Vợ Yêu Có Thời Hạn

Chương 3




“Tịch nhi, bộ dạng công chúa Duyệt quốc có thể rất kỳ quái hay không? Có giống hầu tử lần trước chúng ta xem hay không?” Hiên Viên Hạo Thành ở một bên lo lắng hỏi Tô Mộ Tịch. Nghe tiểu cung nữ cùng tiểu thái giám nói, Duyệt quốc không phải quốc thổ của Hiên Viên hoàng triều, là người ở chỗ khác. Nếu không lớn cùng một chỗ, bộ dạng có thể khác Thành nhi không?

“Phụt…” Tô Mộ Tịch khóc cũng không phải, cười cũng không được, Công chúa Duyệt quốc Duyệt Tâm Nhưng là đại mỹ nhân có tiếng. Nếu nghe được lời Hạo Thành nói sẽ tức giận nói Hiên Viên hoàng triều không nam nhân tốt mất, nhịn cười nói: “Hạo Thành, đợi lát nữa gặp công chúa không thể nói lung tung biết không? Công chúa Duyệt quốc rất dễ nhìn, còn dễ nhìn hơn Tịch nhi nữa.” Nói xong, Tô Mộ Tịch giống như dỗ tiểu hài tử mà sờ đầu Hiên Viên Hạo Thành.

Hiên Viên Hạo Thành kéo tay Tô Mộ Tịch, hắn là đại nhân không thể để Tịch nhi làm vậy, bĩu môi: “Tịch nhi đừng sờ đầu Thành nhi. Còn có công chúa kia mới không đẹp, Tịch nhi dễ nhìn nhất.” Công chúa Duyệt quốc sao có thể so với Tịch nhi, trên đời trừ Tịch nhi chỉ có mẫu hậu cùng muội muội là dễ nhìn nhất, người khác đều kém.

Nghe nói như thế, Tô Mộ Tịch vui vẻ cười cười, người này từ khi nào có thể nói như vậy? Tô Mộ Tịch đang muốn lên tiếng chọc Hiên Viên Hạo Thành thì thanh âm hai tiểu cung nữ bên ngoài truyền đến: “Thành hoàng tử, Tô tiểu thư, hai người chuẩn bị tốt sao? Hoàng hậu nương nương để chúng nô tỳ đến nói một tiếng, yến hội lập tức bắt đầu, mời hai người đến Nghênh Duyệt cung.”

“Đã biết, chúng ta lập tức đi, các ngươi lui xuống đi!” Tô Mộ Tịch sửa sang lại quần áo trên người Hiên Viên Hạo Thành, hai người đang chuẩn bị rời đi, Tô Mộ Tịch nhìn thoáng qua Tống mẹ ở sau: “Như thế nào? Tống mẹ cũng muốn đi sao? Không cần, Đinh mẹ đi là được, ngươi lưu lại trông nom cung đi!” Muốn đi theo, bổn cô nương không cho ngươi đi.

“Vâng.” Tống mẹ không cam lòng hơi hơi phúc thân, trong lòng tức chết đi được, Vi mẹ để nàng tìm cơ hội đi Nghênh Duyệt cung, ở trước mặt Tô Mộ Tịch nói xấu Công chúa Duyệt quốc, giờ khen ngược, nàng tìm cơ hội đâu ra?

Tống mẹ sẽ làm gì, Tô Mộ Tịch hiểu rõ. Nhưng lần này mình sẽ không để cho nàng có cơ hội , nhìn Nghênh Duyệt cung đèn hoa rực rỡ. Lần này, công chúa sẽ tìm được vị hôn phu như ý. Lưu nàng lại, kiếp trước Hoàng Thượng băng hà kỳ quái phải có được một lời giải thích cùng bảo đảm. Hơn nữa, nếu nàng có thể gả đến Hiên Viên hoàng triều, có lẽ đại ca sẽ không phải tới chiến trường …

“Tịch nhi…” Hiên Viên Hạo Thành không biết Tô Mộ Tịch còn muốn cái gì, nhưng xem biểu tình ngưng trọng của nàng theo bản năng muốn giữ chặt tay nàng, Tịch nhi có phải lại không vui hay không?

