Vợ Yêu Có Thời Hạn

Chương 20




Một tháng sau, Hiên Viên Vinh Hi nghe xong quốc sư nói, tuy rằng nửa tin nửa ngờ nhưng cũng không dám lấy vạn dân ở Giang Nam hoài nghi quốc sư nói có thật hay không. Đem nửa bạc Tô Hồng Diệu giao lên quyết định dời dân chúng cùng thu mua lương thực, mà lần này, Hoàng Thượng khâm định khâm sai là hoàng tử Hiên Viên Hạo Dạ, mệnh Lễ bộ thượng thư Giả Nhữ Sinh đi trước. Ấn Hiên Viên hoàng triều lễ chế, có hoàng tử xuất cung, công chúa hoàng tử khác nhất định phải đưa tiễn, ý dụ huynh đệ tỷ muội hòa thuận ý. Sáng sớm tiểu công chúa liền tới Thần Hi cung, Hiên Viên Hạo Thành cùng Tô Mộ Tịch thu thập xong, ba người liền đến cửa cung.

Hiên Viên Hạo Dạ đứng ở cửa cung vô cùng không vui. Giờ Giang Nam thời tiết khó chịu, phụ hoàng lại cho hắn đến Giang Nam di dân. Hắn cảm thấy kì thực không cần, lãng phí thời gian hắn mượn sức đại thần. Nhưng phụ hoàng hạ mệnh lệnh hắn cũng không dám nhiều lời, đành phải tòng mệnh. Lúc này nhìn thấy Hiên Viên Hạo Thành cùng Hiên Viên Hạo Y đi ra, tức giận lại xông lên. Bọn họ dựa vào cái gì có thể an an ổn ổn đứng ở trong cung? Mà chính mình phải đi Giang Nam, phụ hoàng thật là bất công .

Hiên Viên Hạo Thành cũng mặc kệ Hiên Viên Hạo Dạ nghĩ như thế nào, đi lên phía trước nói: “Hoàng huynh, xuất môn hết thảy cẩn thận. Tống mẹ, ngươi đi ra.” Hiên Viên Hạo Thành nói không chút sợ hãi , mặc cho ai nghe xong đều không thể hoài nghi. Tống mẹ không hiểu ra sao đứng ra hành lễ, Hiên Viên Hạo Thành tiếp tục nói: “Hoàng huynh, Tống mẹ là mẹ làm việc đắc lực nhất ở Thần Hi cung. Huynh tới Giang Nam Thành nhi có chút lo lắng, để Tống mẹ chuẩn bị ăn, mặc ở, đi lại cho huynh được không?” trong lòng Hiên Viên Hạo Dạ cả kinh, Tống mẹ rời đi Thần Hi cung sao được, lập tức nghĩ ra cớ cự tuyệt, không ngờ Hiên Viên Hạo Thành từng bước tiếp tục lên tiếng: “Hoàng huynh, đây là tâm ý của Thành nhi, huynh mang theo Tống mẹ được không?” Nói xong, đáng thương nhìn Hiên Viên Hạo Dạ.

Không tốt, đương nhiên không tốt, vô cùng không tốt, nhưng mà không đợi Hiên Viên Hạo Dạ lên tiếng, Hiên Viên Vinh Hi đã lên tiếng trước: “Dạ nhi, tâm ý của Thành nhi ngươi không thể cự tuyệt. Trẫm nhìn huynh đệ các ngươi hòa thuận trong lòng cũng vui vẻ .”

Hiên Viên Hạo Dạ giờ rất muốn đánh Hiên Viên Hạo Thành một chưởng, tức chết hắn . Nhưng mà đương nhiên hắn không dám, chỉ có thể giả cười lên tiếng trả lời: “Như thế, vi huynh tạ hoàng đệ có tâm .” Tống mẹ này, không phải là bị tên ngốc phát hiện cái gì? Nhìn nhìn Hiên Viên Hạo Thành, vẫn là bộ dáng ngốc ngốc, nhìn ra cái gì hẳn là không có khả năng lớn!

