Vô Ý Vi Chi

Chương 30




“Gần đây chỉ ngắn ngủn trong ba tháng mà cả nước đều lan truyền nghi án trẻ con mất tích, quan phủ ghi án đã không dưới một trăm vụ, nghe nói năm nay là một năm quỷ ám, ngàn năm có một, yêu ma quỷ quái hoành hành, chuyên ăn thịt trẻ con……”

Dung Quý vừa ăn vừa thuật lại chuyện không yên ổn gần đây nhất trong thiên hạ.

“Yêu ma quỷ quái luôn luôn là lời nói vô căn cứ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?”

Dung Vũ Ca tò mò hỏi, nàng luôn thích nghe mấy việc kì bí, nhưng trên thực tế đây đều là mấy trò gạt người mà thôi.

“Ngươi thấy chuyện này thế nào?”

Liễu Tam nương hỏi Vệ Minh Khê.

“Yêu ma quỷ quái bất quá chỉ là cách nói mê hoặc nhân tâm, nhất định là có nguyên do.”

Vệ Minh Khê cau mày, cảm thấy trong chuyện này có gì đó kỳ quái, trẻ con mất tích, chuyện lớn như vậy, triều đình sao không có người nào coi trọng?

“Lúc Hiến đế luyện đan……”

Dung Quý đang nói đột nhiên ngừng lại, đôi đũa trong tay Vệ Minh Khê bất chợt rơi xuống đất. Cổ thư có nói qua, lúc Hiến đế luyện đan từng dùng tim hài nhi để luyện đan, do đó mới xuất hiện lời đồn đãi yêu ma hoành hoành, khiến lòng người hoảng sợ……

Vệ Minh Khê bất giác lạnh run cả người, Hoàng Thượng luyện đan không quá nửa năm, đã trầm mê như thế, năm đó Hiến đế dùng tim trẻ con luyện đan đã đủ hoang đường, Cao Hàn cũng muốn giẫm lên vết xe đổ đó hay sao? Vệ Minh Khê không dám tưởng tượng, nếu Cao Hàn cứ tiếp tục luyện đan thì sẽ gây nên tình cảnh nào?

Dung Vũ Ca tâm vốn nhỏ nhen, nàng không muốn quản chuyện thiên hạ, nhưng cũng cảm giác được chuyến Giang Nam hành này có lẽ đã đến phút cuối cùng. Cầm bàn tay giá lạnh của Vệ Minh Khê, trong lòng có cảm giác hít thở không thông.

Dung Vũ Ca biết rõ, nàng không lưu được Vệ Minh Khê!

Vệ Minh Khê bản chất thiện lương, nếu nàng là một nữ tử ngốc nghếch chỉ biết việc nhà thì có lẽ không có gì phải lo. Nhưng vì cớ làm sao, nàng cứ học đủ thứ, từ sử sách đến quốc sách, nữ tử học nhiều như vậy để làm chi? Yêu nước thương dân để làm gì?

Dung Vũ Ca từ đầu đến cuối chỉ là một nữ tử ích kỷ, nàng bản chất đúng là họa thủy, vì người nàng yêu mà sẵn sàng hy sinh thiên hạ, thiên hạ ở trong mắt Dung Vũ Ca chẳng là gì cả! (nguyên tác: chó má không bằng)

Đúng lúc này, trên tửu lâu có vài hành khách vãng lai đến từ kinh đô đang thảo luận những tin tức gần đây.

“Ngươi biết không, Trương Gia Nhân chiếm đoạt nhà dân, cưỡng đoạt dân nữ, gia quyến nàng kia giữa đường cản kiệu thái tử kêu oan, kỳ thật mọi người đều nghĩ có làm vậy cũng vô ích, Thái tử văn nhược có ai không biết. Nhưng chuyện không ngờ đến là thái tử vốn yếu đuối lại dám chống lại Hoàng Thượng, chọc lên gai rồng, xông vào phủ quốc sư giải cứu thiếu nữ, còn đập phá phủ quốc sư nữa. Hoàng Thượng vì việc này mà nổi trận lôi đình, nghe nói ở ngự thư phòng chẳng những giận dữ tuyên bố muốn phế thái tử, lại còn cầm nghiên mực ném vào thái tử, thái tử bị ném trúng ngay trán, máu chảy không ngừng, trước mắt vẫn còn ở Đông cung tĩnh dưỡng…”

