Vô Ưu Kiếm

Chương 35




Hôm nay trời trong gió mát.

Lại tới ngày kiểm tra phòng ngủ.

Kỷ Sách lạng mấy vòng trong đại đội 7, lục ra được vài đĩa phim xxx rõ ràng là gu của đám tân binh đại đội 1, cùng lúc đó, Lương Thượng Quân kiểm bên đại đội 1 cũng lục ra được mấy bộ manga hentai vừa nhìn liền biết ngay là báu vật giấu dưới đáy hòm của Chàng Gợi Tình. Xem bộ hành động “Thâm nhập thiên đường” đêm qua cũng không tệ, họ rất ăn ý mà chọn cách cười mỉm và im lặng.

Đoàn trưởng đại nhân đích thân thị sát, dẫn theo tất cả Đại đội trưởng và Chỉ đạo viên của mấy đại đội khác, yêu cầu họ học tập kinh nghiệm của đại đội 1 và đại đội 7, xúc tiến binh sĩ đề cao kỹ thuật trinh sát và chống trinh sát, đồng thời phổ cập không khí văn hóa hài hòa trong nội bộ quân đội.

Kỷ Sách chờ Đoàn trưởng đại nhân đi khuất mới xách Chu Khải ra nói chuyện riêng.

Chu Khải rất vô tội nói: “Đại đội trưởng Kỷ, không phải em làm!”

Kỷ Sách đánh giá hắn từ trên xuống dưới mấy phen, nở nụ cười hòa ái nói: “Cái gì mà không phải cậu làm?”

Chu Khải chính khí lẫm liệt nói: “Báo cáo Đại đội trưởng Kỷ, cái gì cũng không phải do em làm”

Kỷ Sách châm điếu thuốc, nheo mắt rít một hơi, im lặng nhìn Chu Khải, rồi hừ lạnh một tiếng.

Chu Khải run rẩy nuốt nước miếng: “…Đại đội trưởng Kỷ ngài đừng tra tấn em nữa, em trên có mẹ già dưới có…Ờ…Tạm thời chưa có con thơ, tim cũng không khỏe, vất vả lắm mới được làm lính lại còn bị lưu đày tới Hara tàn tạ này, hôm qua lúc ăn thịt trong canteen còn ăn phải cái vỏ đạn…”

Kỷ Sách giơ một tay lên, bản lĩnh của tên ba hoa xỏ lá này hắn đã từng chứng kiến, hắn không dư hơi nói nhảm với Chu Khải: “Chu Khải, tôi có chút chuyện muốn nhờ cậu giúp”.

Chu Khải vừa nghe lời này, nhận ra Đại đội trưởng Kỷ không phải tìm mình bới móc, lập tức yên tâm: “Dạ, ngài nói đi, ngài nói đi”

“Đem mớ bcs cậu giấu giao ra cho tôi” Kỷ Sách nói.

Một làn khói lan tràn qua, Chu Khải mông mông lung lung nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của Kỷ Sách, hắn đổ mồ hôi lạnh: “…Giề?”

“Đem mớ bcs cậu giấu giao ra cho tôi” Kỷ Sách lặp lại.

Chu Khải khóc thấu trời xanh: giúp con khỉ chứ giúp, cái giọng điệu ra lệnh này, cái khí thế độc đoán này…Quả nhiên vẫn là cố tình bới cmn móc!

“Đại đội trưởng Kỷ, anh không được như vậy, không được như vậy nha, đây là bóc lột nhân quyền, đây là bóp chết niềm vui thú của thanh thiếu niên, đây là cách làm vô nhân đạo!”

Kỷ Sách gẩy gẩy tàn thuốc: “Giao ra”

“Dạ!” Chu Khải khuất phục.

Hắn lục lọi trong tủ quần áo nửa ngày, lấy ra một quyển《Từ điển Hán ngữ hiện đại》cực dày, mở bìa ngoài ra, bên trong thế nhưng là một không gian rỗng, trong không gian xếp hai chồng áo mưa chỉnh tề.

Kỷ Sách đổ mồ hôi rào rào: Vầy cũng được? Năng lực chống trinh sát của đám tân binh này lên tới cảnh giới nào rồi? Hèn chi mới nãy hắn lục lâu như vậy mà chẳng tìm thấy cái gì.

Chu Khải run rẩy nộp kho báu của mình lên, lưu luyến bịn rịn nói: “Đại đội trưởng Kỷ, đáp ứng em không quăng nó nhe. Nè, cái này có mùi dưa Hami, cái này có vân xoắn ốc, cái này hai lớp…”

“Nhiều loại vậy hả?” Kỷ Sách đổ hắc tuyến, “Mấy cái này hiệu gì?”