Hành động của Hiên Viên Hạo Thành làm cho Tô Mộ Tịch ở một bên cũng kinh sợ, Tống mẹ là người của Hiên Viên Hạo Dạ, Hạo Thành cũng biết sao? Mọi người đều nghĩ sai rồi, kỳ thật không phải, Hiên Viên Hạo Thành nghĩ vô cùng đơn thuần . Tịch nhi không thích Tống mẹ, nếu Tịch nhi có hài tử của Thành nhi, nhìn thầy người mình ghét trong lòng khẳng định sẽ không vui . Hơn nữa, Tống mẹ luôn ở trước mặt Tịch nhi nói tốt cho hoàng huynh, hắn đều nghe được vài lần, Tống mẹ thích hoàng huynh như vậy, để cho Tống mẹ rời hoàng cung đi theo hoàng huynh tới Giang Nam thôi. Như vậy, không phải mọi người đều vui mừng sao?

Đoàn người còn nói chút lời khách sáo, Hiên Viên Hạo Dạ nhìn Tô Mộ Tịch bình tĩnh bên cạnh một cái, lúc này mới chậm rãi rời khỏi. Hiên Viên Hạo Dạ vừa đi, Tô Mộ Tịch liền cảm thấy choáng váng đầu óc vô lực, Hiên Viên Hạo Thành lập tức chú ý tới Tô Mộ Tịch khác thường: “Tịch nhi, nàng làm sao vậy? Có phải không thoải mái hay không?”

“Không… Không…” Tô Mộ Tịch lập tức ngã vào lòng Hiên Viên Hạo Thành.

“Tịch nhi, Tịch nhi…” Hiên Viên Hạo Thành sốt ruột hô vài tiếng, Tô Mộ Tịch cũng không lên tiếng trả lời.

Hoàng Thượng cùng hoàng hậu nghe tiếng, để Hiên Viên Hạo Thành mang Tô Mộ Tịch trở về Thần Hi cung, gọi Lưu thái y tới. Lưu thái y đi vào, đoàn người ở bên ngoài thất chờ. Không bao lâu, Lưu thái y đi ra , vẻ mặt vui mừng quỳ xuống: “Chúc mừng Hoàng Thượng hoàng hậu nương nương, Thành hoàng tử phi thân thể không lo ngại, là có thai hơn một tháng, là hỉ mạch.” Lưu thái y thật không ngờ, Thành hoàng tử này mặc dù ngốc chút, nhưng chuyện nên làm cũng sẽ làm, quả nhiên người không thể xem tướng mạo…

Các cung nữ, mẹ quỳ thân chúc mừng: “Chúng nô tỳ chúc mừng Hoàng Thượng, hoàng hậu nương nương.”

Hiên Viên Vinh Hi cùng Lâm Ánh Nguyệt thân phận tôn quý Đế hậu choáng váng trong chốc lát, lấy lại tinh thần vui vẻ hết biết, bọn họ có tôn tử , Thành nhi có đứa nhỏ , động phòng không cần bọn họ quan tâm . Hiên Viên Hạo Y ở một bên cười vui vẻ nhất , ha ha… Hoàng tẩu nhanh có như vậy, đều là công lao của nàng! Ha ha…

Một hồi lâu mọi người mới tĩnh tâm, hoàng hậu nương nương lên tiếng hỏi: “Lưu thái y, vừa rồi Tịch nhi té xỉu, thân thể có gì không khoẻ sao? Muốn ăn lót dạ hay không?”

Lưu thái y đáp: “Hồi hoàng hậu nương nương, Thành hoàng tử phi thân mình không ngại . Chỉ là, vừa rồi đứng dưới mặt trời lâu lắm, thời tiết lại nóng, thần khai phương thuốc Thành hoàng tử phi ăn vào sẽ vô sự .”

