Vợ Yêu Có Thời Hạn

Chương 22




Giữa tháng bảy, Tô Mộ Tịch xin hoàng hậu nương nương được trở về Tô phủ một chuyến . Vương Hương Tú biết nữ nhi mang thai sớm đã bảo hạ nhân chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, vừa thấy Tô Mộ Tịch đã dặn dò nàng chú ý rất nhiều chuyện, Tô Mộ Tịch bất đắc dĩ gật gật đầu . Một lúc lâu sau Tô Mộ Tịch kêu mệt, Vương Hương Tú lúc này mới buông tha nàng để nàng nghỉ ngơi . Vương Hương Tú vừa rời đi, Tô Mộ Tịch liền cho người đến Hoành Diệu viên mời Tô Hoành Diệu đến đây .

Không lâu sau, người đã đến . Tô Hoành Diệu tiến lên phía trước nghiêm túc nhìn bụng Tô Mộ Tịch hỏi : “ Tịch nhi, bụng của muội còn lớn hơn bụng của tam tẩu muội, có phải muội nói dối thời gian mang thai không ?”

Tô Mộ Tịch trừng mắt Tam ca nhà mình, nghiêm túc nói : “ Tam ca, hôm nay muội tìm huynh là có chuyện muốn nhờ huynh giúp .” Lúc này cũng sắp đến tháng tám, nếu đại hồng thủy xảy ra thì nhất định không thể thu hoạch lương thực, chỉ có thể nhờ Tam ca đi xem thử .

Tô Hoành Diệu nhìn Tô Mộ Tịch : “ Tịch nhi, chuyện gì ? Chỉ cần muội nói, Tam ca nhất định sẽ giúp muội .” Tịch nhi rất ít khi nhờ vả hắn chuyện gì, lần nào cũng là hắn tìm Tịch nhi hỗ trợ, đây là lần đầu tiên nên chắc chắn là chuyện rất quan trọng .

Trong lòng Tô Mộ Tịch ấm áp : “ Tam ca, chắc là huynh biết chuyện hoàng thượng phái Dạ hoàng tử đi Giang Nam ?”

Tô Hoành Diệu gật đầu, việc này toàn bộ người dân của triều đình Hiên Viên đều biết . Cũng có không ít người dân lén lút bàn luận, nói hoàng thượng ăn no rửng mỡ không có việc gì làm, di dân, làm vậy thì phải tốn kém bao nhiêu tiền của đây .

“ Tam ca, lời tiên đoán của quốc sư, là tháng tám Giang Nam sẽ xảy ra một cơn đại hồng thủy .” Mặc dù hoàng thượng để Hiên Viên Hạo Dạ đến Giang Nam để di dân, nhưng không nói ở đấy sẽ xảy ra đại hồng thủy .

Tô Hoành Diệu kích động đứng lên : “ Thật sao ?” Tháng tám, đây chính là mùa thu hoạch, nếu xảy ra đại hồng thủy thì triều đình Hiên Viên sẽ tổn thất rất lớn, đến lúc đó thì người dân Hoàng thành sẽ lâm vào hoảng sợ vì không có lương thực .

“ Lời nói của quốc sư, hoàng thượng không hoài nghi .” Mặc dù kiếp trước nàng không tận mắt trông thấy tình trạng bi thảm sau cơn đại hồng thủy, nhưng Hoàng thành cũng vì chuyện không có lương thực mà rối loạn một phen, việc này, nàng có thể thấy được .

Tô Hoành Diệu trầm mặc một lúc mới lên tiếng : “ Tịch nhi, có phải muội muốn huynh đến Giang Nam thu mua lương thực không ?” Nếu lời quốc sư nói là thật, thì nên có tính toán trước .

Tô Mộ Tịch gật gật đầu : “ Tam ca, huynh thật thông minh, chỉ cần một câu thôi đã đoán ra được suy nghĩ của Tịch nhi .” Lương thực có thể không thể thu mua hết toàn bộ, nhưng ít nhất cũng phải thu hoạch được một nửa . Năm trước, lương thực của triều đình Hiên Viên có thể nói là dư thừa, nên có thiếu một nửa chắc hẳn cũng không đáng lo .