Chu Khải ra chiều nghiêm túc nói: “Đủ thứ hiệu. Đại đội trưởng Kỷ, nhớ lấy câu này, không phải tất cả áo mưa đều có hiệu Durex”

“Được rồi đừng nói nữa” Kỷ Sách hiếm khi lộ vẻ ngượng nghịu, “Chỉ sung công thôi, không lãng phí đâu”

Chu Khải đần mặt: “Hả? Sung công?”

“Ờ” Kỷ Sách gật gật đầu, “Yên tâm, tôi sẽ không ghi tội cậu, tôi cũng không trả cậu đâu, dù sao cậu vẫn còn một quyển《Từ điển Hán ngữ hiện đại》mà, cảm ơn nhé” Nói đoạn hắn nghênh ngang quay đi, bỏ lại một bóng lưng vĩ ngạn.

Nửa ngày sau Chu Khải vẫn chưa hồi thần được.

Không lãng phí, không ghi tội, sung công…

Chu Khải xoắn xuýt thật lâu, đột nhiên một tia sét giáng trúng võ não hắn, giật cho hắn trợn mắt há miệng_____

Chẳng lẽ…Chẳng lẽ…Chị dâu sắp tới rồi?

Ế khoan khoan, Đại đội trưởng Kỷ chưa kết hôn mà, vậy là bạn gái ổng sắp tới hả?!

“Bạn gái Kỷ Sách sắp tới rồi!”

“Cũng làm lính, hình như là một Thiếu úy, nghe nói tướng tá rất xinh đẹp.”

“Cô ta tới thăm Đại đội trưởng Kỷ, đúng rồi, định bụng ở lại Hara mấy ngày. Hí hí hí hí”



Lương Thượng Quân hờ hững hỏi Kỷ Sách: “Phải không? Bạn gái anh sắp sửa tới Hara hả?”

Kỷ Sách làm xong cái đu xà cuối cùng, ra chiều nghiêm túc bác bỏ tin đồn: “Ai nói? Ẻm rõ ràng đã ở Hara từ lâu rồi”

Sau đó hắn bị Lương Thượng Quân đạp bay khỏi xà đơn.

Tin vịt về bạn gái Kỷ Sách rất nhanh chưa phá tự vỡ, bởi vì bọn họ ngóng cổ cò suốt hai tuần lễ mà một mống gái cũng chả thấy, trái lại chờ được vài vị cấp cao của Bộ an ninh quốc gia.

Đoàn người của Vương Bân hùng hùng hổ hổ tới Hara, sắc mặt ai cũng khó coi, sau khi hàn huyên với Đoàn trưởng mấy câu liền vào phòng hội nghị, ông trực tiếp vào đề chính: “Ông Đường, có nhiệm vụ”

Đoàn trưởng nghiêm mặt: “Nói đi” Nhiệm vụ gì mà lại khiến Bộ an ninh quốc gia trực tiếp phái đông người như vậy tới Hara, trong lòng ông biết rõ.

“Chuyện thuốc ức chế thụ thể γ- tôi từng đề cập ở đây lần trước, ông còn nhớ chứ, hiện giờ phía Bộ an ninh đã tra được khá nhiều, đồng thời bắt tay hành động rồi” Vương Bân nói.

“Cái gì? Chuyện này kêu người của đại đội phòng chống ma túy đi được rồi, cần gì tới chỗ tôi?” Đường Triệu Quốc cau mày, thấy thần sắc Vương Bân nghiêm túc như vậy, ông có dự cảm chẳng lành.

“Chỉ mình đội chống ma túy thì không được” Vương Bân thở dài, “Lần trước chúng tôi mạo muội rời hang, vốn tưởng có thể hốt trọn chúng, ai ngờ đám người đó không phải bọn buôn lậu bình thường”

“Buôn lậu mà còn có bình thường với không bình thường nữa hả? Mua bán dược phẩm thôi mà, chuyện này mà các ông cũng làm không được? Bất quá nói lại, buôn lậu dược phẩm…có liên quan gì tới Cục trinh sát chống gián điệp của các ông?” Đường Triệu Quốc càng nghĩ càng thấy chuyện này không đơn giản.

Vương Bân nói: “Dược phẩm chúng buôn lậu không có bán thẳng ra cơ cấu y dược nước ngoài, mà được phe mua tự nghiên cứu cải tạo, chế ra một loại thuốc khống chế tinh thần, dùng để tra tấn và bức cung. Phe mua dính dán khá sâu với bên tôi, không giấu gì ông, lần hành động trước đã bứt dây động rừng rồi, vài thuộc hạ của tôi đã rơi vào tay chúng”

“Cái gì?!” Đường Triệu Quốc kinh hãi: “Lai lịch thế nào? Dám động thổ trên đầu Thái tuế”.

