Vợ Yêu Dịu Dàng Đến Điểm Danh

Chương 17




Người đàn ông trung niên mang nét anh khí tuấn mỹ này chính là gia chủ Lạc gia, đồng thời là một trong mười đại cao thủ của Huyễn cảnh, Lạc Thiên Thu.

Nhìn tờ giấy một lúc, Lạc Thiên Thu cuốn lại đứng lên nói:

-    Vương Miện, đi theo ta đến Tàng kinh các.

Vương Miện mặc áo vàng bỗng sửng sốt nhưng không dám hỏi nhiều, gật gật đầu trả lời:

-    Vâng.

Lạc Thiên Thu đi xuống, từ thư phòng đi ra hành lang tinh xảo đến một căn phòng ở lầu hai, trên tấm biển màu vàng có khắc ba chữ cứng cáp: “Tàng kinh các”.

Vương Miện theo sát đi vào bên trong, tâm trạng có chút hồi hộp, hay là vì y lập công nên gia chủ chuẩn bị ban thưởng cho y?

Là gia tộc chư hầu của Lạc gia, công pháp của Vương gia tuy rằng không ít, nhưng tuyệt đối không thể so sánh với công pháp của Lạc gia.

Trong ba đại gia tộc, Tiêu gia mạnh về đan đạo, Ninh gia dựa vào pháp bảo, còn Lạc gia chú trọng công pháp.

Lạc Thiên Thu kết một pháp ấn, bỗng hiện lên một luồng ánh sáng kết thành chữ “Lạc”, chiếu vào cánh cửa Tàng kinh các.

Cánh cửa bạch ngọc lóe sáng, cửa lập tức mở ra, bên trong dày đặc môt màn sương trắng.

Lạc Thiên Thu chậm rãi đi vào, Vương Miện đi theo sau.

“Tàng kinh các” chia làm hai tầng, cao ước chừng bốn mươi thước, bốn phía là những giá sách lớn, trên đó đặt những bộ sách quý giá, có quyển bằng da, cũng có những ngọc giản trân quý, hay những công pháp nhiều như biển sao.

Vương Miện đã đến đây vài lần, mỗi lần tiến vào đều đỏ mắt ngưỡng mộ.

Thế nhưng y cũng chỉ dám nhìn, đâu dám đoạt đồ của Lạc gia, lấy thân phận của Lạc Thiên Thu, kẻ được xưng một trong mười đại cao thủ, chưa kể Lạc gia còn rất nhiều trưởng lão khác cùng cao thủ khác.

Lạc Thiên Thu đưa tay lên lấy một quyển trục bằng da ở một giá sách nằm góc sáng sủa đặt vào tay y.

Quyển sách này không biết có từ bao giờ, cũng không thấy tên sách, có lẽ công pháp rất lâu trước đây truyền lại.

Lạc Thiên Thu đem quyển sách này đưa cho Vương Miện nói:

-    Ngươi xem quyển công pháp này một chút.

Vương Miện không nói gì, tò mò mở ra xem, đây là Lạc Thiên Thu thưởng cho y, nhưng mới xem lướt qua liền rất ngạc nhiên, đến mức trợn mắt há mồm.

-    Này … Đây là… Làm sao có thể…..

Vương Miện liên tục nói lắp, đầu lưỡi líu lại, mở to hai mắt, ngây ra như phỗng.

Môn công pháp này là hơn năm vạn trước tổ tiên truyền lại, rất khó hiểu, mặc dù nói là Cửu trọng, nhưng thật ra chỉ có bát trọng, tầng “Vãng sinh” cuối cùng chỉ có tên, không có công pháp, đây chính là tầng cuối cùng.

-    Hơn nữa công pháp này có uy lực hơn những công pháp khác của gia tộc ta rất nhiều, từng có tiền bối luyện đến tầng thứ 7 “Ly trần”, nhưng phát hiện miễn cưỡng chỉ có thể tiến vào cảnh giới Thiên Tiên, thật sự kém cỏi liền chấp nhận từ bỏ.

-    Ta lúc trẻ cũng từng xem qua, môn công pháp  này có quá nhiều chỗ huyền diệu, dễ dẫn tới tẩu hỏa nhập ma, rất khó khống chế, hơn nữa… càng luyện càng khó hiểu, tầng thứ chín chỉ có hai chữ “ Vãng sinh”, quả thực rất khó hiểu….

Vương Miện nghe đến những lời này, không thể tin nổi, cứng lưỡi nói:

-    Hai môn công pháp này giống nhau như đúc! Chẳng lẽ…. Chẳng lẽ Dương Thần đưa cho ta cái kia là giả?

Lạc Thiên Thu mặt không biến sắc, lâm vào trầm mặc, một lúc sau mới nói:

-Ta cũng không biết, đây cũng không phải là công pháp hiếm lạ, kiểu na ná giống nhau gia tộc nào cũng có, chưa hẳn là gia tộc khác không có loại công pháp này, có lẽ chỉ là tên không giống nhau thôi.

- Môn phái Cổ võ của Thế tục lưu truyền công pháp có chút giống nhau cũng không quá ngạc nhiên. Dương Thần biết có môn công pháp này tồn tại, tùy ý viết ra quyển công pháp, nhưng giống nhau như đúc thì không có khả năng.

- Ngay cả ngài cũng không biết môn công pháp này huyền diệu ở chỗ nào, chắc chắn không thể là giả, cái gì mà đột phá công pháp cửu thiên thần lôi kiếp, tên tiểu tử Dương Thần kia thật giảo hoạt, thiếu chút nữa là bị hắn lừa.

Vương Miện nghiến răng nghiến lợi nói, cảm thấy vô cùng hổ thẹn, y ban ngày còn dương dương tự đắc, lúc này nghĩ lại thật nực cười!