“Không ngờ thái tử văn nhược cũng có lúc anh hùng, xứng danh nhi tử của Vệ hậu, làm người ta thoả mãn nhân tâm. Thái tử ngày sau nếu có thể đăng cơ……”

“Thái tử có thể giữ vững yên ổn ngôi vị hay không còn khó nói, dù sao Vệ hậu vẫn còn tại Đông Đô đại quốc tự ăn chay niệm phật, không có Vệ hậu hậu thuẫn, thái tử cũng yếu thế đi nhiều…..”

Vệ Minh Khê nghe vậy, mặt liền trắng bệch, Hiên nhi sao dám chống lại Hoàng thượng lúc này? Không được, nàng phải lập tức trở về, nếu không tình cảnh Hiên nhi sẽ vô cùng nguy hiểm. Thái tử càng đắc nhân tâm, Hoàng Thượng càng không tha cho hắn!

Toàn thân Vệ Minh Khê lạnh run, không biết thương thế Hiên nhi thế nào? Ai cũng không thể thương tổn nhi tử nàng, dù người kia có là trượng phu nàng, cũng không được!

Dung Vũ Ca trong lòng mắng thầm Cao Hiên, ngươi cái đồ ngu ngốc này, không có việc gì lại học cái dũng của kẻ thất phu để làm chi? Khiến mẫu hậu ngươi lo lắng, ngươi sẽ vui vẻ sao? Hay nghĩ có thể lập tức thành đại anh hùng sẽ rất vui thích? Cao Hiên thực đáng giận!

---------------------------------

“Thu dọn đi, ngày mai trở về Đông Đô, cũng nên hồi kinh rồi.”

Vệ Minh Khê nhẹ nhàng nói.

“Vệ Minh Khê, chúng ta không thể xa chạy cao bay, mặc kệ những chuyện phiền toái này sao?”

Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê, khổ sở hỏi.

“Không được nói bốc đồng như thế! Thiên hạ này không yên ổn, ta đã không phải là một thê tử tốt, nếu không thể khiến trượng phu trở về chính đạo thì ta cũng muốn hết sức vì thiên hạ mà giữ vững thái bình, hơn nữa Hiên nhi cần ta!” Vệ Minh Khê nói, không có bất kỳ thương lượng nào.

“Vậy nàng nhất định phải đáp ứng ta, sau khi trở về không cho phép không để ý tới ta!”

Dung Vũ Ca thấy nói gì cũng đều vô dụng, chỉ cầu sau khi hồi kinh Vệ Minh Khê không tránh né mình là tốt rồi.

“Vũ Ca, ta hiện tại không thể hứa hẹn với ngươi điều gì, nhưng ta sẽ tận lực tìm một biện pháp lưỡng toàn……” Vệ Minh Khê cũng không biết phải nói gì.
  
“Biện pháp lưỡng toàn? Nàng rõ ràng nghĩ không được, chỉ trả lời ta cho có lệ thôi!”

Dung Vũ Ca tức giận hướng Vệ Minh Khê quát, có lẽ nàng biết những ngày tháng hạnh phúc đã không còn nhiều, nên lại càng luống cuống bất an.

Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca cuống cuồng khổ sở, nàng biết Dung Vũ Ca rối loạn, nhưng nàng quả thật lực bất tòng tâm, theo bản năng xoay người ôm lấy Dung Vũ Ca, muốn Dung Vũ Ca bình tĩnh trở lại.

Dung Vũ Ca giống như con báo nhỏ đang giương nanh múa vuốt, nhưng ở trong lòng Vệ Minh Khê lại từ từ bình ổn trở lại. Đáng giận, biết rõ rằng Vệ Minh Khê sẽ thương tổn mình, nhưng chỉ cần nàng hơi trấn an, mình liền buông khí giới đầu hàng.