“Hửm…” Tô Mộ Tịch nghiêng đầu, nhìn ánh mắt Hiên Viên Hạo Thành lo lắng không thôi ánh mắt, lập tức cảm thấy, mình vì hắn làm cái gì đều đáng giá. Hai người vào Nghênh Nguyệt cung thỉnh an Hoàng Thượng cùng hoàng hậu liền ngồi vào vị trí bên cạnh hoàng hậu.

Lâm Ánh Nguyệt nhìn hai người hỗ động, vui vẻ cười cười: “Tịch nhi mau tọa, Công chúa Duyệt quốc đến bây giờ. Nàng và con tuổi tác không khác mấy, con nên giúp Hiên Viên hoàng triều tiếp đón nàng chu đáo.” buổi sáng công chúa gặp Lâm Ánh Nguyệt một lần, là người hoạt bát, lễ giáo Hiên Viên hoàng triều sợ là không thích hợp với nàng. Nhưng Duyệt hoàng nói, nữ nhi đến Hiên Viên hoàng triều trạch tế, là vì hòa bình hai quốc gia. Chỉ cần Duyệt Tâm công chúa tuyển được nam tử ở Hiên Viên hoàng triều, dù là người buôn bán nhỏ hay là thế gia công tử đều là Phò mã Duyệt quốc, tuyệt không nuốt lời. Hơn nữa nếu công chúa thành công đám hỏi cùng Hiên Viên hoàng triều, Duyệt hoàng sẽ vô điều kiện ký kết vĩnh viễn không đánh biên cảnh Hiên Viên hoàng triều, cho nên chuyện lần này, Hoàng Thượng cùng bà đều thực để ý.

“Mẫu hậu yên tâm, Tịch nhi nhất định hết sức giúp công chúa tìm được lang quân như ý.” Kiếp trước mặc dù không tiếp xúc nhiều với Duyệt Tâm công chúa, nhưng tính tình vị công chúa này, Tô Mộ Tịch vẫn là thực hiểu biết . Trong lòng bắt đầu đắn đo, ai mới là người thích hợp lựa chọn.

Không bao lâu, Duyệt Tâm và sứ giả đều tiến đến, hơi hơi thi lễ với Hiên Viên Vinh Hi liền ngồi xuống vị trí, bởi vì Duyệt Tâm ngồi đối diện với Tô Mộ Tịch nên hai ánh mắt sáng ngời một chút liền đối nhau. Tô Mộ Tịch không có ngượng ngùng chuyển đi, chỉ mỉm cười gật gật đầu với Duyệt Tâm. Điểm này, làm cho Duyệt Tâm vô cùng vui vẻ, từ Duyệt quốc một đường đi tới nơi này gặp nữ nhân nào cũng nhăn nhó, nhìn thấy Tô Mộ Tịch hào phóng đương nhiên hảo cảm trong lòng tăng nhiều, quyết định giao bằng hữu với nàng.

Không bao lâu, ca múa bắt đầu, Tô Mộ Tịch nhìn chung quanh một vòng, chung quanh làm đều là các vị công tử xuất sắc hoặc không xuất sắc. Cẩn thận nhìn một vòng, xác định nhị ca và tam ca nhà mình không ở bên trong những người này. Làm gì? Chẳng lẽ nhị ca và tam ca không muốn kết hôn với công chúa, lúc này Tô Mộ Tịch mới nhớ tới, kiếp trước nhị ca tam ca cũng không tới . Xem xong ca múa, liền có chút nhàm chán , Hiên Viên Vinh Hi thấy Duyệt Tâm công chúa sắp ngủ tới nơi, lập tức lên tiếng nói: “Các vị công tử, đến cho công chúa nhìn xem tài hoa của các ngươi, xem nam phong Hiên Viên hoàng triều ta như thế nào, các ngươi đừng làm cho trẫm mất mặt.”

