Vợ Yêu Có Thời Hạn

Chương 26: Ngoại truyện 1




Edit: Giang Tròn

Tử Kim cung, Hiên Viên Hạo Dạ nhận được tin tức từ ngoài cung truyền đến, lo lắng nhíu chặt mày. Chủ nhân bỏ ra nhiều tâm tư và sức lực như thế, vậy mà không tổn thương đến một cọng tóc của Tô Mộ Tịch, là nàng quá lợi hại, hay là những người hắn phái đi quá kém. Nếu đứa nhỏ trong bụng Tô Mộ Tịch được bình an sinh ra, lại là con trai, phụ hoàng còn muốn lập hắn làm thái tử sao ? Nhất định là không! Từ nhỏ phụ hoàng đã không thích hắn. Không được, hắn phải xuất cung một chuyến để nói chuyện trực tiếp với chủ nhân. Nếu như hiện tại không thể làm hại Tô Mộ Tịch, vậy thì lúc nàng sinh sẽ xuống tay. Lúc ấy, không ai sẽ để ý đến một ma ma đỡ đẻ, cơ hội loại trừ đứa bé trong bụng Tô Mộ Tịch sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Thần Hi cung, Tô Mộ Tịch vừa nhận được tin của ám vệ, vết thương trên người Tô Hoành Diệu đã không còn gì đáng lo ngại. Bọn họ đang trên đường trở về Hoàng thành, không lâu nữa sẽ tới nơi. Tô Mộ Tịch thả chim bồ câu trong tay, cả khuôn mặt tràn đầy ý cười. Thật tốt quá, Tam ca chuẩn bị về rồi, ta xem Hiên Viên Hạo Dạ ngươi còn có thể ung dung ngồi đấy không ? Nếu hắn lại dám tiếp tục động đến Tam ca, thì cơ hội của nàng đã tới. Hiên Viên Hạo Dạ, ngươi đã dám làm hại Tam ca ta, ta sẽ trả lại ngươi gấp bội.

Hiên Viên Hạo Thành nhẹ nhàng đi đến bên người Tô Mộ Tịch, đem cả người nàng ôm vào trong lòng : “ Tịch nhi, Tam ca sắp trở về sao ? Thành nhi đã nói hắn sẽ không có việc gì.” Ngày cuối cùng để Thành nhi là Thành nhi đơn thuần của Tịch nhi, chắc hẳn tiểu Linh Nhi cũng sắp trở về. Tịch nhi, nếu Thành nhi thay đổi, ngươi nhất định phải đối tốt với ta giống như bây giờ.

“ Ừm, Hạo Thành nói rất đúng, Tam ca không có việc gì.” Nếu Tam ca thật sự gặp chuyện gì, cả đời này nàng sẽ không thể hạnh phúc được. Mất đi người tốt với mình nhất, làm sao có thể hạnh phúc đây ?

“ Tịch nhi không sợ, Thành nhi hứa với Tịch nhi sẽ bảo vệ tốt mọi người.” Lời nói của Hiên Viên Hạo Thành thật sự nghiêm túc, Tô Mộ Tịch nghe xong, chỉ cho rằng đây là câu nói đùa của hắn.

Đêm khuya, Hiên Viên Hạo Thành từ trên giường đứng dậy, mở cửa sổ để chim sơn ca mang một gốc gây đỏ tươi vào. Hiên Viên Hạo Thành mở lòng bàn tay ra, chim sơn ca liền nhả gốc cây vào trong tay hắn. Thảo dược này, ở trong tay Hiên Viên Hạo Thành có vẻ vô cùng tươi đẹp, tản ra một vẻ đẹp kì dị.

Chim sơn ca líu ríu kêu nhỏ mấy tiếng, Hiên Viên Hạo Thành sờ sờ đầu nó : “ Tiểu Linh Nhi, không có việc gì. Nhưng, sẽ phải mất một năm ta sẽ không hiểu ngươi nói cái gì.” Chim sơn ca dùng sức mổ một cái trên tay hắn, ngạo mạn vỗ cánh bay mất.

