Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 50: Điều Kiện Hà Khắc




<!-- --> Cúp điện thoại, Tiêu Thu Phong vẫn chưa phục hồi tinh thần, lão Hầu, tự nhiên lại mò đến Đông Nam.

Lão hầu không phải là một con khỉ già, mà là Long Tổ đối với lão có một cách xưng hô tông kính, bởi vì lão có thể làm cho bất luận kẻ nào ở Long Tổn tôn kính. Tên thật của lão cũng không nhiều người biết lắm, nhưng Tiêu Thu Phong biết, lão tên là Nùng Băng Liệt.

Hơn nữa, lão còn là một trong ba người sáng lập Long Tổ, một tay súng cừ khôi thời đấy, khóa hầu tới mệnh, cơ hồ không có đối thủ, bởi vì thế, xưng hô lão Hầu, cũng từ đó mà có. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nếu nói một cách nào đó, Nùng Băng Liệt chính là sư phụ của các thành viên Long Tổ, nhưng cái danh hiệu này thì hơi phóng đại, gọi là giáo luyện thì cũng không quá phận.

Có vài thứ trên người Tiêu Thu Phong đều là do lão dạy. Một cường giả như vậy, tự nhiên lại đến Đông Nam một cách đột ngột, làm cho Tiêu Thu Phong vô cùng kinh ngạc, hơn nữa ngay cả Vũ cũng không biết mục đích của lão, càng làm cho người ta khó hiểu.

Một việc khiến cho lão động toàn thân, Nùng Băng Liệt rời khỏi bộ quốc an, sự tình nam hạ, chắc chắn không phải là một việc bình thường.

Trên đời này, cao thủ có thể làm cho Tiêu Thu Phong kính trọng, ngoại trừ sư phụ Long Phi ra, lão Hầu chính là người kia.

Bởi vì hai người bọn họ, hơn nữa còn có cha ruột của mình, chính là ba cây cột lớn của Long Tổ, nhờ có họ, Long Tổ mới có thể phát triển đến ngày hôm nay, trở thành một lực lượng cổ quái cường đại trong quân đội.

Cho đến bây giờ, Tiêu Thu Phong vẫn tin vào phẩm đức của cao thủ, tu thân tu tâm, sau đó mới tu võ, cảnh giới của võ học tăng lên, thì tâm cũng tăng theo. Những người như lão Hầu đạt đến cảnh giới kinh thiên động địa đương nhiên không phải là người tà ác.

Nhưng lão đột nhiên tìm đến, làm cho Tiêu Thu Phong mơ hồ cảm giác sầu lo không rõ ràng. Bởi vì giờ phút này, thế hỗn loạn của Đông Nam đang dần dần trở thành phong vân tế biến, lão Hầu nam hạ, vì chuyện này, tăng thêm nhiều chuyện xấu. Từ trong lòng, Tiêu Thu Phong không hy vọng sẽ phát sinh loại chuyện như vậy.

Điều Tiêu Thu Phong lo lắng đã trở thành sự thật.

Khách sạn Thiên Nga, trong một căn phòng lầu sáu, giờ phút này Bàng Binh Quyền và Hạng Phi Ca đang tràn đầy vui sướng ân cần lấy lòng một lão già.

Lão già đã gần đến cổ hi, như tình thần vẫn còn rõ, hai mắt sáng như đèn pin, tràn đầy quang mang, tựa như hai ngọn đăng, có thể nhìn thấu nhân tâm hai người trước mắt.

Ông đã già, có một số việc, ông không muốn nhúng tay vào, cũng không muốn quản nữa, ông là một vũ giả, như nhiều năm trôi qua, lang thang trên quan trường, có một số việc, không được như ý muốn.

Không cầu danh, cũng chẳng cầu lợi, nếu không phải vì ân tình kia, ông cũng đã rời khỏi Long Tổ, dạo chơi tứ hải, đương nhiên, đối với Long Tổ do một tay ông sáng tạo, cũng có vài phần không muốn rời xa, cho nên cũng không đành lòng đi.

Vì để chiêu đãi lão già này, Bàng Binh Quyền đã tốn hao rất nhiều tâm lực, bởi vì cha già đã dặn, tuyệt đối phải tôn trọng lão già này, vì muốn mời lão động đậy, quả thật không phải dễ dàng.

Cho dù cha già không dặn, Bàng Binh Quyền cũng không dám vô lễ với lão già này, bởi vì thần thương quán hầu, hắn đã sớm nghe qua, không có lửa làm sao có khói, cao thủ siêu cấp như vậy, hắn không có can đảm thử nghiệm.