Hiên Viên Vinh Hi vừa dứt lời, một chàng trai đi đến đài trung ương hành lễ: “Hoàng Thượng đã nói như vậy, tiểu nhân liền bêu xấu trước.” Nói xong, còn ra vẻ phong nhã lắc lắc cây quạt trên tay rung đùi đắc ý bắt đầu niệm: “Trước giường Minh Nguyệt quang, nghi là mặt đất sương. Giơ lên đầu vọng Minh Nguyệt, cúi đầu tư cố hương.” Niệm xong, mọi người trầm mặc một trận không nói gì. Mập mạp, chính là Giả Như Quân lập tức đắc ý nở nụ cười, hừ hừ, niệm như vậy các ngươi không phản đối đi! Vị trí Phò mã Duyệt quốc là của ta , ha ha…

Hiên Viên Hạo Thành mắt sáng long lanh nhìn hắn một cái, nói khẽ với Tô Mộ Tịch nói: “Tịch nhi, Giả Như Quân này quá mất mặt, bài thơ này hai năm trước Thành nhi đã biết đọc, giờ hắn mới biết.” Tô Mộ Tịch cũng không còn lời gì để nói, Giả thượng thư sao lại dạy con trai như vậy.

Duyệt Tâm công chúa nhìn mập mạp, nhớ một bào thơ ngay cả tiểu hài tử đều thuộc dào dạt đắc ý, trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ nam nhân Hiên Viên hoàng triều đều nhược như vậy? Yêu cầu của nàng không cao, võ công không bằng nàng cũng không sao, Duyệt quốc dũng sĩ cũng đánh không lại nàng, bằng không nàng sẽ không đến Hiên Viên hoàng triều tìm Phò mã . Võ công không thể so đo, nhưng học thức khí độ nhất định phải trên nàng. Nghe xong Giả Như Quân niệm thơ, Duyệt Tâm công chúa của chúng ta thất vọng rồi, thơ này lúc nàng bốn năm tuổi đã niệm được rồi! Nghĩ nàng là ngốc tử sao!

Hiên Viên Vinh Hi nhìn sắc mặt Duyệt Tâm thất vọng rõ ràng, liếc Giả Như Quân một cái, có chút hoài nghi cha Giả Như Quân lên làm Lễ bộ thượng thư như thế nào, sao có thể dạy dỗ ra một đứa con còn ngốc hơn cả Thành nhi nhà mình như vậy. Quý công công nhịn cười ho nhẹ một tiếng, liền quát: “Giả công tử đi xuống, kế tiếp…”

Lập tức, các vị công tử phân phân triển lãm học thức của mình. Có múa kiếm, có ngâm thơ, có vẽ tranh , có đánh đàn tóm lại có các loại, nhưng đều không vào được mắt Duyệt Tâm công chúa, nhìn sắc mặt Duyệt Tâm công chúa càng ngày càng thất vọng. Sắc mặt Hiên Viên Vinh Hi cũng khó coi, Hiên Viên hoàng triều nhiều công tử như vậy, Công chúa Duyệt quốc này không coi trọng được một ai?

Nhìn thoáng qua Hiên Viên Hạo Thành ngồi bên cạnh mình ngủ gà ngủ gật, Tô Mộ Tịch nở nụ cười một chút, mấy vị công tử quả thật rất không thú vị, không đáng yêu như Hạo Thành nhà nàng. Lại nhìn Duyệt Tâm công chúa sắp ngồi không nổi, cuối cùng Tô Mộ Tịch vẫn quyết định đứng dậy, hơi hơi hành lễ với Hiên Viên Vinh Hi cùng Lâm Ánh Nguyệt: “Hoàng Thượng, hoàng hậu nương nương, nhìn sắc trời cũng không sớm, không bằng để Duyệt Tâm công chúa nghỉ ngơi trước!” Vốn định đề nghị để Duyệt Tâm công chúa đến Thần Hi cung nghỉ tạm , nhưng nghĩ vậy lại không hợp lễ, liền thôi.

