Vợ Uchiha Không Dễ Làm

Chương 34




Lần này đổi lại là Đỗ Lôi Ti muốn khóc, sao cô lại có thể tùy tiện như vậy, rõ ràng không liên quan gì đến cô, sao cô lại phải quan tâm tới thằng bé chứ, bây giờ thì tốt rồi, cô lớn như vậy lại phải nghe theo tất cả những gì thằng bé nói, cô cảm thấy bản thân là người bi thương nhất thế giới.

Bùi Vũ nhìn nét mặt cô như muốn khóc, trong lòng thiếu chút nữa sướng đến nỗi muốn ngất, từ trên xích đu nhảy xuống, nắm chặt hai bàn tay, ngâm nga hát, đi vaò trong biệt thự.

Đỗ Lôi Ti nhìn thấy thằng bé chảnh chọe đi vào, tức giận đến nỗi nghiến chặt hai răng, cô thật sự muốn đánh vào mông thằng bé này.

Khi cô đi vào biệt thự, quản gia đi tới trước mặt cô, tươi cười nói “Lôi Ti, bắt đầu từ ngày mai, cô phải gọi tổng thống dậy, biết không? Nhớ là tám giờ ba mươi phải đánh thức tổng thống.”

Đỗ Lôi Ti nghe vậy liền cảm thấy không thể giải thích được nhưng vẫn đồng ý.

Quản gia nhìn thấy cô gật đầu đồng ý, cười hấp tấp đi ra ngoài, để lại một mình cô vẫn đang mờ mịt đứng trong phòng khách.

Cô là người giúp việc mới tới, sao lại phải đi gọi tổng thống dậy chứ?

Chuyện gì xảy ra vậy chứ?

Tại sao vậy chứ?

Đây là vì cái gì chứ?

Rõ ràng tổng thống đã cấm không cho cô vào phòng làm việc nữa, không biết nếu cô vào phòng anh thì sẽ như thế nào?

Nghĩ tời đây Đỗ Lôi Ti liền cảm thấy được bi kịch của mình rồi.

Tiểu Ngọc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại liền đi tới hỏi “Lôi Ti, sao vậy?”

“Tiểu Ngọc, tôi muốn hỏi cô một vấn đề, à không, hai vấn đề có được không?”

Tiểu Ngọc gật đầu “Nói đi!”

Đỗ Lôi Ti kéo tiểu Ngọc đến chỗ không có người, nhìn chung quanh xác định không có ai mới dám mở miệng “Tại sao quản gia lại nói tôi sau này phải gọi tổng thống dậy? Còn có, không phải cô nói tính tình cậu chủ rất cổ quái sao? Tại sao tôi cảm thấy......”

“Hả? Cô nói cái gì? Quản gia nói cô gọi tổng thống dậy?” Tiểu Ngọc trợn to hai mắt kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy! Quản gia vừa mới nói cho tôi biết, aso vậy?”

Tiểu Ngọc vừa nghe vội vàng lắc đầu “Không có, không sao cả, ha ha......” Tiểu Ngọc cười ngây ngô mở miệng nói “Lôi Ti, tôi còn chưa làm xong việc, tôi đi làm đây.” Nói xong liền chạy nhanh như chớp.

Đỗ Lôi Ti buồn bực nhìn bóng dáng hai người đi khuất, trong lòng cô có một dự cảm không lành, bây giờ thì tốt rồi, phải đi gọi tổng thống dậy, tại sao những chuyện bi thương như vậy luôn dính trên người cô chứ, rõ ràng cô là người mới mà.

Vừa nghĩ tới ngày đầu tiên đi làm đã dính hai chuyện xấu, cô thật sự cảm thấy cảm giác giống như bị người khác bán đi.

Hu Hu......ai có thể nói cho cô biết phải làm sao......

Tâm tình của cô bây giờ chính là áp lực rât lớn!!!

Bùi Tuấn Vũ thấy cô ngây ngô đứng ở phòng khách liền đi lên trước, giọng nói nhẹ nhàng “Xem ra bây giờ cô rất rảnh phải không?”

Đỗ Lôi Ti nghe thấy giọng nói liền giật mình, vội vàng đưa tay che ngực, trấn an trái tim bé nhỏ vừa mới bị dọa sợ, vừa nhìn thấy người đàn ông đứng trước mặt mình,vội vàng lùi về sau một bước “Tổng, tổng thống.......”

“Tôi gọi tôi tới làm người giúp việc, không phải gọi cô tới để ngẩn người như vậy, tối nay cô chuẩn bị bữa tối đi!” Bùi Tuấn Vũ đùa giỡn nhìn cô.

Đỗ Lôi Ti ngây ngốc nhìn tổng thống, lộ ra nét mặt giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh.

Đây lại là chuyện gì chứ?

Mẹ kiếp, mới ngày đầu tiên đã gặp nhiều chuyện phiền phức như vậy, cô phải làm sao chứ?

Nghe theo cậu chủ không thành vấn đề, gọi tổng thống dậy cũng không thành vấn đề nhưng nấu cơm lại là vấn đề rất lớn.

Từ nhỏ đến lớn mẹ đều cấm không cho phép cô đi vào nhà bếp, cũng chỉ vì một lần nấu cơm thiếu chút nữa thiêu rụi nhà bếp.

Mấy năm đi học, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, có ba trăm ngày là cô ăn mì, chỉ có sáu mươi lăm ngày là cô ăn cơm hộp.

Bây giờ vừa nghĩ tới phải vào bếp, thật sự chính là khổ sai a a a a a a!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.