Vợ Trước Cực Phẩm Của Nam Phụ Niên Đại Văn Trọng Sinh

Chương 24: Chương 24: Ngạn Quân




Thời tiết dần lạnh, Lục Khôn Đức bất tri bất giác đã lên năm tư, khoa Tài chính đại học Hưng Bang đều được an bài thực tập từ sớm, thành tích của Lục Khôn Đức vẫn luôn rất tốt, nhóm đầu tiên được đạo viên đề cử đến CCB(*) trong thành phố, Lục Quân Cường sau khi biết được rất coi trọng.

(*) China Construction Bank là một trong số bốn ngân hàng lớn của TQ

"Em thật sự rất coi trọng việc thực tập của anh, mặc kệ nói thế nào em cũng nên cho đạo viên của các anh một phần tạ lễ, còn có CCB chỗ anh thực tập em cũng dùng nên đến một chuyến..."

Lục Khôn Đức vừa nghe liền xù lông: "Anh xin em đó... Như vậy mất mặt lắm, thầy thật sự không có ý khác, hoàn toàn là thành tích của anh tốt, để em trai nhỏ hơn vài tuổi đi giúp anh tặng lễ kéo quan hệ... Em tha anh đi, như vậy cũng quá mất mặt..."

Lục Quân Cường một bộ dáng trưởng bối: "Chuyện trong xã hội anh không hiểu, nghe em đi không sai được."

"Không nghe!" Lục Khôn Đức phát điên, "Chỉ là thực tập, sau này không nhất định làm việc ở chỗ này, hoàn toàn không cần thiết tặng lễ gì đó... Như vậy quá xấu hổ, dù sao em cũng không được đi!"

Lục Quân Cường vội vàng trấn an anh: "Được được... Không đi không đi, rời giường đi, ngày mai đi làm, lát đi chọn cho anh kiện tây trang."

Lục Khôn Đức lắp bắp đáp ứng, động tay động chân mặc quần áo ăn sáng xong liền theo Lục Quân Cường đi mua tây trang.

Lục Quân Cường nhìn Lục Khôn Đức trong gương không nhịn được cười: "Sao mà... mặc quần áo người lớn mà y chang con nít, còn không có tự nhiên như em mặc tây trang."

"Khó coi?" Lục Khôn Đức nhìn chính mình trong gương, biệt nữu siết cà vạt thật chặt, "Này đã là vừa người."

Lục Khôn Đức đang mặc một bộ tây trang màu đen ánh bạc, bên trong là áo sơmi trắng cùng cà vạt có sọc màu xanh sapphire, vừa người lại xinh đẹp. Đáng tiếc lại có một gương mặt thanh tú non nớt, nói không nên lời không khoẻ.

"Khá tốt, nhưng mà không quen." Lục Quân Cường lại chọn cái cổ tay áo(*) màu trắng của mình đeo vào cho Lục Khôn Đức, "Cà vạt không cần thắt chặt như vậy, anh hai khẩn trương à?"

(*)



Lục Khôn Đức nuốt một ngụm nước miếng, lắp bắp nói: "Ngày đầu tiên... đi làm, có hơi khẩn trương."

Lục Quân Cường cười, nhẹ nhàng hôn lên môi anh, an ủi nói: "Anh khi ở trường học thành tích vĩnh viễn là tốt nhất, ra ngoài xã hội... có lẽ có đôi khi sẽ không quá giống nhau, không phải anh nghiêm túc, nỗ lực thì nhất định sẽ có hồi báo, không cần nản lòng, em vĩnh viễn làm hậu thuẫn cho anh." Lục Khôn Đức "Ừm" một tiếng, khẩn trương trong lòng vơi đi không ít, cầm túi công văn: "Phù... Được rồi, anh đi làm đây."

Lục Quân Cường tiễn anh ra cửa, còn mình thì đến Đức Mỹ gia.

Sinh viên mới vào xã hội luôn đối với tương lai có tràn ngập vô số ý tưởng tốt đẹp, nhưng sớm hay muộn đều sẽ bị hiện thực mài giũa đi những mũi nhọn, chậm rãi ổn trọng lại, nhưng trong quá trình này luôn có không ít không cam lòng cùng bất đắc dĩ, hoặc sớm hoặc muộn.