Lúc này Hoàng hậu nương nương mới yên tâm: “Làm phiền Lưu thái y , Vận Nhiễm, đem ngọc như ý lần trước Duyệt quốc đưa tới thưởng cho Lưu thái y. Lưu thái y, về sau Tịch nhi ngươi toàn phụ trách, đợi Tịch nhi bình an sinh hạ thai nhi bản cung sẽ có thưởng lớn.” Hiên Viên Hạo Dạ mặc dù đã đi nhưng khó bảo toàn Đỗ Chính Tông cùng trưởng công chúa sẽ không hại Tịch nhi, cho nên, còn phải cẩn thận khắp nơi.

“Vâng, thần sẽ tận tâm tận lực, chắc chắn để Thành hoàng tử phi bình an sinh hạ long tôn.” Lưu thái y biết hộ thai không phải là dễ làm, làm không tốt cả nhà đều bị giết. Nhưng mà, nghĩ đến chuyện huyết yến lần trước lại yên tâm không ít. Thành hoàng tử phi là người thông minh, hơn nữa tự có biện pháp bảo hộ, muốn hại nàng chỉ sợ cũng phải suy nghĩ kỹ.

“Ừ, làm phiền Lưu thái y . Đúng rồi Lưu mẹ, ngươi mang vài người đến Tô phủ báo hỉ cho bọn họ.” Tô gia sợ cũng lo lắng việc này, không có cha mẹ nào không lo con mình chịu uất ức. Vương Hương Tú cùng Tô Thanh Hiệp dạy Tịch nhi tốt như vậy, nàng hẳn nên cảm tạ bọn họ, không để bọn họ quá lo lắng mới đúng.

Lúc này, Hiên Viên Hạo Thành còn ngây ngốc ngồi bên giường, một bàn tay lôi kéo Tô Mộ Tịch . Tay kia thì muốn đáp lên bụng Tô Mộ Tịch, lại sợ ấn hỏng hài tử bên trong cho nên tay vẫn cứng ở đó không dám động, bộ dáng kia, miễn bàn bối rối bao nhiêu. Tịch nhi mang thai, trong bụng có hài tử , hì hì… không bao lâu sẽ có đứa nhỏ gọi hắn là cha gọi Tịch nhi là nương , nghĩ như vậy, Hiên Viên Hạo Thành cảm thấy thật tốt…

Tô Mộ Tịch ngủ một hồi lâu mới tỉnh lại, gặp Hiên Viên Hạo Thành giơ một bàn tay buồn cười như vậy, kỳ quái : “Hạo Thành, chàng giơ tay cao như vậy làm gì? Muốn lấy gì sao?”

Lúc này Hiên Viên Hạo Thành mới từ ngây ngô lấy lại tinh thần, đáng yêu sờ sờ đầu đáp: “Tịch nhi, Thành nhi muốn sờ sờ hài tử ở trong bụng Tịch nhi, nhưng mà, Thành nhi sợ ấn hỏng nó.” Nói xong, đáng thương nhìn Tô Mộ Tịch, hắn rất muốn sờ sờ . .

Đối với thân thể của chính mình, Tô Mộ Tịch có để ý, nhưng nguyệt sự mới ngừng một tháng nàng cũng không dám xác định, chẳng lẽ vừa rồi nàng té xỉu Thái y đã muốn xác nhận. “Hạo Thành, có phải Thái y nói Tịch nhi có thai hay không?” Hiên Viên Hạo Thành gật gật đầu, nhất thời Tô Mộ Tịch bị mừng như điên vây quanh, đặt tay lên bụng, nàng sắp làm mẫu thân . Đứa nhỏ, con nhất định phải bình an sinh ra, nương nguyện ý mất đi tất cả để bảo vệ con, sống hai thế, lần đầu tiên Tô Mộ Tịch có tâm tình như vậy.

