Vợ Yêu Dịu Dàng Đến Điểm Danh

Chương 5: Chia tay




Bị Thái Ngưng la như vậy, Đường Lộ Di đột nhiên giật mình tỉnh lại, xoay người đứng lên, nhìn Thái Ngưng và Dương Thần cùng đến, ánh mắt phức tạp mà vùng vẫy.

- Các con… đến rồi.

Giọng nói Đường Lộ Di run rẩy, muốn nói lại thôi mà cười.

Thái Ngưng càng lúc càng cảm thấy bất thường, đi đến trước mặt Đường Lộ Di, nắm lấy tay sư phụ, liền cau mày nói:

- Sư phụ, tay sư phụ lạnh quá, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Gọi con và Dương Thần đến đây gấp như vậy, sư phụ đừng dọa con nha.

Đường Lộ Di nhìn người đệ tử thân truyền mà mình xem trọng nhất, sự quan tâm trong mắt Thái Ngưng chân thành vô cùng, khiến cô cảm động.

Hễ nghĩ đến việc đó… thì lòng quặn đau …

Con mắt Đường Lộ Di đã ươn ướt, đưa tay nhẹ nhàng xoa gương mặt Thái Ngưng,

- Con à, sư phụ… có lỗi với con.

- Ý… gì vậy?

Vẻ mặt Thái Ngưng khó hiểu.

Đường Lộ Di xoay đầu nhìn Dương Thần đang đứng ở phía sau, đi thẳng tới, đứng trước mặt cách Dương Thần hai thước.

Dương Thần và Thái Ngưng với ánh mắt ngạc nhiên, Đường Lộ Di… quỳ xuống!

- Sư phụ!?

Thái Ngưng kinh hãi hét.

Dương Thần cũng sững sờ tại chỗ, cũng quên mất ngăn cản.

Đến lúc phản ứng kịp, Dương Thần vội đi đến đỡ Đường Lộ Di đứng dậy.

- Ai… sư phụ của Ngưng Nhi… ây… Đường tiền bối, ây da con nói.. người đẹp? Chị? Thím? Sư… sư phụ quỳ con làm gì chứ!?

Dương Thần kéo Đường Lộ Di đứng dậy.

Nhưng Đường Lộ Di không chịu, vừa kéo lên, lại quỳ xuống, hơn nữa còn là cái khấu đầu lớn tiếng lên sàn nhà!

- Dương thiếu gia! Xin cậu cứu con gái của tôi! Xin cậu đó!! Hu hu…

Đường Lộ Di khóc nức nở, nói lớn.

- Con gái cô?!

Vẻ mặt Dương Thần khó hiểu, nhìn Thái Ngưng, sắc mặt cô cũng kinh ngạc như vậy, đầy vẻ nghi hoặc.

- Sư phụ, người sao vậy… sao đột nhiên lại có con gái? Sao con chưa từng nghe người nhắc qua?

Thái Ngưng tiến đến dìu Đường Lộ Di, muốn sư phụ đứng lên.

Nhưng Đường Lộ Di lại cứ quỳ, lắc đầu không chịu đứng dậy.

- Ngưng Nhi, không cần kéo sư phụ, sư phụ phải quỳ dưới các con…

- Sư phụ, bất kể chuyện gì, hãy đứng lên từ từ nói cho rõ.

Thái Ngưng sử dụng chân nguyên, cố kéo Đường Lộ Di đứng lên.

Đường Lộ Di hơi giật mình nhìn đệ tử, chớp chớp hai mắt đẫm lệ,

- Ngưng Nhi, con… con bước vào Hóa Thần Kỳ rồi?

Thái Ngưng gật gật đầu,

- Dạ, đã gần đến Hóa Thần kỳ cuối rồi, cũng nhờ sự giúp đỡ rất lớn từ ông xã, nếu không thì con rất khó nâng cao tu vi trong thời gian ngắn.

- Tốt tốt…

Đường Lộ Di lộ ra tia cười vui mừng,

- Con không nhìn lầm người, sư phụ rất vui mừng.

- Sư phụ, rốt cuộc chuyện như thế nào, sư phụ mau nói đi, con… con sốt ruột lắm rồi.

Tâm tính khó chịu mà Thái Ngưng ít có.

Đường Lộ Di than nhẹ một tiếng, không chịu được đưa mắt nhìn Dương Thần, nói:

- Chuyện này, nói ra dài dòng, phải nói từ 20 năm trước…

Đường Lộ Di tràn đầy tâm tư phức tạp, phút chốc thời gian đã chạy ngược.