Tô Hoành Diệu sờ sờ đầu Tô Mộ Tịch : “ Nha đầu, dưỡng thai cho tốt, chuyện ở Giang Nam giao cho Tam ca . Tam ca nhất định sẽ hoàn thành tốt, sẽ không để người dân chết đói .” Tình hình như thế này, hắn không thể không đi .

Nghe xong lời nói của Tô Hoành Diệu, hốc mắt Tô Mộ Tịch hồng hồng : “ Tam ca, thực xin lỗi, trong lúc này lại để huynh phải rời ra Tam tẩu, tỷ ấy cũng đang mang thai .” Nhưng việc này chỉ sợ ngoài Tam ca ra ai cũng không làm được .

Tô Hoành Diệu lau nước mắt cho Tô Mộ Tịch : “ Khóc cái gì, Tam tẩu ngươi nhất định sẽ hiểu, hơn nữa nếu Tam ca không đi thu xếp chuyện này, rất nhiều dân chúng của triều đình Hiên Viên sẽ phải chết đói .” Không phải vấn đề là giá lương thực cao, chỉ sợ đến lúc đó có tiền cũng không thể mua được, nếu thực sự là như vậy, người chịu khổ không chỉ riêng dân chúng triều đình Hiên Viên .

Tô Hoành Diệu chuẩn bị một chút, sáng hôm sau liền rời đi . Tô Mộ Tịch trở về cung luôn cảm thấy trong lòng không yên, có cảm giác như sẽ xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng . Truyền tín hiệu gọi Thư Minh đến : “ Thư Minh, thủ hạ của ngươi còn có thể điều động được bao nhiêu người nữa .”

Thư Minh ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Tô Mộ Tịch đáp : “ Thưa chủ nhân, còn ba người .” Dạ hoàng tử rời khỏi đây, hoàng thượng đem gần một nửa ám vệ đi theo dõi nhất cử nhất động của các đại thần .

“ Tốt, để ba người đi Giang Nam bảo vệ Tam ca của ta, không thể để bất kì ai làm tổn hại huynh ấy, biết không ?” Tô Mộ Tịch vừa nói, cảm giác bất an trong lòng càng lớn . Sẽ không, chắc chắn là nàng suy nghĩ quá nhiều rồi, Tam ca nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì .

Tùng Thư Minh do dự một chút mới cung kính lên tiếng trả lời : “ Vâng, Thư Minh đi ngay .”

Tô Mộ Tịch gật đầu, lúc này mới an tâm một chút . Tam ca, nhất định sẽ bình an trở về .

Tháng tám vốn là mùa thu hoạch, nhưng Giang Nam lại xảy ra trận lũ lụt trăm năm cũng không dễ gặp . Triều đình nhận được tin tức, mấy ngày gần đây Hiên Viên Vinh Hi cùng các đại thần đều ở ngự thư phòng bàn bạc biện pháp đối phó, mấy ngày đều không nghỉ ngơi . Mặc dù Hiên Viên Vinh Hi đã cho di dời hầu hết dân chúng, nhưng không thể di dời toàn bộ .

Giang Nam là nơi trồng nhiều lương thực nhất của triều đình Hiên Viên, tin tức Giang Nam xảy ra lũ lụt đã lan ra khắp Hoàng thành . Ngay lập tức, giá lương thực tăng gấp ba, lương thực đã sớm bị những người có tiền mua hết, chuyện Giang Nam xảy ra lũ lụt không ai lường trước được, nhất thời người dân Hoàng thành khổ không thể tả .

Đang lúc Hiên Viên Vinh Hi cùng các đại thần không biết làm thế nào, Dạ hoàng tử từ Giang Nam trở lại, còn mang theo rất nhiều lương thực . Việc này làm chấn động người dân ở Hoàng thành . Trong chốc lát, việc tốt của Dạ hoàng tử đã lan truyền khắp triều đình Hiên Viên, những chuyện xấu trước đây nhanh chóng bị lãng quên .

Tô Mộ Tịch nghe tin này thì hoảng sợ, tại sao có thể như vậy ? Rõ ràng nàng nhờ Tam ca đi làm việc này, vì sao Tam ca còn chưa trở lại ? Mà Dạ hoàng tử lại mang nhiều lương thực như vậy quay về . Nghĩ đến chuyện kiếp trước, đúng thời gian này thì Tam ca bị bệnh nặng . Có phải hay không ? Tô Mộ Tịch ra sức lắc đầu, không có khả năng, nàng đã phái ba ám vệ đi theo bảo vệ Tam ca, Tam ca không thể xảy ra chuyện gì được .