Vương Bân nói: “Phe mua ông cũng quen đấy, bằng hữu cũ của chúng ta, Sunnah”

Dính líu tới phong trào Hồi giáo Đông Turkestan, chuyện này phức tạp rồi đây.

Sau khi lấy được tư liệu tường tận hơn từ trong tay Vương Bân, Đoàn trưởng bắt đầu thảo luận vấn đề điều binh với ông.

Lính ở Hara rất đông, đây vốn không phải nan đề gì, nhưng khó là khó trên tính chất của nhiệm vụ lần này, bên trên bảo tuyệt mật, chỉ có thể lén lút tiến hành, lại hoạt động trong ngoài biên cảnh, mấy vũ khí sát thương mạnh cỡ lớn đều không được dùng, không khéo lại khơi mào tranh chấp biên cảnh giữa hai nước chứ chẳng đùa.

Hơn nữa, nhiệm vụ có liên quan tới Bộ an ninh quốc gia, đa số đều là hoạt động không thể phơi bày ra ánh sáng, nếu người được phái đi sống sót trở về, phải nói năng thận trọng, cho dù lập công cũng không được đề bạt lộ liễu, nếu chết ngoài biên cảnh…Vậy càng không cần phải nói, chỉ có thể làm người đó bốc hơi, tiêu hủy toàn bộ hồ sơ, giải quyết sạch sẽ không chừa thứ gì.

Năm xưa cha mẹ Kỷ Sách cũng như vậy, tất cả những người biết về bọn họ đều không được đề cập tới. Vợ chồng quân nhân ưu tú như họ, nói không tồn tại liền không tồn tại nữa, chết vinh quang, nhưng không được công trạng.

Đoàn trưởng xoa huyệt tình minh, oán hận nói: “Phải là cậu ta mới được sao?”

Vương Bân bưng trà, nhìn lá trà xanh lục từ từ chìm xuống đáy tách, im lặng thật lâu.

Cuối cùng vẫn là Đoàn trưởng gõ nhịp, nói: “Phải là cậu ta”

“Đại đội trưởng đại đội 1 Kỷ Sách, lập tức tới phòng làm việc của Đoàn trưởng!”

Lúc thấy Vương Bân ở phòng đoàn Kỷ Sách đã đoán được đại khái, hắn đành bất đắc dĩ lắc đầu.

Những người có gốc gác ở Cục trinh sát Bộ an ninh, hiếm ai có thể thoát ly triệt để, bởi vì mỗi người bọn họ đều do từng bó từng bó cơ mật chất chồng mà thành, những dòng lịch sử và trách nhiệm chưa từng được ghi chép đều khắc hết lên người họ.

Khi hắn chưa hiểu chuyện, chú Vương luôn bảo cha mẹ hắn là anh hùng, hắn không tin cũng không hiểu, lúc đó hắn cho rằng tất cả anh hùng đều phải huy hoàng như siêu nhân kìa. Về sau khi hắn hiểu chuyện, dần dần minh bạch quan hệ lợi hại trong đó, bèn muốn kế thừa sự nghiệp của cha mẹ, hắn nghĩ đây là số mệnh. Nhưng, hắn không muốn giẫm vào vết xe đổ của cha mẹ, sau nhiều lần rèn luyện như vậy, rốt cuộc hắn vẫn chọn rút lui.

Hắn muốn sống dưới ánh mặt trời, đây mới là số mệnh của hắn.

Nhưng, hết thảy đều có tiền đề lớn nhất_____vì quốc gia.

Bất kể hắn làm gì, đều phải lấy lợi ích quốc gia làm đầu, đây là trách nhiệm mà một quân nhân như hắn tuyệt đối không thể trốn tránh.

Cho nên lúc này hắn đứng trước mặt Đoàn trưởng, hắn chẳng mảy may do dự nói: “Đoàn trưởng, tôi nhận nhiệm vụ này”

Đoàn trưởng nói: “Tiểu tổ của các cậu sẽ hợp tác với người bên đại đội chống ma túy, họ sẽ chủ động liên lạc với cậu”

“Vâng, hiểu rồi”

“Đừng gây khó dễ quá mức cho bọn Sunnah, giờ vẫn chưa phải lúc, cậu phải biết chừng mực”

“Tôi hiểu”

Đoàn trưởng vỗ vỗ vai hắn: “Lính của tôi, đều phải sống sót trở về!”