Lục Khôn Đức ngày đầu tiên đi làm liền may mắn gặp loại bất đắc dĩ này.

Phụ đạo viên của Lục Khôn Đức đề cử anh và lớp trưởng ban bọn họ, hợp với phụ đạo viên khác đề cử tới tổng cộng là sáu người, nhưng CCB chỉ cần hai người làm việc bên trong, dư lại bốn người đều sẽ bị phân công làm việc bên ngoài.

Theo như thành tích thì việc Lục Khôn Đức lưu lại làm việc bên trong hẳn là không có vấn đề, nhưng bất đắc dĩ trong số những người phụ đạo viên kia đề cử lại có hai người sớm đã đưa lễ đến, ngồi ổn vị trí làm việc bên trong.

Đương nhiên, điều này không thể nói ở bên ngoài, khi chủ nhiệm cười tủm tỉm tuyên bố hai người kia đảm nhiệm công việc bên trong mọi người liền hiểu rõ, xét theo thành tích Lục Khôn Đức là tốt nhất, xét theo năng lực làm việc lớp trưởng mạnh nhất, làm thế nào cũng không tới phiên người khác.

Nhưng có một số việc chính là như vậy, rõ ràng đều biết nhưng không thể nói ra khỏi miệng, mấy sinh viên mới ra đời lần đầu tiên nếm được sự tàn nhẫn của xã hội, lớp trưởng nhỏ giọng thương lượng với Lục Khôn Đức: "Làm công việc bên ngoài... Vậy chúng ta còn lưu lại không?"

Công việc bên ngoài, nói trắng ra là chính là nhân viên kinh doanh (salesman) của CCB, làm công việc kéo tiền tiết kiệm cũng như mở tài khoản(*).

(*) Tức là tìm kiếm khách hàng, thuyết phục khách hàng sử dụng các sản phẩm dịch vụ của ngân hàng. Nhân viên kinh doanh thường chịu áp lực về doanh số.

Lục Khôn Đức nhớ tới lời Lục Quân Cường nói lúc trước, cắn răng một cái: "Làm, công việc bên ngoài cũng làm!" Lớp trưởng do dự, nhỏ giọng nói: "Tôi trở về cùng thương lượng với ba tôi đã."

Lục Khôn Đức thông cảm gật gật đầu, đi theo chủ nhiệm vào văn phòng.

Từ đây Lục Khôn Đức bước lên con đường kéo tiền tiết kiệm không lối về, may mắn người hướng dẫn anh rất phúc hậu, vẫn luôn chỉ điểm cho anh, còn giúp anh giới thiệu khách hàng. Đáng tiếc Lục Khôn Đức da mặt mỏng, vừa thấy khách hàng liền không biết nói gì, người ta hơi hơi có biểu tình không kiên nhẫn anh liền vội vàng đứng dậy xin lỗi nói quấy rầy, xách túi lên chạy trối chết.

"Rốt cuộc làm gì giờờờờờờ..." Lục Khôn Đức ôm đầu to của Tiền Nhiều Hơn lắc mạnh một trận, "Có tiền thì gửi điiiiii..."

Lục Quân Cường làm một dĩa salad hoa quả, đưa cho Lục Khôn Đức, ôn nhu nói: "Được rồi, tới cuối tháng còn không đủ thì em đi gửi vào, rầu cái gì."

"Không cần." Lục Khôn Đức cắn trái cây, "Lần này em giúp anh, lần sau thì sao? Aaaa phiền muốn chết..." Tiền Nhiều Hơn thấy Lục Khôn Đức không phòng bị, nhanh chóng lủm một quả dâu tây trong muỗng của anh, Lục Khôn Đức hoàn toàn xù lông, bắt lấy Tiền Nhiều Hơn: "Mày cũng khi dễ tao! Nhả ra! Mày nhả ra cho tao..."

Tiền Nhiều Hơn liếm Lục Khôn Đức đầy mặt nước miếng, ngậm trái cây xoay người đi mất.

Lục Khôn Đức từ trên sô pha trượt xuống, ngồi ở trên sàn nhà nhìn bóng dáng Tiền Nhiều Hơn từ từ đi xa, nước mắt rưng rưng lẩm bẩm: "Cuộc sống này không có cách nào vượt qua..."

Lục Quân Cường nở nụ cười, cầm lấy tư liệu của anh lật lật, hỏi: "Tháng này còn cần bao nhiêu?"