Tháng tám chưa tới, Hiên Viên Vinh Hi đã để Hiên Viên Hạo Dạ đến di dời dân chúng đi chỗ khác, lương thực cũng được thu hoạch, ở Giang Nam ngoại trừ nhà cửa bị phá hủy, trên cơ bản cũng không có tổn thất quá lớn . Mặc dù Hiên Viên Hạo Dạ vất vả mệt mỏi quay trở về Hoàng thành, nhưng việc hắn làm không những được lòng mọi người, mà những trung thần trong triều đình cũng bắt đầu ủng hộ Hiên Viên Hạo Dạ . Hiên Viên Hạo Dạ không tình nguyện đi làm việc này, nhưng lại làm cho hắn có được sự tín nhiệm của mọi người . Chuyện này khiến Hiên Viên Vinh Hi rất lo lắng, có phải ngôi vị hoàng đế nên truyền lại cho Dạ nhi ?

Biết việc này, trong lòng Tô Mộ Tịch ngày càng bất an, Tam ca vốn đi thu mua lương thực nhưng mãi vẫn không trở về, ngay cả ám vệ đi theo cũng không một ai trở lại . Có phải Hiên Viên Hạo Dạ sai người xuống tay với Tam ca ? Nếu không sao hắn trở về lại mang theo nhiều lương thực như vậy, nhưng theo hắn đến Giang Nam đều là người của hoàng thượng . Chẳng lẽ hắn giấu mọi người làm việc này ? Nếu thật sự như vậy, không phải Tam ca lành ít dữ nhiều sao ? Không nên nghĩ lung tung, không nên nghĩ lung tung, Tam ca không có việc gì, Tô Mộ Tịch ra sức nói với mình như vậy . Bắn tín hiệu, không lâu sau Tùng Thư Minh liền xuất hiện : “ Chủ nhân, người tìm Thư Minh là muốn phân phó chuyện gì ?”

“ Ba ám vệ kia còn chưa trở về sao ?”

Tùng Thư Minh cúi đầu trả lời : “ Chủ nhân, không có , một người cũng chưa quay về .” Trừ khi những người này chết, nếu không thì cũng nên quay về rồi .

Tô Mộ Tịch cố gắng bình tĩnh lên tiếng : “ Còn có thể phái thêm ám vệ đi không ?”

“ Hoàng thượng đã phái ám vệ đi canh chừng những hạ thần thuộc phe của Dạ hoàng tử, số còn lại đều ở trong Thần Hi cung, hoàng thượng đã hạ lệnh không thể điều động bất cứ ai ở đây .” Mấy ngày nay Dạ hoàng tử có phần đắc ý, nhưng hắn càng đắc ý thì hoàng thượng lại càng lo lắng càng lưỡng lự, cho nên phái rất nhiều ám vệ theo dõi hắn .

Tô Mộ Tịch bối rối nghĩ tới Thư Mai : “ Thư Minh, để Thư Mai đi Giang Nam, cho dù phải đào hết ba tấc đất ở đấy cũng phải tìm được Tam ca của ta, nhất định phải đưa hắn trở về, sống phải thấy người…….Chết phải thấy xác…………” Tô Mộ Tịch cắn răng nói ra câu này .

Tùng Thư Minh cúi đầu trả lời : “ Vâng, Thư Minh tuân lệnh .” Tô Mộ Tuyết cùng Cận Băng Tâm chắc hẳn không thể làm gì gây nguy hiểm cho chủ nhân, vậy thì để nhóm các nàng đi tìm Tô tam công tử cũng tốt.

Trong cung, bởi vì tính tình Khương Ngọc Lộ giống Thành hoàng tử, cũng được hoàng hậu nương nương yêu thích . Vì thế Dung ma ma cũng nhẹ nhàng dạy bảo Khương Ngọc Lộ, không còn nghiêm khắc như trước, điều này làm nàng có rất nhiều thời gian để đến Thần Hi cung . Thấy Khương Ngọc Lộ, trong lòng Tô Mộ Tịch vốn lo lắng nay lại bất an, bởi vì nàng cảm giác được Hiên Viên Hạo Thành đối với Khương Ngọc Lộ có chút thay đổi . Ngày đó, ám vệ truyền tin về nói Tô Hoành Diệu có khả năng còn sống, khiến trong lòng Tô Mộ Tịch thoải mái đôi chút, nhớ đến lời nói của Hiên Viên Hạo Thành lúc sáng, mới miễn cưỡng đi đến đình lí .