Hóa ra, 20 năm trước, khi đó Đường Lộ Di chỉ là tiểu thư của Đường gia bảo, sau khi học được thủ pháp Mạn Thiên Hoa Vũ, tự cho rằng vô địch thiên hạ, bắt đầu khiêu chiến các cao thủ môn phái Cổ võ.

Các cao thủ nhìn thấy cô là con gái, ít nhiều nhường cô vài phần, còn về các cao thủ tiền bối, hiển nhiên là không thèm để ý cô.

Cứ như thế, khiến Đường Lộ Di lúc 20 tuổi, vô cùng tự tin, ở khắp Hoa Hạ không ngừng tìm kiếm cao thủ.

Cho đến một ngày, Đường Lộ Di ở Nguyên Đai, lúc đi ngang qua tòa thành thị vùng ngoại ô, gặp phải vụ cướp bóc, có ý niệm muốn làm nữ hiệp, Đường Lộ Di truy đuổi bọn cướp đó, khiến bọn cướp đó chó cùng rứt giậu, lấy súng lục bắn Đường Lộ Di.

Lúc đó Đường Lộ Di còn trẻ, kỳ thật không có kinh nghiệm chiến đấu gì với súng lục, chẳng may eo bị trúng đạn, nguy cơ vạn phần.

Đúng lúc đó, một cảnh sát trẻ tuổi, giống như từ trên trời giáng xuống, hành quyết hết đám cướp đó, còn bồng Đường Lộ Di rời khỏi hiện trường.

Đượng Lộ Di khen ngợi thân thủ của nam cảnh sát, hình ảnh đẹp đẽ anh hùng cứu mỹ nhân đó, vào thời đại đó, ánh mắt thiếu nữ lúc đó, là lực hấp dẫn chí mạng.

Sau khi xảy ra việc đó, Đưởng Lộ Di nhanh chóng có tình cảm với nam thanh niên tên Vương Thánh này, cũng vô cùng hứng thú chiêu thức võ công tinh diệu của chàng thanh niên.

Mà Vương Thánh dường như cũng khá để ý Đường Lộ Di, lúc Đường Lộ Di nằm viện, thường xuyên hết lòng thăm hỏi.

Đường Lộ Di dần dần biết được, Vương Thánh là cô nhi, sau khi thi vào trường cảnh sát, tốt nghiệp trở thành cảnh sát trẻ tuổi, hơn nữa vẫn còn độc thân.

Bản lĩnh kungfu đó, là lúc ở cô nhi viện được một ông già vô danh dạy, không rõ lai lịch.

Đường Lộ Di chưa bao giờ nghĩ đến tình yêu nam nữ, rất nhanh đã cùng Vương Thánh ở bên nhau, hơn nữa cũng không để ý nhiều đến quá khứ của Vương Thánh, sợ Vương Thánh cảm thấy đau lòng thân phận cô nhi.

Lão Bảo của Đường gia bảo vô cùng phản cảm tình cảm này, cảm thấy lai lịch của Vương Thánh rất khả nghi, nhưng Đường Lộ Di vì Vương Thánh, kiên quyết bỏ nhà theo y, hơn nữa còn nhận được chứng nhận đã thành vợ chồng.

Năm sau, con gái của Đường Lộ Di và Vương Thánh ra đời, đặt tên là Vương Thư.

Vốn dĩ, Đường Lộ Di cảm thấy mọi thứ đều rất đáng giá, nhìn còn gái, nhìn chồng, liền cảm thấy mình đã có được toàn thế giới, cho dù có bị người của Đường gia bảo khinh miệt cũng không sao.

Thế nhưng, vào ban đêm, Vương Thánh bỗng mang con gái Vương Thư còn lót tả, lặng lẽ bỏ đi…

Vương Thánh chỉ để lại mảnh giấy, miếng đan dược nho nhỏ.

Trên mảnh giấy viết:

- Trần duyên đã hết, cố nhân theo gió. Tặng lại miếng linh đan Bồ Đề, bồi bổ sự tổn hại nguyên âm, bảo trọng.

Thoạt đầu Đường Lộ Di còn chưa ý thức được rốt cuộc là chuyện gì, sau khi tỉnh táo lại, mới ý thức được Bồ Đề đan là lúc nào, mới đột nhiên nhớ lại, phụ thân đã từng nói đến truyền thuyết của gia tộc ẩn thế.

