơ hồ nắm bắt được tung tích của Tiểu Tặc Miêu và ấu thú Bò Cạp đang dưới trạng thái ẩn hành.

- Chỉ sợ dưới cấp bậc Đan Nguyên Cảnh, không ai có thể phát hiện ra Tiểu Tặc Miêu ở trạng thái ẩn thân!

Triệu Phong âm thầm gật đầu.

Có thể nói, Tiểu Tặc Miêu chính là kẻ trộm trời sinh, ám dạ sát thủ trời sinh!

E rằng chỉ có Triệu Phong có được Thần Linh Nhãn, mới có thể khắc chế loại thiên phú này của Tiểu Tặc Miêu.

Mãi đến khi Tiểu Tặc Miêu tiếp cận Lữ Thiên Nhất trong phạm vi hai mươi trượng, Lữ Thiên Nhất cũng không có phát hiện ra nó.

Giờ phút này, tâm thần Triệu Phong cũng có chút căng thẳng.

Hai mươi trượng… Mười lăm trượng… Mười trượng…

Mắt thấy Tiểu Tặc Miêu mang theo ấu thú Bò Cạp, từng chút một tiếp cận Lữ Thiên Nhất.

Đến khi Tiểu Tặc Miêu tiếp cận chừng năm sáu trượng, Lữ Thiên Nhất đột nhiên khẽ “ồ” một tiếng, dường như chợt phát hiện thứ gì đó.

Tu vi cảnh giới của hắn dù sao cũng là Nửa bước Đan Nguyên Cảnh, cơ bản đã bước ra khỏi cấp bậc Chân Linh Tam Cảnh, cho dù là đang bị Băng Hồn Chi Mâu tập trung, nhưng vẫn có thể cảm ứng nhất định.

Vẻ mặt động tác của Lữ Thiên Nhất xảy ra biến hóa rất nhỏ, nhưng tự nhiên không thoát qua được Triệu Phong!

Trái tim của Triệu Phong thoáng đập mạnh.

Hắn biết rõ vô cùng sự đáng sợ của Lữ Thiên Nhất, cho dù là hào quang hộ thể chân linh tự động vận chuyển, cũng đã có thể đánh chết cường giả Chân Chủ Cấp thực lực hơi kém một chút rồi.

Giờ phút này, Lữ Thiên Nhất chỉ cần bạo phát ra Chân Linh khí, liền có thể khoảnh khắc đánh chết Tiểu Tặc Miêu và ấu thú Bò Cạp!

Chiến lực thực tế của Tiểu Tặc Miêu, nhiều nhất chỉ là tiếp cận Chân Chủ Cấp, thực lực chân chính chủ yếu thể hiện ở thiên phú và năng lực đặc thù mà thôi.

Vút...

Tiểu Tặc Miêu cùng ấu thú Bò Cạp đột nhiên bại lộ thân hình, bay tới gần Lữ Thiên Nhất.

Năm trượng… Bốn trượng… Ba trượng…

Tiểu Tặc Miêu vẫn như cũ tiếp cận!

Tốc độ của đầu ấu thú Bò Cạp kia tự nhiên là kém xa Tiểu Tặc Miêu, nhưng điều này cơ bản không làm khó được Tiểu Tặc Miêu.

Tiểu Tặc Miêu dùng Huyền Xà Huyết Tiên quấn lấy càng của ấu thú Bò Cạp, rất nhanh lao tới gần Lữ Thiên Nhất.

Khoảng cách bốn năm trượng đối với Tiểu Tặc Miêu mà nói, không đến nửa hơi thở có thể tới gần!

Đối mặt với Tiểu Tặc Miêu đột nhiên tiếp cận, Lữ Thiên Nhất bởi vì bị Băng Hồn Chi Mâu ngăn chặn, căn bản vô lực trốn tránh hoặc là làm ra phòng ngự hữu hiệu!

- Hừ! Lại tự tìm cái chết!

Khóe miệng Lữ Thiên Nhất nhếch lên một tia trào phúng.

Hắn căn bản không nghĩ tới việc trốn tránh, mặc dù hành động của hắn bị ngăn chặn cản trở rất lớn, nhưng hào quang hộ thể chân linh cho đến nay vẫn còn đang duy trì.

Một khi Tiểu Tặc Miêu và ấu thú Bò Cạp tiếp cận, Lữ Thiên Nhất chỉ bằng vào hào quang hộ thể chân linh, liền có thể đem bọn chúng chấn thành bột mịn!

- Tiểu Tặc Miêu, bằng vào năng lực của các ngươi, tuyệt đối không thể phá vỡ nổi phòng ngự của Lữ Thiên Nhất. Điểm này, ngươi hẳn là phải biết rõ chứ?

Tầm mắt của Triệu Phong ở trong không trung khống chế toàn cục.

Vút...

Mắt thấy Tiểu Tặc Miêu lôi theo ấu thú Bò Cạp, đã đi tới phụ cận Lữ Thiên Nhất.

- Chết đi cho ta!

Lữ Thiên Nhất sớm đã có chuẩn bị, thậm chí là trước tiên bạo phát hào quang hộ thể chân linh! Một mảnh sóng ánh sáng kim sắc huyễn lệ điên cuồng quét qua phạm vi mấy chục trượng xung quanh, đủ để chấn sát Chân Chủ Cấp bình thường.

Trái tim của Triệu Phong, cũng nhất thời nhảy lên tới cổ họng.

Thần Linh Nhãn của hắn đánh giá thực lực địch ta thập phần chính xác. Tiểu Tặc Miêu hoặc là ấu thú Bò Cạp, ở trước mặt Lữ Thiên Nhất, vốn dĩ không có chút lực phản kháng nào cả!