Chưa đi đến gần, đã thấy vẻ mặt Khương Ngọc Lộ ngây thơ lôi kéo Hiên Viên Hạo Thành hỏi cái này cái kia . Tuy Hiên Viên Hạo Thành vẫn không để ý đến nàng, nhưng Tô Mộ Tịch cảm giác được, Hiên Viên Hạo Thành không giống lúc đầu xua đuổi nàng, có đôi khi còn đáp lại nàng hai câu . Tô Mộ Tịch nhíu mày, nàng cần cẩn thận suy nghĩ việc này . Hạo Thành đơn thuần, không đảm bảo sẽ không trúng kế của người khác, xem ra nàng nên sử dụng biện pháp mạnh .

Bỗng nhiên, Tô Mộ Tịch ngửi được một mùi hương thơm ngát . Hương thơm kia làm cho Tô Mộ Tịch thấy rất quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời lại không nhớ được đã ngửi ở đâu .A…..Là lần đó, Tô Mộ Tịch nhìn nhìn bậc thang của đình lí, trong mắt lóe lên một tia sáng . Thứ này, trước kia Hiên Viên Hạo Dạ đã dùng qua, nàng nhớ rõ như in mùi hương này, lại nhìn nha hoàn của Khương Ngọc Lộ tiểu Thanh liếc mắt một cái rồi nhìn xuống bụng của mình . Đứa nhỏ, đừng sợ, nương sẽ bảo vệ ngươi .

Quay đầu đưa mắt nhìn Hoa Ngữ, Hoa Ngữ hiểu ý, lập tức lên tiếng nhắc nhở : “ Tiểu thư, lúc này là thời gian người uống thuốc dưỡng thai, nô tỳ dìu người hồi cung uống thuốc . Nếu không Lưu thái y lại trách mắng nô tỳ .”

Tô Mộ Tịch lơ đãng nhìn bậc thang, quả nhiên nha hoàn tiểu Thanh từ từ đi đến . Tô Mộ Tịch được Hoa Ngữ giúp đỡ, thấy Hiên Viên Hạo Thành bị Khương Ngọc Lộ quấn lấy, bộ dáng Hiên Viên Hạo Thành muốn đẩy Khương Ngọc Lộ ra nhưng lại sợ làm nàng ngã bị thương . Hai mắt Tô Mộ Tịch lạnh lùng nhìn một màn này, người này còn học được thế nào là thương hương tiếc ngọc, hừ……Khương Ngọc Lộ này đúng là có chút bản lĩnh .

Mang theo tức giận đi lên bậc thang thì tay Tô Mộ Tịch lại bị Hoa Ngữ nhéo nhéo . Tô Mộ Tịch hiểu ý, một bước bước lên bậc thang, dưới chân bị trượt ngã nhào về phía trước . “A………….” Tô Mộ Tịch vừa kêu lên, các cung nữ và ma ma ở xung quanh đình vội đi qua, Tô Mộ Tịch cắn răng, sắc mặt tái nhợt ôm bụng .

Hiên Viên Hạo Thành nghe thấy cũng bị hù dọa, lấy lại tinh thần chạy đến chỗ Tô Mộ Tịch . Khương Ngọc Lộ lúc này lại ngất trong lòng Hiên Viên Hạo Thành, gắt gao lôi kéo ống tay áo của hắn, giống như bị dính chặt vào hắn . Hiên Viên Hạo Thành dùng sức đẩy, nhưng đẩy không ra, Hiên Viên Hạo Thành vừa tức giận vừa lo lắng Tô Mộ Tịch bị sao vậy ? Giơ chân lên, tức giận đá Khương Ngọc Lộ mấy cái, thế này hắn mới gạt tay nàng ra chạy tới ngoài đình, đây là lần đầu tiên Hiên Viên Hạo Thành đánh người, cũng là lần đầu tiên hắn tức giận . Nhưng khi hắn chạy tới bên ngoài đình thì Tô Mộ Tịch đã được tiểu thái giám ôm đến Thần Hi cung .

