Vô Tự Thiên Thư

Chương 2: Hưng phấn




Khi nhìn thấy màn hào quang thực sự dũng mãnh hiện lên từ dưới lòng đất, kẻ áo đen này thực sự sợ hãi rụng rời cả tim gan.
Theo nhận thức của ý, chỉ có cường giả cấp bậc Tôn Giả có thổ hệ hoa mới có khả năng độn thổ. Vừa nghĩ tới kẻ đuổi sau lưng mình không ngờ lại là kẻ đứng đầu thế giới như vậy, trong lòng y lập tức tràn ngập tuyệt vọng.
Tuy nhiên, sự gian khổ huấn luyện nhiều năm vẫn khiến y có được phản ứng cơ bản nhất. Thân thể y chợt bay lên không, xoa kiếm trong tay lập tức thi triển ra uy năng không gì sánh kịp.
Dưới áp bách hùng mạnh của Tôn Giả, y đã phát ra toàn bộ tiềm lực có thể của bản thân.
Trong không gian truyền tới vô số tiếng nổ. Trong sự va chạm chí cường này, căn bản là không có gì tiểu xảo được.
Khi toàn bộ hào quang tan đi, tên áo đen kinh ngạc phát hiện không ngờ mình lại có thể chống lại màn hào quang năm màu có khí thế tưởng chừng như không gì chống cự nổi đó.
Lập tức, trong lòng y tràn đầy ngạc nhiên vui mừng, nhưng ngay giờ khắc đó một ngón tay phảng phất như từ trong âm phủ hiện ra điểm vào bàn chân đang bay trên không của y, nhẹ nhàng như thể không có chút sức lực nào. Nguồn: http://truyenfull.vn
Một luồng lực lượng kỳ dị căn bản là không thể tưởng tượng được từ đó truyền vào trong cơ thể của y.
Loại lực lượng này dường như có tác dụng khắc chế rất lớn đối với chân khí, cho dù chân khí trong cơ thể y đang lưu chuyển không ngừng, trong nháy mắt chợt ngưng đọng lại.
Mà càng đáng sợ chính là, không chỉ chân khí không thể vận dụng, ngay cả thân thể y cũng bắt đầu tê liệt.
Trong nháy mắt, đang ở giữa không trung, tên áo đen cứ như vậy duy trì tư thế bay vọt, cứng đờ người lao giữa không trung rồi mới rơi xuống.
Bùm 1 tiếng, khi y té xuống mặt đất lập tức bắn lên một đống bùn đất, nhưng y vẫn không hiểu là rốt cục chuyện gì xảy ra.
Luồng lực lượng đó là thế nào mà không ngờ chỉ trong nháy mắt đã làm y rơi vào trạng thái tê liệt.
Hạ Nhất Minh tiến lên, nhanh chóng vỗ mấy cái lên người y.
Thừa dịp y tạm thời mất năng lực, cắt đứt chân khí trong cơ thể y, bịt khiếu huyệt trên người y. Đây đúng là biện pháp duy nhất để đổi phó Tiên Thiên cường giả, không có con đường thứ hai.
Sau một lát, tác dụng tê liệt trên người tên áo đen rốt cục biết mất.
Loại lực lượng này tuy rằng hùng mạnh nhưng chỉ có thể sử dụng một lần đầu tiên dưới tình huống xuất kì bất ý mới có thể phát ra hiệu quả trí mạng. Nếu đối phương đã sớm có chuẩn bị, như vậy khả năng đánh lén thành công là cực kỳ nhỏ bé.
Hơn nữa loại lực lượng này tuy rằng có thể khiến đối phương tê liệt trong thời gian ngắn nhưng chắc chắn không thể lâu dài. Tu vi võ đạo của đối phương càng cao thì thời gian càng ngắn lại.
Đương nhiên, đối với cấp bậc như Hạ Nhất Minh, chỉ cần động tác của đối phương hơi trì hoãn một chút, như vậy có thể nghĩ ngay được kết cục như thế nào.