Kỷ Sách trịnh trọng gật đầu: “Vâng!”

Tối về tới phòng đại đội, Lương Thượng Quân hỏi Kỷ Sách hôm nay Đoàn trưởng nói gì với hắn, Kỷ Sách bảo: “Không có gì, chỉ là một nhiệm vụ nhỏ thôi”

Lập tức Lương Thượng Quân sa sầm mặt: “Nhiệm vụ nhỏ? Bộ an ninh quốc gia phái xuống, Đoàn trưởng trực tiếp tiếp nhận, vậy mà anh dám nói tôi nhỏ? Anh lừa ai chứ?”

Kỷ Sách im lặng nhìn anh.

Lương Thượng Quân thấy hắn như vậy, trong lòng nguội lạnh: “Lại là…cơ mật?”

Kỷ Sách khui hai lon bia, một lon cho Lương Thượng Quân một lon cho mình, vẫn không nói gì.

“Được rồi”Lương Thượng Quân uống một ngụm bia lớn, nặng nề dọng lon xuống bàn, nói: “Anh định dẫn bao nhiêu lính Hara đi? Tính tôi một vé”

“Không được” Kỷ Sách nói chắc như đinh đóng cột.

Lương Thượng Quân ngẩn người, anh không ngờ Kỷ Sách lại nói “Không được”, lập tức cảm thấy lòng tự tôn bị tổn thương: “Tại sao tôi không thể đi? Vậy ai đi?”

“Nhiệm vụ không phức tạp, tôi dẫn bốn lính trinh sát đại đội 1 đi là được rồi” Kỷ Sách đáp, cố tình tránh nặng tìm nhẹ.

Lương Thượng Quân không phải tên ngốc, anh tin mới lạ, nhiệm vụ không phức tạp? Nhiệm vụ phải ép Vương Bân từ Bộ an ninh quốc gia tới cầu trợ Hara, sợ là phải hiến nửa cái mạng vào, Kỷ Sách càng nói nhẹ nhàng bâng quơ, anh càng không tin.

“Như vầy đi, tôi đi tìm Đoàn trưởng, tôi tự nguyện tham gia nhiệm vụ này” Lương Thượng Quân ngoan cố.

Kỷ Sách hừ lạnh một tiếng: “Tiểu tổ này do tôi toàn quyền quyết định, Đoàn trưởng cũng không can thiệp được”.

Lương Thượng Quân thực sự tức giận: “Kỷ Sách, mẹ bà anh kiêu căng cho ai coi! Tôi mặc kệ đây là nhiệm vụ gì, nguy hiểm cũng được khó khăn cũng tốt, tôi nói cho anh hay Lương Thượng Quân tôi tuyệt đối sẽ không ngáng chân anh!”

Kỷ Sách bóp chặt lon bia, dùng sức rất mạnh, làm phát ra tiếng rốp rốp, hắn lạnh nhạt nói: “Lương Thượng Quân, tôi không hề hoài nghi năng lực em, tôi chỉ tùy việc mà xét thôi, nhiệm vụ này không cần tới em, thế thôi. Không còn sớm nữa, về đi”

Lương Thượng Quân tức thiếu điều thất khiếu bốc khói, anh sập cửa bỏ ra ngoài.

Lúc này Kỷ Sách mới buông lỏng lon bia trong tay. Hắn miễn cưỡng mỉm cười, cảm khái mình đúng là tự tạo nghiệt.

Hắn sẽ không cho Lương Thượng Quân đi, hắn biết năng lực của Lương Thượng Quân chắc chắn sẽ là sự trợ giúp rất lớn cho hắn, hắn biết Lương Thượng Quân không yên lòng để hắn gánh nhiệm vụ này một mình, hắn cũng biết hắn làm vậy Lương Thượng Quân sẽ cãi vả với hắn.

Nhưng hắn vẫn không muốn anh tham gia lần hành động này.

Khi đó hắn chỉ muốn hủy diệt sự ấu trĩ của Lương Thượng Quân, giờ ngẫm lại, hắn phát hiện mình quá ngây thơ rồi.

Lương Thượng Quân có thể làm được chuyện mà bản thân hắn không làm được, anh có lòng tin vô cùng mạnh mẽ, anh có thể vĩnh viễn đứng dưới ánh mặt trời, quang minh chính đại mà giành lấy vinh quang.

Chứ không phải ngày nào đó chết trong vinh quang, nhưng không được công huân.

“Ngốc Tặc à…” Hắn khẽ gọi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.