Vợ Trước Cực Phẩm Của Nam Phụ Niên Đại Văn Trọng Sinh

Chương 1: Chương 1: Gặp Lại Anh




"Ở đây còn có một tấm lệnh bài Thuần Dương Cung, ra ngoài không có chỗ dựa thì rất phiền toái. Cứ việc dùng, không cần phải khách khí với ta!"

"Nhớ về đó sư muội! Ta sẽ chờ muội!" Sau khi rời khỏi Thuần Dương Thành, nụ cười trên mặt Dương Xuân rất lâu không tiêu tan.

"Hừ! Nhìn dáng vẻ của ngươi." Trong đầu của Dương Xuân, giọng nữ lạnh lùng lúc trước lại vang lên, có vẻ hết sức bất mãn.

"Đúng rồi tiểu Yêu, ngươi đã từng yêu đương chưa?"

"Á! Hỏi, hỏi chuyện này để làm gì?!"

"Vậy là chưa từng yêu đương rồi?"

"Ha ha!" Dương Xuân cười hì hì không ngừng, dáng vẻ uất ức của tiểu Yêu làm cho nàng thấy vô cùng mới mẻ. Trên thực tế, từ khi kết bạn với tiểu Yêu cho đến nay, tiểu Yêu vẫn luôn lộ ra dáng vẻ cao ngạo, dường như là duy ngã độc tôn trên trời dưới đất, nhưng lại có kiến thức rất rộng rãi, hơn nữa còn có kinh nghiệm võ đạo cực kì phong phú. Nàng có thể quật khởi trong một thời gian ngắn như vậy, đạt đến Hậu Thiên tầng thứ ba Xuất Thần Nhập Hóa, có bảy thành là công lao của tiểu Yêu.

Mặc dù lúc đầu thiên phú của nàng bị phế bỏ, cũng là do tiểu Yêu.

"Hì hì hì, tiểu Yêu, ngươi nói xem có phải là đại ca ca thích ta hay không?" Dương Xuân che khuôn mặt nhỏ nhắn, cực kì thẹn thùng nói: "Dù sao thì chúng ta cũng chỉ tạm thời chia xa một hồi, đại ca ca đã hỏi han ân cần, còn tặng pháp bảo hộ thân, còn bảo ta không cần phải ước thúc. Đây không phải là đang lấy lòng ta hay sao? Trước kia mẫu thân nói, nam nhân lấy lòng nữ nhân, bình thường đều là thích nàng đấy!"

"Ta thấy tên tiểu tử thối kia lòng mang ý xấu, không có nam nhân nào tốt, ngươi đừng nghĩ quá đẹp, hừ!"

Tiểu Yêu hơi ghen ghét nói, trong mấy tháng này, nàng và Dương Xuân ở chung với nhau phi thường tốt, hai người cũng có cảm giác khuê mật. Kết quả là thiên chi kiêu nữ ở trong mắt của nàng, vốn có thiên phú tuyệt hảo, tính cách kiên nghị, đối mặt thiên đại khó khăn cũng vĩnh viễn không nhận thua, chỉ trong chớp mắt đã có thể biến thành một tiểu nha đầu mới biết yêu...

Thật là khiến người ta khó chịu! A a a, rất khó chịu!

"Đừng nói nhảm, toà di tích kia là một chỗ tốt nhất trong ấn tượng của ta. Là Phật môn chính thống truyền thừa từ thời đại thượng cổ, Đại Lôi Âm Tự. Ngươi mau đi cầm đồ tốt ở trong đó vào tay, cũng có thể đặt vững cơ sở cho tương lai sau này..."

"Đúng, đúng! Phải tốc chiến tốc thắng, đại ca ca còn chờ ta ở Thuần Dương Thành đấy..."

"Hừ! Đi mau đi! Xú nha đầu thấy sắc vong nghĩa nhà ngươi!"

Mà vào giờ này phút này, Long Ngạo Thiên rời khỏi Thuần Dương Cung cũng đã đến Vạn Tượng Sơn ở Thanh Châu Đạo.

Với loại thánh địa võ đạo như Thuần Dương Cung mà nói, cái tên Vạn Tượng Sơn này đương nhiên là không đáng nhắc tới. Nhưng lại có danh khí rất lớn ở trong một số thế lực vừa và nhỏ.

Bởi vì toàn bộ đạo phỉ có danh tiếng ở Thanh Châu Đạo, hầu như đều tập kết trong Vạn Tượng Sơn này. Bởi vì vùng núi này thông suốt bốn phương, không chỉ là khu vực thương lộ trọng yếu, còn kết nối với các châu khác, là giao thông yếu đạo không lớn không nhỏ. Bởi vậy cho nên có rất nhiều đạo phỉ dựng trại đóng quân, thu tiền mãi lộ ở chỗ này.