"Năm mươi vạn... Năm mươi vạn đó! Bán anh đi cũng không có nhiều tiền như vậy." Lục Khôn Đức ngồi xếp bằng trên sàn nhà, "Không hoàn thành nhiệm vụ, cũng chỉ có thể lấy 40% tiền lương, vốn dĩ anh là thực tập sinh nên tiền lương sẽ ít đi." Lục Khôn Đức đem mặt chôn ở trên đùi Lục Quân Cường khóc huhu, "Tại sao lại khó như vậy hả..."

Lục Quân Cường vuốt lại mái tóc bị Lục Khôn Đức vò bù xù, nghĩ nghĩ nói: "Hay là vầy đi, khi thực tập kết thúc em nhờ người quen, điền vào báo cáo thực tập cho anh?"

"Không được..." Lục Khôn Đức buồn buồn nói, "Không thể cái gì cũng dựa vào em."

Lục Quân Cường sờ sờ đầu của anh, thở dài: "Đã sớm nói tới gặp người ở chỗ em, anh lại không nghe... Nếu không thì như vậy đi, ngày mai anh tới Đức Mỹ gia kéo tiền tiết kiệm, muốn tìm ai đều được, em tuyệt đối không tham dự, được không?"

Lục Khôn Đức ngẩng đầu: "Không được... Đều biết anh là anh của em, chán."

"Không có việc gì, em nói trước với bọn họ, nói là anh tới luyện tập tài ăn nói, ở chỗ quen thuộc cũng sẽ không dễ khẩn trương, trước cứ luyện như vậy?"

Lục Khôn Đức nghĩ nghĩ: "Vậy em đừng tham dự đó... Ép người ta gửi tiền là không tốt."

Lục Quân Cường cười cười, kéo anh dậy, nói: "Khẳng định không tham dự, chúng ta lại không thiếu chút tiền lương này của anh, coi như là đang làm điều tra xã hội, không cần phải khẩn trương, nếu không anh tập với em trước?"

Lục Khôn Đức "ừ" một tiếng, cầm lấy tư liệu lên cực kỳ nề nếp bắt đầu giảng giải cho Lục Quân Cường.

Ngày hôm sau Lục Khôn Đức liền đến Đức Mỹ gia, bắt đầu từ giám đốc các bộ phận, đánh bại từng người.

Lục Khôn Đức miệng khô lưỡi khô giải thích cho Ngô Hạo đem tiền gửi vào chỗ bọn họ có thể có những chỗ tốt như này như kia, Ngô Hạo cẩn thận rót cho anh một tách Bích Loa Xuân: "Khôn Đức, nào, uống trà trước đã, em nói mà không thở gần một giờ rồi đó."

Lục Khôn Đức tiếp nhận cái tách, chạm vào tách của Ngô Hạo một cái, cung kính nói: "Tôi cạn ly, ngài tùy ý..."

Ngô Hạo: "..."

Lục Khôn Đức mới phản ứng lại mình ngu rồi, vỗ đầu một cái, nói: "Ngày hôm qua khi cùng chủ nhiệm ăn cơm với khách hàng học được, đừng để ý, chúng ta tiếp tục..."

Ngô Hạo suy nghĩ mãi, do dự nói: "Khôn Đức à... Kỳ thật tình huống của nhà anh em cũng biết, năm trước may mắn ông chủ hỗ trợ bán mấy ngôi nhà ở đông giao, lúc này mới đem nợ mấy năm nay đều trả hết, anh còn phải nuôi nhà anh, giờ anh nói thật với em... Anh mới tích cóp được mấy ngàn, em xem..."

Lục Khôn Đức hận rèn sắt không thành thép: "Ngay cả một vạn cũng không đến?! Tiểu Quân không phát lương cho anh hay sao!"

Ngô Hạo bất đắc dĩ: "Người trong nhà cần nuôi thật sự quá nhiều."

Lục Khôn Đức váng đầu hoa mắt cầm lấy túi công văn, đứng dậy đi ra ngoài, còn không quên dặn dò Ngô Hạo: "Cố gắng làm, có tiền nhớ tới tìm em..."

Lục Khôn Đức đi đến chỗ tiếp tân, tùy tiện kéo một người ở đó, vén tay áo trịnh trọng nói: "Nào, anh nói một chút cho em nghe sự phát triển của CCB bọn anh."