Hiên Viên Hạo Thành nở một nụ cười ngây ngô, cầm thảo dược, đi đến bên giường hôn lên trán Tô Mộ Tịch. Tịch nhi, không biết Thành nhi ăn thảo dược này vào sẽ như thế nào? Có lẽ sẽ không giống lúc trước. Nhưng ta vẫn muốn nói lại lần nữa, dù Thành nhi có thay đổi thành bộ dáng nào, ngươi cũng không thể ghét bỏ ta nha.

Thảo dược này, chắc cứ thế mà ăn thôi ! Hiên Viên Hạo Thành quan sát cây thảo dược trong tay nửa ngày, quyết định giống như trâu ăn cỏ, cứ thế đem thảo dược cho vào trong miệng nhai, nhai mấy cái rồi nuốt xuống. Tô Mộ Tịch nghe được tiếng động, mở đôi mắt còn buồn ngủ, nhìn thấy Hiên Viên Hạo Thành vô cùng tỉnh táo hỏi : “ Hạo Thành, ngươi không ngủ, ngồi ở đây làm cái gì ?”

“Không…..Không làm gì cả……” Hiên Viên Hạo Thành đưa mắt nhìn xuống sàn, không dám nhìn vào mắt Tô Mộ Tịch. Tô Mộ Tịch thấy bộ dáng chột dạ của hắn, liền biết người này đang nói dối. Nhéo nhéo mặt hắn, Tô Mộ Tịch vén chăn lên, mau ngủ đi !

Hiên Viên Hạo Thành gật gạt đầu, nằm xuống bên người Tô Mộ Tịch chuẩn bị ngủ. Mới nằm xuống không lâu, trên đầu truyền đến một trận đâu đớn kịch liệt làm cho hắn suýt nữa không khống chế được kêu ra tiếng, vì sao lại đau như vậy ? Hiên Viên Hạo Thành cảm thấy thật may mắn khi hắn đã thổi tắt ngọn nến, nếu không Tịch nhi sẽ rất lo lắng. Đầu càng ngày càng đau, Hiên Viên Hạo Thành phải lấy tay che miệng không sợ chính mình sẽ thật sự kêu ra tiếng.

Tô Mộ Tịch dường như cảm giác được sự khác thường của Hiên Viên Hạo Thành, vỗ vỗ lưng hắn trấn an : “ Hạo Thành, ngươi làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao ?”

Hiên Viên Hạo Thành ra sức kiềm nén đau đớn, thật vất vả mới dùng giọng nói bình thường trả lời : “ Tịch nhi, Thành nhi không……Không có việc gì…..Thành nhi buồn ngủ, ngươi đừng làm ồn …….” Hắn đã rất vô dụng rồi, không thể lại để Tịch nhi vì hắn mà lo lắng thêm.

Tô Mộ Tịch nghe thấy Hiên Viên Hạo Thành cam đoan như vậy, lúc này mới yên tâm. Từ sau khi mang thai, nàng càng ngày càng thèm ngủ. Hiên Viên Hạo Thành nghe tiếng hít thở đều đều của Tô Mộ Tịch, mới dám lấy hai tay ôm đầu cảu mình. Đầu đau kéo dài đến hơn nửa đêm, lúc bên ngoài bầu trời xuất hiện chút ánh sáng Hiên Viên Hạo Thành mới ngủ được. Ý nghĩ cuối cuối cùng khi hắn chìm vào giấc ngủ là trách cứ tại sao quốc sư gia gia không nói cho Thành nhi khi ăn thảo dược vào sẽ bị đau đầu ? Quốc sư gia gia xấu lắm, làm cho hắn không hề chuẩn bị. Chờ Thành nhi trở nên thông minh,nhất định phải bắt nạt hắn một phen, ô ô……

Sáng sớm, Tô Mộ Tịch thức dậy. Nhìn Hiên Viên Hạo Thành bên cạnh vẫn chim trong giấc ngủ, tính đánh thức hắn, nhưng thấy sắc mặt hắn tái nhợt, cuối cùng cũng không nhẫn tâm gọi hắn dậy. Rời giường, để Hoa Ngữ và Xảo Tâm hầu hạ mình rửa mặt chải đầu, sau đó Xảo Tâm mang đến một chậu nước ấm, lau lau mặt cho Hiên Viên Hạo Thành rồi mới rời đi đến Quan Sư cung.