Hiên Viên Vinh Hi cùng Lâm Ánh Nguyệt cũng ngồi nửa ngày, đã sớm mệt mỏi, nghe Tô Mộ Tịch nói như vậy Hiên Viên Vinh Hi lập tức nói: “Duyệt Tâm công chúa, sắc trời không còn sớm , người cũng sớm đi nghỉ ngơi đi! Trẫm đã cho chuẩn bị tốt tẩm cung.”

Duyệt Tâm rất nhanh đứng lên, hào khí khoát tay: “Không cần, ta thấy cô nương này rất tốt , để ta cùng nàng ở cùng nhau đi! Bằng không ta sẽ thực nhàm chán .” sứ giả Duyệt quốc rất muốn nhảy dựng lên nói không hợp quy củ, nhưng mà nghĩ công chúa bệ hạ sủng ái nhất có thể coi trọng một người như vậy, cũng không nhiều lời . Dù sao công chúa cũng cần bằng hữu , mà cô nương này vừa thấy chính là người tốt.

Lời này tốt, hợp ý Vương Hương Tú. Cô nương gia ở cùng một chỗ, muốn nói cái gì sẽ dễ dàng hơn. Hiên Viên Vinh Hi thấy sứ giả Duyệt quốc không nói gì, cười đáp: “Nếu công chúa thích, trẫm an bài người nghỉ ngơi ngay tại Thần Hi cung được không?”

“Tốt!” Một người rất nhàm chán, đến Duyệt quốc cũng nên kết giao bằng hữu mới được. Hơn nữa, nhìn Thành hoàng tử ngồi bên cạnh cô nương kia cũng thực tốt chơi, lúc nhàm chán nói không chừng có thể bắt nạt hắn một chút, ở Hiên Viên hoàng triều hẳn là sẽ không quá nhàm chán.

Hiên Viên Hạo Dạ ở một bên nhìn mà nóng vội, để công chúa Duyệt quốc cùng Tô Mộ Tịch một chỗ, vạn vạn không thể… nếu thực sự để công chúa Duyệt quốc tuyển phu thành công, kế hoạch của bọn họ làm sao tiến hành, để nàng về Duyệt quốc sớm một chút mới là chính sự. Muốn nhảy dựng lên ngăn cản lại bị Vi mẹ ở phía sau kéo lại. Lúc này mới nhớ tới sứ giả Duyệt quốc không có gì dị nghị, mà mình lại vừa xảy ra chuyện, quả thật không thể đứng ra, đành phải âm thầm nắm chặt tay…

Mọi chuyện cứ định như vậy, Duyệt Tâm ra khỏi Nghênh Duyệt cung một đường sôi nổi, một chút cũng không có bộ dáng công chúa. Tô Mộ Tịch âm thầm nở nụ cười một chút, tính tình vị công chúa này thật hoạt bát. Đột nhiên Duyệt Tâm ngừng lại, nghiêng đầu hỏi: “Đúng rồi, ta còn chưa hỏi tên của ngươi là gì? Ta gọi là Duyệt Tâm, ngươi thì sao?”

Tô Mộ Tịch hơi hơi hành lễ, tự nhiên đáp: “Tô Mộ Tịch.”

Nghe được tên, Duyệt Tâm kinh hãi một chút: “Tô Mộ Tịch a! Ta nghe qua tên của ngươi, Tô Hồng Diệp chính là đại ca của ngươi đi. Ở Duyệt quốc ta nghe phụ hoàng nói qua hắn, phụ hoàng còn nói võ công nhân phẩm của hắn không sai, mà bộ dạng cũng tốt, còn nói ta mà tuyển hắn làm phò mã sẽ không sai.” Tô Mộ Tịch kinh ngạc trong lòng, hay là vị công chúa này thích đại ca của mình, như vậy không tốt lắm, đại ca đã thành thân .

