Vợ Trước Của Thánh Thủ

Quyển 1 - Chương 9: Không phải là xử nữ!




Nhũ mấu thiếp thân thấy Tư Thông không kìm được tức giận, nhớ tới thiệt thòi lần trước liền vội vàng khuyên giải: “Công chúa, thế của Hưng Quốc quận chúa đang thịnh, chúng ta không thể đắc tội. Hiện nương nương còn đang bị nhốt trong điện, sao chép kinh phật, nhất định phải tạo quan hệ tốt với nàng ta bằng không chúng ta sẽ không có quả ngon để ăn.”

Tư Thông rất dứt khoát cự tuyệt: “Tạo quan hệ tốt là không có khả năng. Nữ nhân này ta vẫn không nên thân cận, tốt nhất là đôi bên không gây trở ngại cho nhau.” Mặc dù nàng hận Ôn Uyển, hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng nàng cũng không ngu, Ôn Uyển là tai tinh, là yêu nghiệt, người nào đối nghịch với nàng ta thì người đó gặp xui xẻo. Tự bản thân nàng biết mỗi lần giao tranh với Ôn Uyển đều không có quả ngon để ăn. Nàng nói Ôn Uyển là ôn tinh cũng không ngoa, vì vậy mình vẫn là nên cách xa nàng ta một chút.

Tào Tụng nhận được tin có chút hoảng hốt. Lí trí nói cho hắn biết Ôn Uyển đã sớm rời xa mình, không có chút quan hệ với mình. Hiện dù có thế nào đi nữa cũng không liên quan đến mình. Nhưng vừa nghĩ tới người vốn dĩ là thê tử của mình kia lòng hắn liền thấy trống trải.

Việc đầu tiên Yến Kỳ Hiên làm là đi tìm La Thủ Huân. Sau đó hai người cùng uống ăn mừng mẹ con Ôn Uyển bình an.

Hạ Dao canh giữ bên giường Ôn Uyển, Ôn Uyển ngủ rất an ổn: “Kiếp nạn này rốt cục cũng đã qua.” Chỉ chờ quận chúa tỉnh dậy là tốt rồi.

Hạ Hương ở trước cửa ra dấu với Hạ Dao. Hạ Dao nhẹ nhàng (xác thực mà nói hẳn là không tạo ra âm thanh) đi ra ngoài. Ra khỏi phòng liền thấp giọng hỏi: “Sao vậy? Có phải đứa bé có chuyện gì không?” Nếu không Hạ Ngữ cũng không lo âu như vậy.

Hạ Hương gật đầu: “Đại thiếu gia không bú sữa, đã gần nửa ngày rồi còn không bú. Phải làm sao bây giờ?” Trẻ con không bú, không ăn gì, mọi người cũng đành thúc thủ vô sách.

Hạ Dao vội vã vào đông sương phòng. Nhỏ thì đang gục trong ngực bà vú chùn chụt bú sữa, lớn được bà vú ôm trong ngực vẻ mặt đầy ghét bỏ quay đầu đi chỗ khác.

Bà vú thấp thỏm bất an nói với Hạ Dao: “Cô nương, đại thiếu gia không bú sữa. Phải làm sao bây giờ?” Hai đứa bé không quá giống nhau cộng thêm lão đại cường tráng hơn chút nên rất dễ phân biệt.

Hạ Dao nhìn bé trai đang nghịch trong ta lót, bà vú đã đặt ở bên ngực nhưng bé quay đầu sang một bên, không há mồm ra bú. Ngươi nếu muốn mạnh mẽ cưỡng chế nhóc liền há mồm ra khóc.

Hạ Hương rất đau đầu. Vậy phải làm sao đây? Đứa bé không bú sữa, dù sao thì các nàng cũng không nghĩ đến vấn đề này. Hạ Hương gấp gáp: “Không thì, mang chút nước cơm tới đây.”

Hạ Dao vẫn chưa từ bỏ: “Đi hỏi thái y một chút xem thái y có biện pháp gì không.”

Thái y cũng bó tay rồi, ở đây còn có chuyện đứa bé mới sinh ra không chịu bú sữa sao? Vì chuyện này mà cả phủ người ngã ngựa đổ.

Hạ Dao cũng vô cùng nhức đầu: “Mới rồi đút nước đường đó bé có uống không? Làm sao bây giờ lại không bú?” Ôn Uyển nói trẻ con mới chào đời trước không nên cho bú sữa, mà nên cho uống một chút nước đường đỏ. Nói làm vậy có thể loại bỏ được thai độc (nhiệt độc trong thai gây mụn nhọt cho trẻ sơ sinh). Được rồi, Hạ Dao chưa từng nghe nói trẻ con mới sinh ra vốn có độc, nhưng Ôn Uyển nói làm thế nào thì các nàng ghi chép lại như thế. Ai bảo quận chúa thông kim bác cổ, kiến thức uyên bác. Đó là con của người, người sẽ không hại bé.