Còn chưa vào trong Quan Sư cung, liền nghe thấy Hoàng hậu nương nương đang nói đến đức hạnh của người phụ nữ. Tô Mộ Tịch đi vào chính điện thì thấy Cổ Như Lâm đang quỳ gối ở dưới, vẻ mặt chịu đựng nghe hoàng hậu nương nương dạy bảo.

Tô Mộ Tịch đỡ bụng, bình tĩnh thỉnh an hoàng hậu nương nương : “ Tịch nhi thỉnh an mẫu hậu.”

“ Nha đầu này, không phải đã nói với ngươi. Bụng đã lớn như vậy thì không cần vội vàng đến thỉnh an bổn cung.” Vẻ mặt hoàng hậu nương nương yêu thương nhìn Tô Mộ Tịch, Vận Nhiễm đứng ở một bên lập tức hiểu ý, đi qua đỡ Tô Mộ Tịch đi đến bên người hoàng hậu nương nương.

Lâm Ánh Nguyệt liếc mắt nhìn Cổ Như Lâm đang quỳ trên mặt đất, lên tiếng : “ Lâm nhi, ngươi cũng đứng lên đi ! Nhớ kĩ lời bổn cung vừa nói, bây giờ ngươi là hoàng tử phi chứ không phải thiên kim của Cổ gia, làm chuyện gì cũng cần nghĩ cho kĩ càng. Chính ngươi tự sám hối đi ! Để hai nha đầu Tư Vũ và Tư Tinh lên làm thị thiếp, ngươi không có ý kiến gì chứ !” Nữ nhân ngu xuẩn, lại dùng phương pháp như vậy đối phó hai cung nữ kia, thực sự muốn chết mà.

Rõ ràng trên mặt Cổ Như Lâm không cam lòng, nhưng cũng không dám cãi lại lời nói của hoàng hậu nương nương : “ Lâm nhi không dám, mẫu hậu làm vậy quả là sáng suốt.” Tức chết nàng, hai tiện nhân kia lại có thể làm thị thiếp. Nhưng mà cũng tốt, đứa nhỏ đã không còn, không sợ các nàng trèo lên đầu mình, đến lúc đó từ từ mà trừng phạt các nàng.

Nghe lời nói của hoàng hậu nương nương, Tô Mộ Tịch khẽ nâng mắt lên nhìn, nhìn vẻ mặt oan ức của Cổ Như Lâm. Lúc Tô Mộ Tịch hồi cung có nghe chuyện Tư Vũ và Tư Tinh sinh non, cũng đoán được là do Cổ Như Lâm làm. Đây cũng xem như báo ứng thôi ? Hiên Viên Hạo Dạ dùng nhiều thủ đoạn như vậy để làm hại con của nàng, lại không nghĩ tới hai đứa nhỏ của mình cũng không còn, đây không phải báo ứng thì là cái gì ?

“ Tịch nhi, gần đây có cảm thấy chỗ nào không khỏe không ? Nếu có nhất định phải gọi thái y đến xem, hiện giờ ngươi đang mang thai, không thể qua loa được.” Vẻ mặt Lâm Ánh Nguyệt quan tâm nhìn Tô Mộ Tịch.

Tô Mộ Tịch đang chìm trong suy nghĩ của mình bị lời nói này của Lâm Ánh Nguyệt bừng tỉnh, cười trả lời : “ Mẫu hậu, Tịch nhi rất tốt, đứa bé cũng rất ngoan không hề ầm ỹ gì đến con.” Nói xong, Tô Mộ Tịch dị dàng sờ bụng mình.