Một giờ sau Lục Quân Cường tới tìm Lục Khôn Đức, nhìn thấy một cô bé tiếp tân cùng Lục Khôn Đức ngồi xổm ở sau bồn cây cảnh lớn trong góc đại sảnh, bé tiếp tân than thở khóc lóc nói cô và bạn trai cũ như này rồi lại như này, một bên nói một bên huhuhu, Lục Khôn Đức ôm một hộp khăn giấy, một bên nghe cũng huhuhu.

Lục Khôn Đức vỗ vỗ bả vai của cô bé tiếp tân, ánh sáng thánh mẫu chiếu khắp bốn phương: "Loại đàn ông này! Chia tay là đúng, quá không phải người mà, nếu không anh giới thiệu cho em, Ngô Hạo em thích không? Anh ta có vài ngàn tiền tiết kiệm..."

Cô bé tiếp tân đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Ngô Hạo đại ca là người tốt, nhưng em càng thích Lục tổng, Lục tổng lớn lên đẹp."

Lục Khôn Đức đưa khăn giấy cho cô bé, diện vô biểu tình đứng lên đi mất.

Lục Quân Cường nhìn một hồi lâu, nhịn không được cười to, kéo Lục Khôn Đức đi lên lầu hai.

Lục Quân Cường pha cho anh một ly trà chanh bưởi, Lục Khôn Đức một hơi uống hết, thè lưỡi: "Quá khó khăn... Kiếm tiền quá khó khăn." Lục Quân Cường khẽ vuốt sườn mặt của anh, Lục Khôn Đức dịu ngoan cọ cọ vào bàn tay to rộng của cậu, nhỏ giọng nói: "Tiểu Quân mấy năm nay kiếm tiền vất vả... Anh vô dụng."

Lục Quân Cường cười: "Ai dám nói như vậy? Thế nào? Một khách hàng cũng không kéo được?"

Lục Khôn Đức gật gật đầu, Lục Quân Cường ngồi ở trên ghế xoay lớn sau bàn làm việc, ngồi thẳng, một bộ gian thương: "Tới thuyết phục em thử xem, cho anh một cơ hội."

Lục Khôn Đức học bộ dáng Lục Quân Cường nhướng một bên lông mày, cười: "Lục tổng muốn gửi tiền ở chỗ chúng tôi không? Tôi cho cậu thêm hoa hồng."

"Hửm? Nói nghe xem nào." Lục Quân Cường nghiêm trang ngồi, tay phải chống cằm, "Nói xem có thể đả động tôi hay không."

"Được... Hoa hồng cho cậu là 0,3%, không tính lãi suất bình thường của tiền tiết kiệm."

Lục Quân Cường lắc đầu: "Cái này không đả động được tôi, phải có điểm đặc biệt." Nói xong cầm tay Lục Khôn Đức, dùng một chút lực kéo anh đến bên người mình, bàn tay ái muội nhẹ xoa lên mông anh, trên mặt vẫn là dáng vẻ đứng đắn, "Anh cảm thấy được không?"

Lục Khôn Đức đỏ mặt, hắng giọng nói: "Lục tổng... Không được, tôi có vợ rồi."

Lục Quân Cường vẻ mặt hờ hững kéo anh lên trên đùi mình, bàn tay luồn vào lớp áo rộng thùng thình, trầm giọng nói: "Nghe lời chút nào... Sau này tiền tiết kiệm của tôi đều gửi đến chỗ anh."

"Không thành vấn đề, tiền của vợ vốn đều là tôi quản mà."

Lục Quân Cường nhịn không được thoái vai, xoa bóp eo Lục Khôn Đức: "Nói bừa, là chồng!"

Lục Khôn Đức bật cười, thân mật ghé vào trên người Lục Quân Cường, kề sát vào lỗ tai cậu nhỏ giọng cười nói: "Chồng ơi?" Lục Khôn Đức mặt đỏ bừng, nháy mắt cảm nhận được thân thể Lục Quân Cường biến hóa, kinh ngạc lắp bắp: "Không... Không phải chứ?"

Đôi mắt hồ ly của Lục Quân Cường thâm trầm đáng sợ, bế anh lên đặt lên trên bàn làm việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.