Lạc Thiên Thu híp híp con mắt, y đối với bản thân mình rất tự tin, nhưng cũng không lĩnh hội được điều này, mấy vạn năm, các nhân vật kỳ tài xuất chúng của Lạc gia cũng đã tìm hiểu điều này, nhưng đều không có kết quả mà từ bỏ.

Ông ta cũng không cho rằng, Dương Thần có thể vượt qua được vô số thiên tài của Lạc gia, có thể hiểu được tầng cuối cùng, luyện được Thái thanh thần lôi kiếp.

Giơ tay bắn ra, tờ giấy viết công pháp bị một ngọn lửa hồng thiêu rụi, cuốn công pháp trở về chỗ cũ.

Lạc Thiên Thu xoay người nói với Vương Miện:

-    Được rồi, người không nên tự trách mình, Dương Thần là người của Dương gia, có lão già kia, không dễ đối phó, lần này không lấy được công pháp cũng không phải lỗi của ngươi.

-    Một năm sau là thời gian “ Thiên ma chi nhãn” trăm năm mới mở ra một lần, ngươi tốt hơn hãy trở về tu luyện, đốc thúc bọn tiểu bối tăng công lực lên, lúc đó sẽ có lợi ích to lớn.

Nói xong, Lạc Thiên Thu lấy trên giá sách một quyển công pháp, giao cho Vương Miện.

-    Môn công pháp này tuy rằng chưa nói tới là cao sâu cỡ nào, nhưng pháp thuật bên trong cũng là không tầm thường, có thể trong thời gian ngắn nâng cao không ít chiến lực, ngươi lấy về, giao cho vãn bối thích hợp tu luyện đi.

Lạc Thiên Thu nói:

Vương Miện nghe xong, gật gật đầu đồng ý, đúng là lần “ Thiên ma chi mãn” mở ra này rất quan trọng, tiếp nhận công pháp, vui mừng nhướn mày, luôn miệng nói cảm ơn.

Vương Miện vừa đi, Lạc Thiên Thu ra khỏi tàng kinh các, giơ tay ra thi triển một đạo pháp ấn, đem cửa lớn đóng lại.

Lúc này, một bóng dáng thướt tha từ giữa không trung bay xuống, người  này là một phu nhân mặc váy dài màu xanh nước biển quyến rũ, một đôi mắt đẹp hàm chứa sắc xuân, môi đỏ mọng câu hồn.

-    Ông xã, đã khuya thế này còn tới tàng kinh các xem công pháp?

Phu nhân xinh đẹp này chính là vợ của Lạc Thiên Thu, Lãnh Thiên Thu.

Trong tên của hai người đều có một chữ “Thu”, đây không phải là điều trùng hợp, mà là lúc hai người mới sinh, Lạc gia và Lãnh gia đã cho hai người đính ước, cố ý đặt giống một chữ “Thu”

Lạc Thiên Thu khuôn mặt thâm tràm không chút thay đổi, vẫn như cũ không có nữa điểm hòa nhã, lãnh đạm nhìn Lãnh Thanh Thu nói:

-    Cô tới làm cái gì?

Trên khuôn mặt vô cùng hấp dẫn xinh đẹp của Lãnh Thanh Thu tràn đầy u oán. Nói:

-    Ông xã, sao anh lại nói như vậy, hơn một tháng qua anh đều trong phòng luyện công, em nhớ anh cho nên mới tới xem một chút.

…..

Bắc Cực, khắp nơi đều là băng, gió lạnh thấu xương.

Giữa không trung, Athena một thân váy đen chân trần, vẫn trong phi thuyền quan sát mảnh băng tuyết này.

Sau lưng nàng, người mặt sắt mặc áo bào đen cung kính đứng đó, có chút sợ hãi nhìn thứ đồ trên tay  Athena.

Nhìn kỹ liền phát hiện ra một vật thể giống như một quả trứng gà, thản nhiên phát ra ánh sáng vàng, đây chính là trái tim Gaia.

Chẳng qua so sánh với điểm màu vàng lúc đầu, thì trái tim Gaia đã lớn hơn rất nhiều, nó mơ hồ tản ra một loại khí thế thần vũ, uy nghiêm thiên hạ.

-    Là lúc này rồi…

Cũng không biết là nói với ai, Athena thì thào nói một câu, sau đó trái tim Gaia nhẹ nhàng rơi xuống.

Một đạo ánh sáng màu vàng, tốc độ rơi xuống của trái tim Gaia càng lúc càng nhanh, cuối cùng hóa thành một chùm tia sáng, trực tiếp đâm vào lớp băng tuyết.

Xuyên qua lớp băng tuyết, trái tim Gaia lại rơi vào nước biển, chui sâu xuống lòng biển, tiến sâu xuống đáy biển.

Cảm nhận được linh khí của bốn phía, trái tim Gaia rốt cuộc an ổn dừng lại.

Sau đó, dần dần những đạo ánh sáng từ bốn phương tám hướng cảm nhận được năng lượng, bắt đầu hội tụ tại trái tim Gaia.

Trái tim Gaia “lốp bốp” một trận bành trướng sau đó co rút lại, quỷ dị nhảy dựng lên!

Trên bầu trời người mặc áo đen vẻ mặt buồn bực, y không kìm nổi hỏi:

-    Các hạ, sao giống như không có chuyện gì phát sinh?

Tiếng nói của Athena vang khắp khoảng không, dường như lay động:

- Sự hồi sinh của trái tim Gaia chỉ có Thần tộc mới có thể cảm nhận được, thế giới này đã không có người có thể ngăn cản Thần tộc chúng ta, mối hận vạn năm, nên kết thúc rồi….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.