Võ Tướng Cướp Cô Dâu

Chương 44




Giọng nói lão như sấm, đôi mắt loáng ra tinh quang. Bọn Miêu Cương tứ sát cảm thấy rùng mình.

Âm Dương Nhất Giám trợn mắt nói :

- Ồ! Ngươi là ai ở đâu dám đến đây phách lối trước mặt chúng ta. Chắc ngươi đã tới số rồi!

Tinh Nguyệt thiền sư Khuyến Lộ cười gằn nói :

- Đây, tôi xin giới thiệu cho bốn vị biết, người này là Bích lão tiền bối đó!

- Tức là Khuyết Nhĩ Ma Bích Việt?

- Đúng!

Bọn Miêu Cương tứ sát nghe danh Song Ma đều giật nẩy người tròn xoe đôi mắt nhìn sững một lúc, nói :

- À! Ta tưởng ai lại dám phách lối như vậy, té ra là Khuyết Nhĩ Ma Bích Việt. Được vậy càng tốt! Lâu nay chúng ta hằng ngưỡng mộ võ học của Trung Nguyên, nhưng chưa được lãnh giáo. Nay gặp dịp có cao thủ đến đây chắc sẽ được toại nguyện. Xin mời biểu diễn vài thủ pháp để được thưởng thúc chút chơi!

Khuyết Nhĩ Ma Bích Việt cau mày lẩm bẩm :

“Lúc nãy bọn Miêu Cương tứ sát chưa nghe danh lão thì còn có thể tha thứ được, nhưng bây giờ đã được Tinh Nguyệt thiền sư giới thiệu mà chúng còn cả gan thì bảo ta nhịn sao được!”

Nghĩ như thế, lão rống lên một tiếng, bay vụt ra trước.

Bép! Bép!....

Miêu Cương tứ sát loạng choạng thối lui ba bước.

Khi ấy Khuyết Nhĩ Ma Bích Việt tức giận rượt tới nhanh như chớp đánh vào mặt hai người trong bọn Tứ sát, mỗi người một bạt tai cháy mặt.

Tinh Nguyệt thiền sư Khuyến Lộ thấy việc không hay, bèn gọi lớn :

- Xin các vị hãy bớt nóng, chúng ta đều là người nhà cả, việc gì mà phải đánh nhau khó coi quá!

Dứt lời, lão lướt vào cản ngang ở giữa.

Khuyết Nhĩ Ma Bích Việt hất hàm nói :

- Họ Khuyến kia! Ngươi binh vực người ngoài sao?

Khuyến Lộ kinh hãi đáp :

- Tiền bối lầm rồi! Tất cả chúng tôi đều không phải xa lạ. Có việc gì cứ từ từ nói, huống chi mục đích chúng ta đến đây chưa ai thông cảm cả.

Khuyết Nhĩ Ma lạnh lùng “hừ” một tiếng, nói :

- Đường xa ngàn dặm mà lặn lội đến đây với mục đích riêng thế mà vô cớ chúng lại bảo ta đến đây đoạt bảo vật, há ngươi không nghe sao, còn cản trở làm gì?

Khuyến Lộ đỏ mặt không biết nói sao cả. Âm Dương Nhất Giám hét :

- Phải lắm! Chúng ta chỉ vì bảo vật mà thôi, nếu trớ trêu có thể huyết lưu man địa.

Giọng nói quá cứng rắn khiến Linh Châu Sanh rùng mình, lão thầm nghĩ :

“Lạ thật! Võ công của Miêu Cương tứ sát rõ ràng là không phải địch thủ của Bích lão mà sao dám nói thế? Hay là chúng có âm mưu gì khác chăng? Ta phải đề phòng mới được.”

Lúc bấy giờ Đường chủ Phi Long bang Huỳnh Tu cười gằn nói :

- Bốn vị hơi tự phu đấy! Muốn đoạt báu vật cũng không phải là chuyện khó đối với chúng ta. Nhưng các vị tự xét có đủ năng lực đối địch với Phi Long bang không?

Miêu Cương tứ sát chợt nghe ba tiếng “Phi Long bang” trong lòng hơi rờn rợn.

Nhân Yên Cổ Sát vội hỏi :

- Nói thế nghĩa là gì?

- Phái Không Động đã là một phần tử của Phi Long bang rồi. Đạo trưởng Không Động đã mang chức Đường chủ, mà bốn vị lại không nghe lời ta thì e hối hận không kịp đấy!

Nhân Yên Cổ Sát nghe vậy hoài nghi nói :

- Ồ! Nếu phái Không Động đã nhập vào Phi Long bang cũng là việc đáng mừng đấy! Nhưng tiếc rằng chúng ta không cần biết.

Huỳnh Tu nghe nói trợn giọc đôi mắt loáng ra hung quang, hét :

- Quân mọi rợ! Dám phách lối với lão sao? Hôm nay lão phu quyết cho chúng mi một bài học nếu không ta thề sẽ mai danh ẩn họ không lăn lộn trên giang hồ này nữa.

Dứt lời đoi vai lão chuyển động nhún chân lướt tới như tên bắn quất vào mặt Nhân Yên một chưởng.

Chát!....

Năm lằn chỉ tay trên má Nhân Yên rướm máu.

Với thân thủ lanh lẹ đó khiến Miêu Cương tứ sát giật mình ngơ ngác.

Huỳnh Tu đánh trúng một chưởng lại nói :

- Vô cùng tầm thường như vậy mà cũng đến đây ra mắt sao? Hãy cút về cho mau, kẻo bỏ mạng đấy!

Bị mạt sát quá sức, Mieu Cương Tứ Sát lửa giận phừng gan. Bốn người đồng rống lên một tiếng vang rừng, rồi ai nấy đều rút liềm ra hét hớn :

- Lão quỷ kia! Hay coi liềm chúng ta đây!

Dứt lời, bốn người đều bay vụt lên không trung, lưỡi liềm bay vùn vụt, bóng liềm tủa ra bốn phía, chém bửa xuống Huỳnh Tu.

Huỳnh Tu vẫn khinh bỉ đứng cười ngạo nghễ. Chờ cho lưỡi liềm gần đến, lão lách qua một cái nhẹ nhàng, rồi quất một chiêu Lê Ngưu Vọng Nguyệt, đôi chưởng lão dã vận đủ tám phần sức lực đánh thẳng vào Tứ Sát.

Gió chưởng vừa tống tới, ba người kia thối lui ba bước, chỉ một mình Hoa Báo Nhân vẫn hiên ngang chờ cho đôi chưởng đến sát lão vung liềm múa nhanh tạo thành một Đạo Thanh Liềm đánh bạt chưởng lực kia ra từ từ đáp xuống đất một cách bình yên vô sự.

Không để lỡ cơ hội, Hoa Báo Nhân múa lên chiêu An Phong Toàn bửa rọc tới Huỳnh Tu.