Vừa rồi Lâm Ánh Nguyệt chỉ để ý đến đứa bé trong bụng Tô Mộ Tịch, lúc này mới nhớ tới chính mình không có thấy Hiên Viên Hạo Thành : “ Ai, Tịch nhi, vì sao Thành nhi không cùng đến với con ?” Tiểu tử này, bình thường bám lấy Tịch nhi không rời, nay lại không thấy bóng dáng đâu.

“ Khi con tới Hạo Thành còn đang ngủ, thấy hắn có vẻ mệt mỏi nên con không muốn đánh thức mà tự mình đến đây.”

Lâm Ánh Nguyệt thấy bộ dáng của Tô Mộ Tịch, không nói gì nhiều, tình cảm của bọn nhỏ tốt như thế nàng rất vui mừng.

Tô Mộ Tịch ngồi ở Quan Sư cung một lát mới đứng dậy rời đi. Ra ngoài, Hoa Ngữ liền tiến lên : “ Tiểu thư, Thư Mai nói có chuyện quan trọng muốn nói với người.”

Tô Mộ Tịch gật gật đầu : “ Đi thôi.” Hoa Ngữ hơi hơi cúi đầu, mang Tô Mộ Tịch đến một chỗ yên lặng bên trong đình lí. Tô Mộ Tịch vừa đến, Thư Mai từ chỗ tối đi ra, hành lễ : “ Chủ nhân, Tam công tử không có gì đáng lo ngại, mấy hôm nữa sẽ đến Hoàng thành, người có thể yên tâm.”

“ Lần này các ngươi cực khổ rồi.” Cuối cùng Tam ca cũng về đến đây.

Thư Mai do dự một chút, tiếp tục lên tiếng : “ Chủ nhân, khi trở về, Thư Mai cố ý đi đến thanh lâu một chuyến, có người chuộc thân cho Cận Băng Tâm.”

Tô Mộ Tịch ngẩn ra, nhíu mày : “ Nữ nhân kia lại định giở trò gì, ai chuộc thân cho nàng ?” Nếu như là ông chủ một nhà giàu có thì bỏ đi, nàng cũng không muốn động thủ với nàng ta.

Khẳng định chủ nhân không nghĩ tới người này : “ Chủ nhân, là Đỗ Chính Tông.” Đỗ Chính Tông dù háo sắc nhưng cũng chưa từng mang nữ tử thanh lâu về phủ. Đỗ Chính Tông có mục đích riêng, hay vẫn là Cận Băng Tâm giở trò, nàng còn chưa từ bỏ.

Tô Mộ Tịch cẩn thận suy nghĩ, cho dù Đỗ Chính Tông có mục đích gì, Cận Băng Tâm sớm muộn gì cũng là một tai họa. “ Thư Mai, chuyện này giao cho ngươi xử lí. Cho dù ngươi sử dụng phương pháp gì, cũng phải làm cho nàng biến mất vĩnh viễn.” Tô Mộ Tịch sờ sờ bụng mình, chợt lên tiếng : “ Không, giờ chưa cần giết nàng, trước hãy hủy đi gương mặt của nàng, sau lại để lộ ra chuyện nàng hại chết chồng cho trưởng công chúa, trưởng công chúa sẽ giúp chúng ta trừng trị nàng.” Chuyện tội lỗi như vậy giao cho người khác làm sẽ tốt hơn. Dù Đỗ Chính Tông có mưu tính gì, chỉ cần khuôn mặt của Cận Băng Tâm bị hủy, ai sẽ nhận ra được nàng ta, ai sẽ tin lời nàng nói. Mà cho dù hắn chuộc Cận Băng Tâm ra không vì mục đích gì, cũng sẽ không muốn ngày nào cũng nhìn thấy khuôn mặt đã bị hủy của nàng. Kiếp trước, Cận Băng Tâm đã dùng khuôn mặt của mình để hại Tô gia nhà tan cửa nát, kiếp này, sẽ cho nàng một khuôn mặt mà đến chết cũng không muốn nhìn thấy.

Thư Mai giật mình, lập tức tiếp nhận rồi rời đi.

Cận Băng Tâm, hãy cố mà sống cho tốt tại thanh lâu, cũng đừng trách Tô Mộ Tịch ta độc ác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.