Duyệt Tâm buồn rầu nghĩ nghĩ, bĩu môi bất mãn nói: “Nhưng mà, người ta không muốn gả cho vũ phu, bọn họ đều đánh không lại ta. Ta muốn gả cho tài tử, cái khác không cần, nhưng tài hoa nhất định phải giỏi hơn ta mới được, bằng không cả đời ta không lấy chồng. Hơn nữa gả cho tài tử thật tốt nha, nếu chàng dám bắt nạt ta, ta liền đánh tới khi chàng không dám bắt nạt ta nữa mới thôi…”

Tô Mộ Tịch nghe xong, thực thích tính tình Duyệt Tâm, cười an ủi nói: “Công chúa đừng nóng vội, người cùng với mình cả đời đương nhiên phải chọn kỹ, công tử Hiên Viên hoàng triều không phải đều như những công tử ở yến hội hôm nay, công chúa đừng quá thất vọng.”

Duyệt Tâm vừa nghe, ha ha cười cười: “Mộ Tịch ngươi cũng phát hiện, ta còn tưởng rằng công tử Hiên Viên hoàng triều đều giống như ở yến hội. Đặc biệt là tên mập mạp lên đầu tiên, thật khôi hài, bài thơ đó lúc ta bốn năm tuổi đã biết, hắn còn dào dạt đắc ý. Nhưng mà, tiểu tử kia làm bia ngắm cho ta khẳng định không sai, ngươi xem một thân thịt béo của hắn cũng nên giảm béo …” Duyệt Tâm công chúa nói xong, còn bà tám kéo Tô Mộ Tịch tán gẫu, cái gì cũng nói, một chút tâm kế cũng không có.

Hiên Viên Hạo Thành mắt mờ sương buồn ngủ, sớm bị hào khí của công chúa đánh thức. Kinh ngạc nhìn công chúa, vị công chúa này cũng là người tốt nha. Muốn gả cho tài tử, vậy không phải nhị ca Tịch nhi sao?

Duyệt Tâm nói một hồi lâu, cuối cùng dừng lại , nhìn Hiên Viên Hạo Thành hỏi: “Ai, ngươi tỉnh, nhìn rất bình thường nha? Ai nói ngươi là ngốc tử .” Duyệt Tâm ở Duyệt quốc đã sớm nghe người ta nói hoàng tử Hiên Viên hoàng triều sủng ái nhất là một ngốc tử. Cho nên cũng rất hiếu kỳ về hắn.

Hiên Viên Hạo Thành bĩu môi, ngươi mới là ngốc tử, cả nhà ngươi đều là ngốc tử. Hắn vốn đang muốn nói với công chúa nhị ca Tịch nhi là tài tử, nhưng nàng lại nói mình là ngốc tử. Vừa rồi mình còn xem nàng là người tốt, hừ… Khẳng định không phải người tốt, đầu nghiêng một bên không để ý tới nàng. Phụt… Nhìn Hiên Viên Hạo Thành không được tự nhiên như vậy, hai người đều không tiếng động nở nụ cười. Thành hoàng tử này, quả nhiên chơi vui lắm.

Đến Thần Hi cung, người Hoàng Thượng phái tới quỳ thân hành lễ: “Nô tỳ thỉnh an Thành hoàng tử, thỉnh an Duyệt công chúa và tiểu thư, Duyệt công chúa thỉnh ngài chờ một chút, tẩm điện còn chưa sửa soạn xong.” bên trong Tây điện còn mấy phòng trống, Hoàng Thượng lâm thời để các nàng thu thập thật đúng là không nhanh như vậy. Dù sao nơi công chúa ở không thể tùy tiện được.

Duyệt Tâm hào khí khoát tay: “Không sao, các ngươi chậm rãi dọn đi! Đêm nay ta ngủ cùng Mộ Tịch.” Tô Mộ Tịch tuy không nhiều lời lắm nhưng mỗi lần đều nói đúng trọng tâm, giống mẫu hậu mình, nàng nhớ mẫu hậu, muốn tìm cảm giác an toàn trên người Mộ Tịch.