Huỳnh Tu thấy đối phương có sức mạnh kinh khủng mà trên tay lại co binh khí lợi hại, lão liền áp dụng lối đánh xáp la cà để cho binh khí của đối phương trở nên vô dụng.

Cách đánh này của Huỳnh Tu thật lợi hại làm cho Hoa Báo Nhân bị thân thế ép lui, rống dài một tiếng.

Thấy thến Nhân Yên Cổ Sát liền dậm chân xuống đất một cái bay vụt lên không trở ra Hà Xà công chém sả xuống đầu Huỳnh Tu.

Nhân Yên Cổ Sát làm như vậy là có ý muốn cho Hoa Báo Nhân tách rời Huỳnh Tu có thể dùng binh khí đoạt phần thắng lợi.

Huỳnh Tu thấy Nhân Yên tham chiến, lão vẫn bình tĩnh tiếp tục ép cứng Hoa Báo Nhân, Hà Xà công của Nhân Yên đánh gần đến thì lão xoay mình lại dùng đôi chưởng ép Hao Báo Nhân qua phía khác.

Hoa Báo Nhân vừa thối lui, lão vội bước tới ngay và bồi thêm một chưởng trúng vào lưng của Hoa Báo Nhân văng ra mấy bước, chệnh choạng một lúc rồi đứng lại.

Vết thương đau nhức khiến cho sắc mặt Hoa Báo Nhân dần dần tái, mồ hôi đổ xuống như mưa.

Nhân Yên tham chiến đã không hạ được địch thủ mà còn để cho bạn mình lâm nguy thì làm sao chịu nổi, do đó lão hét lớn :

- Ta quyết liều mạng với mi đây!

Chưa dứt lời đôi chưởng lão đã diễn ra một bộ kỳ chiêu công thẳng tới Huỳnh Tu.

Hùnh Tu, một kẻ già dặn, lão đâu có sợ. Lão bình tĩnh đưa ra một chiêu thức kỳ bí để chống trả.

Huỳnh Tư là một cao thủ thành danh ngoài bốn mươi năm trên đường lục lâm, nên thân pháp của lão lanh lẹ và độc đáo.

Âm Dương Nhân là lão đại trong số Tứ Sát nhận xét thực lực bên mình quả yếu hơn. Dù cho cố gắng bao nhiêu đi nữa Hoa Báo Nhân cũng đã bị thương rồi, nếu không rút lui sớm thì e mất mạng.

Nghĩ như thế, lão liền quay lại nói với mấy người kia một lúc.

Trước cử chỉ ấy, Tinh Nguyệt thiền sư cảm thấy rùng mình vì lão đoán đối phương sẽ âm mưu độc thủ.

Tại sao Tinh Nguyệt thiền sư lại quá sợ Tứ Sát như vậy?

Phải lắm, đã là khách giang hồ thì mỗi khi nghe đến Miêu Cương tứ sát thì phải nghĩ ngay đến Độc Trùng, một loại ám khí vô cùng ác hiểm, ai cũng phải kinh sợ...

Lúc bấy giờ, Nhân Yên đã bị tấn công quá gấp chỉ còn có thể gỡ gạt mà thôi.

Âm Dương Nhân khẽ gọi :

- Nhị đệ, mau lui gấp!

Nhân Yên nghe vậy bèn ráng sức tống ra một chiêu để thừa cơ hội nhảy lui ra khỏi trận.

Âm Dương Nhân quay qua nói với Linh Châu Sanh :

- Nếu ngươi thức thời đem bảo vật ra đây hiến cho chúng ta thì tốt lắm, bằng không chớ trách ta độc ác!

Linh Châu Sanh ỷ thế có ba vị cao thủ của Phi Long bang, lão không chút nao núng, cười ha hả nói :

- Các ngươi cứ biểu diễn thủ pháp đi! Nếu ta thấy xứng đáng ta sẽ chắp tay cống hiến cho, bằng không chớ mơ mộng hão huyền.

Âm Dương Nhân cười khanh khách. Thò tay vào túi lấy Trùng Độc ra vung tới. Một luồng khi thể tanh hôi tạo thành ngàn kim quang bay rợp trời.

Khuyết Nhĩ Ma đã đề phòng trước nên vội đánh ra hai chưởng. Chưởng lực ấy ào đến quá mạnh như nước vỡ bờ. Lúc đó Linh Châu Sanh và Huỳnh Tu đã nhảy lui ra xa hơn một trượng.

Tinh Nguyệt thiền sư thấy đối phương ném Trùng Độc ra liền kêu lớn :

- Các vị lui gấp, Trùng Độc!

Thật ra câo nói đó quá dư rồi, vì ba người kia đã nhảy trước và nhắm mắt ngậm miệng đề phòng chất độc. Nhưng chất độc kia vừa phóng tới bị luồng chưởng lực của Khuyết Nhĩ Ma ép lui bay trở về Tứ Sát.

Âm Dương Nhân thấy không hại được đối phương, bèn thu Độc Trùng vào bình nhỏ.

Tội nghiệp cho Tinh Nguyệt thiền sư, một lão ác tăng ở Tây Tạng chuyên môn giết người đoạt của, nay chỉ vì muốn cứu đồng bạn cho nên vừa hả miệng ra kêu đã bị chất độc chun vào ngay. Lão sặc mấy cái rồi ngồi bệt xuống vì chất độc này tanh thối vô cùng.

Âm Dương Nhân cười ha hả nói :

- Lão ác tăng Khuyến Lộ kia đã tới số rồi! Chúng ta không định giết, đây chỉ vì tai họa của ngươi đó thôi. Chốc nữa ngươi sẽ chết, vậy trước khi chết có muốn nói gì không?

Câu nói ấy chẳng khác quả tạ đập vào đầu của Tinh Nguyệt thiền sư, lão vội vận khí thử sức, quả nhiên trước ngực lão có một luồng khí độc khí tanh hôi từ từ xuống Đơn Điền, rồi quyện khắp thân thể khiến lão đau nhức vô cùng, mồ hôi tuôn ra như tắm.

Bỗng Tinh Nguyệt thiền sư rống lên một tiếng, rồi gắng gượng nhảy tới trước mặt Âm Dương Nhân hét :

- Tiểu tử! Mi phải chết theo ta...

Lão còn muốn nói gì nữa, nhưng chỉ lẩm bẩm vài tiếng rồi té quỵ xuống trợn tròn đôi mắt rồi vùng vẫy rất thảm thiết.

Thình lình lão vùng ngồi dậy nói trong hơi thở :

- Lão phu có chết đi quyết tâm làm quỷ trả thù mi, báo... mi... cho... kỳ được.

Dứt lời lão nhào lộn một lúc rồi tắt thở.

