Vợ Yêu Dịu Dàng Đến Điểm Danh

Chương 6




- Ta biết Vương Thư là con gái của bà và Vương Thánh, cô gái này hiện đang rơi vào tay ta, thân cổ độc, nếu muốn ái nữ bình an, mất mà được lại, đem tất cả những gì Dương Thần chiếm được tới, trưa ngày mai, gặp trên đỉnh Thiết Sơn khu Hoành Đoạn sơn, quá hạn lập tức cho Vương Thư chết.

Thái Ngưng đứng bên đọc các chữ trên mảnh giấy, lập tức ngạc nhiên nhìn Đường Lộ Di:

- Sư phụ… sư… phụ kêu chúng con đến là…

Đường Lộ Di tỏ ra có chút không ngẩng đầu lên được, nhỏ giọng nói:

- Ta biết rằng… sư phụ làm như vậy là khiến các con khó xử, nhưng sư phụ thật sự không dám mạo hiểm, cho dù ta biết rõ rất có khả năng người đó gạt ta, ta cũng… không thể không tin được.

- Thiết Sơn ở đâu, sao con chưa từng nghe qua.

Dương Thần lại có vẻ rất thong dong.

- Ở phía bắc khu Hoành Đoạn Sơn, ta biết nơi đó, chỉ là đỉnh núi nhỏ không có tên tuổi, xung quanh hơn mười dặm gần như hoang tàn vắng vẻ.

- Nói như vậy, nếu chúng ta không đến đó, một mình sư phụ cũng không đến đó kịp… Đối phương hình như tin chắc, sư phụ sẽ kêu chúng con đến đây.

Dương Thần nhếch miệng cười:

- Thật là lạ quá, trước đây đều dùng cướp, lần này không ngờ đã biết cách động não để uy hiếp con rồi, chỉ là không biết gia tộc nào…

- Hay là thử hỏi Tình Nhi xem, có thể cô ấy biết có Vương gia hay không.

Thái Ngưng đề nghị.

Dương Thần nghĩ cũng đúng, lấy điện thoại liên lạc vối Tiêu Chỉ Tình, hỏi cô Huyễn cảnh ngoài ba gia tộc, có phải còn Vương gia không.

Tiêu Chỉ Tình nghe, có chút tò mò nói:

- Ông xã, làm sao anh biết Huyễn cảnh có Vương gia? Vương gia là gia tộc chư hầu của Lạc gia là tộc tương đối có thực lực, có không ít tu sĩ tu vi cao thâm.

- Vậy Tình Nhi nghe qua tên của hai cha con Vương Thánh, Vương Thư chưa?

- Vương Thư… là tiểu thư của Vương gia, em cũng có biết, nhưng cha của cô ấy là đương nhiệm Gia Vương Miện của Vương gia, cái tên Vương Thánh này… chưa từng nghe nói qua.

Tiêu Chỉ Tình nói.

Lời nói của Tiêu Chỉ Tình, Đường Lộ Di và Thái Ngưng đang có mặt đều nghe thấy, biết chính xác có tộc Vương gia này, Đường Lộ Di vô cùng kích động.

- Xem ra… không hẳn là giả, chỉ không rõ ràng, là ai ép buộc Vương Thư, làm thế nào lại biết chuyện năm xưa.

Dương Thần cúp điện thoại, nghĩ ngợi nói.

Ngoài ra, Vương gia là gia tộc chư hầu của Lạc gia, điều này ít nhiều khiến Dương Thần nảy sinh những suy đoán khác, có phải là Lạc gia đang giở thủ đoạn gì không.

Đường Lộ Di cắn răng, lại buồn bã quỳ xuống!

- Dương thiếu gia, ta biết ta không biết xấu hổ! Ta cũng biết là tuyệt học quan trọng nhất của cậu, ta biết đó là bí kíp bất truyền của Thục Sơn, nhưng… nhưng ta không thể trơ mắt nhìn con gái mình chết được! Đứa con đáng thương đó, cũng không biết mặt mũi nó ra sao… Ta muốn đi gặp nó, ta muốn nhìn thấy nó không bị gì!

Đường Lộ Di nước mắt lã chã, khóc không thành tiếng, gần như nằm rạp xuống đất.