Hạng Phi Ca cũng ở bên cạnh cẩn thận hầu hạ, chỉ đáng thương cho Lâm Khải Dược, ngay cả quyền hầu hạ cũng không có, phải đứng bên ngoài canh chừng, khi nào gọi thì vào.

"Khải Dược, đi xem một chút, trân phẩm bảo có làm tốt hay không? Lão tiên sinh không có thời gian chờ đâu"Bàng Binh Quyền mở miệng, Lâm Khải Dược lập tức xác nhận, vội vàng chạy ra ngoài thúc dục nhân viên.

"Lão tiên sinh, người đến Đông Nam một chuyến quả thật không dễ dàng. Đây là đồ ăn nổi tiếng nhất Đông Nam, người nếm thử đi"Hạng Phi Ca nói lấy lòng.

Lão già nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn Hạng Phi Ca một cái, nói: "Anh là con của Hạng Hổ?"

"Đúng đúng, lão nhân gia biết lão gia nhà con?"

Nghe lão già nhắc đến tên của cha già, Hạng Phi Ca cảm thấy rất hả hê, nhưng lời tiếp theo của lão già quả thật làm cho người ta không thoải mái.

"Hạng Hổ có thể coi là một hán tử, nhưng hổ phụ khuyển tử, thật không ngờ lại sinh ra một người con như anh, phẩm chất nhân cách đều cực kỳ tệ hại, thật là thất vọng cho lão"

Sắc mặt Hạng Phi Ca có chút xấu hổ nhưng không dám tức giận, Bàng Binh Quyền bên cạnh lập tức nói tiếp: "Lão nhan gia nói chí phải, chúng con đều là công tử quần là áo lụa, sao có thể xứng với anh danh của phụ bối. Thật không có biện pháp gì nên mới mời lão nhân gia ra tay, giúp con đối phó với tên bại hoại của Đông Nam này"

Lừa gạt để lấy lòng, mặc kệ là phương pháp gì, bọn họ thầm nghĩ cuối cùng đã đạt được mục đích, làm cho lão già này đối phó với Tiêu Thu Phong.

"Bàng thiếu gia, lão Hầu ngày xưa thiếu Bàng Công một cái nhân tình, cho nên bây giờ đến đây, chỉ để trả lại cho hắn món nợ này. Mặc dù hơn mười năm qua ta chưa giết người bao giờ, nhưng cũng có thể giúp các ngươi đối phó hắn, cái vấn đề này, ngươi cũng không cần khách khí"

Lão già nói xong, thức ăn trên bàn cũng không động đến, đứng dậy nói: "Một ngày phong trần, lão già này cảm thấy rất mệt, không nên ở đây lâu, cần phải về nghỉ ngơi trước"

Hạng Phi Ca đương nhiên tức giận, nhưng chưa kịp phát tác, Bàng Binh Quyền đã đá hắn hai cước, hai người cùng nhau đứng dậy đưa tiễn.

"Đúng đúng, lão tiên sinh giáo huấn rất đúng, là đám vãn bối này thất lễ, quen lão tiên sinh đường dài mệt mỏi, lão tiên sinh chứ việc nghỉ ngơi ở đây, nếu muốn nhờ người hỗ trợ, tiểu tử sẽ đến bẩm báo"

Lão già rời đi, lúc này, Lâm Khải Dươc mới thúc dục nhân viên mang thức ăn vào, không nhìn thấy lão già, thất kinh hỏi: "Bành huynh, người đâu?"

Hạng Phi Ca tuổi trẻ khí thịnh, bị Bàng Binh Quyền đè ép, không thể phát tác, giờ này cơn giận trào ra khỏi miệng: "Cái gì vậy, ngay cả ông già của tao còn chưa giáo huấn tao như vậy, lão đó tưởng mình là ai? Nhìn là thấy ghét, còn giả bộ này nọ, bổn thiếu gia không có hứng thú bợ mông cho hắn"

Đối với sự tức giận của Hạng Phi Ca, Bàng Binh Quyền vô cùng hưng phấn, tự mình rót một chén rượu, nâng chén cười nói: "Kỳ thật chúng ta nên ăn mừng, tên khốn Tiêu Thu Phong này, nhất định không kiêu ngạo được lâu nữa đâu, có lão già đó ở đây, mười người như hắn cũng sẽ bị dẹp"

"Phi ca, không phải tôi nói anh, vừa rồi nếu tôi không cản, anh đã gây chuyện, mà lão già này lại là người không thể đắc tội, nếu không cho dù anh có chết, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì"