Khuyết Nhĩ Ma Bích Việt thấy Tinh Nguyệt thiền sư chết, lão nổi giận vận chân khí, các đốt xương kêu răng rắc, song chưởng biến thành màu đen. Lão phóng nhanh tới quét ngang qua một luồng chưởng phóng vào Miêu Cương tứ sát.

Miêu Cương tứ sát vừa giật mình thì chưởng phong của đối phương đã từ trên trùm xuống. Âm Dương Nhân vội đẩy đôi chưởng ra theo thế Long Sào mê công để chống đỡ luồng chưởng lực của Bích Việt.

Nhân Yên cũng đồng thời đánh ra Hà Xà công. Chỉ có Hoa Báo Nhân vì bị thương nên không thể cự địch được.

Bỗng nhiên một tiếng nổ lớn “đùng”, cát bụi tung bay, tiếp đó là mấy bóng người văng ra tứ phía.

Khi cát bụi vừa lắng xuống, người ta thấy Bích Việt đang ngẩng đầu v*t râu ngó lên trời. Huỳnh Tu đứng sau lưng, lão cười khanh khách. Còn Cls thì tỏ ra vẻ vui sướng đang phủi cát bụi dính trên áo.

Trước mặt Bích Việt, một thi thể nằm trên vũng máu đỏ đã biến thành màu đen. Về phía trái cách đó ba bước, một vài cánh tay và mấy miếng thịt vụn nhuộm máu tươi. Bên phải, cách không xa lắm, một cái đầu bị nám đen không phân biệt là ai cả.

Trong lúc cát bụi mù mịt, bọn Miêu Cương tứ sát đã bỏ chạy, nhưng không được toàn thân ở trước thính đường của Không Động.

Thây thể kia chính là Hoa Báo Nhân đa bị chấn nát, đầu một nơi, mình một ngả, còn mấy cánh tay kia là của Miêu Cương tứ sát quên đem đi.

Linh Châu Sanh từ từ nói :

- Hôm nay, nếu không có Bích lão tiền bối ở đây thì phái Không Động chắc mang họa rồi. Điều buồn nhất là Khuyến huynh không may bị hại, đó cũng là khuyết điểm của phái Không Động. Bần đại xin tạ lội này.

Huỳnh Tu vội nói :

- Chúng ta đây coi như một nhà cả, việc gì đạo trưởng phải nói thế? Thôi, ta nên lo dọn chiến trường đi.

Linh Châu Sanh còn biết nói gì hơn nữa? Vì dù muốn dù không ông ta cũng đã quy thuận Phi Long bang rồi. Lão liền ra lệnh cho các đạo sĩ thu dọn chiến trường.

Thình lình Khuyết Nhĩ Ma Bích Việt hét :

- Coi chừng có địch! Chúng ta hãy chuẩn bị...

Tuy Khuyết Nhĩ Ma Bích Việt bị sứt một tai, song lại thính hơn ai cả. Lão nghe tiếng cọ xát của tà áo, nói tiếp :

- Địch đã đến gần rồi! Không phải một mà là nhiều người.

Linh Châu Sanh lẩm bẩm :

- Ai mà lại đến đây không cho ta biết trước, hay là bọn Tứ Sát trở lại?

Đang lúc ngơ ngác thì từ trong rừng phía trước có tiếng cười ha hả.

Linh Châu Sanh nói :

- Ồ! Lại có cừu nhân đến nữa rồi!

Tiếng cười vừa dứt, thì tiếp theo là giọng nói khàn khàn :

- Ôi chao, Không Động hôm nay thật là náo nhiệt. Lão ăn xin này đến chậm quá nên mất coi màn kịch hay, thật tiếc quá, tiếc quá...

Dứt lời, bốn người trừ trong rừng đi ra. Chính là Truy Vân Thần Khất Triệu Triết, Cùng Nho Vạn Niệm Tổ, Mai Hoa Thần Kiếm và Nguyệt Lý Hằng Nga Lục Ngọc Hoa.

Linh Châu Sanh bước tới một bước, mỉm cười nói :

- Tưởng ai chớ, té ra Triệu huynh quá bộ đến Không Động, chúng tôi thật là vạn hạnh.

Truy Vân Thần Khất thấy mấy vị ma đầu đứng bên Linh Châu Sanh, lão hiểu ngay, liền cười hà hà nói :

- Có gì đâu? Lão ăn xin này đi ngang qua đây, thuận đường ghé mà thôi.

Khuyết Nhĩ Ma Bích Việt và Huỳnh Tu thấy bốn người xuất hiện ra vẻ mất tự nhiên.

Lão ăn xin giới thiệu ba người kia cho Linh Châu Sanh biết. Khi nghe đến tên Cùng Nho Vạn Niệm Tổ thì lão giật mình vì không hiểu tại sao Cùng Nho từ xa đến đây lại có cả Mai Hoa Thần Kiếm là Chưởng môn của phái Điểm Thương nữa, thì chắc chắn có nguyên nhân gì đây.

Còn về Khuyết Nhĩ Ma và Huỳnh Tu thì khỏi phải giới thiệu, họ cũng biết nhau rồi vì trên giang hồ họ thường gặp nhau rồi.

Bỗng Mai Hoa Thần Kiếm nói :

- Đêm nay tại hạ đến bái kiến chỉ một lý do...

Linh Châu Sanh vội hỏi :

- Việc gì?

- Chỉ vì bái đệ mà thôi, xin đạo huynh hãy thả hắn ra, thì chúng tôi sẽ cáo từ ngay.

Linh Châu Sanh ngơ ngác hỏi :

- Lệnh đệ là ai? Bần đạo không hiểu rõ!

Mai Hoa Thần Kiếm “hừ” một tiếng rồi nói :

- Đạo huynh cần gì phải chối cãi? Chỉ cần thả hắn ra, vì hắn là kẻ tàn phế. Lão phu sẽ không làm khó dễ gì đâu.

Linh Châu Sanh bị chất vấn gắt gao nên ngơ ngác không hiểu người mà đối phương nói đó là ai, lẩm bẩm :

- Hay là lão ta muốn đòi hỏi người bị nhốt trong tù đó? Mà chẳng lẽ hắn lại có được một nghĩa huynh như vậy sao?

Nghĩ như thế, Linh Châu Sanh nổi giận nói :

- Đó là việc riêng của phái Không Động chúng tôi, Vương huynh không có quyền hỏi đến, dù cho cúc cung bá bái, tôi cũng không để cho ai xen vào quý pháp của phái Không Động chúng tôi. Phải, tôi đã nhốt hắn vào tù rồi và đã chặt đi tứ chi để trừng phạt tội phản bội của hắn.

Mai Hoa Thần Kiếm nghe nói Tuyệt Kỹ thư sinh đã bị phế tứ chi, lão nghiến răng quét đôi mắt nẩy lửa vào Linh Châu Sanh, hét :

- Ta quyết liều sanh tử với mi!