Dung Vũ Ca giận Vệ Minh Khê, cũng giận chính bản thân mình, một bụng đầy hỏa không chỗ nào phát tiết liền há mồm quay ra cắn vành tai Vệ Minh Khê một cái.

Vệ Minh Khê bị đau, kêu lên một tiếng, nhưng biết Dung Vũ Ca chẳng qua không muốn về, cũng không hé miệng nói gì. Dung Vũ Ca rốt cuộc vẫn rất thương yêu Vệ Minh Khê, cắn một cái, thấy Vệ Minh Khê đau lập tức đau lòng, đổi cắn thành liếm, mà Vệ Minh Khê cũng tùy nàng làm vậy……

--------------------------------------------

“Tiểu Vũ Ca, ngươi giận gia gia sao?”

Dung Quý ngữ khí đáng thương hỏi, từ ngày hôm qua đến giờ, nàng cũng không thèm để ý đến mình .

“Biết rõ Vệ Minh Khê mềm lòng, ngươi lại mượn việc này phiền nàng, ngươi cố ý làm cho ta khổ sở!”

Thật ra Dung Vũ Ca cũng biết, nàng trút giận cho ai khác cũng không đúng, dù sao vừa nghe thấy Cao Hiên có chuyện, Vệ Minh Khê một lòng chỉ muốn bay về kinh đô. Nàng vẫn một bụng buồn bực nhưng không thể hướng Vệ Minh Khê phát tác, nên đành phải hướng Dung Quý mà trút giận thôi.

“Ai kêu ngươi yêu thương Vệ Minh Khê, chuyện này vốn đã định như vậy rồi, đừng có đổ thừa cho ta. Gia gia nãi nãi còn có việc, sẽ không cùng các ngươi hồi Đông Đô, một thời gian nữa sẽ đi kinh đô tìm các ngươi.”

---------------------------------------------

Đông Đô Đại quốc tự.

Vũ Dương công chúa phái người đến đón thái tử phi, Tĩnh Doanh đã từ chối rất nhiều lần, nhưng cứ mãi từ chối cũng không phải là biện pháp. May thay lúc Tĩnh Doanh đang rất khó xử thì Vệ Minh Khê cùng Dung Vũ Ca rốt cục đã trở lại, cảm giác thần kinh căng thẳng bây giờ mới được buông lỏng.

“Hoàng hậu nương nương vạn phúc, công chúa tư niệm thái tử phi đã lâu, đặc biệt phái lão nô mời thái tử phi hồi cung!”

Từ ma ma hướng Vệ Minh Khê thỉnh an, thuận tiện đưa ra ý của Vũ Dương công chúa. Từ ma ma đã đi theo Vũ Dương hơn ba mươi năm, nàng tinh mắt nhận thấy Vệ Minh Khê cùng Dung Vũ Ca mấy ngày trước rõ ràng không có ở Đại quốc tự nội viện, bất quá chỉ là hai kẻ giả dạng, tuy trong lòng biết rõ nhưng cũng không vạch trần.

“Ma ma, mẫu hậu cũng sắp hồi kinh, ta theo mẫu hậu cùng nhau trở về là tốt rồi!”

Dung Vũ Ca nói, kỳ quái, sao mẫu thân lại phái Từ ma ma tự mình đến Đại quốc tự tìm mình trở về đây?

“Vũ Ca theo ta đã lâu làm cho công chúa ưu tâm, bản cung cũng cảm thấy áy náy, sáng sớm ngày mai bản cung sẽ cùng Vũ Ca hồi cung.”

Vệ Minh Khê tự nhiên cũng muốn nói vài lời khách sáo.
 
Vũ Dương công chúa có tiếng là thương nữ nhi, nhưng việc phái người tới đón Dung Vũ Ca cứ như là sợ Dung Vũ Ca bị mình khi dễ vậy. Vũ Dương công chúa có vẻ không phải người lòng dạ hẹp hòi như thế, trong lòng Vệ Minh Khê cũng thấy có vài phần kỳ quái.
 