Cảm thụ khiếu huyệt trong cơ thể bị bịt kín, căn bản là không thể phát huy ra sức lực, nhưng vẻ mặt tên áo đen lại không hề có chút biểu tình kinh hãi nào. Y chỉ lạnh lẽ nhìn Hạ Nhất Minh, bình tĩnh hỏi:
-Ngài có thể cho ta biết tính danh được không? Ta muốn biết, rốt cục ta chết trong tay ai.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, nhặt xoa kiếm của y lên.
Khi cầm lấy xoa kiếm này, hắn rốt cục có thể chân chính xác định, Tư Mã Âm quả nhiên là đồng môn của chúng.
Thoáng đảo mắt xuống dưới chân tên áo đen, Hạ Nhất Minh hơi nhíu mày lại.
Xoa kiếm của người này tuy rằng không kém mấy sơ với Tư Mã Âm nhưng trên chân y lại không đi phong hài mà chỉ là một đôi ủng đi mưa bình thường.
Nhẹ nhàng vươn tay phất qua ngực người đó một cái, Hạ Nhất Minh lại càng nhíu mày hơn. Trước ngực người này cũng không có nhẫn bạc.
Trong đầu hắn hiện lên một ý niêm, hay là phong hài và nhẫn bạc cũng không phải trang bị cho tất cả những người này.
Động tác của Hạ Nhất Minh rõ ràng khiến người nọ cảm thấy hiếu kỳ. Y trầm tĩnh hỏi:
-Ngươi đang tìm đồ vật gì sao?
Nhìn y một chút, dưới tình huống bị người khống chế như vậy mà không ngờ vẫn có thể giữ được bình tĩnh, hơn nữa nói năng rất thản nhiên, quả thật chính là Hạ Nhất Minh cũng cảm thấy hơi bội phục.
Hắn trầm ngâm một chút, nói:
-Các hạ là thích khách của Hoàng Tuyền Môn?
Người nọ mỉm cười, khuôn mặt y rất bình thường, nếu lẫn vào trong đám đông, 8 9/10 là rốt cuộc khó có thể tìm được, nhưng lúc này y cười lại có một phần hào khí.
-Các hạ là Tôn Giả của Tây Bắc Thiên Trì sao?
Hạ Nhất Minh im lặng không nói, nhưng trong lòng người này lại nghĩ mặc nhiên đã thừa nhận.
Y cười khổ một tiếng, nói:
-Không thể tưởng được Kim Chiến Dịch trở về Đại Thân lại mang theo một vị Tôn Giả, nếu sớm biết như thế, chúng ta cũng đã không ra tay.
-Vì sao?
Hạ Nhất Minh hồ nghi hỏi, trải qua lần ám sát thứ hai liên tiếp, Hạ Nhất Minh đã kiến thức thủ đoạn của bọn họ. Nếu nói bọn họ vì sợ hãi Tôn Giả mà không dám ám sát, hắn có chút không tin.
-Các hạ vừa tới Đại Thân, nói vậy cũng không biết, ở ám sát giới Đại Thân có một quy củ, không động thủ với tiền bối cao nhân từ Tôn Giả trở lên.
Vẻ mặt của tên áo đen không che dấu được nét hối hận.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình, không ngờ còn có quy củ như vậy. Trong lòng hắn chợt động, hỏi:
-Trên Hoàng Tuyền Bảng có phải không cho phép xuất hiện cường giả cấp bậc Tôn Giả hay không?
-Đó là đương nhiên, nếu ngay cả Tôn Giả cũng không thể ám sát, sao có thể để họ lên Hoàng Tuyền Bảng được chứ.
Tuy rằng nằm trong bùn không thể động đậy nhưng tên áo đen vẫn dùng thái độ không hề kiêng kị, nhìn Hạ Nhất Minh như thể nhìn một thằng ngốc vậy.