Chưa dứt lời lão đã quét qua một chiêu Vân Long Khuynh Đảo chụp vào mặt Linh Châu Sanh.

Mai Hoa Thần Kiếm thật quá nóng nảy, vì Linh Châu Sanh đã nói người nhốt trong tù là kẻ phản bội mà Lý Thanh Hùng đâu phải là người trong phái Không Động?

Cùng Nho thấy vậy vội cản :

- Vương huynh hãy khoan, ngươi lầm rồi!

Mai Hoa Thần Kiếm vẫn không thâu chiêu lại, vì lão cũng muốn thừa cơ hội ấy thử sức của đối phương đã.

Linh Châu Sanh cũng là Chưởng môn của một phái, đâu chịu nhịn, nên lão không thèm tránh né. Lão bèn vận nội công tống ra một chưởng.

Hai chưởng chạm nhau nổ “đùng”. Cả hai đều thối lui hai bước, cân sức với nhau.

Sau quả đấm, Cùng Nho nhảy vào giữa giơ tay cản nói :

- Hai vị đều lầm nhau cả!

Mai Hoa Thần Kiếm ngạc nhiên hỏi :

- Sao Vạnh huynh nói thế? Hắn đã bảo Hùng đệ đã bị tàn phế tứ chi rồi mà!

Cùng Nho mỉm cười nói :

- Phải đấy! Người trong tù đã bị tàn phế tứ chi nhưng lại là sư đệ của lão, chứ không phải Hùng nhi đâu!

Mai Hoa Thần Kiếm nghe nói hối hận :

- Nếu quả vậy thì lão phu xin lỗi, vì lão phu quá xúc động nên nóng nãy.

Linh Châu Sanh đáp :

- Đâu có, bần đạo là kẻ yếu đuối, ai muốn làm gì cũng phải ráng chịu chứ dám trách ai?

Mai Hoa Thần Kiếm biết đó là câu nói chế nhạo nhưng vì thất lý nên không cãi lại.

Truy Vân Thần Khất thấy vậy vội cười :

- Tôi bảo những kẻ lỗ mũi trâu thường hay nóng tánh thật quả không sai.

Linh Châu Sanh nghe nói vội hỏi :

- Triệu huynh nói ai thế? Không Động chúng tôi chưa từng bắt bậy khách giang hồ, chỉ sợ các người lầm đó thôi.

Truy Vân Thần Khất vội hỏi :

- Thật tình đêm nay quý phái không bắt sống một thiếu niên sao?

- Không có! Thiếu niên nào? Mà mất tích ở đâu?

- Bị mất tích trên đường hẻm phía sau núi của quý phái.

Linh Châu Sanh cau mày :

- Ồ! Vậy thì không may quá, hèn chi Vương huynh nghi cho bần đạo! Hôm giờ có bốn người đệ tử của tệ phái đi đâu mất nên bần đạo lo ngại lắm.

- Phải chăng là Không Động tứ tử?

- Đúng! Triệu huynh có gặp chúng?

- Không những gặp mà còn cãi nhau nữa. Chính vì thế mà tiểu đệ tôi bị mất tích.

Linh Châu Sanh hỏi vội :

- Bây giờ chúng nó ở đâu?

Mai Hoa Thần Kiếm lắc đầu :

- Làm sao biết được? Lão phu còn được bốn vị đó mời đến đây nữa đấy.

Thấy Linh Châu Sanh ngơ ngác, Truy Vân Thần Khất liền nói lại việc lúc nãy cho lão nghe. Lúc bấy giờ đôi bên mới thông cảm.

Khuyết Nhĩ Ma Bích Việt bèn giở giọng kẻ lớn :

- Ồ! Ta xem thái độ của bốn người như có ý gây sự đấy! Nên nhớ rằng phái Không Động ngày nay không phải như phái Không Động năm xưa đâu nhé.

Truy Vân Thần Khất nói :

- Bích lão muốn nói gì? Phái Không Động xưa và nay lại khác nhau thế nào?

Bích Việt cười hì hì nói :

- Linh Châu Sanh đạo trưởng đã được Phi Long bang chúng tôi tấn phong chức Đường chủ rồi. Từ nay bổn bang có nhiệm vụ hổ trợ đấy.

Truy Vân Thần Khất nhìn Linh Châu Sanh ra vẻ khinh bỉ, rồi nói :

- Ồ! Cung hỉ, cung hỉ! Lỗ mũi trâu lại làm được chức Đường chủ thật là đại phước.

Thế thì ai mà không kính nể?

Bị cú đấm hông, Linh Châu Sanh đỏ mặt nói :

- Mỗi người một chí hướng, có can gì ai? Lão ăn xin kia chớ tưởng lầm bần đạo này dễ ăn hiếp đâu. Các vị nếu không còn việc gì, bần đạo xin tiễn khách vậy!

Bích Việt đang nói nhỏ với Huỳnh Tu, bỗng nghe Linh Châu Sanh đuổi khéo khách, vội nói :

- Đâu có chuyện đưa khách như vậy, không sợ mất phong độ sao?

Linh Châu Sanh ngạc nhiên quay lại. Bích Việt liền nháy nhó. Lão hiểu ý, liền quay qua phía bốn người nói lớn :

- Thôi, quý vị hãy tạm nán lại một lát, bần đạo xin đã khách một cốc rượu rồi hãy đi cũng chẳng muộn.

Cùng Nho lạnh lùng nói :

- Chí hướng đã không hợp thì chớ nên chung cùng thù tạc. Người chúng tôi muốn tìm nếu không có ở đây thì Cùng Nho này xin kiếu đấy!

Dứt lời, Cùng Nho liền bỏ đi, bỗng sau lưng nghe Bích Việt cười khanh khách nói :

- Lão phu muốn cưỡng lưu quý vị đấy!

Truy Vân Thần Khất lướt tới cười dài :

- Thế thì hay quá! Lão ăn xin này bình sanh ưa uống rượi, mà ông sứt tai kia có lòng cho lão, lão xin cảm ơn.

Khuyết Nhĩ Ma Bích Việt cả giận hét :

- Súc sanh! Mi tới số rồi. Vậy để lão phu siêu độ cho.

Dứt lời, lão liền quất tay mặt ra, công tới Truy Vân Thần Khất. Lão ăn xin không vội vàng, lão vẫn giở trò hề la lớn :

- Ối, trời ôi! Quỷ sứt tai đánh người kìa!

Dứt lời, lão biến đâu mất. Bích Việt thấy thế lạnh mình quay lại thì thấy lão ăn xin đã đứng trên cây hả miệng nhăn răng cười híp mắt.

Bích Việt tức giận nghiến răng ken két, lão vận lực bủa thêm một chưởng sức mạnh nghìn cân, gió chưởng bay vun vút.

