Vô Ưu Truyền Kỳ

Chương 5




Sữa bò vẫn còn hơi âm ấm, Hoàng Khả Khả ngậm một ngụm, ở con mắt tràn ngập oán hận của Diêu Phong cúi đầu xuống, mớm vào miệng Diêu Phong. Sữa bò ấm áp chảy vào trong miệng Diêu Phong, có lẽ bởi vì nuốt không kịp, một ít sữa bò trăng trắng theo khóe miệng Diêu Phong chảy xuống, thấm ướt cổ áo. Hoàng Khả Khả tựa hồ vui mừng vỗ vỗ gò má của Diêu Phong, cũng có chút kinh ngạc khi Diêu Phong lại chịu phối hợp như vậy.

“Uống ngon không?”

Diêu Phong trừng mắt với Hoàng Khả Khả, nuốt sữa bò trong miệng xuống, cắn răng nghiến lợi nói: “Hoàng Khả Khả! Tôi….. Con mẹ nó đại gia nhà cậu!!!!”

Hoàng Khả Khả phì cười, nhẹ nhàng nghiêng cốc, sữa bò giống như một dòng chảy nhỏ chảy xuống đem Diêu Phong dọa hết hồn.

“Đừng nhúc nhích.”

Kéo cổ áo Diêu Phong ra, nhìn sữa bò chậm rãi chạy qua lồng ngực của Diêu Phong, chảy mãi cho đến bụng dưới……. Hoàng Khả Khả giống như đạt được ý xấu, nheo mắt lại.

“Tôi tạm thời không thèm quan tâm anh biết tôi là đại gia từ lúc nào, nhưng mà bây giờ…. anh hãy chuẩn bị kỳ càng bị tôi thao đi.”

Diêu Phong hiện tại bắt đầu hối hận, cái gì mà ngoan ngoãn đáng yêu thành thật chất phác…. Hoàng Khả Khả tất cả đều là giả bộ!!! Này mà là là một con chó to xác sao? Rõ ràng là một con sói gian manh! Thế nhưng…. Nhưng đáng chết là lại khiến y hưng phấn!

Hoàng Khả Khả động tác vô cùng lưu loát lột áo ra, đem quần áo Diêu Phong kéo ra, đầu tóc xù xù quét qua quét lại trên người Diêu Phong, hơi ngứa một chút a. Hoàng Khả Khả đưa lưỡi liếm lấy điểm nhỏ nhô ra kia, nghĩ đến đây là chỗ mẫn cảm của Diêu Phong liền càng thêm ra sức mút lấy, xuyên qua cổ áo quan sát dáng vẻ động tình của Diêu Phong.

“Thoải mái ư? Có cảm giác ư?”

Mặt Diêu Phong đỏ bừng, có lẽ cảm giác dáng vẻ của mình quá sức bối rối liền vội vã đem đầu Hoàng Khả Khả đè xuống.

“Diêu Phong của tôi thật quá nhiệt tình…..”

“Ai…. Ai là Diêu Phong của cậu…..”

Thành thạo đme quần áo cởi sạch sành sanh, nằm nhoài lên ngực của Diêu Phong, không biết mệt mỏi mà ra sức lưu lại dấu ấn cảu mình. Kéo lấy đầu Diêu Phong, mạnh mẽ gặm cắn đôi môi mỏng kia. Vừa nghĩ tới từng có người hôn qua Diêu Phong cậu liền cảm thấy không thoải mái, tên khốn Kiều Nhiên kia nói không chừng còn chạm qua Diêu Phong rồi……

Dáng vẻ ẩn nhẫn của Diêu Phong vô cùng gợi cảm, lông mày khẽ nhăn lại, trong đôi mắt ngập tràn nước, khiến cho bất kỳ ai nhìn thấy cũng không nhịn được. Hoàng Khả Khả hận không thể hiện tại đem Diêu Phong ăn sạch, nhưng hắn biết Diêu Phong không chấp nhận….. Diêu Phong tuy rằng để mặc hắn làm bừa nhưng nếu thật sự làm đến bước cuối cùng, theo tính tình Diêu Phong mà y biết nhất định là không chịu. Hoàng Khả Khả không dám ép buộc Diêu Phong, sau khi giúp Diêu Phong phát tiết liền cầm lấy tay DIêu Phong, giúp bản thân phát tiết theo.

Có chút cảm giác quyến luyến Diêu Phong vừa nãy, Hoàng Khả Khả đem Diêu Phong ôm chặt vào ngực, ngoan ngoãn mà tựa đầu lên ngực Diêu Phong, âm thầm áp chế lại cảm giác khô nóng trong người. Da dẻ Diêu Phong rất mịn, Hoàng Khả Khả đưa tay sờ soang vô cùng sảng khoái, lại không chịu từ bỏ mà gặm một cái lên cổ Diêu Phong, lần sau lại không biết sẽ là lúc nào…..

Hoàng Khả Khả đứng dậy, hôn một cái lên trán Diêu Phong.

“Đứng dậy nào, cà phê nguội cả rồi. Nhanh đi rửa tay đi, em sẽ pha cho anh một ly mới.” (Ú: thôi thì kỉ niệm lần đầu hai bạn giúp đỡ nhau phát tiết từ đây Ú dịch là xưng anh em đối với tiểu Khả nha, còn tiểu Phong thì vẫn tôi cậu, khi nào tới bước nồng nhiệt hơn thì lại kỉ niệm rồi đổi cách gọi khác ha:3)

Hoàng Khả Khả tự mình đi rửa tay, đem cà phê đã nguội đổ vào rãnh nước, lại mở máy xay cà phê xay một ly mới.

Áo Diêu Phong đều bị rách hết, trực tiếp ném vào thùng rác, đem áo khoác mặc vào rồi đi tới phòng rửa tay. Hạ thân vừa mới giải quyết xong lại từ từ ngẩng đầu dậy, Diêu Phong bất đắc dĩ cười cười, không thể làm gì khác hơn là ở phòng rửa tay lại giải quyết một lần nữa, y đúng là cho rằng Hoàng Khả Khả sẽ làm đến cùng, nhưng không nghĩ tới đúng là y cả nghĩ quá rồi…….

Nhớ tới Hoàng Khả Khả mới nãy nói “Chuẩn bị kỹ càng bị tôi thao đi”, Diêu Phong bỗng nhiên lúng túng một hồi. Y chẳng lẽ có thể nói y vừa nãy là đã thật sự chuẩn bị sẵn sàng để Hoàng Khả Khả thao ư? Nhiều năm như vậy, y là lần đầu tiên chủ động tiếp nhận, nhưng mà Hoàng Khả Khả lại không hề làm đến cuối cùng…..

Y kỳ thực cũng rất muốn biết cảm giác cùng người mình thích quan hệ thì như thế nào, có phải thật hay không rất tuyệt vời. Nhưng mà….. Diêu Phong không muốn suy nghĩ nhiều, y sợ bản thân đòi hỏi nhiều hơn một chút nữa thì sẽ ngay lập tức đánh mất Hoàng Khả Khả.

“Ông chủ! Cà phê được rồi này!”

Cửa phòng vệ sinh vang lên tiếng gõ, Diêu Phong chỉnh đốn lại tâm tình một chút, mở cửa.

“Hoàng Khả Khả, đại gia của tôi…”

Khóe môi vẫn là nụ cười giảo hoạt, Hoàng Khả Khả nhìn thấy trong lòng tràn ngập sợ hãi, không ngừng nghĩ xem mình đã làm gì khiến Diêu Phong không hài lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.