Khiến người đàn bà cao ngạo này bi ai đến mức bất cần mặt mũi, đủ thấy tình mẹ vĩ đại, cho dù là đứa con gái 20 năm chưa gặp, chỉ vì chút lo lắng, cũng lộ vẻ xúc động.

Dương Thần đỡ bà dậy, cười gượng nói:

- Đừng quỳ nữa, người là sư phụ của Ngưng Nhi, Ngưng Nhi xem người như mẹ của mình, con gái của người, cũng như em gái của Ngưng Nhi, làm sao con có thể thấy chết mà không cứu được.

- Nếu quả thật có thể dùng, đổi sự bình an của con gái người, con sẽ không keo kiệt. Con không muốn dùng phương thức hy sinh mạng sống của người thân bạn bè bên cạnh, để bảo toàn công pháp bí tịch chỉ là vật chết.

Đường Lộ Di khó thở, nhìn Dương Thần bằng vẻ khó tin, vẫn cảm thấy quá mộng ảo:

- Thật sao… con thật sự bằng lòng?

Dương Thần nhanh chóng đồng ý, điều này khiến bà không thể không hỏi thêm.

- Ông xã… anh… thật ra anh không cần gấp gáp như vậy, chúng ta có thể nghĩ cách…

Thái Ngưng lo lắng do dự nói.

Dương Thần lắc đầu, thản nhiên nói:

- Đương nhiên, phải xem rõ tình hình rồi mới quyết định, tuy nhiên nếu người con gái đó thật sự là con của người, vậy dùng công pháp đổi tính mạng cũng đáng.

- Đây cũng là không phải ai đều có thể luyện thành, nếu không bao nhiêu năm nay Thục Sơn, cũng sẽ không chỉ có con và sư phụ con là có thành tựu.

- Nếu con vì công pháp này, bỏ mặc hai mẹ con người không lo, thấy chết không cứu, vậy thì con sẽ xem thường chính mình, đó không phải là ước nguyện ban đầu muốn trở nên mạnh của con.

- Cám ơn… con ơn cậu… Dương thiếu gia…

Lần này Đường Lộ Di đã thực sự tin, bà chợt phát hiện mình có quá nhiều thành kiến với Dương Thần, kỳ thực người đàn ông này thiện ác phân minh, tuy có mặt hung ác, nhưng đối với người quan tâm thì lại hết sức săn sóc.

Trên mặt Thái Ngưng đứng bên tràn đầy cảm kích và tình cảm dịu dàng, Dương Thần là vì quan hệ của cô mới đối xử khác với mẹ con Đường Lộ Di, dù sao hắn cũng không phải người tốt gì, điều này làm cho Thái Ngưng rất có cảm giác mãn nguyện.

Nào ngờ, trong lòng Dương Thần lại vô cùng rối rắm, miẹ, đàn bà nhiều trên giường dưới giường đều rất hạnh phúc, nhưng quả nhiên phiền toái cũng nhiều!

Đường Lộ Di này tuy đã 40 mấy tuổi, nhưng tướng mạo như hoa như ngọc, thân thể đầy đặn, nhưng mình lại chưa tận tay chạm qua, lại vẫn cứ, là sư phụ mà Thái Ngưng xem như mẹ ruột!

Mình không giúp Đường Lộ Di, khó tránh khỏi khiến lòng Thái Ngưng lạnh lẽo, đàn bà thương cảm, vậy thì sẽ làm cho mình đau lòng.

Cũng may trên tu vi mình vừa có cảm ngộ hoàn toàn mới, ỷ lại cũng không quá mạnh như trước đây, nếu thật sự giao ra, cũng không phải không chịu được..

Đương nhiên, những lời này không thể nói ra, nhìn ánh mắt vô cùng cảm động và ái mộ đang nhìn mình của Thái Ngưng bên cạnh, lòng hư vinh của đàn ông của Dương Thần có được sự thỏa mãn trước nay chưa có.

Vốn là, đàn ông trước mặt đàn bà không phải vì sự thể nghiệm này sao, lần này, hình tượng của mình nhất định lại cao lên rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều…

Dương Thần không tự chủ đứng thẳng lưng, làm cho mình có vẻ vô cùng chính nghĩa, không quan tâm hơn thua.