Ầm!....

Cây đại thọ chỗ Truy Vân Thần Khất đứng bị đứt tiện, ngã nhào xuống. Bích Việt tưởng lão đã nát thây, ngờ đâu lão ăn xin đã đứng tần ngần bên Bích Việt từ lúc nào rồi. Lão kêu réo :

- Ối! Trời ôi, sứt tai mà hung quá. Muốn đã giận lại đấnh cây sao? Cây cối mà cũng có lỗi với người chứ!

Dầu lại đổ thêm vào lửa, Bích Việt rống lên một tiếng rồi dậm chân nhảy lên quất đôi chưởng ra, công tới Truy Vân Thần Khất.

Lâu nay lão ăn xin dùng khinh công này mà nổi danh trên giang hồ. Lão tự thấy nội công của lão thua Bích Việt nên dùng cách đánh nhứ nhứ này để tiêu hao chánh lực của đối phương rồi mới thực sự đánh đấu.

Truy Vân Thần Khất chờ chưởng phong của đối phương gần đến vụt nhảy lên không trung la hét :

- Ông sứt tai này lạ quá! Lão ăn xin này chỉ nói như vậy mà tức giận đến thế cơ.

Thôi, lão không thèm nói nữa đâu!

Chưởng của Bích Việt bị đánh hụt, sắc mặt lão bỗng biến thành màu tái nhợt đầy sát cơ, đôi mắt như hai cục than đỏ, nhưng vẫn không làm gì được lão ăn xin. Bích Việt nói :

- Thằng ăn xin! Nếu gan thì tiếp với lão ba chưởng. Nếu mi thoát được thì từ nay trở đi sẽ không thấy tên lão trên giang hồ nữa.

Truy Vân Thần Khất cười hí hí đáp :

- Được rồi, ta sẽ côi thử ngươi có giữ lời hứa không, hay lại nuốt lời đi nhé.

Dứt lời, lão chạy đến đứng trước mặt Bích Việt, chỉ còn cách mười bước, nói lớn :

- Ra tay đi! Nếu không lão phu sẽ không chờ nữa đấy!

Bích Việt mừng thầm, lão đoán chắc nếu đối phương đánh với lão thì không chết cũng bị tàn phế.

Lão liền vận sức vào đôi tay, hét lên một tiếng đẩy đôi chưởng ra, tức thì một luồng gió mãnh liệt cuốn đến Truy Vân Thần Khất.

Truy Vân Thần Khất biết sức của lão chưa dùng toàn lực, bèn đánh ra Huyền Thiên khí công để cự lại chưởng lực của Bích Việt.

Bỗng nghe tiếng “đùng, đùng”, hai luồng chưởng lực chạm nhau, cát bụi tung bay mù mịt. Truy Vân Thần Khất hơi lắc một cái nhưng vẫn đứng vững như thường, còn Bích Việt không chút nao núng.

Đột nhiên, lão ăn xin nói :

- Lão sứt tai kia! Chắc không xong rồi, còn hai chưởng nữa khỏi cần đấu, ta nên liệu trước là hơn.

Bích Việt không trả lời, chỉ cắn răng công ra hai chưởng tống tới.

Truy Vân Thần Khất thấy lần này lão lại thêm vào một phần công lực, bèn nghĩ ra một kế. Lão ăn xin chờ chưởng phong gần đến, vận đủ tám phần Huyền Thiên khí công quất chưởng ra rước địch.

Đột nhiên nghe tiếng nổ vang trời, lần này Bích Việt vẫn tự nhiên, không lắc mình một cái. Trái lại Truy Vân Thần Khất bị chấn lui bốn bước lắc lư mấy cái rồi mới đứng vững lại.

Lão ăn xin la lớn :

- Kìa sứt tai! Làm gì mà độc ác đến thế? Cố sát ta ư? Ta không thèm đấu nữa đâu!

Lão ăn xin chịu thua rồi đó!

Dứt lời lão làm bộ quày quả bỏ đi. Bích Việt đâu chịu bỏ qua, nên hét lớn :

- Đứng lại! Muốn đi phải để mạng lại đây!

Nhanh như chớp, Bích Việt lướt tới trước bửa ra một chưởng. Lần này lão vận dụng đủ mười phần công lực định kết liễu đời lão ăn xin trong chiêu chót này.

Bỗng nghe lão ăn xin quay lại hét lớn :

- Chưa chắc!

Đôi chưởng lão vận đủ mười hai phần Huyền Thiên khí công bủa mạnh tới Khuyết Nhĩ Ma. Bỗng trên trời vang lên “ầm” kinh thiên động địa.

Trong lúc Truy Vân Thần Khất bửa chưởng ra thì vội vã dùng khinh công biến mất.

Nêu sau tiếng nổ dữ dội chỉ nghe Bích Việt rút lên một tiếng, rồi văng ra ngoài một trượng, té ngồi xuống đất, máu từ trong ngực lão trào ra. Lão biết rõ đối phương đã ám toán rồi.

Bích Việt đưa tay ngoắc Huỳnh Tu lại rồi vịn vai dìu đi mất.

Người ta cho đó là một việc quái gở, vì lão ăn xin đã muốn rút lui lúc nãy, thế mà thảm bại lại về phía Bích Việt. Sự thật hiển nhiên trước mắt mà ai nấy đêu cảm thấy như chiêm bao vậy.

Cùng Nho đi tới bắt tay lão ăn xin cười nói :

- Ồ! Công đức Triệu huynh thật vô lượng. Các hạ đã siêu độ một lão ma đầu. Tù nay trên giang hồ sẽ bớt đi một cừu địch.

Truy Vân Thần Khất nói :

- Chúng ta không thể tin được lời thề của hắn. Hắn bỏ đi tức là còn gây thêm sát kiếp cho võ lâm nữa.

Mai Hoa Thần Kiếm bước tới nói :

- Dùng trí thắng được địch thật là một điều đáng mừng. Thôi, thế là hết chuyện rồi, chúng mình hãy đi. Lão phu quá lo cho Hùng đệ, nếu không tìm ra thì lòng này không yên.

Truy Vân Thần Khất cảm động nói :

- Chắc chắn Hùng đệ không có ở đây. Vương huynh cứ yên tâm đi. Chúng ta hãy cố gắng đi tìm Hùng đệ.

Lão lại quay qua nói với Linh Châu Sanh :

- Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu, chúng ta sẽ có ngày gặp lại. Lão phu xin nói rõ cho các hạ biết: “Đã là Chưởng môn của môn phái mà chịu làm tay sai người ta sẽ bị võ lâm chê cười, mong đạo trưởng nghĩ kỹ lại.”

Dứt lời, lão toan bỏ đi.. thì đột nhiên Huỳnh Tu xuất hiện lạnh lùng nói :

- Triệu đại hiệp, hãy khoan! Huỳnh Tu này còn muốn lãnh giáo tuyệt nghệ Trung Vân Thần Thủ của đại hiệp. Mong người chớ khinh bỉ.