Đối với chuyện này Hạ Hương cũng rất bất đắc dĩ: “Không biết. Mới rồi có uống nước đường đỏ nhưng lại không chịu bú sữa. Làm sao đây?”

Nếu không uống nước đường đỏ còn có thể nói đứa bé không ăn gì. Hiện tại rõ ràng là có uống chính là không phải không chịu ăn uống gì mà là không muốn bú sữa. Chuẩn bị tất cả bốn bình, mỗi bé một hai bình.

Hạ Dao nhìn bình sữa đột nhiên nói: “Cho sữa vào bình rồi đút cho đại ca nhi.”

Mọi người đều không hiểu gì. Cho vào bình và để bà vú cho bú cũng như nhau, có thể có tác dụng gì? Nhưng ở trong phủ, Ôn Uyển đã ngủ, thì Hạ Dao là lớn nhất. Lời của Hạ Dao mọi người đều nghe theo.

Được rồi, mọi người thừa nhận là rất quỷ dị, đại ca nhi quỷ dị như quận chúa khiến người ta kinh ngạc, bởi vì thật thần kỳ, đại ca nhi không bú sữa từ bà vú nhưng lại mút chùn chụt sữa ở trong bình. Hơn nữa mút vô cùng hoan khoái. So với nhị ca nhi còn bú nhiệt tình hơn.

Nếu Ôn Uyển ở chỗ này sẽ hoài nghi con trai mình cũng là trọng sinh hoặc xuyên qua.

Có rất ít chuyện khiến Hạ Dao hoảng hốt nhưng rõ ràng là cái bánh bao lớn này của Ôn Uyển đã dọa đến nàng. Cảm giác đầu tiên của Hạ Dao khi đó là đại ca nhi tuyệt đối là người nối nghiệp quận chúa.

Bất kể như thế nào, đại ca nhi có thể bú sữa, dù hành động có chút quái dị, chỉ cần có thể ăn là tốt rồi. Hôm nay tất cả đều thỏa đáng, chỉ cần chờ quận chúa tỉnh.

Trong cung Khôn Ninh phú lệ đường hoàng, trang trọng túc mục (nguy nga tráng lệ, trang trọng, trang nghiêm), một đỉnh ba tai bằng vàng làm lô hương đốt hương hoa hồng. Cả cung điện tràn ngập mùi hương, ngửi vào khiến người ta tinh thần phấn chấn. Hoàng hậu mặc một thân hoa phục, đoan trang ngồi trên ghế có khắc phượng hoàng.

Quy ma ma quỳ gối phía dưới cung kính đáp lời: “Nhắc tới, quận chúa thật không phải người phàm, trong tình cảnh kia người khác chỉ có thể chọn mẹ hoặc con, hoàng thượng cũng đã hạ lệnh bảo vệ quận chúa. Sau khi quận chúa nghe được lập tức lên tinh thần, kêu thiếp thân tỳ nữ đỡ người đi một vòng quanh viện. Bọn nô tỳ đều không sao giải thích được, không biết tại sao quận chúa không giữ sức cho phút cuối cùng, đi trong viện làm cái gì. Nào biết quận chúa đi một vòng quanh viện lại vào phòng sinh, đứa bé tự nhiên thuận lợi sinh ra. Lão nô làm việc này đã hơn nửa đời người, đây là lần đầu tiên nhìn thấy chuyện hi hữu như vậy. Thật là quái lạ.” Quy ma ma một năm một mười thuật lại việc Ôn Uyển sinh con. Nhưng đã giấu đi chuyện hai thái y châm ở vị trí nhạy cảm cho Ôn Uyển.

Hoàng hậu có chút không tin: “Ở trong sân quận chúa không làm gì khác chứ? Hoặc thái y bắt mạch cho uống thuốc, hoặc những việc khác?”

Quy ma ma lập tức nói: “Sao có thể chứ? Ở ngoại viện có hơn mười người, quận chúa căn bản không có tới gần ai. Là hai nha hoàn tâm phúc bên cạnh quận chúa tự đỡ người, càng không nói chuyện với bất cứ người nào. Chỉ nói thầm một câu với cây lựu trong sân. Nhắc tới cũng thật thần kỳ. Quận chúa bước từng bước, đi quanh viện một vòng, khi về đã thuận lợi sinh con.

Hoàng hậu vẫn chưa tin: “Nhưng Trương thái y và Diệp thái y đi vào, một lúc lâu mới ra. Lúc ấy trong phòng chỉ có một mình bà.” Hoàng hậu hiện đang quản lý hậu cung, theo quy định, khẳng định muốn gặp Quy ma ma hỏi một chút tình huống. Chẳng qua là hoàng hậu không có ý tốt mà thôi.

Quy ma ma chết cũng không nói nửa chữ: “Dạ, hai vị thái y có vào phòng. Trương thái y kê đơn, Diệp thái y hạ châm. Chỉ là quận chúa lo bọn họ không chuẩn xác, mới cho người đi vào.” Nữ nhân khó sinh tương tự, thái y cũng sẽ kê đơn hoặc hạ châm, chỉ là Ôn Uyển lần này tình huống quá đặc thù.