- Người đó hẹn vào giờ ngọ ba khắc, vẫn còn không ít thời gian, con sẽ viết lại, cho mượn giấy bút trong phòng sư phụ.

Dương Thần chỉ bàn học bên cửa sổ.

Người của Đường gia bảo rất giỏi dùng bút mực, cho dù trong thời đại công nghệ cao này.

Đường Lộ Di cho rằng ra ý cho bà tránh đi, sau khi luôn miệng cám ơn, lui ra phòng trúc, lại làm cho Dương Thần buồn cười.

Xem ra, đối với người ngoài mà nói, là quyển công pháp tương đối được xem trọng.

Cũng phải, nếu mình không phải thể ngộ mới nhất, cũng không dám dễ dàng đáp ứng giao công pháp ra.

Dương Thần bùi ngùi thở dài, đi đến bàn học, nhấc cây bút lông sói lên.

Thái Ngưng bắt đầu ở bên mài mực, do dự hỏi:

- Ông xã, có nên viết quyển công pháp giả cho người đó không, em biết là anh nghĩ cho em, nhưng em không muốn vì chuyện này, ảnh hưởng đến sự an toàn của anh và gia đình.

- Không cần đâu, đối phương dám trực diện trao đổi với anh, hiển nhiên có lực lượng rất mạnh, tuyệt đối có biện pháp giám định thật giả, thứ công pháp này, muốn sáng tạo và tu sửa, đều rất khó, chỉ có thể lừa những người ngoại đạo, lừa không được cao thủ, hơn nữa… cũng không thể lấy tính mạng con gái sư phụ em ra đùa được.

Dương Thần nói.

- Ừm…

Thái Ngưng mỉm cười nói:

- Em mài xong rồi, bây giờ ra ngoài, ông xã viết là được rồi.

- Ai.

Dương Thần giữ cô lại, dở khóc dở cười:

- Em cũng giống sư phụ em, gấp gì chứ, anh có bảo các em ra ngoài sao? Em là người đàn bà của anh, nếu như em muốn học, anh sẽ dạy em, chỉ là công pháp này không phải ai cũng thích hợp mà thôi, em cứ đứng bên cạnh anh, không cần cố ý tránh đi.

- Như vậy sao được… đây là bí kíp bất truyền của Thục Sơn, làm như vậy quá có lỗi với tiền bối Thục Sơn rồi.

Thái Ngưng lắc đầu.

Dương Thần cười ha hả:

- Nếu em đã nói như thế, vậy thì tùy em vậy.

Thái Ngưng trừng mắt với hắn, đi ra cửa phòng.

Dương Thần nhìn giấy Tuyên Thành trắng tinh, lẩm bẩm nói:

- Thế nhân đều say mình ta tỉnh… ai, Vãng niệm diễn sinh kinh… hà hà… muốn có như thế, vậy thì ta cho các người.

Vài phút sau, Dương Thần đem công pháp vừa viết xong cất vào nhẫn không gian, đi ra khỏi phòng.

Thái Ngưng và Đường Lộ Di đều đang nghển cổ trông ngóng, sắc mặt Đường Lộ Di khó coi, lo lắng cho đứa con gái mình chưa biết mặt.

- Chúng ta lên đường thôi, Ngưng Nhi em bay cùng sư phụ, dẫn đường.

Dương Thần nói.

Thái Ngưng gật đầu, kéo tay của Đường Lộ Di, cùng Dương Thần bay lên không trung.

Dương Thần đột nhiên nghĩ ra, cố ý dùng lá che mắt làm ẩn đi tu vi của mình, như thế, lỡ đụng phải cao thủ gì, đối phương cũng sẽ không dễ dàng ra tay, mình lại có thể chiếm giữ cơ hội trước.

Dưới sự chỉ dẫn của Đường Lộ Di, trong chốc lát ba người đã đến chỗ trên núi hoang.

Khu Hoành Đoạn Sơn kéo dài trăm dặm, bốn phía đều là rừng nguyên sinh rậm rạp, cảnh sắc tráng lệ

không cùng.

Nhưng ba người không có lòng dạ ngắm cảnh, đợi đến giờ ngọ ba khắc, mặt trời đang mãnh liệt, một bóng dáng từ hướng Tây Bắc bay nhanh đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.