Truy Vân Thần Khất nghiêm sắc mặt nói :

- Chúng ta không thù oán việc gì mà vội thế? Nếu muốn đánh nhau hãy chờ đợi hội hai phe chính tà tại Hiệp Lương sơn cũng chẳng muộn.

Linh Châu Sanh nói :

- Hay là Triệu huynh khinh thường Huỳnh đường chủ chăng?

- Được! Nếu cần, ta hẹn ba ngày nữa ta sẽ tái kiếm với ngươi tại đây. Bây giờ lão bận việc khác, ngươi vui lòng chứ?

Huỳnh Tu hất hàm :

- Triệu đại hiệp không thất hẹn chứ? Sau ba ngày tôi sẽ chờ ở đây.

Lúc bấy giờ trời vừa sáng, bốn người đã rời khỏi Không Động sơn. Truy Vân Thần Khất đề nghị :

- Tông tích của Hùng đệ chúng ta không rõ, hơn nữa lão phu đã hẹn với lỗ mũi trâu ba ngày có mặt tại đó. Chúng ta hãy trở về Bạch Long Trấn để chờ qua ngày phụ hẹn giải quyết xong sẽ quyết định sau. Tỉnh Cam Tiên này rộng quá, ta biết đâu mà tìm, tôi tinh chắc Không Động tứ tử là thủ phạm chứ không ai cả.

Mai Hoa Thần Kiếm gật đầu :

- Phải! Tôi cũng đoán như vậy, nếu không sao chúng cũng mất tích?

Cùng Nho lắc đầu nói :

- Không có đâu, sự mất tích của Không Động tứ tử không liên quan gì đến Hùng nhi đâu.

- Tại sao?

- Tôi đoán biết người bắt Hùng nhi không phải người xấu.

Truy Vân Thần Khất vội hỏi :

- Vạn huynh biết rõ Hùng đệ vô hại sao?

- Không! Tôi chỉ đoán như vậy thôi. Vì nếu người bắt Hùng nhi không phải là Linh Châu Sanh thì chắc chắn Hùng nhi vô hại.

- Nếu Vạn huynh không nói rõ lý do, lão ăn xin này khó tin lắm!

Cùng Nho Vạn Niệm Tổ cười ha hả :

- Nếu Triệu huynh đến Không Động này với mục đích cướp đoạt kỳ bảo thì nửa đường có đổi ý để bắt người không?

Lão ăn xin nói :

- Điều đó không thể nói tuyệt đối như thế!

- Vậy theo ý Triệu huynh đoán thì kẻ bắt Hùng nhi là ai?

- Dĩ nhiên là cao thủ Phi Long bang, vì Phi Long bang phái người đến đây rất nhiêu.

Cùng Nho gật đầu nói :

- Đúng! Cao thủ Phi Long bang ở đây nhiều lắm. Vậy Triệu huynh dám cá với tôi là đêm nay có cao thủ Phi Long bang ở đây không?

Truy Vân Thần Khất suy nghĩ một lát, bỗng “á” lên một tiếng như sực nhớ điều gì rồi tự đánh vào mặt lão bạt tai và nói :

- Lão ăn xin này già quá lú lẫn rồi! Quả thật Hùng đệ không bị Phi Long bang bắt.

Lão im lặng suy nghĩ một lát rồi tiếp :

- Chắc có lẽ Không Động tứ tử rồi!

Cùng Nho lắc đầu :

- Tứ tử lại càng không thể lắm! Vì hướng đi của Tứ tử không thể gặp Hùng nhi, hơn nữa Hùng nhi đã trốn được rồi.

Lão ăn xin nghe Cùng Nho phân tách, gật đầu chịu phục.

Mai Hoa Thần Kiếm lại hỏi :

- Lời Vạn huynh nói nghe rất hữu lý. Vậy Vạn huynh cho biết người nào cứu Hùng đệ. Nếu câu hỏi của tại hạ quá hoang đường thì xin tha thứ cho, vì hiện giờ lòng tại hạ rối như tơ vò.

Cùng Nho mỉm cười đáp :

- Vương huynh nói gì vậy? Tại hạ cũng lo lắng lắm chứ, vì từ khi gặp Lý tiểu hiệp, tại hạ xem như con vậy. Sự việc này có thể đoán chắc là vị Lôi Ẩn Kỳ Nhân đó bắt đi rồi.

Mai Hoa Thần Kiếm ngạc nhiên hỏi :

- Tại sao ông ta làm như vậy? Chẳng lẽ ông ta biết Hùng đệ bị thương nên bắt đi cứu để chữa sao?

- Mình chỉ đoán như vậy để tự an ủi cho mình thôi. Chúng ta có bàn tán mấy cũng vô ích. Cần phải đi tìm kiếm là hơn. Còn tánh mạng của Lý tiểu hiệp xin phó thác cho trời.

Thời gian qua nhanh quá. Bốn người tỏa ra đi tìm tông tích của Lý Thanh Hùng đã ngót hai ngày mà không thấy tăm hơi gì cả.

Nguyệt Lý Hằng Nga trong lòng nhưng phỏng nước sôi, mặc dầu nàng đã đặt bao nhiêu hy vọng trong lời tiên đoán của Cùng Nho, nhưng chưa thấy trận mắt bảo sao nàng không đau khổ?

Nay đã ba ngày nay không đêm nào nàng chợp mắt, khiến thân thể nàng vàng võ, đôi mắt có quầng thâm, tròng mắt hiện lên những lằn chỉ đỏ. Nàng biếng ăn biếng nói, lơ lửng như kẻ thất tình. Ba người kia phải khuyên nhủ mãi, nhất là Truy Vân Thần Khất còn ghẹo cho nàng cười lên để đỡ buồn. Nhưng dù làm cách nào cũng không vơi được nỗi khổ tâm vô tận kia.

Cuộc tìm kiếm quá khắc khổ nhưng vẫn không ra.

Thấm thoát đã đến kỳ hẹn với Huỳnh Tu. Không thể thất hứa được, nên trưa nay sau khi cơm nước xong, bốn người tiến thẳng về hướng núi Không Động.

Đến nơi trời vừa tố, bỗng thấy Không Động tứ tử đều mặc đạo bào, đứng giữa lộ vỗ tay hoan nghênh bốn người đến.

Truy Vân Thần Khất thấy Tứ tử này không mất tích, lão sinh nghi, quay lại hỏi Cùng Nho :

- Tứ tử đâu có mất tích? Thế là mình đã mắc mưu Linh Châu Sanh rồi!

Trái lại Cùng Nho trông thấy Tứ tử ra vẻ yên tâm đáp :

- Chắc gã lỗ mũi trâu không bắt Hùng nhi đâu, thế thì sự ước đoán của mình có thể đúng lắm.