Hoàng hậu vô cùng tức giận. Bà còn tưởng nàng ta sẽ chết, chết thật tốt. Yêu nghiệt kia đã chết thì không thể ngồi trên đầu bà nữa. Không nghĩ tới ông trời lại không thu yêu nghiệt này. Hoàng hậu trong lòng khó chịu đến cực điểm nhưng trên mặt vẫn rất hòa ái: “Cũng là Ôn Uyển phúc lớn mạng lớn.”

Quy ma ma nói thầm trong lòng, phúc khí này không phải ai cũng có thể có. Nhìn dáng vẻ của quận chúa, dù có thái y trợ giúp, còn có bà hỗ trợ, nhưng nếu không đi một vòng quanh viện đoán chừng cả mẹ lẫn con đều nguy hiểm đến tính mạng. Trước kia vốn nghe nói quận chúa không phải người phàm, hôm nay xem ra quận chúa quả nhiên không phải người phàm.

“Bà đi xuống đi, người đâu, thưởng cho Quy ma ma hai trăm lượng bạc.” Hoàng hậu đột nhiên dấy lên chút mệt mỏi. Lần này còn không có chết, lần sau càng khó có cơ hội.

Đến sáng hôm sau Ôn Uyển còn chưa tỉnh lại. Hoàng đế cũng có chút lo lắng, gọi Trương thái y đến hỏi: “Sao Ôn Uyển còn chưa tỉnh? Liệu có thể…..” Hôm đó Ôn Uyển sinh đã dọa đến hắn. Ôn Uyển chưa tỉnh lại, trong lòng hắn vẫn không thấy an tâm.

Về việc này Trương thái y dám cam đoan: “Hoàng thượng yên tâm, quận chúa chỉ là quá mệt mỏi. Chờ ngủ đủ rồi sẽ tự nhiên tỉnh, không có việc gì. Có sản phụ còn ngủ ba ngày ba đêm mới tỉnh lại.” Diệp thái y nhắc nhở hoàng đế đây mới là ngày đầu tiên, không cần gấp.

Ôn Uyển hiểu rõ mấy vị thái y này, hoàng đế khẳng định cũng biết nếu không nắm chắc trăm phần trăm họ tuyệt đối sẽ không đứng ra đảm bảo. Cho nên nhất định là không có việc gì.

Nhận được đảm bảo tuyệt đối, hoàng đế cũng yên tâm.

Ôn Uyển không ngủ ba ngày ba đêm mà đêm thứ hai đã tỉnh lại. Tỉnh lại Ôn Uyển nhìn một vòng xung quanh, tinh thần còn chưa tỉnh táo, đã cảm thấy bụng lớn của mình trống rỗng, vội vàng kêu: “Con, con, con của ta.”

Hạ Dao nghe tiếng Ôn Uyển liền nhanh chóng chạy tới. Đến bên giường Ôn Uyển nói: “Quận chúa, hai bé đều ổn. Đừng lo lắng. Chỉ là sợ hài tử ầm ĩ ảnh hưởng đến giấc ngủ của quận chúa nên đặt ở sương phòng! Ta sẽ bảo các nàng ôm chúng tới.”

Hai bà vú bế hai đứa trẻ tới. Ôn Uyển nhìn hai con, không giống con người ta trắng trắng, mập mập, chắc nịch khả ái, con nàng thật nhỏ, cũng thật gầy. Thật ra Ôn Uyển chỉ nhìn thấy trẻ con vào thời điểm làm lễ tắm ba ngày cho chúng. Hơn nữa người ta chỉ có một đứa nên lớn hơn một chút so với hai.

Hạ Dao nghe được lời thì thầm của Ôn Uyển, cười nói: “Nhà chúng ta là hai, nhà người ta chỉ có một, tất nhiên là không trắng mập bằng. Chờ thêm mấy ngày bé con nhà chúng ta cũng có thể nuôi thành trắng trắng mập mập. Quận chúa cũng đừng quá lo lắng.” Đây là đã qua một ngày, hôm qua còn khó coi hơn. Da mặt nhăn nheo như ông lão. Dĩ nhiên Hạ Dao tuyệt đối không dám nói, nói ra sợ rằng Ôn Uyển sẽ liều mạng với nàng.

Ôn Uyển nhìn hai đứa bé có chút tiếc nuối, hai đứa không giống nhau như đúc. Song sinh có xác suất 50% là giống nhau như đúc, nhìn tình huống này không phải là sinh đôi cùng trứng rồi. Ôn Uyển trước kia còn muốn, nếu hai đứa bé giống như đúc, sẽ mặc trang phục như nhau, tạo hình như nhau khiến người ta không phân biệt được, chơi thật vui mà. Khụ, hôm nay tất cả chỉ là tưởng tượng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.