Hạng Phi Ca không phục nói: "Nhìn lão già như vậy, không biết người khác thổi có bay hay không, còn muốn đánh nhau, bỏ qua cái đó, cái thái độ của lão cũng khiến người ta căm tức"

Bàng Binh Quyền cười haha nói: "Nếu không sao gọi là cao thủ, Phi ca, tính tình của lão già này mặc dù không tốt, nhưng thân thủ tuyệt đối không tầm thường, tôi cần cảnh báo anh một câu, tại Đông Nam, chỉ cần lão nói gì, chúng ta nhất định phải nghe, rõ ràng chưa, việc này quan hệ đến đại kế của chúng ta"

Nghe đến đại kế, Hạng Phi Ca mới bất đắc dĩ gật đầu: "Tốt, tôi sẽ không chấp nhất lão già này, chỉ cần lão có thể thay tôi giết chết tên phong lưu thiếu gia kia, mặc kệ là khấu ác khí, dù muốn tôi gọi là gia gia, tôi cũng sẽ gọi"

Bàng Binh Quyền hài lòng gật đầu: "Cái này mới đúng, đại trượng phu, có thể chịu được những cái người khác không chịu được, một chút ủy khuất thì đã có sao? Chỉ cần kế hoạch của chúng ta thành công, vậy còn tức giận cái gì, các người nói có phải không?"

Lâm Khải Dược lập tức nói lấy lòng: "Đúng đúng, Bàng huynh quả nhiên đại khí, em không thể so sánh được"

Ôi, đám vô sĩ ở cùng một chổ, đương nhiên chỉ biết nói chuyện vô sỉ. Nhưng Tiêu Thu Phong tuyệt đối không ngờ, lúc này đối phó với Tiêu gia, Hạng Phi Ca đã đem đầu súng ngắm vào những người phụ nữ.

Yến hội ngày đó, trêu tức hắn có năm con nha đầu, càng huống chỉ lại khinh bỉ hắn trần truông, làm cho hắn cả đời này không quên được sỉ nhục đó.

Đặc biệt là con nhỏ tên là Đinh Mỹ Đình, hắn sẽ làm cho nàng mỗi ngày phải hối hận như những lời đã nói.

Bàng Binh Quyền thì không có nhiều tâm tư như vậy, chỉ là muốn chứng minh uy lực của Bàng gia, tại Lâm gia, hắn đã nói một lần, muốn cho mọi người biết, những kẻ đắc tội với hắn, chỉ có một kết cục, đó là chết.

Trừ lần đó ra, hắn muốn đoạt người nào, thì người đó nhất định là của hắn, Lâm Thu Nhã xinh đẹp như vậy, sớm đã khắc sâu trong lòng hắn, không thể tự kềm chế được, sau khi giết chết tên kia, Lâm Thu Nhã nhất định phải trở về bên cạnh hắn.

Mà Lâm Khải Dược thì đơn giản hơn, nếu nói về thế lực kinh doanh, hắn chỉ muốn làm cho tập đoàn Phong Chánh sụp đổ, nhưng nếu nói về đánh nhau, cái gì hắn cũng không biết, chỉ biết làm một con chó, ngồi vẫy đuôi trước mặt hai tên kia.

Bất quá, hắn cũng không cảm thấy mất mặt lắm, bởi vì cha già Lâm Bắc Dân đã ra lệnh, hành động của hai người kia, nhất định phải tuân theo, để có thời cơ thuận lợi nhất, công kích Phong Chánh, tuyệt đối không thể miếng thịt thơm này rơi vào tay người khác.

Có món hàng lớn như vậy, cho dù làm con chó để người khác cười nhạo, hắn cũng không để ý, hơn nữa, trong tâm tư của hắn, hắn cũng không có nhiều ảo tưởng.

Nếu Tiêu gia quả thật bị diệt, thì Bách Hợp của Đông Nam, nhất định sẽ rất cô độc, đối với hắn đây là một cơ hội tốt, hơn nữa còn có Liễu Yên Hồng, xinh xắn y như cô chị, ngẫm lại cũng có thể làm cho người ta xúc động.

Quả nhiên là "gần mực thì đen gần đèn thì hút", mặt ngoài biểu hiện đường hoàng, nhưng không cách nào che dấu nội tâm ti tiện của chúng, ba thằng đàn ông vô sỉ ngồi uống rượu với nhau, tự tưởng tượng tâm tư và dục vọng của bản thân. Thật sự là bất diệc nhạc hồ.

Giống như là, cảnh tượng trước mắt có thể lập tức biến thành sự thật…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.