Đương nhiên, muốn trở thành đạo phỉ của Vạn Tượng Sơn cũng không đơn giản, tối thiểu cũng phải có thực lực cảnh giới Hậu Thiên Xuất Thần Nhập Hóa mới được. Mà mười hai vị đương gia của Vạn Tượng Sơn, người người đều có tu vi cảnh giới Tiên Thiên Luyện Tinh Hóa Khí, thậm chí ba vị trại chủ cầm đầu còn là võ giả cảnh giới Luyện Khí Hóa Thần.

Đừng nhìn thực lực này không ra sao, nhưng đó là so với Thuần Dương Cung. Đặt ở chỗ khác, loại thế lực này tuy không được xưng là nhất lưu, nhưng cũng là nhị lưu. Tối thiểu là xưng bá một phương ở Thanh Châu Đạo vẫn là dư xài, điều kiện tiên quyết là chớ chọc phải đại phiền toái gì đó.

Chẳng qua đáng tiếc là, bây giờ Vạn Tượng Sơn đã chọc phải đại phiền toái.

Mà phiền toái này, hiển nhiên chính là Long Ngạo Thiên.

"Đã làm xong mọi chuyện chưa?" Trong sơn trại ở Vạn Tượng Sơn, Long Ngạo Thiên ngồi ngay ngắn trên chủ tọa của Trung Nghĩa Đường, nhàn nhạt hỏi. Mà mười hai vị đương gia của Vạn Tượng Sơn thì cười bồi đứng ở một bên, trông vô cùng cung kính.

Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, dù sao thì với thực lực của bọn hắn, mười hai người đánh một cũng không phải đối thủ của Long Ngạo Thiên, hơn nữa thân phận của đối phương cũng cao đến dọa người. Bất kể là thân phận bối cảnh hay là thực lực đều không sánh bằng, để tránh bị người ta huyết tẩy, bọn hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nhận sợ.

"Thưa Long công tử, đều đã làm xong, tòa di tích kia đã được khai quật gần xong..."

"Rất tốt, làm xong thì gọi bản tọa. Lần này các ngươi làm rất tốt, chờ bản tọa ra khỏi di tích, sẽ bảo bên Thuần Dương Thành hợp nhất với các ngươi. Từ nay về sau, các ngươi sẽ trở thành thế lực lệ thuộc trực tiếp của Thuần Dương Thành, cũng có thể xông pha ở Thanh Châu Đạo này."

"Vâng, đa tạ công tử! Xin công tử yên tâm."

"Ừm, đi xuống đi."

Sau khi rời đi, mười hai vị đương gia liền lén lén lút lút tụ tập trong mật thất dưới đất của sơn trại. Từng người đều có thần sắc khuất nhục và bi phẫn.

Lần này, bọn hắn sắp bị Long Ngạo Thiên làm cho giận điên.

"Làm rất tốt, làm rất tốt, vậy mà chỉ là đi làm thế lực thuộc hạ cho Thuần Dương Thành, lại còn "sau này có xông pha ở Thanh Châu Đạo", không cần gia nhập vào Thuần Dương Cung, Vạn Tượng Sơn chúng ta vẫn có thể xông pha ở Thanh Châu Đạo như thường! Ở trong Thuần Dương Thành ai dám không cho chúng ta thể diện?! Long Ngạo Thiên kia quả thật khinh người quá đáng!"

"Thật sự cho rằng chúng ta đều là đồ đần sao! Đồ vật ở bên trong di tích mới là trân quý nhất!"

"Hỗn trướng! Nếu biết tên Long Ngạo Thiên này keo kiệt như thế, ta đã cho người vụng trộm báo tin, giao tin tức về tòa di tích này cho Thuần Dương Cung. Ta nghe nói tên Long Ngạo Thiên kia không phải Đạo Tử của Thuần Dương Cung, chẳng qua chỉ là đệ tử chân truyền mà thôi, xem chừng là muốn dựa vào di tích này để trở thành Đạo Tử."

"Hết cách rồi, hắn có thực mạnh hơn chúng ta a..." Trong ba vị đương gia cầm đầu, tam đương gia bất đắc dĩ thở dài, nói: "Thuần Dương Cung là thế lực gì, cho dù là đệ tử chân truyền, chúng ta cũng không chọc nổi."

"Thậm chí ta còn đang lo lắng, vạn nhất hắn thật sự lấy được bảo bối trong di tích, đến lúc đó sẽ xử lý tất cả chúng ta, giết người diệt khẩu!"

Vừa nghe lời này, đại đương gia và nhị đương gia cũng xanh mặt. Những ngày này, bọn hắn cũng coi như đã hiểu thấu triệt nhân phẩm của Long Ngạo Thiên, tuyệt đối có thể làm ra loại chuyện tá ma giết lừa, qua sông rút cầu này! Quả thật còn cường đạo hơn đám cường đạo bọn hắn, quá âm hiểm.

"Nếu thế..." Sắc mặt của nhị đương gia lộ ra vẻ tàn nhẫn: "Vậy thì chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết. Đại ca, hắn bất nhân thì chúng ta bất nghĩa, chúng ta không lấy được tòa di tích này, thì cũng không thể để cho hắn độc chiếm!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.