Vừa tiếp xúc với ánh mắt của y, Hạ Nhất Minh lập tức rùng mình, hiểu được người này hẳn là đã mang tâm tư phải chết, nếu không quyết không thể nói chuyện tự nhiên như thế.
Hắn nhướng mày, nói:
-Nghe nói môn nhân Hoàng Tuyền Môn không thể rời khỏi biên giới Đại Thân, phải không?
-Không sai, bổn môn quả thực có quy củ này.
Đôi mắt Hạ Nhất Minh chợt loé lên như ánh sao, hắn đột nhiên nói:
"Ngươi nói bậy, ở Tây Bắc, ta rõ ràng đã gặp thích khách của Hoàng Tuyền Môn. Chẳng lẽ môn quy của các ngươi chỉ để trang trí hay sao?"
Tên áo đen cứng lưỡi, nhưng lập tức y nói:
-Quyết không thể, Hoàng Tuyền Môn chúng ta đã hơn mười năm chưa từng phái môn nhân rời xa lãnh thổ quốc gia.
Hạ Nhất Minh hừ lạnh một tiếng nói:
-Ăn nói lung tung, kẻ đó có trang phục, vũ khí, còn có công pháp đều cùng một môn với các hạ. Không chỉ như thế, hắn còn có một đôi hài là bảo khí có thể ngự không phi hành và một chiếc nhẫn bạc có không gian thần kì.
Tên áo đen lập tức biến sắc mặt, đây là lần đầu tiên y tỏ ra thất thố như vậy sau khi mất đi sức chống cự.
-Là hắn … Hoá ra không ngờ hắn tiến nhập tây bắc.
Nói tới đây, trong mắt tên áo đen hiện lên vẻ cực kỳ hối hận. Hạ Nhất Minh quan sát thấy, lập tức hiểu được trong đó nhất định liên quan tới một việc bí ẩn.
Tên áo đen hít một hơi thật dài, nói:
-Tôn Giả đại nhân, nếu ngài mang tin tức này tới cho Hoàng Tuyền Môn lão tổ, như vậy toàn bộ trên dưới Hoàng Tuyền Môn sẽ vô cùng cảm kích đối với ngài.
Hạ Nhất Minh cười ha hả, nói:
-Ta muốn các người cảm kích để làm cái gì?
Trên mặt tên áo đen hiện lên một tia lo lắng. Y há mồn, đột nhiên sắc mặt trở nên đen kịt vô cùng, một ngụm máu đen trào ra từ khoé miệng.
Hạ Nhất Minh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Người này rõ ràng là đã ăn một loại độc dược kịch liệt nào đó mà chết, nhưng vừa rồi Hạ Nhất Minh vẫn nhìn chăm chú thật cẩn thân, vậy mà căn bản không biết y đã dùng độc dược khi nào.
Trong lòng khẽ động, Hạ Nhất Minh lập tức hiểu được, người này vừa bị mình khống chế liền lập tức dùng kịch độc. Để độc dược một khi phát tác liến đạt được mục đích mất mạng, y mới mạnh mẽ gắng gược đề tụ một chút chân khí, liều mạng áp bức dược hiệu phát tác.
Khi dược hiệu đạt tới hiệu quả mà ngay cả chân khí của y cung không thể khống chế nổi, lập tức sẽ bộc phát như núi lửa phun trào, trong nháy mắt lấy đi tính mạng người này.
Chẳng qua người này đang nghe đến hành tung của Tư Mã Âm, rõ ràng chính là hối hận không ngừng, nhưng đáng tiếc chính là chân khí sót lại của y đã không đủ để áp chế độc dược bùng nổ, khiến y có chuyện muốn nói nhưng không thể nói nên lời.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Hạ Nhất Minh cầm lấy xoa kiếm lên, do dự một chút, cầm luôn cả thi thể của y, quay lại đường cũ.