Kéo tay Hiên Viên Hạo Thành phóng tới bụng. Tô Mộ Tịch không nói gì, ánh mắt hồng hồng lại mang ý cười nhìn Hiên Viên Hạo Thành. Hạo Thành cùng đứa nhỏ, đều là kiếp trước nàng mất đi . Hạo Thành, lúc này đây, ta nhất định sẽ vì chàng sinh hạ rất nhiều hài tử đáng yêu, cùng chàng an an ổn ổn tiêu sái cả đời.

Hiên Viên Hạo Thành muốn rút tay về lại bị Tô Mộ Tịch kéo lại, khó xử bối rối hỏi: “Tịch nhi, sẽ không ấn hư hài tử ở bên trong chứ? Nó rất nhỏ, giờ còn không được như muội muội trước đây đâu, Thành nhi sợ.” Nghĩ đến cánh tay cánh chân nhỏ xíu của muội muội lúc sinh ra, mềm nhũn, hắn cũng không dám dùng sức . Càng đừng nói, hài tử bây giờ còn không được như lúc muội muội sinh ra.

Tô Mộ Tịch nhéo nhéo mặt Hiên Viên Hạo Thành, dở khóc dở cười lên tiếng trả lời: “Hạo Thành đừng sợ, hài tử ở trong bụng Tịch nhi có Tịch nhi che chở, sẽ không yếu ớt như vậy.” Ấn hỏng? Người này, xem bụng của nàng là giấy sao.

Được Tô Mộ Tịch khẳng định, lúc này Hiên Viên Hạo Thành mới nhẹ nhàng sờ sờ bụng Tô Mộ Tịch, sờ soạng trong chốc lát nghi hoặc than thở: “Hài tử, lúc nào con mới ra đây?”

Tô Mộ Tịch gợi khóe môi cười cười, người này vừa rồi xử lý Tống mẹ, nàng còn tưởng rằng hắn đột nhiên thông suốt. Không ngờ lúc này vẫn ngốc như vậy, nhưng mà, nàng thích Hạo Thành ngốc như thế. Như quốc sư nói, Hạo Thành có thứ đáng trân quý nhất, đó là tình cảm hết sức chân thành.”Qua hai tháng nữa hài tử mới có thể chậm rãi động, Hạo Thành phải đếm kỹ từng ngày đó!”

“Ừ, Thành nhi sẽ ội ngoan ngoãn đếm…”

Thần Hi cung, Giả Như Lâm quét hết mọi thứ trên bàn xuống đất, sắc mặt tức giận đến trắng bệch. Vì sao? rõ ràng nàng thành thân với Dạ hoàng tử trước, nhưng nàng dùng hết biện pháp cũng không thể mang thai. Mà Tô Mộ Tịch lại dễ dàng có có bầu, giờ toàn bộ hoàng cung đều xem nàng ta là bảo bối, quả nhiên là tiện nhân bại hoại. Giờ đắc ý cái gì? Thành hoàng tử là ngốc tử, khó đảm bảo sẽ không sinh một tên ngốc, hừ… đáng giận là hai tiện nha đầu bên người Hiên Viên Hạo Dạ lại dám có bầu, các nàng bò lên giường Dạ hoàng tử khi nào? Tức chết nàng , hai tiện nhân kia thật không biết xấu hổ. Nàng cẩn thận suy nghĩ, như thế nào thu thập hai tiện nhân kia?

Vi mẹ lạnh lùng nhìn Giả Như Lâm nổi điên, nữ nhân ngốc dại dột muốn chết. Không có mẫu gia cường thế, lại không có thủ đoạn còn vọng tưởng Dạ hoàng tử độc sủng, không biết lượng sức. Dùng ánh mắt sai sử hai nha hoàn bên cạnh, Vi mẹ liền rời khỏi nội điện. Tô Mộ Tịch sao có thể mang thai ? không phải Tống mẹ đã thề son sắt nói kế hoạch thành công sao? Không được, việc này phải mau bẩm báo cho chủ nhân .