Đang trò truyện, bỗng Thuần Ngộ Tử bước tới chắp quyền thi lễ nói :

- Gia sư tôi đã bày tiệc chờ sẵn, bần đạo tuân lệnh đến rước bốn vị, xin mời!

Dứt lời, hắn quay lại dẫn đường. Cùng nho tuổi tác lớn nhất, võ công lại cao nhất nên đi trước một bước, tiến sát lưng Thuần Ngộ Tủ còn ba người kia nối gót theo sau.

Khi đến Thái Mục Cang thì ở đây đầy dẫy những nhân vật lục lâm, không dưới ba mươi người.

Cùng Nho thấy tình hình như vậy, lão hơi sững nhưng là một lão giang hồ nên không chút nao núng. Trái lại Nguyệt Lý Hằng Nga thì hồi hộp lắm.

Trước điện được trưng bày tám cái bàn Bát Tiên, ở đó có người ngồi. Dưới tam cấp có để một cái bàn vuông, đã có năm người ngồi.

Người ngồi giữa là Linh Châu Sanh, kế theo là Huỳnh Tu, rồi đến một trung niên mất một cánh tay. Truy Vân Thần Khất thấy thế khẽ nói với ba người :

- Người bị gãy một cánh tay đó chính là Độc Ngô Tùng Thân Cảnh Hùng, đồ đệ duy nhất của Thiên Diện Nhân Ma. Cánh tay bị mất kia là do Hùng đệ hủy đấy.

Bên mặt của Linh Châu Sanh lại có một lão già mặt đỏ như máu, râu dài đà đuột.

Cùng Nho Vạn Niệm Tổ và Mai Hoa Thần Kiếm thấy lão trong lòng thầm lo. Lão ta là em út của Thiên Sơn thất quỷ tên Xích Diện Quỷ Điền Tam Á, sau khi bị thua Tuyệt Kỹ thư sinh ở Sử Thôn đến nay, lão mới xuất hiện lại, mà không hiểu tại sao lão lại hồng bàn với Độc Ngô Tùng cũng lạ.

Còn người ngồi bên Xích Diện Quỷ là Sa Mạc Phi Hồng, ngoài ra đều là để tử của phải Không Động cả.

Đêm nay phái Không Động đều tập trung cả về đây, chẳng lẽ với mục đích đối phó với bốn người này sao?

Linh Châu Sanh vừa thấy bốn người đến, liền đứng dậy bước tới mừng rở nói - Các vị đại hiệp thật là đại quân tử luôn luôn giữ lời hứa. Xin mời thượng tọa!

Bỗng có một đạo sĩ chạy đến tiếp rước bốn người vào ngồi một bàn trống.

Truy Vân Thần Khất sững nhìn Xích Diện Quỷ.

Xích Diện Quỷ cũng quét mắt trừng Truy Vân Thần Khất.

Truy Vân Thần Khất cười ha hả nói :

- À, gan thật! Lão phu sẽ thanh toán món nợ ấy cho rồi. Lão phu sẽ làm vừa ý!

Sau khi bốn người ngồi xuống bàn thì Linh Châu Sanh trở về chỗ cũ. Lão không nhắc lại cái hẹn hôm nay gì cả.

Mai Hoa Thần Kiếm khẽ nói :

- Thế sao hôm nay lại điều động tất cả người trong phái Không Động đến đây thiết đãi chúng ta, cả đến người trong Phi Long bang cũng đến tham gia thật khó hiểu quá!

Cùng Nho đang ngẫm nghĩ, bỗng thấy có một đạo sĩ chạy vào quỳ trước mặt Linh Châu Sanh nói :

- Bích lão tiền bối đến!

Linh Châu Sanh lộ ra vẻ mừng rỡ đáp :

- Mau rước người vào!

Mai Hoa Thần Kiếm khẽ nói :

- Khuyết Nhĩ Ma Bích Việt đã thề như thế mà còn mặt mũi đến đây nữa sao?

Chưa dứt lời thì vị đạo sĩ đã dẫn hai người vào. Cùng Nho thấy Khuyết Nhĩ Ma Bích Việt liền “xì” một tiếng, khi thấy người thiếu niên đi sau Bích Việt, lão liền nhìn sững.

Truy Vân Thần Khất thấy mặt Bích Việt và thiếu niên mặt trắng kia liền cười ha hả nói lớn :

- Oan gia đã đến cả rồi! Thậm chí thằng bé con cũng đến. Đêm nay chắc là náo nhiệt. Bọn Phi Long bang đã đến quá nữa, đêm nay chắc phái Không Động phát tài to.

Dứt lời, lão quay lại nói với ba người :

- Cười người chớ tưởng hắn là trai. Chính hắn là gái giả trai tức là đồ đệ của Bạch Phát Yêu Bà. Người ta thường gọi hắn là Hồng Đường La Sát đấy!

Khuyết Nhĩ Ma Bích Việt mới bước vào nhận tháy Truy Vân Thần Khất, lão thẹn đỏ mặt cúi đầu.

Thấy thế lão ăn xin la lớn :

- Ồ! Bạn tốt! Mi cũng đến đó sao? Chắc mi cải tên cải họ rồi chứ?

Dứt lời, lão quay qua hỏi Linh Châu Sanh :

- Ê, mũi trâu! Sao không giới thiệu lão phu biết gã sứt tai kia hôm nay là tên gì để lão ăn xin này buồn chết.

Dứt lời lão cười hì hì...

Bích Việt nổi giận quét đôi mắt đổ lửa qua rồi nói :

- Thằng ăn xin kia! Hôm nay mi đến được chứ về không được đâu! Phải lắm, trước đây ba ngày lão phu bị hại dưới tay mi, lẽ ra không đến đây nữa. Song vì chưa dứt trần duyên, tên ăn xin chưa chết thì lão phu nhắm mắt sao yên?

Dứt lời, lão trừng bốn người một cái rồi bước tới chỗ Linh Châu Sanh. Hồng Đường La Sát theo sau, khi đi ngang qua chỗ bốn người cũng quay qua ngó với mặt đầy sát cơ, nhất là khi thấy lão ăn xin lại càng nghiến răng dữ tợn.

Truy Vân Thần Khất nhìn thẳng vào mặt thiếu niên cười hả họng, khiến Hồng Đường La Sát quá tức giận, dậm chân một cái rồi bỏ đến chỗ Linh Châu Sanh.

Sau khi Bích Việt ngồi xuống bàn thì Linh Châu Sanh ra hiệu đốt bốn tiếng pháo, tức thì rượu thịt bưng lên ngay. Linh Châu Sanh đứng dậy mời mọi người ăn uống tự do.