Không cần phải nói tới bọn chúng, cho dù là Triệu Phong, một khi bị Lữ Thiên Nhất tiếp cận, cũng rất có thể sẽ bị miễu sát!

Phốc…

Sóng ánh sáng kim sắc trên người Lữ Thiên Nhất bạo phát, một phen đem cành lá Thụ Yêu chung quanh, chấn văng thành tro bụi.

Nháy mắt nhìn lại, khu vực quanh thân Lữ Thiên Nhất, phảng phất giống như một mảnh không gian trống rỗng vậy!

Đồng thời đúng lúc này, Tham Thiên Thụ Yêu cũng phát ra một trận than thở vô lực.

- Tiểu Tặc Miêu!

Diệp Yên Vũ đang xem cuộc chiến ở phía sau, không khỏi kinh hô một tiếng, sắc mặt có chút biến sắc.

Đối với Tiểu Tặc Miêu, nàng chung quy vẫn có một tia cảm tình đặc thù, mặc dù Tiểu Tặc Miêu đã từng cùng Triệu Phong liên thủ tính kế với nàng, thế nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tình cảm đó!

Hiện tại mắt thấy Tiểu Tặc Miêu bị diệt sát, trong lòng Diệp Yên Vũ cực kỳ không đành lòng.

- Triệu Phong tặc tử, không ngờ ngươi lại nhẫn tâm như vậy, để Tiểu Tặc Miêu đi chịu chết!

Diệp Yên Vũ khẽ cắn răng một cái, ngẩng đầu nhìn về phía Di Thiên Chi Mâu trong không trung.

Di Thiên Chi Mâu và mắt trái của Triệu Phong, hình thái vẻ ngoài cơ bản là giống nhau như đúc, giống như một bản mô phỏng hình thái khổng lồ vậy.

Giờ phút này, Di Thiên Chi Mâu kia vẫn như cũ lạnh lùng, không có một tia cảm tình dao động nào cả. Dường như Tiểu Tặc Miêu và ấu thú Bò Cạp chết đi, không hề mang đến cho Triệu Phong một tia cảm xúc dao động nào cả.

Di Thiên Chi Mâu phát tán ra lực lượng kỳ hàn thấu triệt linh hồn, vẫn đang tập trung gắt gao vào Lữ Thiên Nhất!

- Ha ha ha… Ngươi còn có bao nhiêu vật hy sinh, cùng đưa hết đến đây đi!

Lữ Thiên Nhất cười dài một tiếng.

Hắn vẫn như cũ bất chấp sự đông cứng của Di Thiên Chi Mâu trên thiên không, vẫn đang từng chút một tiếp cận Triệu Phong.

Trong mơ hồ, Lữ Thiên Nhất nhìn thấy được thân ảnh thiếu niên tóc lam đang đứng lặng lẽ trong đám cành lá phồn thịnh, giống như một cái thể xác không có linh hồn, hoàn toàn bất động! Bên người thiếu niên tóc lam kia, còn có hai bộ Ám Ngân Độc Thi nữa!

Khóe miệng Lữ Thiên Nhất toát ra một tia tàn nhẫn, chợt lại cười rộ lên.

- Triệu Phong ca, Di Tích Bảo Điện sẽ trong thời gian ba hơi thở hàng lâm!

Một cái thanh âm nữ nhân mềm mại ôn nhu, phát ra trong đầu Triệu Phong.

- Được! Hết thảy đều sẽ sắp xếp ổn thỏa!

Triệu Phong khẽ gật đầu, thở ra một hơi.

Bắt đầu từ giờ phút này, chỉ cần đếm ba tiếng, Di Tích Bảo Điện liền sẽ hàng lâm, nhiệm vụ của Triệu Phong, liền có thể hoàn thành.

Nhưng mà, trong thời gian ba hơi thở, Lữ Thiên Nhất xác định chắc chắn là có thể tiếp cận Triệu Phong!

Triệu Phong thoáng đánh giá, dưới tình huống bình thường, chỉ sợ chỉ có mình mới có thể kiên trì qua được, còn lại hai bộ Ám Ngân Độc Thi này thì khó tránh khỏi một kiếp, có thể nói là tổn thất thảm trọng!

- Triệu Phong… Cho dù ngươi có lãnh khốc vô tình đến đâu, cơ mưu tính kế đến đâu, cũng khó thoát khỏi cái chết!

Trên khuôn mặt tuyệt mỹ như tuyết của Diệp Yên Vũ lộ ra cừu hận sát khí u lãnh nồng đậm.

Nàng ngóng nhìn lên thiên không, đầu ánh mắt trong không trung kia, vẫn như cũ đạm mạc bình tĩnh, không có một tia kinh hoảng.

Thậm chí đầu Di Thiên Chi Mâu kia mơ hồ còn hiện lên một tia châm chọc cười lạnh nhàn nhạt nữa.

- Tiểu Tặc Miêu, ngươi quả nhiên cao minh!

Một thanh âm ở trong thế giới tinh thần đột nhiên vang lên.

Ngay sau đó…

- Meo meo!

Một con mèo nhỏ màu xám bạc lớn chừng cỡ bàn tay, vụt một tiếng, trống rỗng xuất hiện trước mặt Lữ Thiên Nhất.

- Cái gì?

- Điều này sao có thể?

Thiên tài của Tam Đại Tông Phái ở phía sau đều kinh ngạc đến ngây người tại đương trường, ánh mắt trừng lớn.

Ngay sau đó…

Vút...

Một đầu ấu thú Bò Cạp lớn cỡ bàn tay trẻ con, bị Tiểu Tặc Miêu kéo trường tiên vung lên, “vụt” một tiếng, chui luôn vào trong cái miệng đang cười to của Lữ Thiên Nhất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.