Rất nhanh, Vi mẹ liền chuyển tin tức đưa đến lỗ tai “nàng”. Nữ tử vừa nghe tin tức liền biết kế hoạch của Tống mẹ thất bại , hàn quang trong mắt ngưng lại, đồ vô dụng, giữ để làm gì? Gọi người đưa tin cho Hiên Viên Hạo Dạ, để Tống mẹ chết ở Giang Nam, không cho phép nàng trở lại.

Nhìn sắc mặt nữ tử vặn vẹo, nam tử đứng ở bên cạnh nhìn thật lâu mới lên tiếng: “Sư muội, sao muội phải làm như vậy? Dạ nhi là con thân sinh của hắn, cho dù hắn không để Dạ nhi làm hoàng đế cũng sẽ không bạc đãi Dạ nhi .” Tiếp tục nữa sẽ chết bao nhiêu người vô tội? Hơn nữa, nếu kế hoạch bọn họ thất bại , đến lúc đó, Dạ nhi cùng Trọng Ảnh môn sẽ có kết cục thế nào? Hắn có chút không dám tưởng.

Nữ tử vừa nghe nam nhân nói, mắt oán hận nhìn ngoài cửa sổ, thật lâu sau mới sâu kín trả lời: “Sư huynh, ta chỉ giúp Dạ nhi đoạt lại thứ thuộc về hắn. Ngôi vị hoàng đế vốn là của hắn, không có Lâm Ánh Nguyệt, Đỗ Chính Liên ta cùng Dạ nhi cần gì đi đến bước này. Không có Lâm Ánh Nguyệt ta sẽ là hoàng hậu, Dạ nhi là thái tử. Giờ hết thảy đều bị đoạt đi rồi, chỉ cần Dạ nhi chiếm được ngôi vị hoàng đế, ta tất nhiên muốn cho Lâm Ánh Nguyệt cùng nghiệt chủng nàng sinh hạ đều chết không tử tế. Nếu sư huynh không muốn giúp ta, như vậy, ta chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp , nhưng dù chết ta cũng phải đấu đến Lâm Ánh Nguyệt không chết không ngừng.” Bị đoạt ngôi vị hoàng hậu, ngôi vị thái tử của Dạ nhi, còn mấy năm nay không thể lấy chân diện mục mà sống, cùng thống khổ không thể nhận thân nhân, nàng đều phải tính lên đầu Lâm Ánh Nguyệt cùng Hiên Viên Vinh Hi, nàng nhất định phải để bọn họ đều chết không được tử tế.

Lãnh Kỳ Duệ kinh ngạc nhìn Đỗ Chính Liên bị cừu hận khống chế, không khỏi hoài nghi, lúc trước hắn vì tư tâm cứu sư muội, có phải làm sai hay không? Để Lâm Ánh Nguyệt làm hoàng hậu là năm đó tiên hoàng hạ ý chỉ, có quan hệ gì đến Lâm Ánh Nguyệt? Về phần Hoàng Thượng bất công, yêu một người vốn là vậy. Hơn nữa, nếu không phải sư muội muốn hạ động Lâm Ánh Nguyệt, Hoàng Thượng sao có thể tuyệt tình đến vậy.

Trước kia, hắn nghĩ yêu một người không chiếm được là thống khổ. Cũng không ngờ, người yêu tại trước mặt, nhưng nàng lại hận cả Hiên Viên hoàng triều, cảm giác càng đau lòng. Thôi, cứu đều cứu, có thể không giúp nàng sao? “Sư muội muốn ta làm gì?”

“Sư huynh, ta biết thuật dịch dung của huynh là thiên hạ đệ nhất, sư muội cầu huynh dịch dung thành Quân Vô Thường, thay Dạ nhi cầu Hoàng Thượng thái tử vị.” Không có Quân Mạc Sầu, nàng có biện pháp làm cho “Quân Vô Thường” duy trì Dạ nhi.