Sau bữa tiệc linh đình, ai nấy đều không hiểu ngụ ý của Linh Châu Sanh thiết đãi để làm gì cả, nên khi ăn uống, ai nấy đều đề phòng chất độc, nhưng kết quả ăn uống no say, không có điều gì trở ngại. Do đó bốn người lại càng không hiểu mục đích của Linh Châu Sanh hơn nữa.

Rượu quá tam tuần, thoạt thấy Linh Châu Sanh đưa cốc rượu lên cao nói :

- Hôm nay mời quý vị về đây dụ đại hội, đây chính là một đại hội thứ hai từ khi bổn phái được thành lập đến nay. Trước khi vào chuyện xin mời quý vị nâng cốc trước.

Dứt lời lão nốc cạn cốc rượu rồi nói :

- Từ nay trở đi bổn phái sẽ chính thức gia nhập vào Phi Long bang...

Nói vừa dứt lời các đạo sĩ đồng ré lên một tiếng kinh hãi. Tất cả đều trở nên náo loạn.

Linh Châu Sanh thấy vậy hét lớn :

- Im đi! Xin mời giữ trật tự!

Tiếng ồn ào vẫn tăng thêm, vì các đệ tử của Không Động làm sao chấp nhận được lời tuyên bố đột ngột ấy?

Linh Châu Sanh lớn tiếng nói tiếp :

- Được Thái bang chủ của Phi Long đoái tưởng cho bổn phái được gia nhập đó là điều vinh hạnh, nên bổn phái bày tiệc hôm nay để ăn mừng. Được quý vị đến tham dự, tôi rất hoan hỉ vô cùng.

Nói đây đây, lão uống thêm một ngụm rồi tiếp :

- Trong buỗi lễ lớn hôm nay, đặc biệt bần đạo có mời cao nhân đến để làm chứng cho phái Không Động có sự quyết tâm như vậy. Chắc các vị không phản đối ý kiến của bần đạo chứ?

Bỗng có tiếng vỗ tay của Truy Vân Thần Khất và lớn tiếng nói :

- Tán thành! Tán thành! Tôi, lão ăn xin, người thứ nhất tán thành đây. Lỗ mũi trâu có kiến thức phi phàm, lão ăn xin này xin phục sát đất, ha ha... ha... Đây chúng mình ngụm một cốc để chúc mừng đi!

Dứt lời lão “ực” một hớp rượu ra vẻ khôi hài, khiến một số người thầm tức cười.

Linh Châu Sanh trừng một cái rồi nghiến răng nói :

- Lão ăn xin kia nhiều chuyện lắm! Đã gần tới giờ phút chầu trời mà còn đắc ý như vậy sao?

Lão lại quay qua nói với mọi người :

- Chốc nữa, mãn tiệc bổn bang sẽ lãnh giáo tuyệt nghệ của hạng người mà tực ho mình là thanh lưu đó. Trong đó tôi đặc biệt giới thiệu cho quý vị biết Truy Vân Thần Khất tức Triệu lão tiền bối vậy.

Lão ăn xin nghe nói đứng dậy chắp quyền chào đại lễ, nói :

- Hí... hí... Lão ăn xin này muốn chôn thây lâu rồi, nay được chôn ở chốn danh sơn thật là một việc vui sướng nhất đời.

Linh Châu Sanh quá bực liền trừng một cái rồi không thèm đếm xỉa tới lão nữa chỉ quay qua nói với mọi người thôi :

- Đêm nay, bổn phái tiếp được tinh cho biết có một vị bổn phái tiền bối sư thúc sẽ hiện hình ngay đêm nay để cản trở việc gia nhập Phi Long bang của bần đạo. Bần đạo quyết định sẽ dùng tánh mạng của toàn cao thủ trong bổn phái để đối phó đến cùng.

Lão vừa nói đến đó, cả trận bỗng nhốn nháo lên, tiếng ồn ào còn hỗn loạn hơn lúc nãy. Bước có một đạo sĩ trẻ tuổi đứng lên cao giọng phản đối :

- Kính thưa Chưởng môn tổ! Lâu nay phái Không Động lừng danh trên giang hồ, nay gia nhập vào Phi Long bang là một việc đáng buồn. Đêm nay Chưởng môn đã có hành động thế này tức là phản lại bổn phái thật là hổ thẹn với lệnh tổ sư giã. Đệ tử quyết không vì cá nhân mà làm nhục đại phái Không Động. Mong Chưởng môn nghĩ kỹ và quyết định lại.

Ngừng lại một lát, đạo sĩ nói tiếp :

- Đệ tử biết làm như vậy sẽ bị trách mắng nên quyết tâm chịu chết, chớ không chịu sống mà đắc tội với bổn phái.

Cùng Nho Vạn Niệm Tổ gật đầu thầm khen cho sự trung nghĩa của đạo sĩ trẻ tuổi.

Lão vừa quay đầu lại thấy đạo sĩ trẻ tuổi kia đưa kiếm lên tự sát.

Một bóng đen vụt qua tức thì Cùng Nho đã giật cây kiếm dài của hắn và vả nhẹ một bạt tai nói :

- Hèn nhát! Tuổi còn trẻ mà lại vô dụng thế ư? Việc gì trái ý là phải phấn đấu đến cùng chứ?

Dứt lời, Cùng Nho xách đạo sĩ nhảy lại bàn ngồi nói nhỏ :

- Nếu có việc gì xảy ra ta chịu bảo đảm cho, chết như vậy oan ức lắm.

Thiếu niên còn đang vùng vẫy, thì Cùng Nho nổi giận điểm huyệt mê của hắn và nói :

- Đồ vô dụng! Nếu biết sớm như vậy thì ta không cứu mi nữa.

Những sự việc đó xảy ra nhanh như chớp. Linh Châu Sanh tức giận tóc râu đều dựng ngược hét lớn :

- Đây là việc riêng của phái Không Động chúng ta, sao họ Vạn lại can thiệp? Hãy trả hắn lại đây cho ta, nếu không, đêm nay cả bốn người sẽ bị vùi xương chốn này.

Dứt lời lão kêu lớn :

- Đệ tử đâu! Mau bắt bốn người lại cho ta!

Tức thì mười mấy vị đạo nhân bay nhanh ra bao vây chặt cứng, trên tay họ đều cầm kiếm dài sáng loé.

Truy Vân Thần Khất ngước mặt lên trời cười ha hả không thèm ngó ai cả.

Chỉ trong nháy mắt, bàn ghết đều dọn hết cả, nơi đây trở thành một bãi chiến trường rộng rãi. Linh Châu Sanh điều khiển vâay chặt bốn người.

Tình thế lúc bấy giờ trở nên khẩn trương, trong trận yên lặng vô cùng. Bỗng nghe một tiếng rống dài từ trong rừng phát ra như hổ gầm, chấn động cả màng tai mấy vị cao nhân tại trận. Ai nấy đều ngoảnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.