Thời gian đó, Đường Lộ Di cảm thấy toàn bộ thế giới đều sụp đổ, con gái, chồng, đều chỉ là hoa trong gương, trống rỗng.

Tinh thần sa sút nhiều năm, Đường Lộ Di mới trở về Đường gia bảo, dù sao cũng là tiểu thư của Đường gia bảo, có Đường Điện Sơn cùng các huynh trưởng khác ủng hộ cô, hơn nữa sau khi trải qua tình cảm đỗ vỡ, không ai ở Đường gia bảo dám phản đối cô quay về.

Thế nhưng, từ đó về sau, Đường Lộ Di nhìn đàn ông đều trừng mắt lạnh lùng, sự chán ghét đàn ông cũng càng ngày càng mãnh liệt, sau này sống luôn trong rừng trúc này để thanh tịnh.

Về sau thu Thái Ngưng làm đồ đệ, kỳ thực là xem Thái Ngưng như con gái của mình, cho nên dạy dỗ rất nghiêm khắt, nhưng cũng thương yêu rất sâu lắng.



Nghe Đường Lộ Di kể lại những chuyện đã qua, Dương Thần sờ sờ cằm, thầm nghĩ, chẳng trách trước đây Đường Lộ Di không chào đón mình, thì ra là đã bị đàn ông của gia tộc ẩn thế bỏ rơi qua.

Cái lần ở Đường gia bảo, Thái Ngưng cũng đề cập qua tình cảm tổn thương của Đường Lộ Di, chỉ là không ngờ lại dính líu đến gia tộc ẩn thế, chẳng trách lúc đề cập đến gia tộc ẩn thế, sắc mặt sư phụ lúc đó là lạ.

Thật ra thì cũng giống với vú Vương, chỉ là vú Vương đáng thương hơn, căn bản không biết Tiêu Mạc Tranh là ai.

Có thể Đường Lộ Di là người tập võ, lại có bối cảnh gia tộc cổ võ, cái người tên Vương Thánh đó, mới để lại chút tin tức, dù sao, để lại những tin tức này cho vú Vương, vú Vương cũng không hiểu.

Về phần miếng Bồ Đề đan, đối với người của gia tộc ẩn thế mà nói, cũng không quá quý báu.

- Sư phụ, không phải ạ, nếu như người đó là gia tộc ẩn thế, không phải gia tộc ẩn thế chỉ có Lạc gia, Tiêu gia và Ninh gia sao? Sao lại mang họ Vương? Chẳng lẽ là nặc danh?

Tiêu Ngưng có chút hoài nghi nói.

Đường Lộ Di lau nước mắt, gật đầu nói:

- Cha ta nói qua, người của gia tộc ẩn thế đa số thay tên đổi họ khi đi lại ở tục thế. Tuy nhiên, cũng không phải tất cả. Nói chung, tuy gia tộc ẩn thế chỉ có ba gia tộc, nhưng kỳ thật không chỉ có ba nhà.

- Chẳng qua theo sự biến đổi của thời đại, các gia tộc nhỏ khác, phụ thuộc vào ba gia tộc, thành gia tộc chư hầu, dù sao mỗi gia tộc đều có thực lực của riêng mình, muốn thâu tóm tất cả, ba gia tộc không ai dám mở miệng.

- Có phải tên thật đều không quan trọng, con muốn biết, con gái sư phụ làm sao rồi.

Dương Thần hỏi.

Đường Lộ Di nghe thấy hai chữ “con gái”, lộ ra vẻ thống khổ, lấy từ trong lòng ra miếng ngọc bội màu xanh, phía trên có khắc đóa hoa lê sống động.

- Tối hôm qua, có người đem miếng ngọc bội hoa lê này, cùng với mảnh giấy, bắn vào trong phòng ta.

Đường Lộ Di đem miếng ngọc bội đến trước mặt Dương Thần, nói:

- Đây là ngọc bội năm xưa ta đeo cho Tiểu Thư của ta, là miếng ngọc ta mang theo từ nhỏ, ngọc Côn Luân tốt nhất, ta tuyệt đối không nhận lầm.

Sau đó, Đường Lộ Di lại lấy mảnh giấy đã ố vàng ra, đưa cho Dương Thần.

Dương Thần cầm mảnh giấy nhìn chăm chú, chân mày lập tức nhíu lại, toát lên vẻ hoài nghi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.