Hiên Viên Hạo Thành nghe được, nổi giận, vẽ vòng tròn nguyền rủa Duyệt Tâm, người xấu: “Không được, ngươi không được ngủ cùng Tịch nhi.” Tịch nhi là của hắn , chỉ có hắn mới có thể động phòng hoa chúc, không thể ngủ cùng công chúa phá hư chán ghét này. Nói xong, cố chết lôi kéo tay Tô Mộ Tịch, bất mãn trừng mắt Duyệt Tâm công chúa. Duyệt Tâm há hốc mồm, thật sự là đứa ngốc, nhưng mà là đứa ngốc cuồng dại tốt nha, không cho người khác ngoài hắn ngủ cùng Mộ Tịch.

Tô Mộ Tịch thật xin lỗi cười cười nhìn Duyệt Tâm công chúa, Duyệt Tâm lắc đầu. Ngốc tử si tình như vậy, nàng không ngủ với Mộ Tịch cũng không sao, bằng không chờ hắn ngủ mình lại mò lên giường Mộ Tịch là được. Trong lòng Duyệt Tâm thật vui vẻ, Hiên Viên hoàng triều vẫn có nam nhân tốt, bệ hạ của Hiên Viên hoàng triều, Thừa tướng của Hiên Viên hoàng triều đều chỉ có một thê tử. Phụ hoàng mặc dù sủng ái mẫu hậu, nhưng hậu cung cũng có thật nhiều phi tử, đây cũng là nguyên nhân nàng đến Hiên Viên hoàng triều tuyển Phò mã.

Sau đó, Hiên Viên Hạo Thành theo Tô Mộ Tịch tới Tây điện. Thế nào cũng phải nhìn Tô Mộ Tịch ngủ mới bằng lòng đi, Duyệt Tâm bất đắc dĩ, vốn định chờ Hiên Viên Hạo Thành đi rồi lại ngủ cùng Tô Mộ Tịch. Nhưng mà định lực không so được với Hiên Viên Hạo Thành đành phải về tẩm điện của mình ngủ.

Tô Mộ Tịch lúc này mới lên tiếng: “Hạo Thành, giờ có thể trở về phòng ngủ được chưa? Duyệt Tâm công chúa đã đi rồi.” Đưa tay nhéo nhéo mặt Hiên Viên Hạo Thành, trong lòng ấm dào dạt . Chỉ là, có chút chịu không nổi hắn ngay cả dấm chua của nữ hài cũng ăn, nếu là nam đứa không chừng hắn đã đánh thành một đoàn với người ta.

“Không cần, Tịch nhi ngủ đi.” Giúp Tô Mộ Tịch kéo chăn, không chịu đi, vạn nhất công chúa chán ghét kia lại đến đây thì làm sao bây giờ? Tịch nhi là của hắn, không thể để cho người khác ngủ cùng Tịch nhi. Đinh mẹ thấy Tô tiểu thư cũng khuyên không được, liền lặng lẽ lui xuống.

“Ừ, được… Nhưng ngày mai Hạo Thành phải dậy sớm, không được dậy trễ nha.” Tô Mộ Tịch cũng không nói để hắn đi nữa, dù sao người này cứng đầu thì như con lừa ấy, người khác khuyên cũng khuyên không được .

“Ừ, Thành nhi đã biết.” Hiên Viên Hạo Thành ngoan ngoãn gật đầu, một chút cũng không chấp nhất như vừa rồi. Trong lòng nghĩ, quả nhiên vẫn là Tịch nhi đối với hắn tốt nhất, hừ, hắn phải nghĩ biện pháp làm cho công chúa chán ghét phá hư kia gả nhanh chút, bằng không nàng cứ dành Tịch thì với mình thì làm sao bây giờ? Nghĩ nghĩ, thực nhu thuận hỏi: “Tịch nhi, công chúa tới tìm Phò mã sao?”

“Đúng vậy!”

“Nàng muốn tìm tài tử làm phò mã sao?”

“Đúng vậy!”

“Vậy, chúng ta đem nhị ca Tịch nhi cho nàng được không? Nhị ca Tịch nhi thật là lợi hại, người khác thi đều không lại huynh ấy, công chúa Duyệt quốc khẳng định sẽ thích của huynh ấy.” Mặc dù có tư tâm nho nhỏ, nhưng Thành nhi nói cũng có đạo lý đi?