Trong chốc lát, đình lí chỉ còn lại Khương Ngọc Lộ và nha hoàn của nàng, tiểu Thanh đi qua đỡ Khương Ngọc Lộ dậy, lo lắng hỏi : “ Tiểu thư, người không sao chứ ?” Bộ dáng vừa rồi của Thành hoàng tử thật đáng sợ, có lẽ chân của tiểu thư bầm tím hết rồi ?

Khương Ngọc Lộ giả vờ ngất, tỉnh lại, vừa tủi thân vừa đáng thương lắc đầu : “ Tiểu Thanh, có phải Thành hoàng tử không thích ta hay không ?” Ô ô……Bây giờ hắn không thích cũng không sao, nhưng nhất định có một ngày nàng sẽ khiến hắn thích mình .

Tiểu Thanh cúi đầu, che giấu sự chán ghét trong mắt, đáp : “ Tiểu thư, không phải vậy đâu, chỉ là Thành hoàng tử quá lo lắng cho đứa bé trong bụng hoàng tử phi, mới không cẩn thận làm tiểu thư bị thương . Người thấy đấy, không phải Thành hoàng tử đã chịu nói chuyện cùng người rồi sao ?” Thích ngươi mới là lạ, vừa rồi bộ dáng Thành hoàng tử rất tàn nhẫn đá Khương Ngọc Lộ không hề nhẹ, có lẽ nàng nên cân nhắc thật kĩ lại mọi việc ?

Khương Ngọc Lộ cắn cắn môi, chuyện hại Thành hoàng tử phi bị ngã, không phải do nàng cố ý . Nhưng, nàng không làm sai, căn bản Tô Mộ Tịch không xứng đáng làm Thành hoàng tử phi, nàng không coi Thành hoàng tử là trượng phu của mình, mà lại coi hắn như một đứa trẻ . Mà nàng thì không giống thế, nàng thích Thành hoàng tử, sẽ coi hắn như trượng phu mà kính trọng, chỉ cần Tô Mộ Tịch biến mất, chính mình có thể chăm sóc cho Thành hoàng tử . Bọn họ có thể cùng nhau sống hạnh phúc, sinh thật nhiều đứa nhỏ đáng yêu .

Một cung nữ vẫn đứng ở trong chỗ tối nhìn tất cả sự việc vừa xảy ra, lặng lẽ rời đi . Đi một mạch tới Tử Kim cung mới dừng lại, trong nội điện chỉ có Hiên Viên Hạo Dạ, Đỗ Chính Liên đã dịch dung và Vi ma ma . Thấy tiểu cung nữ đi vào, Vi ma ma hơi hơi cúi thấp người, đi đến bên cửa sau . Tiểu cung nữ cung kính cúi đầu hành lễ xong mới lên tiếng : “ Nô tỳ thỉnh an chủ nhân, Dạ hoàng tử, vừa rồi nô tỳ thấy Thành hoàng tử phi bị ngã ở đình lí trong ngự hoa viên, chỉ sợ đứa bé trong bụng nàng ……..”

Trên mặt Đỗ Chính Liên đầy ý cười : “ Có phải Khương Ngọc Lộ cũng ở đình lí không ?” Sao Tô Mộ Tịch không có chuyện gì tự dưng lại bị ngã ? Nếu vậy thì nhất định có người đã giở trò .

Tiểu cung nữ gật gật đầu : “ Đúng là Khương cô nương cũng ở đấy, hơn nữa, lúc Thành hoàng tử phi bị ngã, nàng lại ngã vào lòng của Thành hoàng tử . Chẳng qua nàng bị Thành hoàng tử đá rất mạnh vào người, khi Thành hoàng tử rời đi liền tỉnh lại, còn bày ra bộ dáng rất oan ức .” Thật không nhìn ra Khương Ngọc Lộ lại là một nữ nhân mưu mô như vậy, trước kia nàng có gặp qua vài lần, đều là một bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu, nàng giả vờ thật tốt ngay cả hoàng hậu nương nương cũng bị lừa .