Lãnh Kỳ Duệ gật gật đầu: “Chuyện này ta sẽ xử lý , chuyện Tô Mộ Tịch muội định làm gì? giờ nàng mang bầu, Thần Hi cung sẽ tầng tầng trấn, muội muốn phá thai, chỉ sợ là không có khả năng .” Lãnh Kỳ Duệ nói lời này là không muốn Đỗ Chính Liên lấy thân phạm hiểm, tuy rằng nàng cũng học xong thất bát phần thuật dịch dung, nhưng tiến Thần Hi cung vẫn vô cùng nguy hiểm .

Đỗ Chính Liên cười lạnh nói: “Sư huynh, ta sẽ không ngu như vậy, ta đã sớm nghĩ tốt. KhươngThái Hậu đã qua đời, không phải có một ca ca kêu Khương Minh sao? Khương thị gia tộc tuy rằng không huy hoàng hiển hách bằng trước, nhưng nói thế nào cũng là hoàng thân. Chỉ cần đưa ra yêu cầu, Hiên Viên Vinh Hi khẳng định sẽ không cự tuyệt .”

Lãnh Kỳ Duệ thầm than tâm kế của Đỗ Chính Liên, ngay cả Khương gia nàng đều tính kế đến, nhịn không được tò mò rốt cuộc nàng muốn làm thế nào? Hỏi: “Sư muội, chừng nào thì muội liên hệ đến Khương gia? Hơn nữa, bọn họ cùng Thần Hi cung có quan hệ gì?”

Đỗ Chính Liên đã sớm tính tốt đường khi Tống mẹ không thành công, Khương gia là một quân cờ nàng đã sớm tính kế: “Khương Minh có nhất phòng thiếp thất, có chút được sủng ái, sinh một thứ nữ tuy rằng không thông minh, nhưng Khương Minh sủng còn hơn đích nữ, được nhận là con Khương phu nhân. Lợi dụng nàng trừ bỏ Tô Mộ Tịch cùng đứa nhỏ trong bụng, nàng ta sẽ thành Thành hoàng tử phi, ngươi nói chuyện này nàng có làm hay không? Hơn nữa, thân phận vị thiếp kia của Khương Minh ta rất rõ, các nàng sẽ dễ làm chuyện.” Hai năm trước, nàng từng tiến vào Khương phủ, thứ nữ kia nàng gặp qua . Nhìn ngốc đáng yêu, kì thực là kẻ có tâm kế . Kê đơn mẹ cả tận tâm phụng dưỡng, lúc này mới được Khương phu nhân cho phép được danh nghĩa con mẹ cả, bằng không Khương phu nhân có nữ nhi, còn nhớ đến đích nữ làm gì. Nàng vào cung dùng tâm kế, Hiên Viên Hạo Thành này chỉ sợ không trúng chiêu cũng không được.

“Sư muội quyết định là tốt rồi, ta đi trước chuẩn bị .” Hắn làm sao có thể yêu nữ nhân như vậy? Trong mắt hiện lên một bóng dáng tuyệt mỹ, trong lòng có chút chần chờ, hắn chấp nhất có phải sai lầm rồi hay không?

Ánh mắt Đỗ Chính Liên chợt lóe, từ phía sau ôm lấy Lãnh Kỳ Duệ: “Sư huynh, huynh giúp ta được không? Liên nhi đáp ứng huynh, chỉ cần Dạ nhi chiếm được ngôi vị hoàng đế, ta sẽ cùng huynh lưu lạc giang hồ, huynh chờ Liên nhi một chút được không?” Giọng nói hoàn toàn bất đồng vừa rồi, nhu nhược lại khẩn cầu. Đỗ Chính Liên diễn màn này là vì nàng nhận ra Lãnh Kỳ Duệ có chút dao động. Chỉ có thể sử xuất kế vây khốn hắn, nếu không có Trọng Ảnh môn duy trì, mình cùng Dạ nhi căn bản nửa bước cũng khó đi. Trọng Ảnh môn tuy rằng chỉ có mười người, nhưng người người đều là cao thủ dịch dung, thiếu bọn họ thì làm thế nào khống chế Hiên Viên hoàng triều đại thần?