Hiên Viên Hạo Thành nói làm cho Tô Mộ Tịch ngẩn ra, việc này nàng cũng nghĩ tới. Nhưng nhị ca thật sự có thể thú nữ tử thân phận tôn quý như vậy sao? Cha là Thừa tướng Hiên Viên hoàng triều, đại ca cưới chất nữ của hoàng hậu nương nương, mà nàng cũng là hoàng tử phi tương lai. Nếu nhị ca cưới công chúa Duyệt hoàng sủng ái nhất, Hoàng Thượng sẽ an tâm Tô gia sao? Kiếp trước Tô gia vì chuyện như vậy mới bị Hiên Viên Hạo Dạ nhớ kỹ, hủy diệt các ca ca của nàng. Nhưng mà, lấy tâm tính của Duyệt Tâm công chúa quả thật không giống như nói dối. Nếu hòa thân không thành, Duyệt hoàng náo động biên cảnh thì bên này khẳng định sẽ không được thái bình, đến lúc đó đại ca đã lại… Nghĩ đến khả năng này trong lòng Tô Mộ Tịch lại căng thẳng. Vẫn quyết định hỏi Hoàng Thượng một chút xem ý của Hoàng Thượng thế nào, nếu hoàng đế không hờn giận, nàng cũng không cần phiền thêm mới tốt, dù sao phải lấy bình an của Tô gia làm trọng.

“Tịch nhi, Tịch nhi…” Bị Hiên Viên Hạo Thành kêu vài tiếng, Tô Mộ Tịch mới lấy lại tinh thần cười cười: “Nói, huynh tích cực tìm Phò mã cho Duyệt Tâm công chúa như vậy là vì sao? Chẳng lẽ sợ nàng ngủ với ta à!”

Cư nhiên bị Tịch nhi nhìn ra, thật xấu hổ, Hiên Viên Hạo Thành đỏ mặt cúi đầu, nhẹ giọng cãi lại: “Mới… Mới không có…” Tuy rằng nói dối là không đúng, nhưng không thể nói thật với Tịch nhi, bằng không nàng khẳng định sẽ chê cười chính mình.

Đối với động tác giấu đầu lòi đuôi của Hiên Viên Hạo Thành, Tô Mộ Tịch cũng không vạch trần, làm bộ nhắm mắt lại ngủ. Bằng không, không biết người này lúc nào mới nguyện ý hồi Đông điện. Hiên Viên Hạo Thành cúi đầu xấu hổ một hồi, thấy Tô Mộ Tịch không nói chuyện lúc này mới ngẩng đầu nhìn nàng đang ngủ. Nhìn kỹ nàng trong chốc lát, nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng một cái, lúc này mới lưu luyến rời khỏi Tây điện, khi nào hắn mới có thể động phòng hoa chúc với Tịch nhi?

Hiên Viên Hạo Thành vừa đi, Tô Mộ Tịch đỏ mặt mở mắt, sờ sờ nơi bị Hiên Viên Hạo Thành hôn qua, mặt càng đỏ hơn. Trong lòng ngứa , mặc dù ngượng ngùng nhưng trong ngực lại là cảm tình khó có thể nói ra.

Ngày hôm sau, Tô Mộ Tịch dậy rất sớm, trước khi vào triều sớm đi gặp Hiên Viên Vinh Hi một lần, nói quyết định của chính mình ra. Hiên Viên Vinh Hi nghe xong, cúi đầu suy nghĩ thật lâu mới nói: “Được, ngươi đi làm đi! Phải làm cho Duyệt Tâm công chúa gả đến Hiên Viên hoàng triều hòa thân.” So với mất đi Duyệt quốc hòa thân mà nói, nắm Tô gia là chuyện thực đơn giản. Chỉ cần bọn họ không sinh tâm tư không nên có, vinh quang bực này sao không thể cho. Hơn nữa nếu lần này đám hỏi thành công, biên cảnh sẽ an tĩnh rất nhiều năm. Hắn vốn định đoạt binh quyền Quân gia phóng tới tay Tô Hồng Diệp, cũng phải cân nhắc kỹ mới được. Dù sao người có binh quyền, dã tâm còn lớn hơn cả người khác…