“Từ ma ma, mẫu hậu sao lại đột nhiên cho ngươi đến đây?” Từ mama là nhũ nương của Dung Vũ Ca, lại là thị tì bên người Vũ Dương, cho nên thân phận có điểm đặc thù, Dung Vũ Ca không thể trực tiếp đuổi Từ ma ma đi, chỉ có thể tuỳ tiện đáp lời hỏi han ân cần của Từ ma ma.

“Công chúa sợ tiểu quận chúa ở bên ngoài không thể chiếu cố bản thân thật tốt, nên sai lão nô đi theo bên người để hầu hạ, thương thay tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ…..”

Từ mama nói rất nhiều, nhưng dĩ nhiên nàng không nói cho Dung Vũ Ca biết công chúa nói mình chú ý một chút, không được để tiểu quận chúa cùng hoàng hậu nương nương một chỗ, nàng cũng không biết rốt cuộc vì sao. Chỉ là bộ dáng tiểu quận chúa đối xử với hoàng hậu nương nương không giống con dâu đối đãi mẹ chồng, có chút kỳ quái, nhưng cũng không nói được kỳ quái ở chỗ nào.

“Tốt lắm, Từ mama, trời tối rồi, bản cung cũng mệt mỏi……”

Dung Vũ Ca một lòng nhớ thương đều là Vệ Minh Khê, muốn lập tức đem Từ ma ma đuổi đi, lẻn vào khuê phòng Vệ Minh Khê. Mẫu hậu không ở bên người, nàng làm sao ngủ được đây? Hơn nữa sắp tới ngày hồi cung, nàng càng phải dính lấy Vệ Minh Khê chặt hơn nữa, làm sao chịu bỏ phí?

--------------------------------------------

Vệ Minh Khê ngồi ở thiền phòng xếp bằng, nhắm mắt lại, quãng thời gian ở Giang Nam cùng Dung Vũ Ca sớm chiều ở chung, cứ một màn lại một màn hồi tưởng, làm cho nàng tĩnh tâm không được. Phải đột ngột trở về kinh thế này, trong lòng Vệ Minh Khê có chút căng thẳng, sau khi hồi kinh không thể giống như lúc phóng túng ở Giang Nam. Nghĩ đến khoảng thời gian tận tình hoan ái ngày ấy, trong lòng Vệ Minh Khê có chút cảm giác tội lỗi.

Dung Vũ Ca mãi mới thoát khỏi Từ ma ma, lập tức lẻn vào phòng Vệ Minh Khê thì thấy nàng đang ngồi thiền. Vệ Minh Khê có đôi khi quá nghiêm chỉnh, mà nàng vốn không muốn một Vệ Minh Khê quá mức nghiêm trang, như vậy sẽ khiến nàng cảm thấy mình và người ấy cách nhau rất xa.

“Chỉ nhi có phải đang nghĩ đến ta hay không?”

Dung Vũ Ca xuất hiện phía sau Vệ Minh Khê, hôn lên vành tai Vệ Minh Khê, ái muội hỏi.

Thân thể Vệ Minh Khê mềm nhũn, không hiểu vì sao thân thể nàng càng ngày càng dễ dàng bị Dung Vũ Ca trêu chọc, nhưng nơi này là chùa miếu, Dung Vũ Ca sao có thể càn rỡ như thế?
  
“Vũ Ca, đây là phật đường, không được hồ nháo……”

Vệ Minh Khê không có can đảm ở nơi chùa miếu linh thiêng làm việc cấm kỵ ấy, nhanh chóng ngăn Dung Vũ Ca lại.

“Ta mặc kệ là ở nơi nào, dù sao đều phải hồi cung, người ta chỉ muốn ở trên người Chỉ nhi lưu lại vô số ấn ký, tránh cho Chỉ nhi hồi cung sẽ quên mất ta……”

Dung Vũ Ca theo vành tai Vệ Minh Khê hôn dần xuống cần cổ trắng nõn, tình, sắc so với trước kia đều nhiệt tình hơn rất nhiều, làm cho Vệ Minh Khê khó có thể chống đỡ được nụ hôn nồng cháy ấy, cơ thể nóng rực như bị phỏng.

“Vũ Ca, không được……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.