Lúc này cảm xúc trong óc Lãnh Kỳ Duệ loạn thành một đoàn, xoay người ôm Đỗ Chính Liên vào trong ngực. Hắn đời này liền rơi vào tay nữ nhân ngoan độc: “Liên nhi, ta sẽ chờ muội.” ánh mắt Đỗ Chính Liên trong lòng hắn lạnh như băng, Dạ nhi thành hoàng đế, ta là Thái Hậu , làm sao có thể cùng ngươi lưu lạc giang hồ? Đừng có ngu. Nhưng mà, ngươi nằm mộng mới có thể hoàn thành giấc mộng của ta không phải sao?

Thần Hi cung, lúc này Hiên Viên Hạo Thành hóa thân làm tiểu nô lệ bưng một chén tổ yến vào nội điện: “Tịch nhi, Tịch nhi…” Tô Mộ Tịch Đang xem sách lười biếng ngẩng đầu: “Làm sao vậy?”

“Tịch nhi nàng mau tới uống tổ yến, đây là mẫu hậu để người ta hầm nha!” Hiên Viên Hạo Thành thật cẩn thận bưng tổ yến đến trước mặt Tô Mộ Tịch để nàng uống. Mang thai hơn hai tháng, Tô Mộ Tịch thật không có nôn nghén. Nhưng mà, mỗi ngày hoàng hậu nương nương đều để nàng uống mấy thứ bổ thân, nàng cảm thấy giờ mình nhìn đã ngấy. Tuy rằng hoàng hậu nương nương để nàng uống đại bộ phận bị nàng buộc Hiên Viên Hạo Thành uống.

“Khụ… Hạo Thành a!” vẻ mặt Tô Mộ Tịch không có ý tốt mà nhìn Hiên Viên Hạo Thành cười.

Hiên Viên Hạo Thành không rõ, tuy rằng cảm thấy Tịch nhi cười là lạ, mắt to sáng ngời vẫn tín nhiệm nhìn Tô Mộ Tịch, hỏi: “Tịch, Tịch nhi, làm sao vậy?”

Ánh mắt Tô Mộ Tịch vòng vo chuyển, học Hiên Viên Hạo Thành làm nũng đáng thương chu miệng: “Hạo Thành, chàng giúp Tịch nhi uống tổ yến được không?”

Kiên định lắc đầu: “Không được, mẫu hậu nói đây là chuẩn bị cho nàng, Thành nhi không thể uống.” Mẫu hậu nói, Tịch nhi uống thứ này thì đứa nhỏ trong bụng mới có thể mập mạp .

Lôi kéo ống tay áo Hiên Viên Hạo Thành lắc lắc, tiếp tục làm nũng: “Nhưng mà, hài tử trong bụng Tịch nhi nói không muốn uống, cho phụ thân uống . Có phải chàng không thích Tịch nhi cùng bánh bao hay không, cho nên mới cứng rắn muốn Tịch nhi uống…” Nói xong, Tô Mộ Tịch ôm bụng đáng thương nhìn Hiên Viên Hạo Thành.

Hiên Viên Hạo Thành nóng nảy, lau nước mắt cho Tô Mộ Tịch đáp: “Tịch nhi đừng khóc, Thành nhi uống… Thành nhi lập tức uống…” Nói xong, huyên thuyên vài câu liền uống xong tổ yến. Tô Mộ Tịch vừa lòng gật gật đầu, ừ, không sai, lần sau tiếp tục dùng chiêu này lừa Hiên Viên Hạo Thành uống mấy thứ này. Đáng thương Hiên Viên Hạo Thành, cứ như vậy bất tri bất giác bị Tô Mộ Tịch tính kế.