Tâm tư Hiên Viên Vinh Hi, Tô Mộ Tịch sao lại không biết? Đẩy Tô gia tới đỉnh quyền lực quả thật nguy hiểm, nhưng nếu không có Duyệt quốc công chúa, tương lai Tô gia sẽ càng nguy hiểm. Kiếp trước nàng và Hạo Thành đại hôn không bao lâu, Hoàng Thượng liền bệnh không dậy nổi, sau lại lập Hiên Viên Hạo Dạ làm thái tử giám quốc. Hắn chưa ngồi lên ngôi vị hoàng đế đã bắt đầu tính kế Tô gia , đầu tiên là Duyệt quốc đến xâm phạm, Hiên Viên Hạo Dạ để đại ca lên chiến trường, hơn nữa đại ca chết cũng thực kỳ quái. Sau đó, lại lợi dụng mình hại chết tam ca. Cuối cùng chỉ còn lại nhị ca không có quan chức, chỉ có hư danh, mà khi đó nhị ca đã sớm vì Tô Mộ Tuyết mà mất đi tài hoa ngạo nhân.

Tất cả tất cả, Tô Mộ Tịch đều nhớ rõ. Chỉ cần Hiên Viên Vinh Hi không ngã, Tô gia khẳng định không có vấn đề . Hơn nữa Hiên Viên Vinh Hi sẽ toàn lực giao ám vệ Tô gia cho chính mình, cũng hy vọng cho dù cuối cùng nếu bất đắc dĩ là Hiên Viên Hạo Dạ kế vị, cũng có lực lượng có thể bảo toàn hoàng hậu nương nương, Hạo Thành cùng tiểu công chúa. Nhưng mà, chuyện để Duyệt Tâm công chúa gặp nhị ca, nàng không dám không cho Hoàng Thượng biết, vì quân giả không có khả năng không có tâm ngờ vực. Việc này đẩy ra so với gạt hắn thỏa đáng nhiều lắm, dù sao nàng trung tâm cũng phải để Hoàng Thượng xem thấy mới được. Bằng không, lòng trung tâm bị ngờ vực vô căn cứ cũng không tốt.

Tô Mộ Tịch đi ra Quan Sư cung, thở dài nhẹ nhõm một hơi, cân nhắc phải làm như thế nào mới có thể để Duyệt Tâm công chúa nhất kiến chung tình với nhị ca. Chưa đến Thần Hi cung, Duyệt Tâm công chúa đã sôi nổi chạy đi ra: “Mộ Tịch, sớm như vậy ngươi đã đi đâu? Trong cung thật nhàm chán! Ngươi dẫn ta đi ra ngoài chút đi! Hơn nữa, ta thực muốn nhìn xem Hiên Viên hoàng triều cùng Duyệt quốc khác nhau chỗ nào, Tịch nhi ngươi dẫn ta đi ra ngoài đi…” Nói xong, kéo ống tay áo Tô Mộ Tịch. Tô Mộ Tịch nở nụ cười, công chúa hay dùng chiêu này đối phó với Duyệt hoàng đi?

Hiên Viên Hạo Thành nhẹ nhàng đẩy Duyệt Tâm, lại khinh bỉ nhìn nàng một cái, sao nàng ta có thể giống tiểu hài tử mà làm nũng với Tịch nhi như vậy. Việc này, chỉ có Thành nhi mới được làm với Tịch nhi.

Tô Mộ Tịch cười cười, đáp: “Tốt, công chúa, ta mang ngươi đến Tô phủ xem trước được?”

“Tốt tốt…” Có thể ra hoàng cung, đi chỗ nào cũng tốt. Tô Mộ Tịch chuyển cho Hoa Ngữ một ánh mắt, để nàng an bài nhiều ám vệ một chút, dù sao nhiều hơn một công chúa dị quốc, xảy ra chuyện cũng không tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.