Đỗ Chính Liên gật đầu : “ Ngươi lui xuống đi !” Không hổ là người mà nàng đã tỉ mỉ an bài, lần này chỉ sợ đứa nhỏ trong bụng Tô Mộ Tịch không giữ được . Không có hoàng tôn, ta xem Hiên Viên Vinh Hi ngươi còn mong đợi vào điều gì nữa ? Ngôi vị hoàng đế này, ngươi chỉ có thể truyền cho Dạ nhi, ha ha ……

Tiểu cung nữ đi rồi, Hiên Viên Hạo Dạ lập tức lên tiếng : “ Mẫu, chủ nhân mưu kế của người khiến Dạ nhi vô cùng khâm phục .” Mẫu phi của hắn, thực sự là một nữ nhân thông minh, vậy mà phụ hoàng lại không yêu thương người .

Lúc này vẻ mặt Đỗ Chính Liên rất ôn nhu cười ra tiếng : “ Lần này chuyện ở Giang Nam Dạ nhi cũng làm rất tốt, không những hoàn thành chuyện Hiên Viên Vinh Hi giao cho, mà còn rất được lòng người dân, quan trọng nhất là đã loại bỏ được Tô Hoành Diệu . Ngươi phải nhớ rằng, sau khi ngươi ngồi lên được ngôi vị hoàng đế, trước hết ngươi phải trừ khử Tô gia . Nếu không ngươi sẽ không thể an tâm ngồi trên ngôi vị hoàng đế được .”

Hiên Viên Hạo Dạ gật đầu : “ Dạ nhi đã rõ, cho nên Dạ nhi đã không do dự mà giết chết Tô Hoành Diệu . Dạ nhi phải làm hoàng thượng, báo thù cho mẫu phi, làm cho những người đã hại nàng chết không được tử tế .”

“ Hài tử ngoan, ta chờ ngày ngươi thành công . Nhưng, giờ còn chưa phải là cơ hội tốt, ngươi cần bình tĩnh . Chuyện của Quân Vô Thường, ta đã nhờ sư huynh đi lo liệu . Đến lúc đó chỉ cần hắn dẫn đầu, rồi các quần thần hùa theo, chỉ cần ngôi vị thái tử thuộc về ngươi, chúng ta có thể hành động bước tiếp theo .” Đỗ Chính Liên vỗ vỗ bả vai Hiên Viên Hạo Dạ . Trong mắt chợt lóe lên một tia độc ác, Hiên Viên Vinh Hi, ngươi hao hết tâm tư để bảo vệ nữ nhân đó cùng đứa nhỏ, chính tay Đỗ Chính Liên ta sẽ hủy đi tất cả .

Sau khi ngươi chết sẽ được chôn cất trong hoàng lăng, không phải ngươi ghét ta nhất sao ? Đến lúc đó ta sẽ kêu Dạ nhi đem ta an tang bên cạnh ngươi, để ngươi mãi mãi không yên lòng . Không phải ngươi thích Lâm Ánh Nguyệt nhất sao ? Đến lúc đó ta đem tro cốt của nàng mang ra biển, làm cho nàng phiêu bạt khắp nơi, để ngươi mãi mãi không thể gặp được nàng ta . Không phải ngươi thương yêu nhất là Hiên Viên Hạo Thành sao ? Đến lúc đó ta sẽ để Dạ nhi giáng hắn xuống làm thứ dân, thứ dân, tất nhiên không có khả năng chỉ dừng lại ở đấy . Hắn là thứ dân thì Dạ nhi là hoàng đế, mà người hoàng đế ghét, những đại thần muốn nịnh bợ Dạ nhi làm sao có thể dễ dàng buông tha cho Hiên Viên Hạo Thành, lúc ấy chỉ sợ hắn muốn làm một tên ăn mày cũng không được mà không có khi hắn còn không bằng một tên ăn mày . Nha, còn có, không phải ngươi rất cưng chiều Hiên Viên Hạo Y sao ? Đến lúc đó ta sẽ đem nàng gả cho Cổ Như Quân, làm một quả phụ sống đến chết . Ha ha ……

Hiên Viên Hạo Dạ nhìn thù hận trong mắt Đỗ Chính Liên, tay nắm chặt : “ Chủ nhân, người yên tâm, Dạ nhi sẽ thật cẩn thận .” Ngôi vị hoàng đế, hắn nhất định sẽ đoạt được, cũng như những việc hắn đã chịu đựng trong thời gian qua hắn sẽ khiến bọn họ phải trả giá thật đắt .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.