Đang muốn tiến nội điện Hiên Viên Hạo Y lắc lắc đầu, hoàng huynh nhà nàng đời này nhất định bị hoàng tẩu ăn gắt gao. Nhưng mà nghĩ đến mục đích hôm nay đến, Hiên Viên Hạo Y đi vào kêu lên: “Hoàng huynh, hoàng tẩu.”

Tô Mộ Tịch nhìn Hiên Viên Hạo Y, lên tiếng trả lời: “Tiểu công chúa sao lại đến đây? Lúc này không phải hẳn là tại Quan Sư cung sao?”

Nghe Tô Mộ Tịch hỏi, Hiên Viên Hạo Y có chút chần chờ , vừa mới nghe được chuyện hẳn nên nói với hoàng tẩu đi? Nghĩ nghĩ đáp: “Hoàng tẩu, không có việc Y nhi không thể tới Thần Hi cung sao.”

“Nha đầu muội kìa, cái miệng nhỏ nhắn càng ngày càng không buông tha người, biết rõ ta không phải ý này.”

Hiên Viên Hạo Y cười cười, lên tiếng trả lời: “Cũng không có gì. Khương phu nhân tiến cung gặp mẫu hậu, nói muốn để nữ nhi nhà nàng tiến cung học lễ nghi, ta thấy không có chuyện gì liền đi ra . Nói đến nữ nhi nhà nàng, ta cảm thấy tò mò . Rõ ràng nói là có chút ngơ ngác ngây ngốc , nhưng có thể khiến Khương phu nhân lấy danh nghĩa vì đích nữ, Khương phu nhân còn yêu thích nàng. Bản công chúa muốn nhìn một chút nữ nhi này đáng yêu đến mức nào mới có thể làm Khương phu nhân thích như vậy.” Nói đến đây, hoàng tẩu hẳn là hiểu rõ. Khương gia diễn màn này sợ không chỉ đơn giản tiến cung học lễ nghi! Hiên Viên Hạo Dạ giờ không trong cung, khẳng định là hướng về phía hoàng huynh.

Ánh mắt Tô Mộ Tịch lóe lóe, cười nói: “À, có chuyện này…” Khương gia, nàng rất ít chú ý, không biết nhà bọn họ muốn xướng diễn màn gì?

“Đúng vậy, Y nhi cảm thấy kỳ lạ, nhưng một thứ nữ ghi tạc danh nghĩa mẹ cả. Còn có thể làm Khương phu nhân tự mình đến chỗ mẫu hậu, mặt mũi cũng thật không nhỏ!” Hiên Viên Hạo Y có chút tâm tư hơn người cùng tuổi, kỳ quái trong đó nàng cũng nhìn ra không ít. Người khác có liên quan gì đến Hiên Viên Hạo Y nàng, đời này nàng chỉ nhận Tô Mộ Tịch làm hoàng tẩu.

Tô Mộ Tịch cười cười: “Tiểu công chúa lo lắng cái gì? Tiến cung không phải sẽ biết sao? Hơn nữa, Khương gia này dù sao cũng là hoàng thân, cô nương kia tốt xấu coi như là đích nữ, Khương phu nhân muốn cho nàng tiến cung học quy củ cũng là đương nhiên. Chúng ta ở trong cung, không thiếu nhất đó là mẹ dạy lễ nghi.”

“Hoàng tẩu nói cũng đúng, nếu kia cô nương muốn học. Đến lúc đó ta cho Quế mẹ cùng Dung mẹ đi dạy nàng, không đến ba tháng, cam đoan nàng học được tất cả lễ nghi của Hiên Viên hoàng triều.” Hiên Viên Hạo Y cười đến vô cùng sáng lạn, đồng tình với người không hay ho kia muốn chết.

Hiên Viên Hạo Thành bưng bát đi ra ngoài, trong lòng hơi sợ , mỗi lần muội muội cười vui vẻ như vậy trong cung liền có người gặp tai ương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.