Tuy rằng lần này nói chuyện với y không thu được nội dung thực chất gì, nhưng vẫn khiến hắn nhìn ra một chút manh mối.
Phong hài dưới chân và nhẫn bạc không gian trước ngực Tư Mã Âm có lé chính là của Hoàng Tuyền Môn lão tổ gì đó như người này nói, chẳng qua không biết vì sao lại rơi vào tay Tư Mã Âm.
Mà Tư Mã Âm trốn chạy khỏi tai mắt của Hoàng Tuyền Môn, chạy tới vùng tây bắc, cuối cùng lại mơ hồ chết ở trên tay chính mình.
Có thể chiếm được nhẫn bạc và phong hài trong tình huống không ai biết tới như vậy, không thể nghi ngờ là chuyện vô cùng tốt. Chẳng qua Hạ Nhất Minh cũng đã quyết định, bất kể như thế nào cũng không thể để lộ hai đồ vật này trước mặt người khác. Nếu không hắn nhất định sẽ lọt vào sự đuổi giết mãnh liệt nhất từ trước tới nay của Hoàng Tuyền Môn.
Môn phái có thể sừng sững ngàn năm không ngã, hơn nữa còn có danh vọng như thế, nếu nói trong đó không có Tôn Giả toạ trấn, Hạ Nhất Minh có chết cũng không tin.
Rất nhanh, hắn đã về tới trong miếu nhỏ. Đảo mắt qua một lượt, hơn mười người kia hoặc chết hoặc bị bắt, không ngờ một người chạy thoát. Trướt mặt những người đó là thanh đại kiếm cắm thẳng xuống mặt đất, lộ ra khí tức vừa linh hoạt, sắc bén, vừa xơ xác tiêu điều.
Khi Hạ Nhất Minh đưa tên áo đen và xoa kiếm của y ra, những người còn sống đều lộ ra ánh mắt vô cùng hoảng sợ và khó tin.
Kim Chiến Dịch uy danh hiển hách, có thể giết người mà về dường như không có ngạc nhiên, nhưng người này lại giết chết một cường giả của Hoàng Tuyền Môn khiến bọn họ không thể tin nổi.
Kim Chiến Dịch ở bên trong cười lớn nói:
-Hạ huynh cũng đã trở lại, mau mau mời vào.
Dường như gã vô cùng tin tưởng việc Hạ Nhất Minh có thể thuận lợi giết chết người này, cho nên trong tiếng cười cũng không mấy ngạc nhiên.
Hạ Nhất Minh đi vào bên trong miếu nhỏ, ngồi trở lại vị trí ban đầu.
Trương Trọng Cẩn nhìn xác tên áo đen xuyên qua cửa, nói:
-Hạ huynh, không hổ là tây bắc đệ nhất nhân dưới Tôn Giả, không ngờ ngay cả Xoa Kiếm Hoàng Tuyền sát thủ hàng đầu cũng không thể trốn được sự truy đuổi của ngươi.
Hạ Nhất Minh ngạc nhiên xem xét xoa kiếm kỳ dị trên thân thể người này, lúc này mới hiểu được, hoá ra không ngờ y có địa vị cực cao ở Hoàng Tuyền Môn.
Kim Chiến Dịch nâng chén trà trước mặt, hào khí ngất trời, nói:
-Bọn chúng dám tới tức là tự tìm đường chết, Hạ huynh, ta lấy trà thay rượu, kính ngươi một ly.
Hai người uống một hơi cạn sạch, đồng thời cất tiếng cười to.
Hạ Nhất Minh thuận miệng, hỏi:
-Kim huynh, ngươi có hỏi được cái gì không?
Hắn vốn chỉ tiện mồm hỏi nhưng lập tức vẻ mặt Kim Chiến Dịch ngưng trọng nói:
-Ta cũng không thể tưởng đựơc. Lần này tới ám sát Kim mỗ, trừ Hoàng Tuyền Môn, ngay cả thích khách công hội của các nước phương tây cũng đã xuất động!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.